Thiên Bằng Tung Hoành

Chương 8

“Tín ngưỡng chân thành của tiểu đệ khiến đệ không tin nổi vào sự thật nhìn thấy.”

“Lúc trước ngươi dùng những lời ngu xuẩn này hồi đáp giáo, giáo hoàng?”

Câu trả lời của Vương Ngư Long khiến Gia Phù Lợi không dám tin.

Vương Ngư Long tỏ vẻ mệt mỏi, úp mặt lên mặt bàn, thần thái hiển lộ rằng “tôi muốn ngủ.”

Song phương đối đáp không như vẻ ngoài biểu hiện. Gia Phù Lợi luôn tỏ ra tinh lực tràn trề, câu nào cũng bức ép người kia, Vương Ngư Long luôn tỏ ra “à, à, xui xẻo quá” cơ hồ bị dồn vào thế hạ phong.

Hiện thực ngược lại kia.

Gia Phù Lợi gầm lên, giận đến độ đầu óc bốc khói. Mọi câu hỏi của nàng ta đều không được hồi đáp chân thực. Vương Ngư Long trong hoàn cảnh ồn ào đó vẫn gục xuống ngủ được.

Tâm cảnh khác biệt thể hiện rõ.

Không thể trả lời câu hỏi làm thế nào ăn nói với giáo đình châu Âu, Vương Ngư Long đưa ra câu trả lời kinh điển: “Tín ngưỡng chân thành của tiểu đệ khiến đệ không tin nổi vào sự thật nhìn thấy.”

Gia Phù Lợi không nhẫn nại nổi nữa, chuẩn bị lớn tiếng chửi rủa như con buôn ngoài chợ.

Vương Ngư Long ngẩng lên, hạ giọng nói với đồng bạn: “Gia Phù Lợi, đại tỷ có danh vọng hơn hẳn tiểu đệ trong nội bộ giáo đình, nhưng không thể được phép ô nhục tiền nhiệm quang minh thánh kị sĩ Mễ Tu Tư đại nhân đã chết. Tiểu đệ tuyệt đối không nói thật đâu.”

Y lại úp mặt xuống bàn, lần này áp má phải, chứ không phải má trái như lần trước.

“Ngươi định trả lời giáo hoàng như vậy?”

“Lần trước tiểu đệ hồi đáp như vậy, không hề có vấn đề gì, lần này cũng vậy thôi.”

Gia Phù Lợi hoàn toàn bó tay với tên đồng bạn lười nhác.

“Hấp huyết quỷ hút máu người chế tạo hấp huyết quỷ mới, việc này xử lý thế nào?” Gia Phù Lợi cố nén giận, hỏi thêm một câu chính yếu.

Lần này Vương Ngư Long lười nhác không buồn ngẩng đầu lên, thuận tay cầm một bức thư để trên bàn lên, vẫy vẫy.

“Bảy gia tộc hấp huyết quỷ cổ xưa nhất nước Anh liên danh viết thư cho tiểu đệ, yêu cầu được tự xử lý việc này, sẽ giải thích hợp lý cho giáo đình châu Âu. Đương nhiên tiểu đệ đồng ý.”

Lồng ngực đầy đặn phập phồng, hiển thị mị lực của chủ nhân, đồng thời cho biết nàng ta đang phân vân.

Hồi lâu sau.

Gia Phù Lợi hạ giọng: “Kết thúc nhiệm vụ này ở đây cũng được. Việc tiếp theo ta cần ngươi trợ giúp.”

Vương Ngư Long ngạc nhiên ngẩng đầu, hoang mang nói: “Tiểu đệ chưa nhận được thông tri của giáo đình châu Âu.”

Có dốc nốt chút kiên nhân cuối cùng, Gia Phù Lợi nói cứng: “Lần này là nhiệm vụ của Kháng Ma liên minh. Không phải của giáo đình.”

“Vậy tiểu đệ không đi. Tiểu đệ là thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu, không phải thành viên Kháng Ma liên minh. Hơn nửa tiểu đệ còn phải cùng bạn gái về Trung Quốc đại lục chơi. Không có thời gian bao đồng.”

“Cái gì? Ngươi là thần chức nhân viên, mà lại…”

“Nhà tiểu đệ mười đời đơn truyền, lẽ nào đại tỷ muốn tiểu đệ tuyệt hậu? Hơn nữa lúc nào tiểu đệ cũng sẵn sàng từ bỏ giáo chức.”

Gia Phù Lợi giận run lên, toàn thân vô lực, buộc phải thừa nhận mình không đủ khả năng đối phó với tên lười này.

Gia Phù Lợi nghiến răng, dùng vũ khí có thể lay động được Vương Ngư Long: “Nhiệm vụ này cũng đi Trung Quốc đại lục, được đài thọ, mọi chi phí do Kháng Ma liên minh chi ra. Ngươi có thể công tư đôi đường.”

“Vậy thì OK, OK, mọi việc đều không thành vấn đề, tiểu đệ sẽ trợ giúp. Tạm thời nể mặt các vị.” oOo

Trung Quốc đại lục, tỉnh Cát Lâm, thành phố Trường Xuân.

Số 4 , đường Bình Tuyền.

Tòa nhà năm tầng đứng riêng rẽ, bề ngoài quả thật cũng mới tinh như thời gian xây chưa lâu.

Nhưng bên trong nứt nẻ, loang lổ không nỡ nhìn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tồi nhất của nhà sắp sập.

Nếu không phải người duy nhất cư trú trong đó - - Nhạc Bằng, là thượng cấp yêu ma tu hành nhiều năm, dựa vào vô thượng pháp lực chống đỡ, e rằng tòa nhà nhanh xuống cấp này sập lâu rồi.

Sự tình có ngọn nguồn như sau.

Đúng như câu “không sợ giặc trộm, chỉ sợ giặc nhờ thù.”

Nhạc Bằng dùng hết mọi thủ đoạn, pháp bảo. Diêu Tranh tuy ngày đêm phòng ngừa nhưng vẫn có lúc thất bại.

Trong một đêm tối tăm, không nén được dục vọng bùng cháy trong lòng, sau cùng Nhạc Bằng cũng thò bàn tay ma quỷ về phía tiểu mỹ nữ hay cáu kỉnh. Qua một hồi dùng lời lẽ ngọt ngào, nỗ lực thuyết phục và đôi chút bạo lực, cộng thêm các loại lợi ích dụ dỗ khiến Diêu Tranh buông súng đầu hàng.

Từ lúc gã quen cô đến hôm đó là bốn tháng lẻ một ngày.

Sau cùng tiểu mỹ nữ cũng bị Nhạc Bằng thành công, đáp ứng chính thức trở thành bạn gái của gã. Sáng hôm sau…

Diêu Tranh tỉnh lại, hối hận cực điểm, càng thống hận với hành vi mềm yếu của mình, lại mặc cho gã vượt qua giới hạn. Đồng thời càng hận gã.

Nỗi hận trong lòng không thể phát tiết ra được.

Về việc Nhạc Bằng đưa Diêu Tranh về nhà, trở thành kinh điển của kiểu dẫn sói vào nhà.

Đương nhiên - - lúc đó…

Nhạc Bằng ở hiện trường phạm tội, hoàn toàn có cơ hội ngăn chặn Diêu Tranh dùng bạo lực phá hoại căn nhà.

Nhưng gã là người thế nào, tính toán cẩn mật, không hề lập tức đứng dậy đối diện với bạn gái, hà huống chỉ là một căn nhà nhỏ nhoi, không đáng gì với gã.

Cân nhắc phương diện chiến lược xong, gã xác định “địch tiến ta lui, địch mệt ta quấy rối.”

Diêu Tranh cầm hai món thần binh lợi khí - - - một cây Thủy hỏa tân thiên kích, một cây Phong lôi khai sơn việt, phát tiết lửa giận trong lòng xong, nhìn căn nhà liêu xiêu sắp đổ, tự nhiên cũng bất an đôi phần.

Lúc đó Nhạc Bằng mới nhảy dựng lên, tỏ vẻ kinh hãi. Diêu Tranh liền biến thành người đuối lý.

Gã lập tức tìm mọi cách che chở, khuyên nhủ, cộng thêm cô kỳ thật không phản đối việc ở cùng gã. Nên gã trực tiếp vượt qua giai đoạn ban đầu, bắt đầu xưng hô Diêu Tranh là “em.”

Tuy tổn thất một căn nhà, nhưng gã vẫn cho rằng sự tình thuận lợi khó tưởng tượng nổi.

Chính thức qua lại rồi, những việc phiền toái nho nhỏ bắt đầu nhiều lên với gã.

Ví như hiện tại sắp hết năm.

Giáng sinh sắp đến, gã ngẩn người nhìn vết nứt trên tường, dốc hết nơ ron thần kinh ra suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Diêu Tranh

Quyết không thể đối xử ơ hờ với bạn gái.

“Nhạc Bằng, ở đâu? Mau ra đây.”

Nghe tiếng gọi, trong óc gã lập tức hiện lên dáng vẻ nổi giận đáng yêu của Diêu Tranh, không dám chần chừ, lập tức thi triển Ngũ Hành đại na di.

Thoáng sau xuất hiện trước mặt Diêu Tranh đang lên cầu thang.

“Ồ, có việc gì mà đặc biệt đến tìm anh vậy? Khiến anh khó xử quá.”

Đã là tiết đông, ai cũng áo ấm xù xù nhưng vẫn cơ bản hiển hiện được thân thể mỹ miều của Diêu Tranh. Nhạc Bằng vừa thấy, lòng lại nóng lên.

Diêu Tranh bực mình liếc xép gã, thở hắt ra: “Tôi đến xem anh có phạm tội gì không?”

Thấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt, con gái bình thường sẽ ré lên “kỳ lạ quá”, nhưng Diêu Tranh quen thấy rồi, tự nhiên không hề phản ứng kịch liệt. Ngôn ngữ vẫn sắc bén như thường.

“Sao vậy?” Nhạc Bằng tỏ thái độ bình thản, dịu dàng vượt ngoài ý liệu của Diêu Tranh.

“Anh và Lục Nam Nhi không phải quan hệ thân mật lắm sao?”

Nhạc Bằng ung dung vuốt mái tóc, hiểu rõ không nên trả lời vấn đề nhạy cảm này.

“Nhạc Bằng, tốt nhất phải thành thật, không thì em…” Trong lòng mềm hẳn, Diêu Tranh hơi hối hận vì lỡ lời, “thế này không phải đang ghen ư? Tên khốn này nhất định đắc ý phi thường.”

Diêu Tranh kỳ thật tin chắc vào địa vị của mình trong lòng Nhạc Bằng, trong lòng không quan tâm lắm đến giao tình của gã và bạn gái khác, ban nãy chỉ là muốn giận lẫy.

“Hôm nay em tan học rồi, không phải vì có chuyện muốn làm ư? Chuyện gì anh cũng đồng ý.” Nhạc Bằng tâm tư sắc bén vô cùng, chuyển sang chủ đề khác, không hề để ý đến mấy câu giận dữ của Diêu Tranh.

“Em không có việc gì. Thế không được sao? Em định đến Phù Vân tiên xá thư giãn, anh lập tức đưa em đến đó.” Diêu Tranh là bạn gái của gã, tự nhiên có quyền lực tương ứng.

Nhạc Bằng còn gì để nói, khẽ đưa tay làm động tác mời.

Quang hoa lóe sáng, thoáng sau đã đưa cô vượt qua nóc nhà, bay vút lên trời.

Vào Phù Vân tiên xá rồi, không khí thanh tĩnh hơn hẳn.

Bốn đệ tử của Hải Thiên minh nguyệt lưu, trừ Diêu Tranh ra, đều bị Trần Anh Hữu thuyết phục gia nhập Hồng Liên tông. Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, dưới tài năng khua môi múa mép công kích đủ đường của hắn, buộc phải buông xuôi trước ý chí kiên cường vô cùng của hắn.

Vì thế tiên xá trở thành nơi huấn luyện của Hồng Liên tông. Là tổng bộ, đại bản doanh.

Mỗi ngày vào bốn giờ chiều, nơi này lai trở nên náo nhiệt. Đến lúc đó là giờ tan học.

“À. Lão Nhạc,sao lại nhàn rỗi đến đây thế này?” Trần Anh Hữu đặt chén rượu xuống, lên tiếng chào hỏi.

Phong cách kiến trúc của Phù Vân tiên xá theo lối sơn thủy viên lâm, không theo cách bố trí chữ thập của cung điện Trung Quốc cổ đại thường dùng. Các loại đình đài lâu các cao cao thấp thấp, hết sức đẹp đẽ, có điểm xuyết thêm kì thạch, linh thụ, hoa cỏ, thậm chí có cả hồ nước, dẫn dòng chảy rì rào qua những cung điện.

Phù Vân tiên xá có tổng cộng mười một cung điện, sau khu vườn, hai mươi bảy các đài, vô số quán ấp. Thật sự vô cùng hoành tráng.

Nơi mọi người thường tụ tập nhất là Đăng lâm đài hoa lệ tráng quan hơn hết.

Trần Anh Hữu hiện tại đang cầm một cốc bia hay uống, chào hỏi Nhạc Bằng.

Đăng lâm đài cao bảy tầng là nơi cao nhất của Phù Vân tiên xá, mỗi tầng cao chừng mười mét, đều xây tường thấp bao quanh, tầm nhìn tứ bề thông thoáng. Tầng trên cùng không có gì che tầm nhìn, qaun sát được hầu hết cảnh vật của Phù Vân tiên xá, diện tích ngang với nửa sân bóng đá. Cả bảy tầng đều làm bằng ngọc thạch.

Trừ nơi bốn mùa đều sắc xuân như tiên xá, trên thế giới không ai xây được kiến trúc cỡ này. Trần Anh Hữu chọn lựa nhưng trang thiết bị hiện đại, đồ gia dụng xa hoa và những nhu yếu phẩm cần có, sau đó tất cả tự chỉnh trang cho phù hợp với xã hội hiện đại, biến thành lâu đài duy nhất được làm mới trong tiên xá.

Nền bày đầy gói thức ăn, chai lọ đồ uống. Bốn nam nhân coi đây là chỗ giao du, tùy tiện bày đồ ăn tối xuống nền ăn luôn.

Nhạc Bằng không quan tâm đến chuyện đó, kéo Diêu Tranh từ trên không đáp xuống, Hà Động Lượng, Diêu Kính, Phương Tịch Tà gật đầu chào, gã cũng mỉm cười biểu thị chấp nhận.

Diêu Tranh đứng vững rồi, trực tiếp hỏi anh trai: “Chị Nghiên Tuyết đâu? Sao không thấy cả bốn tiểu mỹ nhân?”

Thấy em gái ruột bị sắc lang quyến rũ, bất kì người anh quan tâm đến em nào đều không vui. Diêu Kính trừng mắt nhìn Nhạc Bằng hồi lâu mới moi ra được một câu trả lời.

“Nghiên Tuyết không tới, bận rồi. Bốn người kia đang ở Phượng lân các luyện tập khiêu vũ, nói rằng phải diễn xuất.”

“À, bốn người đó thật sự muốn hát hò ư. Không hiểu có thành thần tượng mới của lớp trẻ không?” Phương Tịch Tà ngày càng có hảo cảm với Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, ngữ điệu lộ rõ vẻ xiểm nịnh.

Diêu Tranh nhíu mày, bĩu môi, tỏ vẻ coi thường Phương Tịch Tà.

Phù Vân tiên xá ấm áp vô cùng, khác hẳn với khí hậu vùng đông bắc. Diêu Tranh vào rồi liền cởi áo ấm, Nhạc Bằng tự nhiên đón lấy treo lên mắc cạnh đó, phục vụ rất chu đáo.

Ai nấy ngồi xuống, Nhạc Bằng và Diêu Tranh gia nhập bữa nhậu với bốn người Trần Anh Hữu, Hà Động Lượng, Diêu Kính, Phương Tịch Tà. Hiện tại tất cả đều quen nhau, cực kỳ hòa hợp, vui vẻ cùng nhau.

“Lão Nhạc, này.” Phương Tịch Tà đưa cho Nhạc Bằng hai cốc đồ uống.

Nhạc Bằng vốn rất ghét rượu bia hiện đại, chỉ uống rượu hoa quả có vị ngọt, đối với rượu trắng nấu từ lương thực, gã cho rằng mùi vị còn tệ hơn nước đái ngựa.

Ai cũng biết điều này.

Nhạc Bằng đón lấy, đưa cho Diêu Tranh một cốc, thuận tay kéo thân thể mềm mại của cô xuống ngồi lên ghế xô pha.

“Nhạc Bằng, phóng đãng quá đấy.”

Diêu Kính không chịu nổi, bực dọc lên tiếng.

Nhạc Bằng không hề khách khí, càng tỏ ra thách thức anh rể, ôm người đẹp trong lòng chặt hơn, coi như lời đáp.

“Ngươi…”

Diêu Kính đứng dậy, Hà Động Lượng vội kéo y, an ủi: “Thoải mái một tí đi, vô dụng thôi.”

Diêu Tranh bó tay với anh trai, thủ đoạn của Nhạc Bằng lợi hại vô cùng, cô không muốn dính vào chút tranh chấp này, chỉ xoay người đổi tư thế dễ chịu hơn trong lòng Nhạc Bằng.

Diêu Kính bực bội liếc nhìn Nhạc Bằng rồi ảo não ngồi xuống.

Diêu Tranh và Nhạc Bằng đã xác định quan hệ, xã hội hiện đại tự do luyến ái, là anh trai thì Diêu Kính cũng không thể can thiệp, dù Diêu Tranh chưa đến tuổi nói về chuyện trai gái.

“Lão Trần, hiện tại tu luyện đến giai đoạn nào rồi?” Nhạc Bằng tỏ ra hòa hoãn, bỏ Diêu Tranh ra, lập tức trở nên nghiêm túc.

“Lão Nhạc, tiểu đệ vẫn trong giai đoạn đầu, chưa có đột phá gì lớn. Hỏi để làm gì?” Trần Anh Hữu kì quái sao Nhạc Bằng lại hỏi đến tiến độ tu hành của hắn, tiểu tử này có quan tâm đến ai bao giờ đâu?

Nhạc Bằng đột nhiên quay đi hôn nhẹ lên má tiểu mỹ nữ hay nổi cáu, tuy thành công nhưng vẫn bị cô tặng cho mấy cú đấm nên thân.

Gã vui vẻ nói: “Vì chúng ta sắp có mấy trận chiến đấu, không thể tránh được.”

Trần Anh Hữu vừa cầm trái cây lên cắn một miếng lớn, suýt nữa phì ra tại chỗ: “Việc gì vậy? Chúng ta có kẻ thù sao? Nhất định là mi, gây ra phiền hà gì hả?”

“Không phải ta, là bốn nha đầu đó.”

Nhạc Bằng nhìn tất cả, tỏ vẻ nghiêm túc, chuẩn bị giải thích rõ ràng.

Kỳ thật Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đều băng tuyết thông minh, tâm tư linh xảo, biết cách lấy được hảo cảm của người khác theo về lập trường của mình. Quan hệ với mọi người không tệ.

Nên hiện tại không ai nói rằng: “Nói thẳng ra đi.”

“Trong thành phố hiện giờ có ba thế lực.”

Nhạc Bằng uống một ngụm, vặn nhẹ mái tóc, ung dung nói một cách vô cảm: “Lão tặc Địa Hoàng không chịu ngã lòng, lại phái năm tên tới. Ta thuận tay diệt rồi, những kẻ khác ta không biết nên chụp ảnh toàn bộ, mọi người xem đi.”

Gã phất tay, một chập ảnh dày xuất hiện, rơi vào tay mỗi người.

Nhạc Bằng không hứng thú tìm hiểu xem trên thế giới có bao nhiêu thế lực và tập đoàn yêu quái. Nhưng lần trước gã đối đầu với Địa Hoàng vì bốn cô gái Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, sau đó không giấu giếm sự tình, nên Hà Động Lượng, Diêu Kính, Phương Tịch Tà, Trần Anh Hữu đều biết gã nói gì.

“Nào nói đi, có ba thế lực thì có tính tới Địa Hoàng không?” Trần Anh Hữu vội hỏi.

Nhạc Bằng thản nhiên nói: “Dẹp rồi thì tự nhiên không tính.”

“Cái gì, dẹp rồi? Sao mi xửa lý năm tên của Lục Cực thiên đạo thế nào?”

“Thịt rồi. Còn biết là gì nữa? Ta bảo chúng cút đi nhưng chúng dám bảo ta nói láo, còn khách khí làm gì?” Nhạc Bằng uể oải đáp.

Không đợi Trần Anh Hữu hỏi tiếp, Hà Động Lượng và Diêu Kính xem xong chập ảnh đều cả kinh thất sắc, lên tiếng cắt lời.

“Mi có biết mấy người này lai lịch thế nào không? Môn phái nhược tiểu như Hải Thiên minh nguyệt lưu thì bất kỳ yêu quái nào cũng diệt được. Liên minh quốc tế yêu quái là tổ chức yêu quái lớn nhất, cao thủ hằng hà sa số, mười ba tên đến đây đều cùng cấp với Địa Hoàng. Thánh Thổ tập đoàn cử tới hơn trăm người thuộc Bắc cực quân đoàn trong lục đại quân đoàn. Nhạc Bằng mi đúng là gây họa lớn.”

“Còn nữa.” Diêu Kính tiếp lời Hà Động Lượng giới thiệu địch nhân cuối cùng.

“Hiện tại tuy chưa xác định nhân loại đệ nhất cao thủ, nhưng Trương Vũ của Kháng Ma liên minh tuyệt đối là một ứng cử viên. Y là cao thủ từ ma nổi danh nhất mấy năm nay, danh tiếng không có ai hơn. Nghe nói lâu lắm rồi không ai tiếp nổi y ba chiêu, ngay cả những thượng cấp yêu ma cũng e dè. Một mình y đã lợi hại không kém hơn hai thế lực kia.”

Phương Tịch Tà không có thân phận công kễnh như Nhạc Bằng, lại không đủ khí độ khảng khái như Hà Động Lượng, tuy hoảng sợ nhưng chỉ biết nuốt lửa giận xuống.

Cả Trần Anh Hữu luôn tin tưởng thực lực của Nhạc Bằng cũng lập tức chụp lấy mớ ảnh xem thật nhanh.

“Lão Nhạc, có nên chịu lép một chút chăng? Mi cùng Lục Cực thiên đạo kết oán, chúng ta xui xẻo theo.” Trần Anh Hữu chỉ muốn khóc, hối hận đã kết giao với gã.

Diêu Tranh khẽ thở dài, tỏ thái độ đúng mức, cô biết không nên tạo thêm áp lực cho gã, liền khuyên bạn trai: “Nhạc Bằng, dù thế nào tất cả cũng ở cạnh anh, không cần lo lắng quá, tình huống không đến nỗi tệ đâu.”

Bạn gái nhẹ giọng an ủi xác thật khiến Nhạc Bằng an tâm, bất quá gã không để tâm địch nhân ít hay nhiều, có phải gã chưa thấy sóng gió bao giờ đâu. Nhìn bốn nam nhân đang rối bởi, gã ung dung nói: “Vì vậy ta mới muốn các vị đề thăng thực lực thật nhanh, để tự giữ mình được.”

“Đề thăng thực lực, để tự giữ mình được? Nói sao mà dễ nghe thế? Mau khiến ta lập tức biến thành thần tiên đi.” Diêu Kính cấm cảu.

“Có gì đâu, việc nhỏ xíu đó tất nhiên ta có cách.” Nhạc Bằng mỉm cười.

“Thần tiên, thần tiên, Trung Quốc vốn phân biệt thần tiên, tiên nhân tử cực phi thăng, cần phải khổ công cực lớn, mới có thể tu hành đắc đạo. Còn thành thần nhập thánh lại khác, chỉ cần nắm vững bí quyết, có thêm thiên địa tinh hoa, rất dễ đạt thành. Có thể đi theo đường tắt nữa kia.”

Nhạc Bằng biết những người trước mặt gã không biết điều đó, nên giải thích: “Đông phương thần giới có Thiên nhân tộc, thích lôi kéo nhưng nhân loại cao thủ tu vi cao siêu gia nhập để tăng gia thế lực. Họ có những công pháp chuyển hóa nhân loại thành thần tộc. Chỉ cần ta áp dụng chuyển hóa sinh mệnh hình thái của các vị thành gần như thần tộc, tự nhiên năng lực sẽ cao hơn nhiều. Thần tiên có khác gì thế đâu.”

Thấy mọi người bị lời nói của mình chấn kinh, gã nhân lúc không ai phản bác, tiếp tục giới thiệu kinh nghiệm.

“Ta có Thiên giới Thập phương chuyển sinh trì chứa Thái Sơ kim dịch công hiệu tẩy tủy phạt cốt, thoát hoán phàm thể, hơn nữa ta lại học được bí mật Thiên giới bất truyền về thần nhân chuyển sinh. Chỉ cần mọi người thích…”

Nhạc Bằng cười bình thản: “Mười phút là xong.”

Lần này cả Diêu Tranh cũng sững người.

“Lão Nhạc. Nếu thật vậy còn đợi gì nữa? Bắt đầu đi.” Người đầu tiên có phản ứng, tất nhiên là Trần Anh Hữu tinh minh nhất.

Hà Động Lượng vẫn trấn tĩnh được, không thẹn từng là đại sư huynh Hải Thiên minh nguyệt lưu: “Chúng ta có nên gọi Nghiên Tuyết…”

“Chúng ta thử đã, xem có nguy hiểm không, dù gì cũng rất dễ, rồi sẽ gọi sau.” Diêu Kính cũng tỏ vẻ nóng nảy.

Diêu Kính buộc phải để mặc cho tên sắc côn Nhạc Bằng động đến em gái. Tuy không quản nổi mới là nguyên nhân chủ yếu nhưng vẫn ôm ảo tưởng liều mạng với gã để bảo vệ em gái.

Thần tiên là hư vô phiêu diêu. Xã hội hiện đại không mấy ai tu luyện đến cảnh giới đó, tuy là tu hành giả, nhưng Diêu Kính không bao giờ hy vọng mình đạt đến mức ấy.

Đến khi Nhạc Bằng xuất hiện, tiểu tử này dùng sự thật chứng minh, còn có cơ hội như thế.

Chỉ bất quá Nhạc Bằng và y luôn găng nhau, y không tiện đi hỏi.

“Nhạc đại ca có Thái Sơ kim dịch?” Bốn cô gái ăn mặc sành điệu, cảm giác được Nhạc Bằng đến liền tới chào, nghe nói gã toan luyện chế “nhân tạo thần tiên” thì đều kinh hãi. Lục Nam Nhi buột miệng hỏi.

Nhạc Bằng thản nhiên, không có ý trả lời.

Chỉ cười híp mắt nói với Diêu Tranh: “Phương pháp của anh chỉ là sao chép, cơ bản không so được với thập thế chuyển sinh của thiên giới. Không hẳn tăng cao sức mạnh nhưng vì có Thái Sơ kim dịch, anh có thể khiến mọi người đạt tới cảnh giới của thằng cha mọc cánh. Chủ yếu nhất là khiến em mãi mãi thanh xuân, bách niên bất lão.”

Thấy gã còn cười cợt được, Trần Anh Hữu muốn phát khùng: “Lão Nhạc, nhanh lên một chút có được không. Hiện tại chúng ta đang gặp nguy hiểm, chốc nữa sẽ có người đến tận đây, chúng ta sẽ không dễ dàng trở thành thần tiên đâu.”

Diêu Tranh tuy nghe thấy giữ được thanh xuân vĩnh viễn gì đó, cũng hơi bị hấp dẫn, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Anh có chắc không, sẽ không biết mọi người thành quái vật gì chứ?”

Nhạc Bằng suýt bật cười thành tiếng: “Anh nếu chưa thử thì chắc đã tìm một vật thử nghiệm từ lâu. Yên tâm đi, chúng ta có phải chưa quen biết nhau đâu, anh chính là hình mẫu lý tưởng. anh tuyệt đối không đùa với em. Anh sao nỡ lòng?”

“Chỉ được cái dẻo mỏ.”

Diêu Tranh đương nhiên tin gã, dù bình thuờng lúc nào cũng tỏ vẻ căm ghét gã nhưng đa phần là giả bộ. Bằng không với tính cô, dù thế nào cũng không chịu khuất mình qua lại với ai. Nhạc Bằng có được giai nhân không phải nhờ vô biên pháp lực, mà nhờ hành động chân tâm mỗi ngày đưa đón sớm tối.

Lúc đó, cả Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đến chào hỏi đều tỏ ra ngượng ngập. Không hẳn Nhạc Bằng coi rẻ mà họ có bí mật riêng, chắc gã đã biết từ lâu.

Diêu Kính tuy không vừa ý nhưng hiện tại cũng chỉ biết nhìn cô em gái được y yêu thương nhất bị Nhạc Bằng dụ dỗ mất.

Đành lạnh lùng hừ một tiếng.

Hà Động Lượng thất thế, bất giác cười thầm, bình thường thái độ của Nhạc Bằng đối với Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi cũng khá, nhưng chỉ cần có mặt Diêu Tranh, bốn cô gái nhất định sẽ khó xử.

Kỳ thật y không phản đối việc qua lại với Nhạc Bằng, Trần Anh Hữu, gần đây y phát hiện ra rằng bản tính Nhạc Bằng tuy khó dò nhưng rất không thích va chạm với ai. Gã là người không xấu xa gì.

Nhạc Bằng đã chuyển tu tiên đạo và Trần Anh Hữu được gã chỉ điểm, đều được y coi là nhân loại tu sĩ tu vi cao thâm, chẳng qua từng luyện tà đạo pháp lực mà thôi.

“Nhạc Bằng, chúng tôi chỉ muốn tự bảo vệ được mình, giấu giếm đôi chút cũng là thường tình. Bạn không nên chấp nhặt quá.” Khổng Vi Vi bất mãn vì bị đối xử phân biệt, dù cô tự nhận tâm cao khí ngạo, nhưng so với Nhạc Bằng thì chưa vào đâu.

“Nhạc đại ca, bọn muội giấu giếm mấy việc, nhưng…”

Thấy Lục Nam Nhi tỏ vẻ e dè, Nhạc Bằng biết là có hiểu lầm, nhưng không muốn dồn cô nữ sinh khả ái vào cảnh khó xử, liền lấy bí tàng trân phẩm ra.

Một chiếc bình sứ xanh xuất hiện trong lòng tay gã, tự nhiên không ai kì quái gì, bởi ai cũng biết với gã đó chỉ là loại pháp thuật hạng bét. Tiếp đó trong bình sáng lên kim quang, rọi tận trời xanh. Cả Phù Vân tiên xá chìm trong kim sắc quang huy kì dị, ai nấy đều rực rỡ trong làn sáng, như tượng thần đúc bằng vàng ròng. Thật sự khiến tất cả kinh ngạc.

Sau đó từ trong bình sứ chảy ra một dòng kim sắc dịch thể, lơ lửng trên không mà không hề rơi xuống đất. Dòng kim sắc dịch thể lấp lánh màu vàng kim loại. Quả thật kỳ dị. Tuy chỉ là dòng dịch thể nhưng khiến người ta có cảm giác đường đường chính chính, uy lâm thiên hạ vô hình, cơ hồ nó cũng có sinh mệnh.

Dòng dịch thể nằm ngoài phạm vi nhận thức của mọi người trong tiên xá. Trừ Nhạc Bằng.

“Thái Sơ kim dịch vốn là vô thượng nguyên phẩm để luyện chế đan dược. Người tu hành sau khi trải qua nhiều kiếp số sẽ đạt tới cực hạn, đạo lực không thể đột phá. Chỉ có cách dùng Linh bích đan luyện từ kim dịch mới có thể tăng cao tu vi, đột phá chướng ngại khiến đạo hạnh tăng tiến. Bất quá chế luyện khó khăn, nhưng người tu vi không đủ quyết không luyện được. Vì thế loại dịch thể không mấy ý nghĩa với người tu vi kém cỏi, chỉ có ý nghĩa với bất thế cao thủ. Lúc trước ta tốn vô cùng tâm lực, đột phá cửu Thiên giới hạn, nên không cần đến Thiên Hà tinh sa và Thái Sơ kim dịch, lấy trộm chúng cũng để cho người khác.”

Vẻ mặt gã cười cười, coi như lời giải thích cho tất cả.

Ai nấy đều tự suy đoán được tiền nhân hậu quả.

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi vì có bảo vật mới bị tuyệt thế cao thủ của các thế lực truy sát. Tuy Nhạc Bằng giải thích nhẹ tênh, nhưng bảo vật này quả thật có công hiệu bất phàm. Có thể chuyển hóa phàm khu thành thần thể, nâng cao sức mạnh cho tu hành giả, chỉ nghe cũng khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, mắt đỏ lên.

Hơn nữa, Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi cho rằng Nhạc Bằng đang bàn về vật trong túi họ, tuy gã cho họ Thiên Hà tinh sa là bảo vật đồng cấp nhưng hai loại có công dụng khác nhau, không thể so sánh được. Thành ra họ hiểu lầm gã cũng là hợp lẽ. Vốn thế nhân tham lam, sẵn sàng dùng thủ đoạn ti bỉ để gạt lấy bảo vật.

Nhưng có bảo vật làm chứng, cộng thêm gã giải thích rõ, bốn người mới biết gã thật sự có quan hệ với Lĩnh Nam thế gia, trấn tộc chí bảo của Lục Nam Nhi cũng chuyển động theo ý gã. Họ đâm ra hoang mang hơn, càng tin gã thêm mấy phần.

“Bắt đầu, bắt đầu đi.” Trần Anh Hữu tuy chưa tu hành đến cực hạn nhưng hưng phấn thì đạt tới rồi, không cần tính xem người khác nghĩ gì, lập tức mất hết kiên nhẫn.

Nhạc Bằng khẽ vỗ vào lưng Diêu Tranh, đưa tất cả lên đứng trên một vùng rộng rãi của Đăng lâm đài, đoạn gã phất tay Thái Sơ kim dịch tản ra, bao phủ lấy năm người.

Gã tu luyện nhiều năm, tất nhiên có nhiều pháp lực, hiểu rõ Thiên giới bí truyền pháp lực về thần nhân chuyển sinh.

Nên biết phàm nhân tu hành tiên đạo không hề dễ dàng, một khi đạt đến hóa cảnh, tiên phàm phân chia rất rõ ràng.

Tiên nhân không phải tất cả giống nhau, theo tu vi chia thành “thiên, địa, thần, nhân, quỷ”.

Thiên giới thần tộc không để ý đến quỷ tiên có pháp lực thấp nhất và những tản tiên vì tu nhầm đường mà chỉ đạt đến cảnh giới nhất định nào đó, vĩnh viễn không thể tinh tiến.

Thiên tiên cấp không phải cao thủ mà phổ thông thần tộc ứng phó được, ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ của thần tộc cũng chưa chắc dám chính diện đối kháng với những tu hành giả nhân loại mức này, nên họ cũng không quản được, chủ yếu lôi kéo. Chỉ cần những người này không đối địch với thần tộc, sẽ là đối tượng cho các thần tộc lấy lòng.

Những cao thủ thuộc nhóm ở giữa, tức là thần tiên, nếu thần tộc thu phục được sẽ trở thành một phần tử của họ. Coi như là đồng loại.

Những thần tiên không muốn gia nhập, lại không có được thực lực để thần tộc tôn trọng như thiên tiên cấp, tất sẽ ẩn cư, tìm một hơi thanh tịnh hưởng phúc, được gọi là địa tiên. Không phải họ mạnh hơn thần tiên, chẳng qua tự do vẫn được đánh giá cao hơn không tự do.

Thấy Nhạc Bằng hành động, bốn cô gái trên Đăng lâm đài dù hâm mộ và ngượng ngùng, không tiện tham gia, chỉ biết đứng xem để tăng kiến thức. Họ không có năng lực luyện hóa Thái Sơ kim dịch, cũng không biết kim dịch có công dụng gì. Nắm bảo vật trong tay mà không thu được lợi lộc gì.

Ngay lúc Nhạc Bằng xuất lực luyện hóa phàm nhân khu thể, trọc cốt nhục thân của bạn gái Diêu Tranh, bạn thân Trần Anh Hữu, ông anh rể Diêu Kính, tiểu đệ Phương Tịch Tà, và đại sư huynh Hà Động Lượng của Hải Thiên minh nguyệt lưu. Chợt gã cảm nhận được tung tích địch nhân.

Tuy biết bản thân bận rộn nhưng gã đủ tự tin có năng lực ứng phó đối phương, nên không ngừng lại.

Vừa gia tăng vận dụng pháp thuật vừa lớn tiếng: “Khách phương xa tới sao còn chần chừ, cứ việc vào đi, Nhạc Bằng có lời mời.”

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi không có được thông thiên linh giác như gã, nghe vậy liền ngẩn người, tu vi của họ tuy thấp, lại không cảnh giác gì nhưng do bội phục gã, lập tức chuẩn bị ứng địch.

“Ha ha, quả nhiên xuất chúng, cả Bế hình đại pháp của mỗ cũng phát giác ra, không thẹn là người có thể diệt gọn ngũ đại chấp sự của Lục Cực thiên đạo.”

Phù Vân tiên xá vốn có tiên vân che phủ toàn bộ, phải xuyên vân mới vào được. Hiện tại mây chợt tan ra như gặp nước sôi, từ góc phía đông lộ ra một lỗ hổng, mặt trời trên thinh không đỏ rực chiếu xuống, gió thổi ào ạt, không hề gặp phải ngăn cách.

Người mới tới khí phách hiển hiện, áo trắng tung bay, là một nam tử trẻ tuổi, theo khí độ tu dưỡng và thần quang từ hai mắt xạ ra, đủ thấy người này không hề đơn giản.

“Trương Vũ!!?”

Nụ cười mỉm lộ ra khí thế vô danh mênh mang, cương phong cuốn qua thiên địa càng tô thêm uy nghi thanh thiên thần trụ của Trương Vũ.

Đúng là gọi quỷ quỷ tới, nhắc thần thần qua.

Người vừa được gọi tên đủ tư cách cạnh tranh ngôi vị đệ nhất cao thủ của người tu đạo, không ngờ lại đến đây.

Tuy kinh ngạc trước uy phong vang xa của y, Khổng Vi Vi vẫn giữ được trấn tĩnh, thuận tay phất lên, một cụm ngũ sắc tinh quang diễm hoa vút tới.

Ồ!

Trương Vũ khẽ kinh ngạc buột miệng: “Thiên Hà tinh sa!” Vẻ mặt tỏ ra không tin nổi.

Không thấy y hành động gì, ngũ sắc tinh quang diễm hoa của Khổng Vi Vi bị cỗ sức mạnh vô hình ngăn lại, không thể đến gần Trương Vũ.

Thoáng sau thân thể y bị một quả cầu rộng tới ba chục thước vây kín. Khổng Vi Vi phát ra Thiên Hà tinh sa hóa thành lưới ngũ sắc tinh quang diễm hoa quang, quấn quanh nhân loại cao thủ thuộc Kháng Ma liên minh. Dù vậy không thể tiến thêm dù nửa phần.

Cả hai người đều kinh hãi.

Khổng Vi Vi tuy không mong dễ dàng giải quyết được cao thủ như Trương Vũ nhưng thấy y ung dung hóa giải vô thượng pháp bảo, tự nhiên tâm tình không nén được kinh hãi.

Còn Trương Vũ là nhân vật thế nào? Về kiến văn kinh nghiệm, y đều xuất quần bạt tụy, thấy một yêu quái cấp thấp, đạo hành, công lực không đáng cho y nhìn tới lại sử dụng được pháp bảo thần cấp, không khỏi kinh ngạc, lập tức đánh giá đối thủ cao hơn hẳn.

Nhạc Bằng nảy sinh mấy phần hứng thứ với nhân vật truyền kì này, bèn bảo bọn Lục Nam Nhi không cần giúp sức, để gã tự đối phó với Trương Vũ.

Khổng Vi Vi cũng biết bốn chị em chưa có tư cách đối địch với địch nhân, dù sở hữu pháp bảo đỉnh cấp cũng vậy. Liền lặng lẽ lui xuống, không cản chân nữa.

Trương Vũ không cản, thấy Nhạc Bằng đang thi triển pháp lực, dùng Thái Sơ kim dịch giúp người khác chuyển hóa thành thần nhân thể chất, nỗi kinh ngạc còn hơn lúc thấy Khổng Vi Vi xuất ra Thiên Hà tinh sa.

Nhưng con người y không thích nhân lúc người ta nguy ngập.

Nhạc Bằng vẫn tiếp tục vận triển pháp lực, đồng thời quan sát Trương Vũ.

Hai người đều cao ngạo, vừa gặp liền đều lấy làm lạ.

Nhạc Bằng lần này trở lại hồng trần, lần đầu gặp được một cao thủ cùng tiên nhân cấp như mình. Xét cả về khí độ, tinh thần, chỉ có Long tộc thiếu niên Ngao Phương, Đấu Thần Tướng mới của Thiên giới mới sánh được, Ngay cả Địa Hoàng cũng kém hơn một mức.

Luận công lực chân thật, Địa Hoàng không hẳn kém hơn, nhưng chiến lực cao thấp thì thiên phú, ý chí, khí độ, linh cơ của đối tượng liên quan rất lớn. Trương Vũ quả nhiên danh bất hư truyền, hơn hẳn Địa Hoàng.

Nếu Nhạc Bằng không xuất thủ, chỉ e không ai ở đây dò được cao thấp của đối phương.

Trương Vũ vì thấy được tinh khí dao động của Thái Sơ kim dịch nên mới đến đây, tuy không muốn xuất thủ cướp đoạt nhưng nói không có ý gì với bảo vật là không đúng.

Vốn y cho rằng thần vật cỡ Thái Sơ kim dịch, bốn nha đầu không thể luyện hóa được, vì thế mới để người khác cướp của Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi rồi mới thi hành kế “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng”. Tất nhiên y không lo lắng gì.

Hiện tại chính thiếu niên tóc dài ung dung tên Nhạc Bằng kia mới gây chú ý cho y.

“Nhạc huynh có thể Thái Sơ kim dịch chuyển hóa phàm nhân thành thần thể. Thật khiến Trương Vũ khâm phục.” Câu này không phải dối trá, pháp thuật Nhạc Bằng xuất thủ, nhãn lực của Trương Vũ không nhận ra, câu nói đó thật sự để khen ngợi, đồng thời thăm dò luôn.

“Khách khí, không biết Trương huynh từ xa tới, không kịp đón, Tội quá, tội quá.” Nhạc Bằng cũng là nhân vật tinh quái, không hề lột mặt vị khác mang ý đồ bất lương đến đây, gã cũng không phải kẻ cuồng vọng vô biên, luôn tìm cách tạo ra cục diện có lợi, tránh cục diện bất lợi.

Trương Vũ cười ngạo nghễ, nói thẳng ra: “Tại hạ thấy nơi này tinh khí dày đặc mới đến xem, không hiểu lại quấy nhiễu chăng?”

Nhạc Bằng cười nhạt, ngữ khí kiên định cực độ.

“Có.”

Chỉ một chữ mà thôi.

Hàm dưỡng có tốt đến đâu, Trương Vũ cũng không nói ra được chưa nào.

Hai đôi mắt nhìn nhau, đều nhận ra trong mắt đối phương hàm ý không cần nói những lời thừa thãi. Trương Vũ và Nhạc Bằng đều cuồng ngạo hơn người, không mấy khi tỏ vẻ hư ngụy.

“Nhạc huynh biết công dụng của Thái Sơ kim dịch, tự nhiên cũng biết vì sao tại hạ đến đây.”

Trương Vũ nói ra, Nhạc Bằng biết rằng phải ứng phó ra sao.

“Quân Thiên kiếm trận, mở phong ấn. Bày trận.”

Tuy đối phương khách khí nhưng gã hiểu thể hiện thực lực trước rồi đàm phán sẽ dễ dàng chiếm thượng phong hơn, nên xuất thủ trước.

Nhạc Bằng thân tâm bất động, thân thể tràn ra ngàn vạn đạo kim quang kiếm mang, vô số đạo kim khí tổ thành Quân Thiên kiếm luân quấn quanh, thậm chí còn dư lực phòng vệ cho cả bốn cô gái.

Quân Thiên kiếm trận là một trong tam đại bí sát của Quân Thiên kiếm luân, công phu gã vẫn giữ kín. Quân Thiên kiếm trận là hình cầu do sáu trăm sáu mươi Quân Thiên kiếm luân cấu thành, công thủ kiêm toàn. Lần trước đối phó với Địa Hoàng và bốn chấp sự của Lục Cực thiên đạo, gã không dùng công pháp này. Đủ thấy gã trọng thị Trương Vũ thế nào.

“Nhạc huynh hiểm lầm rồi, Trương Vũ tuy không ra gì cũng chưa đến nỗi tham vật của người khác. Lần này vì bắt buộc, nhưng quyết không dám xin không, tất sẽ đền đáp.”

Buộc y nói ra những lời này, quả thật Thái Sơ kim dịch vô cùng ảo diệu. Y tuy nói năng cao ngạo nhưng trong ngôn từ vẫn lộ ra điểm giữ gìn.

Tiên thiên vương đạo pháp lực hùng hậu, trước mặt Trương Vũ kết thành một màn phòng ngự, chống lại vạn kiếm của Nhạc Bằng, ngàn đạo kim mang kiếm khí chỉ xạ đến trước mặt y mấy mét rồi chững lại giằng co.

Trương Vũ đối phó với Quân Thiên kiếm trận tuy không thư thái như lúc với Thiên Hà tinh sa của Khổng Vi Vi song chưa đến nỗi quẫn bách.

“Vậy ư?” Vẻ mặt lạnh lùng của Nhạc Bằng khiến Trương Vũ nhất thời không lần ra tâm tư gã.

Tuy nhiên Nhạc Bằng chỉ vận kiếm bằng nửa khả năng, không khỏi có phần cật lực.

Trương Vũ cũng sai lầm, không toàn lực đối phó, chỉ dùng hộ thể cương khí do bản thân ngưng luyện ngăn chặn Quân Thiên kiếm trận, song phương giữ vững cục diện ngang nhau, không ai hơn ai.

Mỗi ba mươi sáu đạo kiếm khí kết thành một kiếm luân, vô số tòa kiếm luân rít vù vù đập vào hộ thân cương khí của Trương Vũ, khí thế hùng hồn chấn động tầng không, phát ra những tiếng đông kinh thiên.

Lúc Nhạc Bằng mới đắc đạo, pháp lực căn bản là lấy bản thân linh mao luyện hóa thành quang tiễn, lúc đối địch, vô số quang tiễn loạn phát, tự nhiên uy lực kinh nhân, sau này công lực thâm hậu, có thể chỉ dựa vào bản thân chân khí luyện thành kiếm khí, uy lực càng tăng, đó cũng là hình thái ban đầu của Quân Thiên kiếm luân. Môn công pháp này là tuyệt học đầu tiên gã tự sáng tạo, hình thành còn sớm hơn Thiên Bằng Tung Hoành pháp, võ học đắc ý nhất của gã, oai lực tất nhiên bất phàm.

Thoáng sau, Trương Vũ hiểu ngay hiện tại Nhạc Bằng còn phân tâm dùng Thái Sơ kim dịch giúp người khác luyện hóa phàm thai. Một khi luyện thành, gã có thể toàn lực vận chuyển kiếm trận, chỉ dựa vào hộ thân công lực của y quyết không chống nổi, thành ra không dám chậm chễ.

Tà áo trắng của y căng phồng, công lực vận đến mức cao nhất, song mục thần quang sáng chói, quát vang vọng, từ hai tay bùng lên một làn thanh khí. Y đã sử dụng Bách Tích thanh ổi thần quang trong Luyện Ma tam tuyệt để ngăn cản Quân Thiên kiếm luân.

Song phương đều sử dụng tuyệt đỉnh pháp lực của bản thân. Quân Thiên kiếm luân và Bách Tích thanh ổi thần quang đều là tiên đạo pháp lực vô thượng, không biết ai cao hơn ai. Pháp lực hai người cũng không chênh nhau nhiều, lại có cố kị riêng, không dám toàn lực xuất thủ, nên cục diện dù kịch liệt, tráng quan, có điều không nguy hiểm thật sự.

Người cùng phe, Nhạc Bằng tự nhiên bảo vệ thỏa đáng nhưng một phần kiến trúc của Phù Vân tiên xá khó tránh tai ương, cũng may nơi này cao mấy vạn mét, không sợ người thường nhìn thấy.

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi run rẩy trước trận chiến siêu cấp, một mặt tiếc muối cung đài lâu các tráng quan hoa mỹ, chỉ mong cả hai mau dừng tay.

Nhạc Bằng và Trương Vũ vẫn đang trong giai đoạn thăm dò thực lực đối phương. Nhạc Bằng không muốn vô duyên vô cớ chuốc lấy địch nhân. Lúc đối phó Địa Hoàng của Lục Cực thiên đạo, vì xu hướng tất phải đối phó chúng, đương nhiên gã không nương tay, bởi gã ghét nhất những đối thủ dai dẳng.

Còn với Trương Vũ, vị tất phải tuyệt tình.

Hai tay Trương Vũ múa tít, toàn thân chìm trong Bách Tích thanh ổi thần quang, như một khối phỉ thủy lớn có khảm một bạch y nam tử, thanh sắc thần quang rực rỡ.

Tuy mỗi tòa Quân Thiên kiếm luân đều bị y hất văng, không mảy may tổn thương nhưng trong lòng y cực độ chấn kinh, thật sự thực lực của Nhạc Bằng hơn dự liệu nhiều.

Thái Sơ kim dịch vừa được đồn đại xuất thế, thế lực các phương đều quyết đoạt lấy. Thái Sơ kim dịch có thể giúp cao thủ hàng đầu của các đại thế lực đột phá trạng thái hiện tại, đề thăng công lực. Tự nhiên ai cũng sợ kẻ khác đoạt mất, cục diện cân bằng giữa các đại thế lực hiện giờ trên thế giới sẽ bị phá vỡ. Trong thế giới của yêu quái, chỉ có cường giả mới là quan trọng, nhưng yêu quái cấp thấp không đáng gì. Để sinh tồn, chúng đều thèm muốn bảo vật này.

Chẳng qua đột nhiên xuất hiện hộ hoa sứ giả Nhạc Bằng, chống lưng cho Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, khiến Địa Hoàng đại bại, sau đó càng không lưu tình, diệt gọn năm chấp sự của Lục Cực thiên đạo, khiến các đại thế lực phải e dè.

Hiện tại phe nào cũng không dò được thực lực của kẻ lai lịch bất minh là Nhạc Bằng, dĩ nhiên không ai dám tới, không hẳn vì sợ gã, trên đời thiếu gì cường giả, chẳng qua không bên nào không hành động theo tình hình, tránh sơ xảy.

Với Kháng Ma liên minh, nếu tập đoàn yêu quái nào đó lấy được Thái Sơ kim dịch cũng đồng nghĩa với việc liên minh bị đả kích nghiêm trọng. Nếu không ai đoạt được, tình huống vẫn như cũ, Kháng Ma liên minh cũng không nhất thiết cướp đoạt bảo vật của người ta.

Nhạc Bằng xuất hiện, Kháng Ma liên minh liền hạ lệnh bỏ hết mọi hành động. Nhưng Trương Vũ do nguyên nhân riêng mà phải lấy được Thái Sơ kim dịch. Lần này coi như hành động cá nhân, không thể buông tay.

Tiếng nổ vang vọng, một tòa lầu năm tầng không chịu được trận đấu, đổ sụp ngay. Một phần ba các công trình của Phù Vân tiên xá chịu ảnh hưởng, còn hai tòa chủ cung điện e rằng cũng sắp theo chân tòa lầu năm tầng.

Trương Vũ nhân cơ hội hóa thành một đạo thanh quang, thoát khỏi Quân Thiên kiếm trận của Nhạc Bằng, lớn tiếng: “Nhạc huynh, tiên vũ lâu đài ở đây mà tổn hủy thì tiếc lắm. Chắc lúc xưa huynh cũng phải phí tâm chỉnh trang, chi bằng chúng ta dừng tay được chăng?”

Quân Thiên kiếm luân thu liễm, nhân tạo thần tộc của Nhạc Bằng gần như hoàn thành. Xưa nay gã vẫn không cự tuyệt người đến, không lưu giữ người đi, không muốn dây dưa với Trương Vũ, lập tức dừng tay.

Bất quá Trương Vũ không có ý đi ngay, chỉ đứng mỉm cười. Không hiểu y sử dụng thân pháp gì, đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhạc Bằng trên Đăng lâm đài.

Nhạc Bằng không phản đối, dù sao gã cũng có cách ứng phó, chỉ bình thản gật đầu, chào hỏi.

Thật gã vận dụng pháp lực, Trương Vũ biết sau khi gã sử dụng, Thái Sơ kim dịch tất nhiên còn lại không ít, dù tiếc nuối vô thượng trân phẩm bị phí phạm song không phải vật của mình, chưa đến lượt y lên tiếng.

Chợt thu hồi thần thức, Trương Vũ tỏ vẻ ăn năn: “Tại hạ nhất thời lỗ mãng, gây ra phá hoại như vậy với quý cư, quả thật hổ thẹn, không hiểu có thể đền bù một, hai phần chăng?”

Khổng Vi Vi hiểu Trương Vũ không muốn đa sự nên khách khí để mua tình cảm, chứ không phải thật sự ngại ngùng. Phù Vân tiên xá không phải sản nghiệp của cô, dù muốn quấy nhiễu tên ôn thần đó cũng không tiện chen vào. Thêm nữa, cơ ngơi hùng vĩ thế nào, mà vô duyên vô cớ bị phá hoại, khó ai bỏ qua dễ dàng.

Quang hoa mờ mờ lưu động, sắc màu rực rỡ, Hà Động Lượng, Diêu Kính, Phương Tịch Tà, Trần Anh Hữu, Diêu Tranh đã hoàn thành quá trình thần nhân chuyển sinh tỉnh lại.

Ban nãy lục thức của họ phong bế, không biết chuyện gì xảy ra, thấy Phù Vân tiên xá đổ nát, đều kinh ngạc.

Càng dấy lên địch ý với Trương Vũ.

Nhạc Bằng chợt xua tay, đối diện với khoáng thế cao thủ tiên nhân cấp, thản nhiên nói: “Nếu các hạ tân trang lại nơi này, coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Trương Vũ tuy nói vậy, nhưng ngoái lại nhìn, nhận ra pháp bảo lớn thế này, tiếc nuối vì tổn hại thì có nhưng đạo pháp bất đồng, bảo y tu bổ Phù Vân tiên xá, quả thật vô năng.

“Nhạc Bằng, đừng làm khó nhau. Tại hạ không thể tu bổ pháp bảo thần diệu thế này. Thật xin lỗi.”

“Không cần tu bổ nguyên dạng, vốn tại hạ định hiện đại hóa nơi này, huynh đài ở trần thế đã lâu, tất có cách, tìm một đội ngũ thi công không phải phổ thông nhân tổ. Có khó lắm không?”

“Vậy, được.”

Phù Vân tiên xá đều xây từ ngọc thạch, hơn nữa là ngọc nguyên khối, Trương Vũ đương nhiên không tìm đâu ra vật liệu quý giá như thế, kỳ thật Nhạc Bằng cũng không tu bổ được, nhưng đổi thành kiến trúc hiện đại hóa, Trương Vũ đương nhiên tìm được một đội ngũ thi công đặc dị. Vốn y cho rằng Nhạc Bằng có ý gây khó, lập tức định trở mặt, nhưng sau đó được giải thích, y cho rằng hợp lý, liền đồng ý ngay.

“Không được, phong cách cổ điển này hơn hẳn kiểu hiện đại, em không thích thay đổi.” Diêu Tranh không ngăn cản việc hóa địch thành bạn với Trương Vũ, nhưng tu bổ Phù Vân tiên xá, ý kiến của cô khác hẳn.

Nhạc Bằng mỉm cười: “Tổn hại rồi tất nhiên phải thay đổi, phong cách nào tùy em chọn, anh sẽ không can thiệp. Em cứ yên tâm.”

Nhạc Bằng tùy tiện liếc nhìn, biết nỗi bất mãn của Diêu Tranh từ đâu, cơ bản phòng ở đây quá nhiều, gã không quản đến, mỗi người chọn cho mình một chỗ. Trận đả đấu vô cớ này, phòng của ai cũng không sao, chỉ riêng Lâm tiêu các của Diêu Tranh tổn hủy không thành dáng vẻ gì. Chả trách cô khó chịu.

An ủi một hồi, Nhạc Bằng hứa hẹn nhiều lời mới được phép quay lại đối diện với Trương Vũ đứng cạnh. Có tư cách trở thành nhân loại đệ nhất cao thủ, Trương Vũ tự nhiên cắt đứt thất tình lục dục, nhiều năm khổ tu, hiếm khi thấy cảnh thú vị này.

“Không cần nói nhiều, tại hạ có thể tặng Trương huynh Thái Sơ kim dịch, nhưng cần Trương huynh lập khế ước, có được không?”

“Khế ước gì?”

“Trương huynh chỉ cần rêu rao tin tức lấy được Thái Sơ kim dịch, thay tại hạ chịu phiền hà là được.” Nhạc Bằng cười tươi, thuận tay quăng bình sứ cho Trương Vũ rồi phủ áo, thái độ vô cùng thoải mái.

Trương Vũ tự nhiên hiểu hành động này có ý gì.

Trong bình sứ còn đầy sáu, bảy phần, cho y hết mà không cần y đáp lại gì, hình như hơi quá khảng khái.

Điều kiện có lợi quá mức như vậy, y khó lòng rũ tay. Nhạc Bằng làm vậy, thứ nhất không sợ Trương Vũ phản lời, cũng không sợ y không đáp ứng.

Nhạc Bằng hành động có vẻ rộng rải, nhưng thật ra vô cùng tâm cơ. Qua hình thức là gã đoán được con người Trương Vũ. Y loan tin này ra, tất nhiên gã không thật sự giảm bớt phiền hà mà ai nấy sẽ cho rằng gã và Trương Vũ kết minh, thuận tay kéo được cả Kháng Ma liên minh về cùng chiến tuyến.

Trận kinh thế nhất chiến vừa rồi chẳng qua để biểu thị không phải gã chịu khuất phục, mà là “mến tài nhau để hóa địch thành bạn.”

Thủ đoạn không chỉ cao, khó khăn nhất là gã hành động quyết đoán, sạch sẽ. Còn về việc rũ bỏ bảo vật, cả Trương Vũ tự biết mình không hành động gọn gàng như vậy.

Trương Vũ chỉ biết thầm cười khổ, ngoài mặt làm bộ nghiêm mặt cảm kích, y không trả lại được vì thật sự cần Thái Sơ kim dịch, không phải để tu luyện mà luyện chế đan dược cứu người, đương nhiên không thể rũ bỏ.

“Vốn cũng định giao tình với chư vị, vì thế lần này tại hạ còn định mời một thành viên Kháng Ma liên minh mà các vị quen. Hiện tại tự nhiên bất tất rồi. Bất quá tại hạ phải nhắc nhở các vị, dù không còn Thái Sơ kim dịch, chỉ e có những tổ chức khác không bỏ qua. Cần phải cẩn thận.”

Lời Trương Vũ có ý tương trợ. Nhạc Bằng đương nhiên hiểu đối phương định báo đáp thân tình. Bất quá gã có bá lực riêng.

“Trương huynh khách khí, tại hạ có thể tự xử lý, không cần phí sức.”

Từ thực lực của gã thể hiện, Trương Vũ tự nhiên biết thủ pháp hành xử của gã quả quyết dứt khoát. Không chỉ trên phương diện năng lực, cả phương diện tâm lý cũng có tư cách nói vậy.

Dứt lời, Trương Vũ không chần chừ nữa, ngượng ngùng cầm vật được tặng. Ban nãy nói rằng báo đáp, là y nói thật. Nhưng Nhạc Bằng không nhắc đến, y biết người ta không cần chút tình cảm đó, không cần thứ gã đền bù. Khách khí nói mấy câu, y lập tức đằng không lao vút lên, hóa thành lưu quang khuất bóng.

Nhạc Bằng vừa rồi động thủ trước vì muốn xem người có tư cách ngồi lên vị trí nhân loại đệ nhất cao thủ liệu có giá trị kết giao không. Nếu thật sự muốn giao chiến, còn lâu gã mới khách khí như vậy.

Hiện tại cạnh gã còn không ít đồng bạn, bằng không với tình cách của gã, còn sợ gì ai đến gây sự, chắc đã đấu với Trương Vũ sướng tay.

Trừ Diêu Tranh, người khác chả có tư cách nói này nói kia với gã, xử lý việc gì cũng mặc gã một mình một phách, tự tuyết định.

Nên ai nấy đều bình tâm, tuy Phù Vân tiên xá bị phá hoại nhưng đại bộ phận vẫn nguyên lành, sau khi điện thoại về nhà, tất cả quyết định ở lại mấy ngày tu luyện để ổn định năng lực.

Chủ yếu là năm người sau khi chuyến hóa, cần quen thuộc với đích trạng thái thân thể. Trước đó Trần Anh Hữu in ra mấy bản Giáp Tử thần thư, liên tục dụ dỗ, hiện tại đột nhiên được gia tăng sức mạnh, ai cũng hứng trí, cần tu luyện thêm mấy phần pháp lực.

Biểu hiện của Nhạc Bằng khiến họ rũ sạch nguy cơ.

Muốn tu luyện sẽ không thể tuân thủ thời khóa biểu ở trường, Hà Động Lượng và Diêu Kính tuy học năm thứ ba, nhưng xưa nay học giỏi nên cự ly tin tưởng tương lai. Nên nhanh chóng tìm ra một kế hoạch.

Nhạc Bằng là người duy nhất quyết định sẵn, gã biết sự tình vị tất kết thúc dễ dàng như thế.
Bình Luận (0)
Comment