Edit + Beta: Dạ Lãnh[Chương này mỹ nhân bị ăn đậu hũ nhẹ nhàng thôi, mà không phải do tiểu Thích ăn!!! Oa oa oa!!]Cố Tích Triều ngoài miệng cũng không chịu thua, lanh lảnh cười nói: “Lầu gác cao che mất cả bầu trời thanh thu, trên nóc nhà lại được thấy đất rộng trời cao, các hạ đêm khuya ngao du chắc cũng có không ít nhã hứng, nếu như hữu ý, ngại gì mà không lên trên này một phen.”
Nam tử đó cười nói: “Đứng trên tuyệt đỉnh mới có thể nhìn thấy được đâu là núi cao núi thấp, từ lâu đã nghe giang hồ đồn đãi Cố công tử nhân như chi lan (cỏ chi và cỏ lan, ý chỉ tài sắc vẹn toàn ^^), tài hoa phong lưu, hôm nay diện kiến, quả nhiên được mở rộng tầm mắt.”
Cố Tích Triều thản nhiên cười: “Các hạ quá khen.”
Thích Thiếu Thương ôm y nhảy xuống dưới, trước mặt mọi người, không thể cứ ôm thắt lưng y như vậy, đành phải thả tay ra.
Nam tử kia liền chuyển hướng Thích Thiếu Thương khom lưng nói: “Thích đại hiệp nhiệt tình vì lợi ích chung, trên giang hồ người người ái mộ, lần này được gặp, quả là vinh hạnh.”
Thích Thiếu Thương không thể mỉa mai người khác như Cố Tích Triều, chỉ đơn giản ôm quyền nói: “Hạnh ngộ, không dám, xin thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ.”
“Bọn ta là người của Tây Phương Huyền Minh Giáo, hiệu là Tứ Tôn giả, Dương Ly, Âm Nhĩ, Thiếu Càn, Tử Khôn.”
Cố Tích Triều minh bạch, phục sức của bốn người bọn họ chính là phân chia theo Tứ Tượng trong Thái Cực Bát Quái: Thái Dương, Thiếu Âm, Thái Âm, Thiếu Dương, cũng hiểu rõ võ công của bốn người này vô cùng cao diệu. Thích Thiếu Thương nhăn mày, danh tiếng của Huyền Minh Giáo hắn không phải chưa từng nghe qua, nghe nói môn phái tà giáo này hành sự quỷ dị, độc ác, khiến các nhân sĩ chính đạo luôn luôn xem thường. Đây chỉ là môn phái sống ở Tây Vực, xưa nay không có ý qua lại Trung Nguyên, cũng không có cùng Võ lâm Trung Nguyên có xích mích mâu thuẫn. Hắn suy nghĩ đơn giản, không kiêu ngạo hay xiểm nịnh, nói: “Huyền Minh Giáo đại danh như sấm bên tai, chỉ có điều cách núi ngăn sông, ta cùng quý giáo không liên quan gì với nhau, chẳng hay bốn vị tôn giả hôm nay đến đây có gì chỉ giáo?
Nữ tử quần áo nửa trắng nửa đen tên Tử Khôn nói: “Chủ nhân của chúng ta nhân ngày 15 tháng này, giữa đêm thu sẽ du thuyền trên Tây Hồ, Hàng Châu, đặc biệt có chuẩn bị vài chung rượu nhạt, muốn mời Cố công tử lên thuyền đàm đạo.” Nói rồi tay trắng khẽ nhấc lên, một tờ giấy trắng bay về phía Cố Tích Triều. Cố Tích Triều giơ tay tiếp được, trên tờ giấy không hề có chút nội lực nào, vẫn nhẹ nhàng phẳng phiu như cũ. Hiển nhiên nữ nhân này biết y công lực mất hết, không còn ý định thăm dò, nhịn không được liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương một cái.
Cố Tích Triều lướt mắt qua loa trên phong thư, hỏi: “Vì sao chỉ mời có mình ta?”
Dương Ly cười nói: “Dĩ nhiên là vì khối ngọc trên người Cố công tử
Cố Tích Triều liếc nhìn hắn một cái: “Một thân bố y, gia cảnh khó nghèo, không dám nói tới khối ngọc nào trên người cả.” Tiện tay ném thiếp mời đi, nói: “Ta không đi.”
Thiếu Càn nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng yên, đột nhiên thân hình thoáng động. Từ lúc bọn họ hiện thân, Thích Thiếu Thương vẫn ngưng thần đề phòng, thấy tay áo tên kia động nhẹ, liền xuất một kiếm đâm ra. Thiếu Càn thân hình quỷ mị, né được một đường kiếm sát sườn, xoay một vòng đến bên cạnh Cố Tích Triều. Cố Tích Triều chưa kịp hình thấy rõ thân hình của hắn, trong tay liền bị nhét vào một vật, chính là thiếp mời y vừa vứt bỏ, mà Thiếu Càn vẫn điềm như như không quay về chỗ cũ. Khinh công của hắn, so với lúc Cố Tích Triều chưa mất công lực, cũng là ngang tài ngang sức.
Cố Tích Triều trên mặt tái nhợt, bỗng nhiên cười nói: “Tốt, đã gặp qua ép mua ép bán, cũng không bằng thấy ép yêu ép thích.” Nói xong, hai tay giơ ra, xé đôi thiếp mời trắng khi nãy thành hai mảnh, “Ta không đi, các ngươi làm được gì?”
Tứ tôn giả thấy y xé thiếp mời, đồng loạt xông về phía tước. trường kiếm của Thích Thiếu Thương đã đợi sẵn. Âm Nhĩ, Thiếu Càn, Tử Khôn, ba người vây quanh Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương biết rõ cuộc chiến này vô cùng hung hiểm, không dám khinh suất, trường kiếm chỉ đông, đánh tây, khiến ba người kia xoay trở khó khăn, trong phút chốc đã hủy đi hơn ba mươi chiêu.
Dương Ly một mình hướng về phía Cố Tích Triều, Cố Tích Triều làm sao trốn cho kịp, chỉ vừa thấy vai, khủy tay, ngực đau nhức, thì đã bị giam trong lòng Dương Ly. Dương Ly cúi xuống, tay trái chế trụ vai của Cố Tích Triều, ép thân y ngửa ra sau. Dương Ly từ trên nhìn xuống, cười nói: “Cố công tử thật lớn gan, thiếp mời của chủ nhân ta mà cũng dám xé.”
Cố Tích Triều cả giận, nói: “Dù có là thiếp mời của Thiên Hoàng lão tử ta cũng xé.”
Dương Ly chắt lưỡi, lắc đầu nói: “Ta nghe nói Cố công tử tinh thông cơ mưu quyền biến, luôn biết nhìn trước ngó sau, lúc này xem ra, không biết lựa lời mà nói rồi.”
Cố Tích Triều bị hắn kềm giữ trong tư thế này, vừa xấu hổ vừa giận dữ không chịu nổi, nói: “Vậy ngươi muốn thế nào? Buông ra.” Y vùng vẫy vài cái, nhưng lại không có nội lực, bị vây hãm trong lòng Dương Ly, không nhúc nhích gì được.
Tay phải Dương Ly nắm chặt cằm y, nói: “Tiểu tử kia, người xé thiếp mời chuyện của ngươi, đến dự yến tiệc của giáo chủ không phải do ngươi quản. Nếu chọc giận giáo chủ,” Hắn tà tà cười, “Đến lúc đó, dù ta có yêu thích ngươi, cũng không cứu được ngươi đâu.”
“Ai cần ngươi mèo khóc chuột?”
Dương Ly không đáp, cười xấu xa rồi cúi xuống sau gáy Cố Tích Triều cắn một cái. Cố Tích Triều kinh sợ, cả người run rẩy, lại tức giận đến mức muốn ngất đi, chỉ hận mình toàn thân không nội lực, nếu không đã tặng một chưởng vào ngực Dương Ly.
Thích Thiếu Thương ở bên này trông thấy, máu nóng dồn lên não, hươ kiếm bức ba tên kia phải thoái lui. Nhưng bọn chúng vừa lui xuống lại tiến lên, vây chặt lấy hắn, không để hắn cứu người bên kia.