Mẹ ruột cuối cùng cũng chính thức tiến vào Lục Phiến Môn rồi!! Chúc mừng!! Tung hoa ~~!!! Ngạch đang từng bước tới gần Thích bánh bao a ~ Sự nghiệp mẹ ruột của Ngạch cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng hy vọng rồi!!!! Kết quả bởi vì kích động quá mức, khi được hỏi chuyện bị thích khách tập kích, ta dùng tình cảm mãnh liệt và nước mắt chan hòa nói “Ta vừa xuất sư đã bị nhân sĩ đuổi giết không biết bao nhiêu lần bị thương N lần suýt chầu ông bà N lần may mà ta học y mới còn sống tới bây giờ hiện tại các ngươi ở Lục Phiến Môn không thể thấy chết mà không cứu tốt xấu gì ta cũng đã cứu mạng sư phụ các ngươi”, tình cảnh thê thảm đến mức bản thân ta còn cảm động không thôi! Đám người Thiết Thủ nghe ta tố khổ liên tu bất tận không thèm ngắt câu, đồng loạt quay về phía Vô Tình.
Vô tình ngón trỏ ấn ấn huyệt thái dương, “Giữ lại.”
À há! (^o^)/~~~~~
“Vậy được không? Những điều y nói, hình như, có chút… khoa trương.” Truy Mệnh nhỏ giọng hỏi.
“Dù sao y cũng là ân nhân cứu mạng sư phụ, y gặp nạn, chúng ta không thể bỏ mặc. Hơn nữa…” Vô Tình dừng một chút.
“Sao?” Truy Mệnh truy hỏi.
Vô Tình cười khẽ, “Không. Giúp y chuẩn bị phòng cho khách.” Không nhìn gương mặt đau khổ của Truy Mệnh, quay đầu rời đi.
Cho dù y khoác bạch y, trên mặt luôn rộ nụ cười vô hại gần như ngu ngốc ( …), nhưng tóc y quăn, còn có gương mặt kia nữa!!! Chính là mặt của Cố Tích Triều!!! Nhưng mà không phải Cố Tích Triều đã chết rồi sao? Vậy rốt cuộc y là ai? Quên đi, chờ Thích Thiếu Thương trở về, để hắn lo!
﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Ngày đầu tiên ở Lục Phiến Môn.
Thiết Thủ nói, Thích bánh bao ra ngoài ban sai*, không có ở đây. Ta chạy ra hậu viện đếm mẫu đơn, đếm xong mẫu đơn lại đếm hoa hồng, đếm xong hoa hồng lại đếm chó đếm mèo, đếm xong chó mèo lại đếm tổ kiến…” A a a a a a a a!!! Vì sao thời gian qua chậm quá vậy!!! Nhàm chán chết được!!! Ta còn chưa gặp được Thích bánh bao đã buồn chán tới chết rồi!! Thích bánh bao a!!! Ngươi thương mẹ ruột, mau quay về đi!!!
*Bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa“Rầm!” một tiếng, ta va phải ai đó, lúc này mới phát giác bên cạnh có người. Nhìn lại, là tiểu đao đồng bên cạnh Vô Tình. “Thực xin lỗi, vừa rồi ta đã làm ngươi sợ rồi!”
“Không sao. Nhưng mà… Nhưng mà…” Tiểu đao đồng có chút khó xử nhìn chén canh rơi trên mặt đất, nhỏ giọng oán giận, “Ta mới ngao một chén canh gà ác…”
“…” Chết tiệt, cố ý sao? Thanh âm không lớn không nhỏ truyền đến tai ta. “Có muốn ta tới giúp ngươi một chút không?”
Buổi chiều đó bị lãng phí ở nhà bếp. =_=|||||||||||||||||||
Sự thật chứng minh, mặc dù ta đang ở trong thân thể Triều Triêu, cơ thể này có thể nhớ chiêu thức kiếm pháp của Triều Triều trước kia không sai một ly, nhưng mà, lại không nhớ cách nấu Đỗ Quyên Túy Ngư. Đây chính là món sở trường của Triều Triều! Đang nấu hai con cá bông lau, canh lửa không đúng, lửa cháy phừng phực, đốt cháy ba cái nồi, năm cái muôi, sau khi lật luôn nguyên cái bàn thức ăn, tiểu đao đồng cuối cùng đã lấy đủ dũng khí đến nói với ta “Lâm công tử, hay là ngài về phòng nghỉ ngơi đi. Còn về bồi thường… ta sẽ nói tiên sinh ghi nợ khoan dung một chút.”
“Hắc hắc.” Ta xấu hổ ngây ngô cười. Vốn muốn làm thức ăn ngon “hối lộ hối lộ” các vị ở Lục Phiến Môn, bây giờ lại phá hủy nhà bếp của người ta, ta thực không có cách nào so được với Triều Triều. Phải biết rằng, trước kia ở thế kỷ 21 ta chỉ ăn mì gói, cùng lắm là xào cà chua với trứng!
Ban đêm.
[ Triều Triều ~]
[ A? Sao ngươi vào được? ]
[ A… ]
[ Hừ, dù thế nào, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, đừng làm chuyện tào lao. ]
[ Được… ]
[ … ]
[ Chuyện gì vậy? ]
[ Triều Triều… ]
[ Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Đừng ấp a ấp úng! ]
[ Triều Triều ~] Hít sâu, cố lấy dũng khí, [ Dạy ta nấu ăn đi! ]
Ngày hôm sau ở Lục Phiến Môn.
Thích bánh bao vẫn chưa về.
Nghe Thiết Thủ nói hắn đi đuổi bắt hung thủ đã giết một nhà ba mươi mạng, đã hơn hai tháng chưa có tin tức. Nhưng mà ta nghĩ, nếu Thích bánh bao tự thân xuất mã nhất định sẽ mã đáo thành công! Vấn đề là thời gian mà thôi.
Hôm qua nhà bếp của Lục Phiến Môn bị hủy, để tỏ lòng thành, ta kiên trì đi gặp Vô Tình tạ lỗi, sẵn tiện muốn khua môi múa mép để y khai ân tính phí bồi thường ít một chút. =_= Kết quả Vô Tình đang rầu rĩ vì gặp phải một thế cờ thiên cổ nan cục, ta tùy tiện xem qua, liền giải được. —— Làm ơn đi, cái này mà gọi là thiên cổ nan cục, vậy Triều Triều chính là thánh cờ, không đúng, là tiên cờ! Thế cờ này Triều Triều sớm đã dạy ta, có trời mới biết một năm qua cuộc sống của ta ngoài học y luyện công thì chỉ có chơi cờ. Bởi vì nhàm chán a ~~~ Vì thế Vô Tình lôi kéo ta chơi cờ cả ngày. Đột nhiên ta cảm thấy có chút may mắn vì Triều Triều đã dạy ta chơi cờ, bằng không làm sao có cơ hội “tiếp xúc tiếp xúc” tranh thủ tình cảm của Vô Tình.
Ban đêm.
[ Triều Triều a ~ Phải cám ơn ngươi rồi ~]
[ Lại chuyện gì vậy? ]
[ Cám ơn ngươi một năm qua đã dạy ta chơi cờ a! ]
[ Không phải lúc trước ngươi không thích sao? ]
[ Không a! Nếu lúc trước ngươi không dạy ta chơi cờ, ta đã buồn chán chết rồi! Nói chung hiện tại đều nhờ vào chuyện này mà mối quan hệ giữa ta và Vô Tình thực hòa hợp! Hắc hắc! ]
[ Không phải đã nói đừng làm chuyện tào lao sao… ] Hắc tuyến.
[ Ha ha… Không thể nói như vậy, dù sao thân cận với Vô Tình cũng là cách tốt nhất để không bị đuổi khỏi Lục Phiến Môn! ]
[… Sao ngươi không “thân cận” với Gia Cát thần hầu đi! ] Nghiến răng nghiến lợi.
[… Này, ánh mắt của ngươi thật dài và sắc như kiếm a ~ Không nói chuyện này nữa, ta đã nói với ngươi a, hôm nay ta cùng Vô Tình đánh một ván cờ trân long gì đó, để ta nói cho ngươi nghe ta dùng cách nào để phá a… ]
Ngày thứ ba ở Lục Phiến Môn.
Hôm nay vẫn không có Thích bánh bao. =.,=
Sáng sớm Vô Tình đã ra ngoài tra án, nếu không ta cũng không có thời gian cùng Truy Mệnh đi lung tung trên đường phố —— ách, ý ta là, cùng hắn tuần tra. Có trời mới biết làm sao hắn gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy. Trong lúc ta đang tung tăng ở hàng bánh bao, hắn trán rịn mồ hôi chạy tới kéo tay áo của ta, “Lâm… Lâm huynh, có thể… cho ta mượn ít tiền được không…”
Ta còn đang nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn phía sau lưng hắn, khóe miệng không tự chủ được co rút một chút, cố nén đường gân xanh đang nổi lên trên trán, nói, “Muốn bao nhiêu?”
“A… Lương tháng này của ta sớm đã bị Đại sư huynh khấu trừ một nửa! Còn nợ tiền tiểu Lãnh…”
“…”
“… Năm mươi… bốn lượng… ba chỉ…”
Im lặng nhìn một đám nào là ông chủ sạp cải trắng cải xanh, ông chủ sạp cá, ông chủ sạp trứng chim, ông chủ sạp tạp hóa, ông chủ sạp đồ khô vân vân và vân vân thần tình đang cực kì tức giận rời đi, còn hung tợn mắng, “Còn nói Lục Phiến Môn nghĩ cho dân, suốt ngày chỉ tới đập phá cửa hiệu người ta thôi…”
Ta cười cười không ngừng gật đầu tỏ vẻ áy náy nhìn bọn họ rời đi. Đợi bọn họ vừa mất dạng, ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẻ mặt quẫn bách. Đột nhiên hiểu được tâm tình Thiết Thủ sau mỗi lần giúp Truy Mệnh thu dọn chiến trường. Thật không ngờ ta cũng có “vinh hạnh” này. =_=||||||
Nháy mắt một cái, lại chuyển sang gương mặt tươi cười, “Truy Mệnh, ta mời ngươi đi Túy Tiên Lâu uống rượu!”
“A?!” Truy Mệnh ánh mắt đang mờ mịt ngay lập tức lóe sáng, ngoài miệng lại hỏi, “Vậy… Được không? Ngươi vừa mới giúp ta bỏ ra một số tiền quá lớn… Không tiếc sao?”
“Nào có…” Không tiếc?! Ta nhẫn nhịn cắn răng không tiếc hy sinh chính mình... không đúng, hình như là hy sinh hình tượng của Triều Triều ( …), thật vất vả mới kiếm được một trăm lượng vàng, vậy mà phải trả cho một bàn đầy mỹ thực hảo tửu, túi tiền vơi đi phân nửa, lại phải bồi thường cho Lục Phiến Môn, lại hao hụt, giờ chỉ còn mười lăm lượng bảy chỉ. T_T
“Đi thôi.”
“Được!”
Ban đêm.
[ … ]
[ … ]
[ Sao, vẫn chưa gặp Thích Thiếu Thương? ]
[ Ừ. ]
[ Không kiên nhẫn? ]
[ Không phải a, ta chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu ta thật sự gặp hắn, ta nên làm thế nào a! ]
[ Chính ngươi nói hết thảy đều phải theo cách của ngươi, thế nào, muốn hỏi ý ta? ]
[ Không muốn! ] Ai lại không biết, Triều Triều nhất định nói mấy câu như “Trực tiếp để hắn một kiếm xuyên tim ngươi”, ta đây còn không rõ sao?!
[ Nhớ kỹ lời nói của ngươi bây giờ, đừng hối hận. ]
[OK~! ]
Ngày thứ tư ở Lục Phiến Môn.
…
Thần a!! Ngài để ta xuyên không, cho ta một cơ hội tốt như vậy, lại không để ta gặp Thích bánh bao!!! Sự nghiệp mẹ ruột của ta a!!!! Chẳng lẽ ta phải nhẫn tâm đổi sang làm mẹ kế mới được a a a a a a a a!!!
Lúc người nào đó đang trong trạng thái điên loạn, một câu “Thích Bộ đầu đã quay về” giống như sấm sét ngang tai. Ta phóng tới đại môn với tốc độ 50 dặm một giây.
Im lặng, trầm mặc, tĩnh mịch… Khi Thích Thiếu Thương nhìn thấy ta, mặt không biến sắc, cũng không nói lời nào, ánh mắt như băng giá, lạnh đến thấu xương, báo hại ta lửa tình mãnh liệt chưa kịp bùng cháy đã bị dập tắt ngúm. Hắn không nói một câu, ta cũng không nói một chữ.
“Thiếu Thương huynh… Vị này chính là… Lâm công tử.”
“…”
“…”
“Thiếu Thương huynh, y là đệ tử của Dược Vương đương nhiệm của Dược Vương cốc Bạch Thiên Diệc, sư phụ trúng độc, là y cứu sư phụ.” Vô tình đẩy xe lăn chậm rãi tiến về phía trước, nói như vậy.
“Thì ra là Lâm huynh,” Thích Thiếu Thương nói rất khẽ, không mang theo một phân cảm xúc.
“Xin chào, Thần LONG Bộ đầu, ngưỡng mộ đã lâu.” Ta có chút sững sờ, cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không phải, lại không nói ra được đó là chỗ nào.
“Nào dám. Lại nói, Lâm huynh đã cứu ta.”
A? “Khi nào vậy?” Sao ta không nhớ?
“Sáu ngày trước, tại hạ đang ở đuổi bắt đào phạm Đường Bạch Phong đã sát hại Lý gia ba mươi mạng người. Lúc ấy tại hạ bị trúng độc, thể lực đã chống đỡ hết nổi, bên người lại không có Nghịch Thủy Hàn, cũng may nhờ Lâm huynh ra tay tương trợ mới không để xổng Đường Bạch Phong. Lâm huynh không nhớ sao?”
“… Thì ra người đó”, hàng giả thành hàng thật rồi, “là ngươi!”
“Đúng là tại hạ.”
“…”
“Lại nói, ta đi rất chậm, sao ngươi còn về trễ hơn ta?”
“Sau khi Thích mỗ bắt được Đường Bạch Phong đã đi Đường Môn tìm giải dược, nên về trễ một chút. Không thể nói lời cảm tạ với Lâm huynh đúng lúc, thật có lỗi.”
“Không… Ngươi không sao là tốt rồi. Ta về nghỉ ngơi.” Chậm chạp máy móc xoay người rời đi. Không phải, đây không phải Thích bánh bao trong lòng ta a!!! Thích bánh bao thật sự không nên bình tĩnh đối diện với Triều Triều nói chuyện như vậy, chẳng thà hắn vung kiếm chém Triều Triều, hoặc là tránh né Triều Triều, nhưng cũng không nên giống như bây giờ! Hắn rất bình tĩnh, thậm chí lãnh khốc! Trong lúc đó nhất định giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cụ thể thì ta không rõ.
Quay về phòng, im lặng ngồi xuống, bất động không nói gì, cho đến khi màn đêm buông xuống.
[ Sao, đã gặp Thích Thiếu Thương? Nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào? ]
[ … ]
[ … ]
[ Rốt cuộc là chuyện gì? ]
[ Triều Triều… ]
[ Nói. ]
[ Ngươi… ] Cùng Thích bánh bao đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết!
[ Cái gì? ]
[ Một năm trước, đã xảy ra chuyện gì? ]
[… Một năm nay, không phải ta luôn ở bên cạnh ngươi sao, làm chuyện gì, e rằng ngươi còn rõ ràng hơn ta. ]
[ Ta là nói một năm trước! Lúc ta còn chưa xuất hiện! ]
[ … ]
[ Vì sao trên người ngươi đầy vết thương?! ]
[ Trên người ta có thương tích bộ không bình thường sao? ]
[ Vì sao ngươi ngất xỉu trong sơn cốc?! ]
[ Bị người đuổi giết cùng đường còn có thể trốn đi nơi nào?! ]
[ Ở trên là vách núi! ]
[ Thì bị rơi xuống. ] Lời nói khinh miêu đạm tả lại khiến ta không rét mà run.
[ Vì sao… Vì sao ngươi bị Thích bánh bao một • kiếm • xuyên • tim! ]
[ … ]
[ Vì sao thái độ của hắn đối với ngươi lạnh lùng như thế? ]
[ … ]
[ Một năm trước, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi không muốn nói. ]
[ … ]
[ Không phải ngươi muốn khôi phục lại thân thể của chính mình sao, không phải muốn để Thích bánh bao một kiếm xuyên tim thêm một lần sao?! Trước khi ta tường tận chân tướng, miễn bàn tới! ] Không phải ta thật sự muốn đổi nghề làm mẹ kế, mà là ta sợ, sợ một khi Triều Triều khôi phục, sẽ không thể cứu vãn được nữa.
[ Ai… ] Không biết qua bao lâu, đến khi ta nghĩ đành phải thỏa hiệp với Triều Triều, thì lại nghe được một tiếng thở dài, [ Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là hắn… bởi vì hắn nghĩ, Cố Tích Triều đã chết. Bị chính tay hắn, ]
[… Giết! ]