Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 106

Khung cảnh kia cực kỳ tráng lệ, Mẫu đơn yêu cảm nhận nguy hiểm hóa hình người, chính là đám mỹ nữ bên cạnh Vạn Giác đêm qua… Mà hơn một trăm nữ tử toàn thân trắng nõn, hương hoa càng tỏa ra mùi vị dâm mỹ, khiến Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn đều cảm thấy choáng váng.

“Cái này…” Hồng Tuấn cầm phi đao trong tay, không ném ra được.

“Em cảm nhận được gì?” khóe miệng Lý Cảnh Lung co giật.

Hồng Tuấn: “Không có.”

“Vậy nhanh chóng trừ yêu thôi!”

Lý Cảnh Lung thấy hoa yêu đánh tới, mới phóng Tâm Đăng, ầm vang một tiếng, bạch quang lóe lên, hất tung đám hoa yêu đang xông đến, hắn lấy Trí Tuệ kiếm xuống, quét ngang một chiêu, đám hoa yêu không ngừng gào thét rồi chạy đi.

Hồng Tuấn nói: “Ta… không hạ thủ được!”

Hồng Tuấn không cách nào dùng phi đao mà ném về phía các nàng được, cảm giác nếu giết đám hoa yêu này máu sẽ đổ thành sông, thực sai lầm, Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói: “Ngũ Sắc Thần Quang!”

Hồng Tuấn vội vàng mở Ngũ Sắc Thần Quang, dùng Thần Quang như một tấm lá chắn đẩy tới, hoa yêu bị đẩy bay ra ngoài thét lên mấy tiếng chói tai, nhưng đám hoa yêu vẫn nhiều quá, không ngừng xông đến. Lý Cảnh Lung hô: “Mau lấy phi đao chém gốc hoa mẫu đơn!”

Hồng Tuấn ném một thanh phi đao tới, khi một gốc mẫu đơn bị chém đứt, tức thì có hoa yêu thê lương kêu lên, hóa thành hư ảo biến mất. Hồng Tuấn đồng thời ném cả bốn thanh, chém mẫu đơn như thái thịt, nhóm hoa yêu liên tục kêu rên, giả ảnh trên không trung dần dần tiêu tán.

Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ kiếm, đứng giữa bụi hoa, đột nhiên nhìn thấy một nữ tử chỉ im lặng nhìn bọn họ, lo lắng lắc đầu.

Lý Cảnh Lung giữ tay Hồng Tuấn, Hồng Tuấn thu hồi phi đao xong, mờ mịt nhìn về phía Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung kéo Hồng Tuấn, “Theo ta!”

Hắn vung Trí Tuệ kiếm, phá vòng vây của đám hoa yêu mà xông ra, lúc tới chỗ nữ hài kia, nữ hài lại nhanh chóng rời khỏi hoa viên, tiến về phía căn nhà gỗ trong vườn hoa. Lúc ấy, Lý Bạch đã cầm mạch đao chạy đến phía sau căn nhà, Lý Cảnh Lung gào to: “Thái Bạch huynh”.

Lý Bạch cầm đao chạy đến, thấy Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đuổi theo một nữ tử xích lõa, đằng sau có mười mấy nữ hài cũng như thế đuổi theo, giật mình hỏi: “Chuyện gì thế?”

Đám hoa yêu rối rít thổi hương khí, đuổi theo Lý Bạch, Lý Bạch thần trí mơ hồ, Hồng Tuấn nói với Lý Cảnh Lung: “Nguy rồi! Thái Bạch huynh thích nữ tử…”

Lý Cảnh Lung ra hiệu cho Hồng Tuấn mau đuổi theo nữ tử dẫn đường kia, mình hắn quay lại, móc Ly Hồn Phấn vung lên. Lý Bạch hắt hơi một cái, tỉnh táo lại, dụ hoặc của hoa yêu cũng bị giải. Lý Cảnh Lung liền kéo Lý Bạch lảo đảo chạy đi.

“Chờ chút! Ngươi muốn đi đâu vậy?” Hồng Tuấn cảm thấy không ổn.

Nữ tử rời khỏi hoa viên, xoay người một cái biến ra một thân cẩm bào vàng nhạt, thêu một đóa hoa nở rộ màu hồng, quay đầu nhìn Hồng Tuấn, rồi đẩy cửa tiến vào căn nhà gỗ.

Ba người theo vào trong, Lý Cảnh Lung xoay người, dứt khoát đóng sập cửa, chốt lại, ngăn đám hoa yêu ở bên ngoài.

Nữ tử kia lại mở một cửa hầm ngầm trên mặt đất, sau khi bậc thang hiện ra liền nhanh chóng đi vào.

“Vào mau lên!” Nữ tử nói, “Không kịp nữa rồi!”

Lý Cảnh Lung nói: “Đi theo nàng, nàng cùng phe chúng ta.”

Ba người tiến vào bậc thang tối om, Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói được sao?”

“Ta là Hương Ngọc.” Nữ tử thấp giọng nói, “Bên ngoài không dám nói nhiều, sợ hầu yêu nghe thấy.”

Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ tới lời của Văn Tân, hôm đó bọn họ đến Thập Lý Hà Hán cũng vì tìm Hương Ngọc.

“Cảm ơn các ngươi cứu mạng Văn Tân.” Nàng nhấc váy nhanh chóng bước xuống.

Lý Cảnh Lung lúc này đã hiểu rõ mọi chuyện, trầm giọng nói: “Là ngươi đánh lạc hướng đám người mà Vạn Giác phái đến giám thị chúng ta sao?”

Hương Ngọc hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, “Tài năng bày mưu tính kế của Nhã Đan hầu quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hồng Tuấn tế khởi chân hỏa trong tay, chiếu sáng cả đoạn đường, đây là một cầu thang xoắn ốc, xuyên thẳng xuống lòng đất u ám. Bốn người nhanh chóng đi xuống, mà cảm giác bậc thang này sẽ không có tận cùng vậy.

“Vạn Giác sắp tới rồi.” Hương Ngọc nói, “Chúng ta cần nhanh chóng.”

“Côn Thần bị nhốt ở đâu?” Lý Cảnh Lung nói.

Hương Ngọc đáp: “Ta không biết, nhưng khi các ngươi đến nơi, có thể sẽ tìm ra manh mối để đi vào… Văn Tân… hắn vẫn khỏe chứ?”

Hồng Tuấn loáng thoáng cảm nhận được cảm xúc của Hương Ngọc.

“Ngươi thích hắn sao?” Hồng Tuấn hỏi.

Hương Ngọc không trả lời, chỉ bước nhanh dẫn đường ở phía trước. Lý Cảnh Lung lại hỏi: “Bọn chúng bằng cách nào bắt được Côn Thần? Chỗ nhốt hắn có ai thủ vệ?”

“Ta không biết…” Hương Ngọc nói, “Ta cùng các tỷ muội vốn ở núi Bạch Mã, cổ vượn đưa đám hầu yêu cùng chúng ta đến đây, lấy ma khí tăng tu vi cho chúng ta. Chỉ có ta đã sớm tu luyện thành hình người, mới thoát khỏi… Đồng ý với ta.”

Hương Ngọc dừng bước, nhìn Lý Cảnh Lung.

“Cho hắn một ít Ly Hồn phấn.” Hương Ngọc nói, “Ta biết các ngươi có.”

Lý Cảnh Lung ra hiệu nàng hãy tiếp tục dẫn đường, cuối cầu thang hiện ra một quầng sáng màu đỏ nhàn nhạt, khiến Hồng Tuấn nhớ lại phù văn trong sơn động bên ngoài Trường An.

Quả nhiên, sâu dưới này, trên nền đất của hang động có một vòng thuật pháp dịch chuyển.

“Ngoài việc đó ra, ngươi cần gì nữa?” Lý Cảnh Lung dừng bước, hỏi lại Hương Ngọc.

Hương Ngọc cắn môi, im lặng một lúc mới nói: “Nếu giết được Cổ vượn, ngươi hãy cứu tỷ muội của ta, xua ma khí trên người các nàng, rồi chọn một nơi thích hợp là được.”

“Ngươi thì sao?” Hồng Tuấn nói.

“Vạn Giác sắp tới.” Hương Ngọc nói, “Ta đi chặn hắn hộ các ngươi.”

“Chờ một chút.” Hồng Tuấn đang định mở miệng, Lý Cảnh Lung đã nói: “Nhìn phù văn này xem.”

“Không có pháp bảo hô ứng.” Hồng Tuấn nói, “Không có cách tiến vào…”

“Một chiều, đi vào được.” Lý Cảnh Lung nói, “Để lại một thanh phi đao bên ngoài.”

Hồng Tuấn ném một thanh phi đao lên vách động, Lý Cảnh Lung ra hiệu cho Hồng Tuấn và Lý Bạch cùng đi vào phù văn, Lý Cảnh Lung khom người đặt tay lên giữa trận pháp, truyền pháp lực vào bên trong.

Giống như lúc Hồng Tuấn dùng huyết chú xuyên qua kết giới của Ô Khởi Vũ, phù văn sáng lên, ầm một tiếng, nhưng lần này mặt đất dưới chân sụp xuống, không gian vặn vẹo, hút ba người rơi vào!

“Vù” một tiếng, hào quang chói sáng khắp xung quanh, Hồng Tuấn bị đưa vào trong một không gian kỳ quái, vách núi chỗ này có ngàn vạn mạch dẫn đang tỏa ánh sáng xanh, sức mạnh tuôn trào bốn phía.

Lý Cảnh Lung quay đầu, tay cầm Trí Tuệ kiếm, Hồng Tuấn nói: “Nơi đây là điểm hội tụ của địa mạch! Đừng tùy tiện động thủ!”

Địa mạch chảy xuôi như một con sông lớn, giăng khắp cả động này, mà chính giữa, có một cái hố, từ trong hổ tỏa ra mùi rượu nồng gay mũi, bên trong có một con cá Côn dài hai trượng!

“Côn Thần!” Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn nhanh chóng vọt tới.

“Rượu ngon!” Lý Bạch nói, “Ao rượu lớn như vậy, uống đến khi nào?”

“… Chúng đem Côn Thần ra ngâm rượu sao?” Hồng Tuấn hô lên, “Côn Thần!”

Côn Thần không phản ứng, chỉ ló cái lưng lên trên mặt ao.

Hồng Tuấn ném phi đao, găm lại trên người cự Côn, nhưng cự Côn không để ý, cứ lẳng lặng ngủ say trong ao rượu này.

Lôi đao phóng ra ánh chớp từng đợt oanh kích vào cự Côn, cự Côn hơi run rẩy, nhưng vẫn không tỉnh lại. Lý Cảnh Lung đi về phía ao rượu, bỗng nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một đám khói đen, cổ trùng đầy trời bay đến, Lý Cảnh Lung quát: “Ngăn bọn chúng lại!”

Hồng Tuấn tung Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng đã trễ, cổ trùng chui vào rượu, cả ao xoay tròn điên cuồng, ầm ầm kêu vang, sau đó một đại hán tráng kiện từ từ xuất hiện.

“Ta đã nói các ngươi sẽ không đồng ý trao đổi mà.” Khóe miệng đại hán kia nhếch lên thành một nụ cười, “Nhất định sẽ bắt ta chờ… chẳng qua… hôm nay đã tới đây, ai cũng đừng hòng rời khỏi…”

Lý Cảnh Lung truyền sức mạnh của Tâm Đăng vào Trí Tuệ kiếm, kiếm phát ra cường quang, hắn trầm giọng: “Ngươi là ai?”

“Khúc Nghiệt.” Đại hán nhìn Lý Cảnh Lung, tựa tiếu phi tiếu, lại nhìn về phía Hồng Tuấn, chậm rãi nói: “Lý Cảnh Lung, ngươi không có tác dụng gì. Bắt được Khổng Hồng Tuấn mới là đại công, ngàn dặm đến Lạc Dương quả không uổng phí.”

“Này này, ta còn ở đây.” Lý Bạch nói, “Đừng không coi ai ra gì như thế.”

Khúc Nghiệt nhìn Lý Bạch liền biết hắn chỉ là phàm nhân, không có chút uy hiếp nào cả, chỉ cười lạnh một tiếng, ngón tay vung lên, một đạo rượu bắn tới xô ngã Lý Bạch xuống đất.

Hồng Tuấn quát: “Coi chừng!”

Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn không cần ngăn cản, mục tiêu của đối phương là hai người họ, nếu bảo vệ Lý Bạch, lỡ như bị Khúc Nghiệt tóm được nhược điểm, lại sợ ném chuột sợ vỡ bình, không thể manh động.

“Huynh đệ của ngươi không đến sao? Không tiện giải quyết cả hai rồi.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.

Khúc Nghiệt trầm giọng: “Lý Cảnh Lung, ngươi đừng cậy chút trí khôn của mình, bốn huynh đệ chúng ta, bất kỳ ai xuất thủ, đều có thể giải quyết cả đám các ngươi nhanh gọn, có tin hay không?”

“Động thủ đi!” Lý Cảnh Lung gầm một tiếng, xông tới, Hồng Tuấn theo sát phía sau, cả hai lao đến chỗ Khúc Nghiệt đang lơ lửng trên ao rượu.

Khúc Nghiệt cười lạnh một tiếng, hai tay điều khiển rượu trong ao, hóa thành bức tường chắn, như bài sơn hải đảo mà đổ ập xuống hai người, Lý Cảnh Lung quát: “Đưa ta lên!”

Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang chặn lại, rồi nghiêng người trượt đi, Lý Cảnh Lung mượn lưng Hồng Tuấn làm bàn đạp, xoay người trên không nhào về phía Khúc Nghiệt. Khúc Nghiệt lui lại, ai ngờ mũi tên của Lý Cảnh Lung chỉ là hư chiêu, tay kia ném phi tiễn, mang theo Tâm Đăng lấp lóe, bắn về phía Khúc Nghiệt!

Khúc Nghiệt gầm lên, hóa thành cổ trùng, Hồng Tuấn đã cùng Lý Cảnh Lung bàn bạc cách khắc chế Cổ vượn, lúc này dùng Ngũ Sắc Thần Quan bao trọn lấy toàn bộ đám cổ trùng.

Không ngờ cổ trùng tụ lại thành hình người, sau đó rượu trong ao dậy sóng, đánh về phía Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung rơi trúng lưng Côn Thần, mấy bước đã nhảy lên bờ, Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang đỡ chiêu, sóng lớn vỡ vụn, tứ tán.

“Chờ cơ hội.” Lý Cảnh Lung nhìn đám cổ trùng, nói: “Ta bức nó đến vách động, em hãy ra chiêu, cố gắng bắt nó.”

Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, nhưng rượu trong ao nháy mắt đã hóa thành vạn thủy tiễn, phóng tới. Hồng Tuấn lại vội vàng dùng Ngũ Sắc Thần Quang đón đỡ, ai ngờ thủy tiễn bỗng đổi hướng, dội ướt cả hai người.

Rượu này so với những thứ Hồng Tuấn đã uống qua còn mạnh hơn, lúc này xộc tới, cả hang toàn mùi rượu, còn bao vây chặn đánh hai người, Ngũ Sắc Thần Quang cũng khó khăn chống đỡ. Hồng Tuấn bọc cả hai người lại, nhưng dòng nước dâng lên, vây kín xung quanh.

Lý Cảnh Lung thấy mọi chuyện sắp giống như lần ở huyết trì, nói: “Rút lui! Thoát thân trước đã!”

Hồng Tuấn vừa thu Ngũ Sắc Thần Quang lại, Lý Cảnh Lung kéo hắn, từ trong cột nước vọt ra, khắp nơi chỗ nào cũng là rượu mạnh. Cổ trùng bay thành đàn trên không trung, tụ lại thành hình vượn, lại thấy cự Côn trên mặt đất đang lảo đảo tiến tới!

Khắp nơi đều là rượu, Hồng Tuấn hít rất nhiều hơi rượu bắt đầu hoa mắt chóng mặt, Lý Cảnh Lung đẩy Hồng Tuấn sang một bên, né khỏi Cổ vượn, lại có một cột rượu vọt tới. Lý Cảnh Lung không kịp chuẩn bị, bị dìm đến mức nghẹt thở, uống luôn mấy ngụm.

Hồng Tuấn loạng choạng đứng dậy, Cổ vượn trước mặt hóa thành ảo giác, giọng nói của Lý Cảnh Lung xa xăm, cứ “Hồng Tuấn, Hồng Tuấn” mà gọi. Hồng Tuấn giũ phi đao ra, xông lên, nhưng Cổ vượn lại dễ dàng né khỏi.

“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung cũng bắt đầu say rồi, tửu lượng Hồng Tuấn vốn không tốt, một lúc thôi đã bắt đầu thất thần, mà không có Ngũ Sắc Thần Quang, Lý Cảnh Lung không đáp trả được, liên tục bị những cột rượu xung kích, chật vật không chịu nổi.

“Ngươi…”

Cổ vượn cười điên cuồng: “Lý Cảnh Lung! Phế vật này…”

Lý Cảnh Lung bị rượu cuốn đến tận góc động, không ngừng ho khan, trong mũi miệng đều là rượu.

Cổ vượn chậm rãi đi tới, Lý Cảnh Lung loạng choạng đứng dậy định nghênh chiến, ai ngờ phía sau Cổ vượn, một người khác đã đứng lên.

“Ai…” Lý Bạch lắc đầu, nói, “Đau quá.”

Cổ vượn quay về phía Lý Bạch, Lý Bạch khịt mũi một cái, nói: “Rượu thật mạnh.”

Cổ vượn kêu một tiếng, tay chân cùng hành động phóng tới chỗ Lý Bạch. Lý Bạch rút đao, lảo đảo né được đòn tấn công của Cổ vượn, nhanh chóng xoay tay, một đao chém trúng Cổ vượn!

Lý Cảnh Lung: “…”

Cổ vượn vạn lần không ngờ phàm nhân này lại ứng biến nhanh như vậy, lúc này dùng cả hai tay liên tục đấm tới, Lý Bạch đều nhẹ nhàng né được, chân không ngừng lảo đảo. Cổ vượn lại đuổi theo, nhưng không đụng được tới Lý Bạch, lại còn bị chém thêm mấy đao.

“Láo xược!” Cổ vượn nổi giận, chỉ tay một cái, rượu từ trong ao vọt tới, hất Lý Bạch đến tận góc động. Lý Bạch uống mấy ngụm rượu, còn phấn chấn hơn, trượt nhanh một cái đến trước mặt Cổ vượn, quát: “Rượu ngon!”

Cổ vượn: “…”

Cổ vượn định đấm vào đầu Lý Bạch, Lý Bạch khom người, chui qua háng nó, ngay lập tức mạch đao trong tay chém lên, một đao xé dọc từ mông đến lưng, từ trong vết thương của Cổ vượn, vô số phi trùng bay ra, nó gào lên đau đớn, lại điên cuồng đuổi theo Lý Bạch mà đấm đá.
Bình Luận (0)
Comment