Thiểm Tây Chờ Ngày Quay Về!

Chương 38


Nam Mẫn từ bên ngoài chạy vào,đúng lúc nhìn thấy cha cô sắp ngã xuống, đang muốn chạy lại đỡ,Trần Thiệu Huy đứng bên cạnh đã nhanh tay đỡ cha cô lên.
Sau khi đứng vững, Lạc Bân hất tay hắn ra ôm ngực thở d.ốc từ từ ngồi xuống ghế chỉ tay về phía Trần Thiệu Huy,sau đó nhìn Nam Mẫn hỏi:
"Mẫn nhi,con nói cho cha nghe,anh ta..

có phải là bạn trai của con không?".
Nam Mẫn hoảng hốt nhìn về phía Trần Thiệu Huy.
Bạn trai?
Hắn đã nói những gì với cha cô rồi?
Thấy Nam Mẫn đứng đờ người không lên tiếng, Lạc Bân cho rằng lời nói của Trần Thiệu Huy là thật, ông tức giận, nếp nhăn trên trán nổi thành ba vạch đen.
"Mẫn nhi,con mau trả lời cha".
Nam Mẫn chạy đến bên cạnh đỡ tay ông, một tay vuốt lưng
"Cha,cha bình tĩnh, có gì từ từ nói".
Lạc Bân hất tay cô ra, ông tức giận quát:"Hôm nay con không nói rõ ràng thì từ nay đừng rời khỏi cửa một bước ".
"Cha,con sẽ giải thích, cha chờ con một lát ".
Sau đó cô quay sang nói với Trần Thiệu Huy:"Ngài Trần, ngài về trước đi có gì chúng ta nói chuyện sau".
Ngoài miệng tỏ ra nhỏ nhẹ nhưng trong lòng cô muốn cầm dao băm hắn ra thành trăm mảnh.
Tên ác ma này, không ngờ hắn lại tìm được địa chỉ nhà cô, còn dám nói với cha hắn là bạn trai của cô suýt chút nữa thì chọc ông tức chết.

Vừa về đến đầu hẻm, đã trông thấy chiếc xe hơi quen thuộc đỗ trước cửa nhà, sự nghi hoặc đi cùng với hoảng hốt xâm chiếm lồng ngực cô.Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cô lật đật chạy nhanh về nhà, vừa vào cửa đã thấy cha cô nổi giận đùng đùng.Nếu hôm nay cha cô mà có xảy ra chuyện gì cô cũng không ngại cầm dao giế.t chết hắn ngay lập tức.
Trần Thiệu Huy gật đầu, hắn cũng không muốn chọc vào một lão già sắp chết như Lạc Bân, nếu lão già đó có mệnh hệ gì Nam Mẫn sẽ hận hắn đến chết.
"Ông Lạc, tôi xin phép đi trước".

Hắn khom người cúi đầu chào Lạc Bân.
Trần Thiệu Huy vừa rời đi,Nam Mẫn quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cha đang trừng lớn chằm chằm nhìn cô.
Bây giờ cô biết giải thích thế nào để ông hiểu đây?
Với suy nghĩ của những người làm cha mẹ nói chung và của cha cô nói riêng thì không một ai mong muốn con gái mình đi yêu một người đáng tuổi cha, cô cũng không thể nói rằng cô làm thế vì mục đích trả thù.Như vậy cha cô sẽ càng lo sợ..sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, tình huống này vô tình tác động mạnh đến bệnh tình của cha cô, bác sĩ đã dặn nếu để ông quá kích động về mặt tâm lý sẽ khiến các sợi thần kinh chèn ép khối u, dẫn đến tử vong.
"Ch.a".
Nam Mẫn mím môi ngập ngừng muốn nói nhưng cũng chưa biết phải giải thích thế nào.
"Mẫn nhi,chuyện hệ trọng như vậy mà con dám dấu cha, nếu hôm nay lão già đó không đến đây gặp cha thì đến lúc chết cha cũng không được biết đúng không?".
Lạc Bân ngồi trên ghế ngước đôi mắt già nua mệt mỏi nhìn Nam Mẫn đang đứng trước mặt.
"Cha,con...".
"Con nói đi, có phải những lời lão già đó nói đều là thật,con thật sự yêu một người đàn ông đáng tuổi cha mình?".Lạc Bân nghiêm mặt chất vấn con gái.
Nam Mẫn lắc đầu nguầy nguậy:"Cha, không phải như cha nghĩ đâu,cha đừng nghĩ ngợi lung tung".
"Mẫn nhi,cha đã đi gần hết đời người..cũng đã trải qua không ít thăng trầm,đắng cay..


Cuộc sống cơ cực đến đâu cha cũng chịu đựng được, chỉ lo con sẽ lầm đường lạc lối giữa thế gian đầy rẫy chông gai..con gái,con có biết ba cạm bẫy lớn nhất trong đời là gì không?..Sơ suất,cả tin và tham lam.Những thứ đó sẽ giế.t chết bản năng tồn tại của một con người..cha thà đói chết cũng không dạy con đi ăn cắp,thà một mình chịu đựng dè bỉu,xem thường của thiên hạ cũng không để con phải chịu thiệt thòi".
Lạc Bân kéo tay Nam Mẫn lại vỗ vỗ lên bàn tay cô,thu lại sự bi thương nơi đáy mắt, lát sau ông lại nói tiếp:"Cha biết một mình con phải gánh vác mọi chuyện lớn bé trong gia đình,vừa làm vừa học, lại vừa chăm sóc cha già bệnh tật,mọi khó khăn đều dồn lên vai đứa con gái bé bỏng của cha..

nhưng cha chưa từng dạy con vì đồng tiền mà bán rẻ nhân cách của một con người...cha thà chết đi chứ không mang con mình đánh đổi lấy hư vinh tiền bạc".
Càng nói giọng Lạc Bân càng lạc đi,hai dòng nước mắt chảy xuống hai bên gò má gầy gò.Trước khi nhắm mắt,ông không thể để con gái ông cuốn vào vòng xoáy kim tiền, xã hội khắc nghiệt, có ai cho ai thứ gì mà không có sự trao đổi,dòng đời đầy cạm bẫy..con gái ông lỡ sa chân vào vũng lầy tăm tối làm sao ông yên lòng mà nhắm mắt được đây?
Nam Mẫn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lạc Bân, từng giọt lệ nhỏ bé nóng hổi lăn trên gò má một dung nhan diễm lệ, lúc này ngàn lời muốn nói cũng đè nén lại mà không thể thốt ra,mâu thuẫn giữa hai dòng cảm xúc, cô bất lực đem nước mắt kìm nén lại,duy trì với mệnh lệnh của bản thân.
"Mẫn nhi,hứa với cha, cắt đứt mọi quan hệ với lão già đó, từ nay chuyển về nhà ở với cha,con gái một thân một mình ở bên ngoài cha không yên tâm".

Lạc Bân ôn tồn nói tiếp.
Nam Mẫn khẽ gật đầu:"Sau hai tháng nữa kết thúc hợp đồng làm việc con sẽ về nhà,cha đừng lo lắng".

Cô chỉ đồng ý vế sau, còn yêu cầu trước đó của cha chỉ e cô không thể gật đầu cam kết.
Buổi chiều,Nam Mẫn rời khỏi nhà mang theo muôn vàn bi thương,muôn vạn nỗi đắng chát.Có đôi khi nước mắt tồn tại là vì để chứng minh bi thương không phải là một hồi ảo giác.Đau khổ khiến người ta kiên cường hơn, nước mắt khiến người ta dũng cảm hơn.

Con người phải trải qua nước mắt và nỗi đau thì mới trưởng thành.
Sau khi trở lại "Cảnh Viên",Nam Mẫn nhận được cuộc gọi của Trần Thiệu Huy, hắn bày tỏ sự áy náy và hy vọng cô sẽ thuyết phục được cha tác hợp cho tình yêu của hắn và cô.
Trên mặt thể hiện sự chán ghét cùng cực nhưng miệng vẫn phải đẩy đưa những lời ngọt ngào giả dối.Cô nói với hắn thời gian tới đừng tới nhà tìm cô, chuyện tình cảm cha cô sẽ từ từ tiếp nhận.

Buông điện thoại ngã người dựa vào sofa, sự mệt mỏi khiến cô ngủ quên lúc nào không hay.
Buổi tối,Nam Mẫn mơ màng thức dậy,cảm giác mềm mại êm ái khi được nằm trên giường khiến cô không muốn tỉnh.Nhưng mà khoan đã...
Sửng sốt mấy giây..

đầu lập tức tỉnh táo,cô nhớ buổi chiều cô ngủ quên ngoài phòng khách,sao bây giờ lại nằm ở trên giường,khả năng là cô bị mộng du chăng?
Không thể nào.
Hai mươi năm tồn tại trên đời, chưa bao giờ cô thấy bản thân bị mộng du bao giờ.Chẳng lẽ trong biệt thự có trộm?
Không không không,suy nghĩ này lập tức bị bác bỏ.
Không có tên trộm nào lại có lòng tốt bế cô vào giường ngủ cả, trừ phi hắn muốn giở trò đồi bại.
Thoáng giật mình, cô cúi đầu kiểm tra lại quần áo đang mặc..

vẫn nguyên xi, lại vọt xuống giường đứng dưới sàn nhảy nhảy vài cái, chỗ đó..

không có dấu hiệu bị đau chứng tỏ không bị xâm phạm.
Rốt cuộc là ai bế cô vào phòng?
Không lẽ...
Một tia hy vọng lóe lên trong mắt,đôi môi hồng khẽ cong.
Anh về rồi!
Không kịp xỏ dép,Nam Mẫn vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài,sự hồi hộp mong đợi khiến trái tim cô không tự chủ mà đập loạn, dưới ánh đèn mờ giữa phòng khách cô đưa mắt kiếm tìm..


hình dáng nam nhân cao ráo,tuấn tú đang đứng trong bếp nấu ăn.
Nghiêm Cảnh Hàn!
Đúng là anh rồi.
Cô chầm chậm bước tới, mắt không giây phút nào rời khỏi bóng lưng người đàn ông đang bận rộn trong bếp,anh đã về còn đang nấu ăn..cảm giác ấm áp lan tràn trong tim khiến cô lập tức muốn chạy tới ôm chầm lấy anh.
"Nghiêm thiếu,anh về rồi".Nam Mẫn từ phía sau nhỏ nhẹ lên tiếng.
Nghiêm Cảnh Hàn dừng động tác cắt rau,quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói êm tai ấy, cách đó vài bước chân..một thân ảnh mềm mại với đôi mắt sáng ngời,môi hồng hé mở,đang mỉm cười nhìn anh.
Anh khẽ gật đầu,bờ môi thấp thoáng nụ cười:"Dậy rồi sao, mì sắp chín rồi,cho rau vào là ăn được rồi ".
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên khiến tim Nam Mẫn run lên,hơi thở loạn nhịp,cảm xúc kìm nén nãy giờ đã bộc phát, cô nhào tới vòng tay ôm chặt lấy anh.
Nghiêm Cảnh Hàn hơi sửng sốt,không ngờ cô nhóc này lại chủ động ôm anh, hơi thở nóng rẫy của cô và nhịp tim của anh đan vào nhau,từng lọn tóc mềm mại len lỏi vào áo sơ mi của anh.Sự động chạm nhẹ nhàng hờ hững ấy lại đang điều khiển lý trí của anh.
Bàn tay lớn áp sát eo cô, ghé đôi môi mỏng vào bên tai cô, thấp giọng nói:"Nhớ tôi sao?"
Khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng,Nam Mẫn hé môi nhưng không lên tiếng,hành động thay cho lời nói cô vươn tay ôm chặt anh hơn.
Anh hơi cúi đầu nhìn người con gái mềm mại trong ngực,anh cảm nhận được hàng mi đang chớp nhẹ của cô, cảm nhận được sống mũi cao thẳng của cô, cảm nhận được bờ môi mềm mại của cô.
Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, một tay siết chặt eo, một tay giữ cằm cô nhẹ nhàng áp môi xuống,Nam Mẫn bị hành động của anh làm giật mình,cô khẽ nức nở một tiếng,sau đó tất cả mọi thứ gần như tan chảy thành nước.Cô choàng tay qua cổ anh đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ anh,nếm trọn hơi thở dịu dàng mà dụ hoặc..hãy cho cô được một lần sống thật với cảm xúc, một lần thôi được buông thả..

ít nhất chỉ lần này hãy để cô đi theo hướng trái tim mình mách bảo..

một lần nhận được sự dịu dàng, ấm áp từ anh.
Người đàn ông đi từ dịu dàng đến bá đạo, bên trong như giấu một ngọn lửa muốn nuốt trọn lấy môi cô.Mùi hương trên tóc, nhiệt độ từ cơ thể cô như quyện lại len lỏi vào trong khoang mũi anh,bao bọc lấy trái tim anh.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một đêm như thế này,cánh hoa đào tháng 8 trải đầy khắp sân vườn, gạt bỏ hết mọi công việc sang một bên để ở bên cạnh một cô gái, ngoài kia hoa đào như thay thế cho ánh đèn rực rỡ, như lấp đầy cuộc đời cô đơn,hiu quạnh, sưởi ấm cho tâm hồn đang lạnh giá của anh..

Bình Luận (0)
Comment