Edit: Nguyệt Phong + Beta: Kamiya“Đến đây bọn họ cũng đuổi theo không kịp, trước tin phải cầm máu cho ngươi cái đã.” Thích Thiếu Thương nói xong liền điểm mấy đại huyệt trên vai y để cầm máu, biết nội lực trên người y hoàn toàn mất hết nên lực tay cũng giảm đi rất nhiều.
Cố Tích Triều há miệng thở dốc, dựa vào vách tường nói: “Ta không sao.”
Thích Thiếu Thương nhìn y một chút, cũng không đáp lời, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn sạch, cùng thuốc trị thương, liền bắt tay băng bó. Dược mỗi lần xoa lên đều khiến cho Cố Tích Triều đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng thủy chung vẫn không hề phát ra một tiếng động nhỏ, chỉ có từng giọt từng giọt mồ hôi thật lớn thoát ra, theo cổ chảy xuống.
Băng bó xong bàn tay Thích Thiếu Thương cũng đã nhiễm đầy tiên huyết. Hắn buông tay, ngước nhìn khuôn mặt Cố Tích Triều. Rất bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ tựa như thương tích đều không phải trên người y, đau đớn cũng không phải trên người y.
Y chịu đựng như vậy khiến Thích Thiếu Thương nhất thời không biết làm sao để mở miệng, vì vậy trong phút chốc giữa hai người rơi vào trầm mặc, duy trì trong một khoảng thời gian rất lâu. Không khí như tơ nhẹ nhàng lay động, phiêu phiêu bay tới, luồn qua khoang mũi thấm sâu vào tận phế phủ.
Ban ngày thanh phong mặc dù ấm áp nhưng Cố Tích Triều một thân ướt đẫm mồ hôi lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, quần áo lại dính chặt vào người khiến y cảm giác như đang bị gông cùm nặng nề trói buộc, khổ sở muốn phát cuống bức bối di động thân người, đưa mắt nhìn Thích Thiếu Thương nói: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, trong lòng có điều cần hỏi trước sau cũng sẽ hỏi. Nói sớm từng nào tốt chừng nấy.”
Thích Thiếu Thương rốt cuộc cũng mở miệng: “Vì sao muốn ăn Diệt Ngân, ngươi cũng biết rõ đó là thứ dược vô cùng nguy hiểm.”
“Vì sao?” Cố Tích Triều khẽ nhếch môi cười, “Bởi vì… trên đời này đã từng tồn tại một tên đại ma đầu sát nhân mang tên Cố Tích Triều. Hiện tại không có võ công, làm sao có thể ngăn được sự công kích của người khác, làm sao Cố Tích Triều ta có thể lưu lại một con đường sống. “
Nỗi đau đớn tương đồng đánh thẳng vào lòng Thích Thiếu Thương, vô cùng rõ ràng: “Võ công thật sự là tất cả? Vãn Tình là mong ngươi có một cuộc sống vui vẻ, như thế nào lại đi tự dằn vặt chính mình. Khó trách tại sao thân thể ngươi lại hư nhược như vậy, đều không phải là do vết thương cũ, mà là do ngươi ăn Diệt Ngân gây ra.”
Cố Tích Triều cũng không phủ nhận, chỉ là khi nghe nhắc đến tến Vãn Tình trong nháy mắt hô hấp dường như đình trệ, sau đó không khỏi thở dốc một chút mới có thể bình ổn lại được.
“Nàng mong muốn được gả cho một đại hiệp, ta không làm được, nàng muốn ta cùng nàng quy ẩn, ta cũng không làm được. cho nên nàng muốn ta sống tốt, ta nhất định sẽ làm được. Mà đối với ta nếu không có võ công liền không thể khoái hoạt.”
“Ta biết võ công đối với ngươi rất trọng yếu, nếu không phải bất đắc dĩ ta cũng đã không làm vậy. Ta cũng biết người cừu nhân rất nhiều, nên có Thiết Thủ bảo hộ ngươi, chỉ cần ngươi ở Lục Phiến Môn, không có võ công ngươi vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường.”
Cố Tích Triều dùng ánh mắt phủ định những lời khuyên nhủ của Thích Thiếu Thương, chỉ trả lại cho hắn một câu: “Ngay cả tự do cũng không có, thì so với chết đi có gì khác nhau?”
Lời của y khiến Thích Thiếu Thương không khỏi chấn động, nghĩ lại kỳ thực bản thân đã đối với y quá tàn nhẫn. Cho dù biết rõ Cố Tích Triều là hùng ưng, lại bẻ gãy đi đôi cánh của y, lại còn khuyên đi nên an ổn sống trên mặt đất, đừng nên vọng tưởng đến bầu trời. Điều đó không phải rất buồn cười sao, hắn đáng ra phải sớm minh bạch vấn đề này. Cuối cùng hắn cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với y. Dù sao hắn với y cũng là cừu nhân, hắn đối với y như vậy không phải là rất kỳ quái sao?
Việc này dù có nói lại bao nhiêu lần cũng là vô ích, Thích Thiếu Thương liền thay đổi câu chuyện: “Những kẻ bắt ngươi hôm qua có lộ diện không? Ngươi có biết là ai không?”
Cố Tích Triều lắc đầu nhìn trời: “Không nhớ rõ, chuyện tối hôm qua sau lại phát sinh thêm chuyện này, trong đầu ta giờ hoàn toàn trống rỗng.”
Thích Thiếu Thương thở dài: “Xem ra mọi việc quả thực không đơn giản, xem ra đây chưa phải là kết thúc mà mới chỉ là mở đầu.”
“Ngươi tin ta không giết người?”Cố Tích Triều đưa một đôi con ngươi hắc bạch phân minh nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm vài điểm không thể tin tưởng.
“Nếu như là ngươi, ngươi sẽ thừa nhận, Cố Tích Triều giết người phóng hỏa, có bao giờ không thừa nhận?”
“Không nghĩ ta có âm mưu khác?”
“Nếu ngươi có âm mưu khác, thì sẽ âm thầm khiến ta một mực tin tưởng ngươi, Cố Tích Triều chắc chắn có năng lực này.”
“Hay là ta thực sự tẩu hỏa nhập ma cũng không biết chừng.”
“Có khả năng này, bất quá chỉ là khả năng, ta không dựa vào một khả năng chỉ có thể xảy ra để kết luận.”
Cố Tích Triều đột nhiên cười rộ lên, đây là cái gì, coi y như hung thủ không phải tốt hơn với hắn sao? Vì cái gì y từng câu từng câu hỏi đến, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn bình tĩnh đáp lời, cư nhiên lại còn tin tưởng y không phải là hung thủ?”
Lẽ nào muốn y nói ngay chính y cũng không thể tin tưởng chính bản thân mình sao?
Một cơn đau đớn, tê dại bất thần ập đến, khiến y toàn thân không khỏi run rẩy, vô pháp chống đỡ. Thích Thiếu Thương nhìn thấy liền vội vàng đưa tay đỡ lấy y, lo lắng hỏi han: “Cố Tích Triều, ngươi làm sao vậy?”
“Có…có một cái kim châm…. đâm vào huyệt, bọn họ sợ ta còn có võ công…” Gián đoạn nói hoàn một câu, Cố Tích Triều chỉ biết cười khổ nhắm lại hai mắt, rơi vào hôn mê. Thích Thiếu Thương nóng ruột nhìn người bất tỉnh trên tay mình, khuôn mặt y an tường, yên tĩnh tựa như một hài tử đang ngủ say. Chỉ là hài tử này trên trán thoát ra một tầng mồ hôi lạnh, thân thể cũng băng lãnh đến dọa người. Đau đớn từ lâu vốn dĩ đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của y, có lẽ hôn mê mới là giải thoát tốt nhất.
Cố Tích Triều từ trong bóng tối tỉnh lại, đầu tiên không phải là nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn của Thích Thiếu Thương mà là một khuôn mặt mỹ lệ của nữ tử. Nàng đang cẩn thận giúp y chỉnh lại góc chăn, thấy y tỉnh lại nàng liền nở ra một nụ cười sáng lạn, vui vẻ.
“Cố nhạc công, ngươi có thấy đỡ hơn chút nào không?” Thanh âm của nàng ôn nhu trong trẻo mang theo một chút quan tâm.
Cố Tích Triều cũng không trả lời nàng, y nhìn lướt qua bày biện trong căn phòng nhỏ, sau đó ánh mắt mới quay lại nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng xem nàng là ai, cuối cùng mới nhợt nhạt mỉm cười.
Lưu Anh đem chén thuốc bưng tới cạnh y, thân tình giải thích: “Hôm đó ta cùng phụ mẫu đi tảo mộ, giữa đường thì gặp ngài cùng Thích đại ca. Dáng vẻ của ngài lúc đó rất không tốt, hắn ôm ngài không biết phải đi đâu, nên ta mới dẫn hắn đến ngôi nhà cũ ta đã từng trú qua. Nơi này đã lâu không có ai ở, may mà mọi thứ vẫn còn có thể dùng được.”
Cố Tích Triều chậm rãi ngồi dậy, ngân châm trên người cũng đã không còn nhượng y cử động có phần dễ dàng hơn rất nhiều. Y tiếp nhận chén thuốc trên tay nàng, mặc dù rất đắng nhưng cũng nhẫn nhịn một ngụm uống hết.
Thích Thiếu Thương lúc này vừa từ ngoài cửa bước vào, mang bao quần áo nặng nề trên vai bỏ xuống bàn, nhìn nhìn sắc mặt Cố Tích Triều hỏi: “Ngươi tỉnh, thấy trong người có chỗ nào không khỏe không? Ngươi đã hôn mê hết một ngày một đêm rồi.”
Lâu như vậy sao? Cố Tích Triều nhìn ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ, quả thật là đã qua một ngày một đêm rồi, y cứ vô tri vô giác như vậy mà vượt qua một ngày đêm.
Thích Thiếu Thương mở ra bọc quần áo vẫn để trên bàn nói: “Ta đã đi tra xét dược tính của Diệt Ngân, nếu như giữa chừng dừng uống kinh mạch sẽ nghịch lưu, gân cốt đứt đoạn mà chết. Vì vậy ta mới đem nó mang đến đây. Thế nhưng….”
Bao quần áo vừa mở ra, liền để lộ một chậu hoa tử lam sắc, hoa chia năm cánh, phiến lá như tâm(trái tim). Tâm hoa không còn đóa hoa nhỏ đồng dạng từng thấy lúc trước. Nơi đó chỉ còn lưu lại những vết đứt gãy khá mới.
“Tư Tình.” Vẻ mặt mờ mịt lúc đầu của y vì nhìn thấy đóa hoa đó liền trở nên thanh tỉnh. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vài điểm hư gãy của đó hoa giữa tâm, giống như một người đang âm thầm vuốt ve tứ chi không trọng vẹn của chính bản thân, mỗi một xúc cảm bày ra đều làm lòng người không khỏi giao động.
Thích Thiếu Thương bị vẻ mặt của y làm cho tâm phiền muộn đến không có cách giải quyết, thật không biết y là khổ sở vì Diệt Ngân hay vì Tư Tình? Nói chung không phải là vì bản thân y. Diệt Ngân là dùng hoa nhỏ bên trong để làm thành dược, vậy mà đóa hoa đó nay đã bị gãy nát, điều đó có nghĩa là gì chẳng lẽ y không rõ ràng sao? Gân cốt đứt đoạn mà chết, chỉ cần nghĩ đến đó Thích Thiếu Thương thật muốn nắm cổ Cố Tích Triều mà bạo hống, vấn y không lẽ không vì chính mình mà nghĩ ra biện pháp sao?