[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi

Chương 26

Thích Thiếu Thương thấy được vẻ bất đắc dĩ của y, lòng chua xót, nhưng một cảm giác khác còn lớn hơn chính là —— hối hận!

“Cố công tử, chúc mừng các ngươi huynh muội đoàn viên, thật đáng mừng, nếu không phải thân mẫu ngươi đã đi về cõi tiên, lúc này mẫu tử huynh muội gặp lại e sẽ càng chấn động lòng người!” Liễu Khinh Lam tựa hồ đã quên hành động đê tiện của mình rồi, thích thú ngồi bên người Cố Tích Triều. Cố Tích Triều ôm chặt Cố Y Nhược, nét thống khổ lướt qua trên mặt, đôi mắt như hùng ưng mở to, nụ cười ngoan tuyệt hiện ra trên khóe miệng. Xoay người nhảy lên, Cố Tích Triều đẩy Cố Y Nhược đang kêu lên sợ hãi về phía Thích Thiếu Thương, âm thanh kinh hoàng xé gió rít lên, ánh sáng sắc bén của Thần Khốc Tiểu Phủ chợt lóe, hiểm ác lướt qua bên màng tai Liễu Khinh Lam. Hắn thoát chết trong gang tấc, kinh hãi, rút nhuyễn kiếm từ bên hông đâm về hướng Cố Tích Triều, trên mu bàn tay y lập tức rướm máu.

“Tích Triều, đón lấy!” Thích Thiếu Thương che cho Cố Y Nhược, một tay rút Nghịch Thủy Hàn ra ném cho Cố Tích Triều. Nghịch Thủy Hàn quả nhiên chém sắt như chém bùn, hàn khí xé nát không trung, nhuyễn kiếm của Liễu Khinh Lam vừa chạm lưỡi kiếm Nghịch Thủy Hàn, Cố Tích Triều dùng lực chém xuống, nhuyễn kiếm gãy làm mấy đoạn. Liễu Khinh Lam mất cân bằng, thân thể nhào về phía Cố Tích Triều. Nghịch Thủy Hàn trong tay Cố Tích Triều đâm thẳng vào ngực hắn, ngừa thừa kế duy nhất của Hàn Ngọc Môn sắp mất mạng.

“Đang!” Nghịch Thủy Hàn bị Thiết Thủ chặn lại: “Cố Tích Triều, ngươi còn muốn giết người?”

“Cố công tử giết người thì có gì lạ? Không phải ngay cả phu quân của muội muội, Nam Cung Tuấn, y cũng giết sao? ” Liễu Khinh Lam cười rạng rỡ, ánh mắt lại ác độc lướt qua Cố Y Nhược. Nghịch Thủy Hàn trong tay Cố Tích Triều run lên, Liễu Khinh Lam nhanh chóng lui về phía sau. Chỉ thấy Cố Y Nhược sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai tay nắm lấy vạt áo, cơ hồ choáng váng mắt hoa, Thích Thiếu Thương cuống quít đỡ lấy nàng. Cố gắng đứng vững, Cố Y Nhược điên dại nhìn Cố Tích Triều.

“Y Nhược!” Cố Tích Triều tuyệt vọng kêu lên, ném đi Nghịch Thủy Hàn đang bị Thiết Thủ chặn lại. Liễu Khinh Lam cười nham hiểm, tay cố gắng vận công, dường như đang đợi con mồi sa vào lưới. Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đồng thời vọt lên, đè nén cái đau thấu tâm can. Thích Thiếu Thương nhào về phía Cố Tích Triều kéo Cố Y Nhược vào lồng ngực. Cố Tích Triều xuyên qua gọng kìm của Thiết Thủ đánh về phía Liễu Khinh Lam. Hai chưởng chạm nhau, Liễu Khinh Lam nhíu mày, Cố Tích Triều như lá thu khinh phiêu phiêu rơi xuống đất, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra, con ngươi kiêu ngạo lại vẫn sáng ngời như trước.

Thở mạnh một hơi, Liễu Khinh Lam mỉm cười chăm chú nhìn Cố Tích Triều đang nằm trên mặt đất, “Cố Tích Triều, ta giết ngươi rất nhiều lần, mỗi lần ngươi đều tránh được, lần này, ngươi không gặp may nữa đâu.”

“Ca ca, huynh giết tiểu vương gia?” Cố Y Nhược giãy dụa thoát khỏi vòng tay Thích Thiếu Thương nhào đến trước mặt Cố Tích Triều, cầm lấy tay y hét to. Cố Tích Triều nhìn nàng, chật vật lắc đầu, “Y Nhược, ta không có…”

“Không có? Cố công tử thật sự muốn lừa muội muội của mình? Y Nhược cô nương, nàng có nhận ra vật đang treo bên hông của ca ca nàng?” Liễu Khinh Lam cười âm hiểm.

“Cửu Long bội!” Cố Y Nhược mở to hai mắt nhìn, tháo Cửu Long bội trên đai lưng Cố Tích Triều xuống, nước mắt chảy dài.”Huynh thật sự giết chàng, vì sao?” Ánh mắt ai oán, so với vết thương trên người y lại càng khiến y thống khổ nhiều hơn.

“Không đâu Y Nhược, Cửu Long bội là Nam Cung Tuấn tự tay trao cho ta, hắn muốn ta trao ngọc lại cho…” Cố Tích Triều đỡ lấy bả vai nàng, vội vàng muốn thốt ra điều gì, lại ngưng bặt.

“Buồn cười! Nam Cung quận vương thông gia gặp nhau lại mang ngọc bội trao cho ngươi?” Liễu Khinh Lam từng bước dồn Cố Tích Triều vào đường cùng, Cố Y Nhược ánh mắt do dự, cuối cùng dừng lại trên người Cố Tích Triều, hoảng sợ đến nỗi hóa thành tia phẫn nộ.

“Huynh biết rất rõ ràng muội…” Y Nhược khóc thảm kêu lên.

“Y Nhược, ta biết muội từng yêu hắn, nhưng cái chết của mẫu thân là do hắn mà ra, cho nên ta sẽ không để hắn sống trên đời.” Cố Tích Triều lạnh lùng cắt đứt lời nàng, nắm lấy tay nàng, ánh mắt nghiêm nghị.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, nếu trong lòng muội Nam Cung Tuấn quan trọng hơn ta, vậy muội có thể vì hắn mà báo thù, ta sẽ không trách muội!” Cố Tích Triều nhìn vào đôi mắt nàng, không lộ chút biểu cảm. Cố Y Nhược lúng túng hoảng sợ, từng giọt nước mắt khẽ rơi trên Cửu Long bội, Cố Tích Triều đau lòng, ôm nàng vào trong ngực. Mọi người đều cảm động. Thích Thiếu Thương vừa muốn đến gần, đã thấy khóe miệng Cố Tích Triều lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, một nụ cười thoải mái. Thích Thiếu Thương trong lòng khó hiểu, nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Liễu Khinh Lam, hắn đột nhiên ngộ ra, một chưởng đánh về phía sau cổ Cố Y Nhược, thân thể nàng chậm rãi ngã xuống. Vì vậy, mọi người lập tức đều thấy được đoản kiếm cắm trên ngực Cố Tích Triều!

Máu tươi che mờ mắt Thích Thiếu Thương, một mảnh đỏ sẫm chói mắt, thấm ướt thanh sam, lan ra toàn thân Cố Tích Triều. Hắn lao đến ôm y.

“Liễu Khinh Lam! Tiểu nhân đê tiện!” Thiết Thủ trong nháy mắt kịp phản ứng, đánh một chưởng về phía Liễu Khinh Lam, nhắm vào yếu huyệt, Liễu Khinh Lam không ngừng tránh né, nhưng không đánh trả, trên mặt vẫn phảng phất nét cười. Mồ hôi đổ ra trên trán, cuối cùng, bước đi của hắn rối loạn, bị Thiết Thủ một chưởng đánh trúng ngực, ngã xuống đất. Thiết Thủ vẫn không cam lòng buông tay, thiết chưởng bóp chặt cổ họng hắn, thanh âm khàn khàn gầm rú: “Vì sao?! Vì sao?! Vì sao hại y như vậy?”

Liễu Khinh Lam không trả lời, chật vật giãy dụa thoát khỏi thiết chưởng bò tới bên người Cố Tích Triều, vết máu chảy dài trên đất. Tay nắm lấy vạt áo Cố Tích Triều, trong mắt Liễu Khinh Lam không hề có hận ý, thậm chí, còn toát ra một chút ôn nhu.

“Tích Triều… Tích Triều, không chiếm được ngươi, ta đành hủy diệt ngươi!”

Hai người đang ôm nhau, không có phản ứng. Cố Tích Triều đầu dựa vào bả vai Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương ôm chặt y. Cố Tích Triều thoáng chút kinh ngạc nhìn người dưới chân mình, khẽ nở nụ cười, đầu lại nép vào ngực Thích Thiếu Thương. Ánh mắt Thích Thiếu Thương chưa bao giờ rời khỏi người trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc quăn đang rũ xuống gương mặt y.

“Tích Triều, ngươi biết không? Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ở Lục Phiến Môn, ta đã thề, cả đời này nhất định phải khiến ngươi khuất phục dưới chân ta. Vì ngươi, ta vứt bỏ Hàn Ngọc Môn, vứt bỏ nghiệp lớn thôn tính toàn bộ giang hồ. Ta tìm được Cố Y Nhược, dựa vào hình dáng của nàng, ta giả trang ngươi thành công, giết Nam Cung Tuấn, ta muốn bức ngươi đi vào chỗ chết, bức Thích Thiếu Thương rời xa ngươi. Ta xúi giục Cố Y Nhược giết ngươi, bức ngươi cùng đường sa vào ma đạo, ta muốn chinh phục ngươi, thao túng ngươi. Chỉ là, ta đã đánh giá thấp tình cảm của ngươi đối với Thích Thiếu Thương. Cho dù ngươi đã mất tất cả, mất đi sự tín nhiệm của Thích Thiếu Thương, lại vẫn cố chấp giữ đúng lời hẹn với hắn, không hề giết một người!”

Thích Thiếu Thương cũng không có một chút bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng dùng cằm cọ lên mái tóc Cố Tích Triều, trong mắt vẫn ôn nhu như trước.

“Ta không thể thua ngươi! Nguyện vọng của phụ thân nếu không thể làm tròn, chính là con bất hiếu, cho nên, ta chỉ có thể hủy diệt ngươi. Tích Triều, tha thứ cho ta…” Liễu Khinh Lam ánh mắt dần dần ảm đạm, mất đi ánh sáng. Hắn gục xuống, một giọt lệ trong suốt rơi ra khỏi hốc mắt…
Bình Luận (0)
Comment