Người thông minh thường chia ra hai loại, một là người thật sự thông minh tài trí hơn người độc nhất vô nhị, tỷ như Triều Triều thân ái; còn có một loại chính là kẻ ngụy thông minh cao ngạo tự mãn tự cho là đúng, tỷ như vị hoàng tử ngu ngốc trước mặt ta. Được rồi, vì sau này hắn sẽ là quân chủ liên Tống diệt Liêu, ta tôn xưng hắn một tiếng “điện hạ”.
Lần đầu tiên gặp vị điện hạ này là trùng hợp, bởi vì hà bao của ta cần ngân lượng, tuy rằng gạt người không thể là chuyện quang minh chính đại, nhưng thật sự là do cuộc sống bức bách, ta thật sự không thể này điện hạ đúng là trùng hợp, ta bởi vì hà bao cần chạy tới trá nhân ngân lượng tuy rằng cũng là không thế nào quang minh chính đại chuyện, nhưng đích thật là cuộc sống bức bách, mặt ta thật sự không đủ dày để mãi nghệ trước mặt mọi người. Sau ta ngẫm lại, nếu ta thật sự mãi nghệ bên đường, có phải sẽ chết mau hơn một chút không?
Xác suất là 50%.
Tên kia đánh không lại ta.
Cầm chén trà sứ trắng thổi thổi, hơi nóng khẽ bốc lên thành một tầng sương mù, nhíu mày, quả nhiên vẫn không quen uống trà, hiện tại lại nhớ đến nước trái cây ở thế kỉ 21. Rất dinh dưỡng a ~~~/(ㄒoㄒ)/~~
“Điện hạ, ngài còn nhớ lúc tại hạ cùng ngài sơ ngộ không?”
“Đương nhiên, khi mới gặp Lâm, mỹ mạo thật sự là kinh thiên động địa.” Hoàn Nhan Thịnh ôn hòa cười nói.
Ta nhịn không được xoay người khinh bỉ, bịa đặt, hoàn toàn là bịa đặt, lần đó khi gặp ta, rõ ràng ta cố ý lấy đất bôi lên mặt, tuy nói Triều Triều vốn tuyệt diễm hơn người, nhưng giả dạng như vậy mà có thể gọi là “kinh thiên động địa” sao! Làm ơn đi! Ngươi có thể nói dối không chớp mắt như thế à! Bất quá ta có thể xác định một việc, lúc đó hắn không chú ý đến ta lắm.
“Điện hạ nói đùa.” Mỉm cười.
Tay chạm vào Mạc Tà, thoáng tự hỏi, “Điện hạ, ngài nói Mạc Tà trên tay ta có tốt không?” Ta sẽ không nói quanh co lòng vòng, đó là sở trường của Triều Triều, không phải của ta. Vì thế ta lựa chọn nói thẳng.
“Cái gì? A, đây là Mạc Tà kiếm trong truyền thuyết? Thân kiếm là hàn thiết, sáng bóng viên nhuận, Mạc Tà ưu nhã, có thể xem là một hảo kiếm.” Hoàn Nhan Thịnh khi nói những lời này vẫn tươi cười bình tĩnh như trước, nhưng khi nhìn Mạc Tà chằm chằm, ánh tinh quang chợt lóe đã bán đứng hắn. Ở cạnh Triều Triều đã lâu, khả năng quan sát cũng tăng lên không ít.
Ho nhẹ một tiếng, làm bộ thở dài nói, “Ai ~ kiếm là hảo kiếm, đáng tiếc vận mệnh không được tốt lắm.”
Hoàn Nhan Thịnh hơi ngây người, “Sao lại nói thế? Kiếm này Lâm có được, quả thật rất may mắn!”
Tiếp tục lắc đầu thở dài, “Không phải vậy, ta am hiểu y dược, không phải dụng kiếm, Mạc Tà không ở trong tay kiếm khách, đó không phải vận mệnh bi thảm nhất của nó sao?”
“Cái này… Ai, cho nên vẫn là tìm cho nó một chủ nhân thích hợp mới được.”
Không được, phải bình tĩnh bình tĩnh ~ cưỡng chế cơn tức, gương mặt tươi cười nhìn Hoàn Nhan Thịnh, “Tại hạ thấy điện hạ cũng là người yêu kiếm, không biết có phải có ý nhận Mạc Tà? Bảo kiếm, lẽ ra phải, phối – quân – vương!”
Hoàn Nhan Thịnh nghe vậy nụ cười chậm rãi đọng lại, không nói lời nào. Ánh mắt băng lãnh, đáy mắt hiện lên tia sát ý.
Ta lơ đểnh cười, ở cùng Triều Triều một năm, chút sát ý này đối với ta không bằng một cọng râu tôm. “Khi mới gặp, tại hạ có đoán rằng điện hạ là nhân trung long phượng, mạng đế vương! Điện hạ cần gì cấp bách như thế? Hiện tại thời cơ chưa tới, không phải điện hạ nên đợi một chút để nắm phần thắng sao?”
Hoàn Nhan Thịnh quạt khảm vàng trong tay chậm rãi đưa lên khóe môi, miệng cong lên, lộ ra nụ cười lãnh khốc. “Lâm tiên sinh từng nói qua, nếu ta có thể gặp được người thích hợp đến tương trợ, chuyện ta đang muốn làm nhất định sẽ thành công. Mà người này có thể không phải thông minh nhất, tài trí nhất, nhưng phải đặc biệt nhất. Ta nhớ rõ. Mà hiện tại ta cảm thấy cuộc gặp gỡ này rất đặc biệt.”
Ta hít một hơi lãnh khí, đột nhiên nghĩ tới Hoàn Nhan Thịnh khi đó từng nói —— “Ngươi thật sự rất đặc biệt”. Sau đó lại mở miệng nói muốn ta làm phi tử. Thì ra đây chỉ là thăm dò. Hắn đương nhiên không muốn ta làm phi tử, mà là mưu sĩ, mưu sĩ cống hiến cho hắn. Không hổ danh là hoàng đế Đại Kim trong tương lai, không thể coi thường.
Có lẽ lúc đó Triều Triều đã rõ ý đồ của Hoàn Nhan Thịnh, nên y chỉ tính toán với ta chuyện mặc trang phục nữ nhân. Bất quá ta có thể tự an ủi một chút, y không nói ra, đồng nghĩa với việc không có hứng thú với Hoàn Nhan Thịnh? Triều Triều đã thay đổi khi nào?! Không đúng, Triều Triều đã không còn thích truy danh trục lợi, ta phải vui mới đúng!
“Điện hạ, tại hạ không rõ bản thân đặc biệt chỗ nào. Huống chi, nếu điện hạ cảm thấy ta chính là người sẽ trợ ngài, vì sao còn ba lần phái người tới ám sát?” Ta ngước mi cười nhạo. “Chỉ sợ đối với điện hạ mà nói, còn có cái gì khác hữu ích hơn ‘người đặc biệt’ này!” Cầm Mạc Tà trên tay thưởng thức, “Điện hạ ngài nói xem, Mạc Tà này đặc biệt ở điểm nào?”
“A, sao ngươi biết là ta?”
“Hừ, không thể không nói, điện hạ, hiện tại ngài chưa đủ tài giỏi!” Đều nói, đế vương là người vô tình nhất, những đứa bé từ thâm viện hoàng thất trời sinh đã mưu mô xảo quyệt, nhưng vị này đây, đáng tiếc hành động lại không có gì đặc sắc, cần rèn luyện thêm vài năm.
“Hai lần trước chính điện hạ đã đến tập kích ta, còn lần cuối cùng ở Tích Tình Tiểu Cư là tên cận vệ của điện hạ. Tại hạ nói có đúng không?”
“A, tiếp tục đi.” Không phủ nhận, chính là thừa nhận.
“Nếu là như thế, thứ lỗi cho tại hạ cả gan bêu xấu!” Ngẩng đầu nhìn trăng trên đỉnh đầu, a, thật tròn, thật sáng, không thích hợp với việc làm thiếu đạo đức a ~ “Điện hạ nếu nhằm vào bảo kiếm, ta nghĩ không phải chỉ đơn thuần là thanh kiếm Mạc Tà này, bởi trên đời bảo kiếm không ít. Ví như Nghịch Thủy Hàn trong tay Thần Long bộ đầu, đó cũng là một thanh hảo kiếm, so với Mạc Tà chỉ hơn chứ không kém. Có thể thấy được, thứ lọt vào mắt xanh của điện hạ không phải bảo kiếm, mà là Mạc Tà ——”
Hoàn Nhan Thịnh trên mặt lộ tiếu ý, trong mắt lại lóe tia âm lãnh, ta chỉ có thể vờ như không thấy.
“Đúng là Mạc Tà có chứa đựng một bí mật. Khi tại hạ cùng điện hạ lần đầu gặp mặt, điện hạ tìm đến sạp đoán mệnh ‘Mười Quẻ Sai Hết Chín’ của ta, chung quy cũng là do nhìn thấy Mạc Tà.” Khi đó Hoàn Nhan Thịnh ánh mắt chăm chăm hướng về Mạc Tà, ta còn tưởng rằng hắn buồn cười cái mảnh vải viết “Mười Quẻ Sai Hết Chín”.
“Nếu không ngoài sở liệu của ta, hẳn là giấu bảo đồ.” Có thể được đế vương tương lai coi trọng, ngoại trừ giá trị đơn thuần của thanh kiếm, còn có thể là binh quyền, hoặc là, của cải. Kỳ thực tuy hai mà một, nếu có binh quyền có thể đem quân đánh giặc mở rộng lãnh thổ đoạt tù binh của cải, mà nếu có của cải có thể chiêu binh mãi mã tạo ra binh quyền. Tương tự như Nghịch Thủy Hàn giấu thư tín gian tương phản quốc, trong Mạc Tà đương nhiên cũng có thể giấu thứ gì đó. Ta đương nhiên không cho rằng trong kiếm có giấu binh thư hổ phù, ngoại trừ bảo đồ, ta thật không thể nghĩ đến cái gì khác.
“Hừ, nói như vậy, ngươi đã biết tất cả.” Hoàn Nhan Thịnh trong mắt không có biểu tình gì đặc biệt, hắn thậm chí còn không nhìn ta, chỉ cười nhạt nhìn chén trà trước mắt. “Một khi đã như vậy, Lâm, ngươi định thế nào?” Ta biết hiện tại hắn đã đến lúc cho ta lựa chọn —— theo hắn, hoặc là, chết.
Ngại quá, thật có lỗi, ta không chọn cái nào cả.
“Đợi đã, tại hạ còn chưa nói xong, điện hạ sao phải vội vã?” Ta nở nụ cười, nói ngươi còn chưa đủ tài giỏi, đúng là chưa đủ, cho nên mới nói thời cơ rất quan trọng ~! “Hai lần trước điện hạ tự hành động, ta đoán bởi vì dưới trướng không người?”
Hoàn Nhan Thịnh quả nhiên biến sắc, mặt càng âm trầm.
“Đương nhiên cũng có thể là tâm phúc không ở bên cạnh, mà những người xung quanh lại không thể tin dùng, điện hạ không muốn làm những người kia hoài nghi, cho nên chỉ có thể tự mình động thủ, để tránh đả – thảo – kinh – xà?!”
“Mà ‘Xà’ ở đây, tại hạ lại tiếp tục cả gan đoán mò một lần, có phải chính là vị hoàn thúc Hoàn Nhan Cát Thành!” Đế vương ơi là đế vương, cho tới bây giờ cũng không coi trọng quan hệ huyết thống, đặc biệt ở thời điểm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Đây chính là kinh nghiệm a ~ ngươi cho rằng tám tiếng đồng hồ xem phim truyền hình nhiều tập của ta là vô ích sao?!
“Đúng, ngươi đoán như thần. Có tin từ người Trung Nguyên các người, thuở Nam Đường bị diệt quốc, từng có một ấu nữ hoàng tộc bị đưa sang Tống, mà lúc đó lại là thời khắc bội thu, thế nhưng quốc khố lại gần như cạn kiệt, bởi một số lớn tài bảo sớm đã được giấu đi, đến nay chưa ai phát hiện. Mà bảo đồ hẳn là bị đưa sang Tống cùng với vị ấu nữ hoàng tộc kia.”
“Vậy nói, Mạc Tà này vốn là của vị công chúa gì đó? Vậy tại sao ngươi có thể xác định bảo đồ được giấu trong Mạc Tà?”
“Vậy ngươi cứ lấy ra xem, chẳng phải sẽ biết sao?” Hoàn Nhan Thịnh sắc mặt bớt âm trầm, lại bắt đầu cười với ta! Là âm mưu, tuyệt không phải chuyện tốt!
“Ngươi nói có thì có sao? Lại còn bảo ta lấy ra cho ngươi xem? Điện hạ, ngài cho rằng tại hạ tốt đến mức đó?”
“A, công tử nói đùa. Hiện nay phụ hoàng tuổi đã cao, mà ta chỉ là hoàng tử hữu danh vô thực, ta cần kho tàng này để đoạt được ngôi vị hoàng đế, đồng thời cũng cần trí mưu của công tử tương trợ ta, hiện tại chỉ có công tử mới giúp ta lấy được ngôi vị hoàng đế Đại Kim.”
Thì ra ta, không, phải là Triều Triều, giúp Hoàn Nhan Thịnh diệt Đại Liêu sao? Không đúng, tuổi tác không giống, khi Hoàn Nhan Thịnh diệt Đại Liêu là lúc hắn đã trung niên, chắc chắn không phải hiện tại. Hơn nữa với ta mà nói, không có lợi!
Hoàn Nhan Thịnh cười giảo hoạt, “Sau khi thành công, chắc chắn ta sẽ ban cho công tử quyền lực, địa vị, tiền tài, mỹ nữ, tất cả những gì công tử muốn.” Bĩu môi, cái đó không phải thứ ta muốn, với ta mà nói, căn bản không hấp dẫn! Về phần Triều Triều… Ngạch… “Huống hồ ——”
“Huống hồ cái gì?”
“Huống hồ làm người trên vạn người, đạt đến đỉnh cao của quyền lực, không phải là thứ công tử vẫn luôn theo đuổi sao, ta nói đúng chứ? Cố Tích Triều, Cố đại công tử.”
“…”
Ta vẫn biết, mẹ ruột ta đây là thất bại của thất bại, không tác hợp thành công cho Triều Triều và Thích bánh bao, không khiến Triều Triều hồi tâm chuyển ý, không khiến Thích bánh bao từ bỏ cừu hận cùng Triều Triều (kỳ thực đã sắp từ bỏ), ta còn cố ý giả dạng thành một người khác đi thăm dò Thích bánh bao, Thích bánh bao có lẽ đã có chút hoài nghi, nhưng không ngờ một người xa lạ cũng có thể đoán rat a là Triều Triều! À không, phải nói là, đoán được thân thể này của ta là Triều Triều! Vì sao ta thất bại như thế? Không được! Cho dù sự nghiệp mẹ ruột không thành công, cũng không thể để Triều Triều chịu thiệt. Hít sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh ~
Trước liếc trái ngó phải, sau dùng ngón tay chỉ mặt mình, “Cố Tích Triều? Ai? Ta sao? Ta nghĩ điện hạ ngài nhất định là nhận lầm người.”
“Cố công tử, minh nhân bất thuyết ám thoại*, chỉ một câu, ngươi có bằng lòng không? ”
*Nôm na là, người thông minh không giả ngu ngơCắn răng, “Không nói trước ta có phải là Cố Tích Triều hay không, dù sao ta vẫn không muốn.”
“Nếu Cố công tử không muốn, vậy đừng trách ta vô lý!”
Ai da da, hoàng tử điện hạ, ngươi đánh không lại ta, ngươi không biết sao?
Kiếm trong tay Hoàn Nhan Thịnh tuốt khỏi vỏ, kiếm quang thuận thế đánh úp. Cùng với kiếm quang, còn có một chút hương khí nhàn nhạt.
Có lầm hay không, đánh không lại, nhưng nham hiểm thâm độc!
Đan điền rỗng tuếch, cước bộ hư phù, giơ kiếm chắn, chỉ có thể dốc sức lui về phía sau.
Cho đến khi, không còn đường lui!