Edit + Beta: Tuyết LâmSau khi khai tiệc, lão Vương phi được nha hoàn dìu ra tiếp nhận lời chúc thọ của mọi người, vừa ăn được vài miếng lấy lệ liền bị nha hoàn dìu lại trở vào. Lúc này Triệu Thành từ trên ghế nhàn nhã đứng lên, lập tức xung quang đều trở nên yên tĩnh.
“Các vị, hôm nay là đại thọ sáu mươi của gia mẫu, được các vị đại giá quang lâm, bổn vương cảm kích khôn cùng. Ngày hôm nay đáng lẽ phải làm cho thật long trọng, nhưng hiện tại quốc gia đang gặp nguy nan, cường địch trước mắt, cho nên bổn vương cũng không dám phung phí xa hoa, chỉ có thể mời mọi người đến uống vài chung rượu nhạt, nếu có chỗ nào chiêu đãi không được chu toàn, xin các vị thứ lỗi.”
“Vương gia khiêm nhường như thế thật khiến ta hổ thẹn. Vương gia yêu nước yêu dân, cúc cung tận tụy, quả là tấm gương tốt để mọi người noi theo.”
“Đúng vậy a, đúng vậy…”
… …
Triệu Thành tuy ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười chân thành khiêm tốn nhưng trong lòng lại nở một nụ cười khinh miệt lạnh lùng.
“Hiện tại Đại Tống ta đang đứng ở tình thế hết sức bấp bênh. Bổn vương được hoàng ân xem trọng, một khắc cũng không dám quên chức trách của chính mình. Chính là một người nghĩ ngắn, hai người nghĩ dài, hôm nay thỉnh mọi người đến đây chủ yếu vẫn là muốn mọi người có thể tiếp góp chút sức lực giúp cho Đại Tống ta bày mưu tính kế, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.”
Mọi người nghe vậy liền ngay lập tức khua môi múa mép ca tụng Triệu Thành, Cố Tích Triều nghe được bèn không ngừng cười lạnh.
Người sau tiếp lời người trước, ai nấy cũng đều ba hoa nhưng trên thực tế lại không ai đưa ra được ý kiến nào đáng giá. Ngược lại những người có địa vị cao mang tính quyết định lại chỉ áp dụng thái độ bàng quan, im lặng không nói gì. Gia Cát thần hầu cùng Cố Tích Triều liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục thưởng thức trò khôi hài đang diễn ra trước mắt.
“Tích Triều, tên Dung vương này rốt cuộc muốn làm cái quái gì đây? Ta không tin hắn chỉ đơn thuần mời mọi người đến đây để đưa ra những ý kiến tầm xàm như vậy.” Thích Thiếu Thương cẩn thận chọn một miếng cá thật ngon bỏ vào bát Cố Tích Triều. Chuyện như vậy thực ra đêm nay Thích Thiếu Thương đã muốn làm sớm, hắn phát hiện Cố Tích Triều ngồi đó cơ hồ không hề động vào thức ăn, nếu như thế thì nhất định y sẽ bị đói, vì thế Thích Thiếu Thương cũng không sợ những người chung quanh nhìn thấy mà rất tự nhiên giúp y gắp thức ăn. Hoàn hảo bọn họ ngồi khuất ở một góc, mọi người lại đem chú ý đặt hết trên người Triệu Thành, đương nhiên cũng không có người nào nhìn thấy bọn họ.
“Cứ nhìn một hồi sẽ lập tức biết thôi.” Cố Tích Triều nâng đũa gắp chút thức ăn Thích Thiếu Thương vừa mới đưa qua. Tay y vốn rất trắng, hiện tại y cầm trong tay đôi đũa màu đen càng làm tôn thêm vẻ trắng noãn mịn màng của làn da bạch ngọc. Thích Thiếu Thương có điểm ngẩn người, nếu không phải chung quanh có người nhiều như vậy thì hắn nhất định đã nhào đến chộp lấy tay y mà xoa xoa mấy lần!
“Đúng rồi, Vô Tình không đến chắc là có lý do, nhưng Thiết Thủ và Truy Mệnh như thế nào lại không tới? Chẳng phải Truy Mệnh vẫn không ngừng nhớ thương rượu ngon ở vương phủ hay sao?”
“Có thể bọn họ còn có chuyện phải làm.”
“A, vậy cũng không còn cách nào khác. Đúng rồi, hay là chúng ta trộm mang mấy bình rượu trở về cho Truy Mệnh đi, y nhất định sẽ rất cao hứng!”
“Sao không nói thẳng ra là ngươi muốn uống đi?”
“Không phải đâu Tích Triều, từ sau khi uống qua Pháo Đả Đăng, những thứ rượu khác ở trong mắt ta đều không đáng nhắc tới.” Nhìn sang Cố Tích Triều, trong mắt Thích Thiếu Thương tràn đầy đầy ôn nhu.
“Thiếu Thương…”
Chuyện của ba năm trước đây nói cho cùng cũng là một sự bế tắc trong lòng hai người. Sau khi Vãn Tình qua đời, trong tâm Cố Tích Triều đã hoàn toàn bị khóa chặt, vô luận là y thần trí bất minh hay đã hoàn toàn thanhh tỉnh, cái khóa này vẫn chưa bao giờ được mở ra. Nhưng kể từ khi gặp lại Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương đã dùng chính phương thức của hắn, từng chút từng chút đem cái khóa đó từ từ phá vỡ. Về phần Thích Thiếu Thương, kỳ thật trong lòng hắn cũng có một góc tối bị khóa chặt, mà người nắm giữ chìa khóa có thể mở nó ra lại chính là Cố Tích Triều. Nhưng sự khác biệt ở đây là hắn không hề để tâm những chuyện vụn vặt đã xảy ra, mọi chuyện đã xảy ra tất cả đều trở thành quá khứ, hắn chỉ biết, cuộc đời này của hắn chỉ cần mỗi mình Cố Tích Triều.