Lúc ý thức lại một lần nữa quay về, mùi đầu tiên ngửi được chính là dược hương nồng đậm.
Trong đầu ta như bị chập mạch. Bây giờ ta đang xuyên không? Ông trời phù hộ, ta đang nằm trên cái giường mềm mại ở nhà, và tất cả chỉ là một giấc mơ thôi. Thế nhưng cái giường cứng ngắc khiến ta không thể tiếp tục lừa mình dối người. Bằng không… ở trong bệnh viện cũng được, tuy rằng ta chưa từng nằm viện, nhưng nghe nói giường bệnh viện cũng cứng lắm a.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, nâng đầu ta dậy, mùi thuốc Đông y khó ngửi xộc thẳng vào mũi. Lòng lập tức chùng xuống. Ta chưa từng nghe nói, thế kỷ 21 khoa học kỹ thuật phát triển còn có bệnh viện nào dùng thuốc Đông y khó ngửi như vậy, nếu có thì cũng nên đóng cửa là vừa.
Chén thuốc đưa đến bên miệng, đổ vào.
“Hộc!” Ta mới uống một ngụm, nhịn không được, phun hết ra. F**k! Thuốc này đắng không tưởng tượng nổi! Bên trong là túi mật hay là hoàng liên, cái thứ này mà cho người uống sao?!
*một vị thuốc Trung Quốc“Hắc, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh.” Một thanh âm già nua lại mang vẻ bất cần đời vang lên bên tai.
Ai? Ta có chút nghi hoặc. Kẻ thù hay người quen?
Ta chậm rãi mở hai mắt.
Tóc trắng, râu trắng, chân mày trắng, mắt trắng… *toát mồ hôi* Ta rất muốn hỏi, lão nhân gia, năm nay ngài bao nhiêu tuổi vậy? Tuy rằng vừa nghe thanh âm kia đã biết đây không phải Thích bánh bao, nhưng cũng đâu hy vọng vừa mở mắt lại thấy lão nhân thất thập cổ lai hi chứ. “Xin hỏi, là ngài đã cứu ta?”
Edit: Tuyết
“A a, tiểu tử, không tồi không tồi, ánh mắt thanh minh, thể trạng cũng tạm ổn, bị thương nặng như vậy mà không chết, có tiền đồ.” Lão nhân kia híp mắt vuốt râu nói với ta như vậy. Nhưng mà, vì sao cuối cùng ta vẫn cảm thấy được ánh mắt của lão nhìn ta như là nhìn con chuột bạch vậy?
“Vậy đa tạ lão nhân gia.” Ta trả lời, vô cùng lễ phép.
“Cảm tạ với chẳng cảm tạ, ta sống một mình trong cái hang này đã gần ba mươi năm, hơn hai mươi năm rồi chưa gặp qua người nào. Người khó chịu như tiểu tử ngươi lại càng khó gặp a!” *toát mồ hôi* Lão nhân, hai mươi năm không gặp người nào, ông sao có thể không mắc chứng trầm cảm tự kỉ vậy?!
“Lão nhân gia…”
“Nè, đừng có một tiếng lão nhân gia hai tiếng lão nhân gia, ta còn chưa già như vậy đâu! Ta họ Bạch, ngươi kêu ta Bạch lão.” Ai da, tới cái họ cũng là Bạch…”Còn nữa a,” Bạch lão kia đột nhiên cười nham hiểm, nói, “Đừng vội tạ ơn, ta cũng không phải cứu ngươi không công đâu!”
“Ta không có tiền…”
“Ai cần tiền của ngươi? Nơi này, tới chim còn không đẻ trứng, có tiền cũng vô dụng! Ta chỉ muốn, thân thể của ngươi.”
“Cái gì??!” Ta rõ ràng bị kích động. Nếu đây là thân thể chính mình ta còn có thể cân nhắc một chút, nhưng đây là thân thể của Triều Triều, cho dù Triều Triều đã mất, cũng không cho bất cứ kẻ nào chạm vào. Thân thể của Triều Triều vĩnh viễn chỉ thuộc về Thích bánh bao thôi!
Bạch lão nhìn ta căng thẳng lui về phía sau, nhận ra mình đã nói không rõ, lại giải thích, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là thấy trên người ngươi mang nhiều vết sẹo, thật sự rất chướng mắt. Gần đây ta mới nghiên cứu được một phương pháp trừ sẹo, ta lại chưa có dịp dùng. Ta muốn dùng thân thể của ngươi thử nghiệm một chút.”
乔振宇 Kiều Chấn Vũ ‘s Hoàng cung
Huhuhuhuhuhuhuhu~ Quả nhiên lão muốn lấy ta làm chuột thí nghiệm, ta mới tỉnh dậy đã đối xử với ta như vậy, không biết lúc ta bất tỉnh lão đối với thân thể của ta… A, không, là thân thể của Triều Triều chứ! Bất quá, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nếu ta không đồng ý, nhìn tinh quang trong mắt lão kìa, chắc chắn ta sẽ bị đạp ra ngoài. Hiện tại vết thương trên người còn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu cứ như vậy bị đạp ra ngoài, sẽ phải lấp ló nơi cửa tử luôn đó. Huống hồ gì lão nhân này nói cũng đúng, trên người Triều Triều nhiều sẹo như vậy, thật sự rất chướng mắt! Rất rất xin lỗi Triều Triều nhà ta. Vì thế ta miễn cưỡng gật đầu.
Lúc màn đêm buông xuống, ta run rẩy đi vào dược thất của Bạch lão đầu, thấy bên trong có một cái thùng gỗ to, chính là cái để người xưa tắm rửa. Ta thở dài nhẹ nhõm, thì ra chỉ là ngâm người trong thuốc, hoàn hảo. Coi như là tắm hơi đi!
Ta ngoan ngoãn cởi quần áo bước vào thùng gỗ, đột nhiên không biết Bạch lão đầu từ đâu mang ra một cái bếp lò to đùng đặt dưới thùng gỗ, lửa cháy hừng hực, đoạn đậy nắp thùng lại. Trên vách gỗ có một cái lỗ to bằng đầu người. Nước đổ vào lại là thuốc Đông y, có trời mới biết thuốc kia khó ngửi đến nhường nào! Đừng a!!! Vì quá ngộp thở, ta ló đầu ra ngoài cái lỗ trên vách thùng. Giờ thì ta biết vì sao ta miêu tả cái lỗ này “to bằng đầu người” rồi, nó vốn để người ta thò đầu ra khỏi thùng mà. May là ta chưa nói nó to bằng cái bát…
“Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ở trong này ngâm một đêm, sáng mai ta lại đến.” Nói xong cười khẽ rồi thong thả bước ra cửa.
Con mẹ nó! Nóng chết a! Ta không nhịn được chửi thề một tiếng. Chẳng lẽ Bạch lão đầu muốn nấu chín ta? Không được a! Ta sinh ra đâu phải để ăn đâu! Trong đầu hiện ra một cảnh tượng: một đám tiểu yêu quái ném một tên tai to mặt lớn vào trong lồng hấp, tên ngốc tử kia cứ la hét “Ta sinh ra không phải để các ngươi ăn!”… Chết người thật, vì sao ta lại nghĩ tới Trư Bát Giới? Nếu nghĩ đến cảnh này cũng phải nghĩ đến Đường Tăng da non thịt mềm mới giống chứ! Không đúng, ta không muốn bị ăn thịt, suy nghĩ loạn thất bát tao như vậy làm gì! Quan trọng là… Triều Triều của ta, y rốt cuộc ở đâu a a a a a a!!!
Khi mơ mơ màng màng sắp ngất đi trong cái nóng như thiêu đốt, một thanh âm lạnh lùng vang lên. [ Chết chưa? ]
A? Là ai? Là ai đang nói chuyện? Ta muốn mở mắt, lại phát hiện làm thế nào cũng không mở được.
[ Hừ. ] Nghe một tiếng hừ lạnh, ta lại cảm thấy hưng phấn. Ngữ khí này, ngữ khí này là của Triều Triều!! Kiềm chế kích động trong lòng, ta thận trọng hỏi, [ Ngươi, là ai? ]
Thanh âm kia trầm mặc một lúc lâu, rồi nói, [ Ta nguyên là chủ nhân của thân thể này. ]
[ Triều Triều!!!! ] Đúng thật là Triều Triều a!! Ta biết mà, kiếp này ta tích đức, ông trời thương ta, chắc chắn sẽ cho ta gặp Triều Triều~~~~~~~!
[ Ngươi gọi ta là cái gì? ] Một trận gió rét thổi tới, ta toát mồ hôi lạnh, [ A, ta nói, Cố công tử, ta đang ở trong thân thể ngươi, vậy ngươi đang ở đâu? ]
[ Ta đương nhiên cũng đang ở trong thân thể của mình. ] Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp, [ Chẳng qua thân thể này bây giờ do ngươi làm chủ thôi. ]
[ A? Không phải chứ, ta chiếm đoạt thân thể của ngươi? A a a a, Triều Triều a, ta không phải cố ý đâu a!!! ]
[ Không, ta phải tạ ơn ngươi. Ba hồn bảy phách của ta đã mất đi hai hồn bốn phách, nếu không phải ngươi nhập vào thân thể của đúng lúc làm ta sống lại, e rằng ta sớm đã xuống hoàng tuyền rồi. ]
[ Ây da? Sao lại mất đi hai hồn bốn phách? ]
[ Một. Kiếm. Xuyên. Tim ] Triều Triều nói từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi. Ta vừa nghe đã biết là ai gây ra.
— Thích bánh bao.
[ Vậy vậy vậy vậy vậy vậy vậy, làm sao để ngươi quay về thân thể của ngươi? ]
Y trầm mặc một chút, nói, [ Tìm về hai hồn bốn phách của ta là được. ]
[ Vậy làm sao tìm? ]
[ Nếu ta đoán không sai, hai hồn bốn phách hẳn là bám vào thân kiếm của tên kia. ]
[ Sau đó… ] Ta có một dự cảm bất hảo.
[ Lại một lần nữa, một kiếm xuyên tim. ]
[ … ] Làm ơn đi, cách như vậy khiến người ta rụng tim đứt ruột đó! Ta không hy vọng lại thấy hai người các ngươi một mất một còn nữa đâu. Ta là mẹ ruột mà ~~~~~
Y tựa hồ biết ý nghĩ của ta, [ Ngoài cách này ra, không còn cách nào khác. ]
[ Ách, được rồi, ta đồng ý giúp ngươi. Nhưng mà nhất định phải dùng cách của ta! ] Nhất định kết thúc phải là “mẹ ruột”!!!
Y do dự một chút, [ Được rồi. Ta cũng chẳng phải làm gì nhiều, thành công là được. ]
Hura (^o^)/~! Triều Triều đồng ý rồi nha!!! Hoan hô! Vạn tuế!! Sự nghiệp làm mẹ ruột của ta từng bước từng bước tiến lên rồi. Từ từ, [ Cái gì gọi là ‘Ta cũng chẳng phải làm gì nhiều’? Ngươi không định tham dự à? ]
[ Không phải không định, mà là không thể. Ta chỉ có thể trao đổi với ngươi vào buổi tối. Ban ngày không được. ]
Hở?
Chú thích: Lời thoại trong [ ] là ta trò chuyện với Triều Triều trong tâm tưởng, nói cách khác, người ngoài không nghe được. Hắc ~~~