Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 114

Hồng Tuấn vỗ tay, cười nói: “Kỳ thực ở Lạc Dương đã gặp qua yêu quái rồi. Cảnh Lung nói, hai người đều là đại hồng nhân của hoàng đế, dù có nghi ngờ cũng sẽ không nghi ngờ hai người.

Hồng Tuấn nhìn ra bên ngoài, giữa đám người đột nhiên có ánh sáng lóe lên. Hồng Tuấn nheo mắt, biết là tín hiệu của Cừu Vĩnh Tư, mọi người đã sẵn sàng.

“Đi.” Lý Quy Niên cười nói, “Cứ như vậy, nghe theo tiểu huynh đệ phân phó.”

“Ừm…” Hồng Tuấn có chút lo lắng, hắn cực kỳ ngưỡng mộ Lý Bạch và Lý Quy Niên, không ngờ Lý Cảnh Lung hiểu thấu, phân ba người thành một đội. Nhân sinh tột cùng cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng nghĩ lại, tình hình của Lý Cảnh Lung khiến hắn lo sợ.

Đúng lúc, đến gần trưa, trước cung Hưng Khánh chiêng trống khua lên, Lục Quân như sóng biển dâng tới, mở một đường cho Lý Long Cơ. Cửa cung rộng mở, gấm bay như vẽ, xa giá vàng son lộng lẫy từ cửa cung đi ra. Quả nhiên một cảnh “Cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu” (Cổng Cửu Trùng điện mở rộng, vạn quốc y quan vào bái kiến). Dân chúng hô vạn tuế chấn động một vùng.

Hồng Tuấn vội đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Ngươi nghe xem?” Lý Quy Niên nói.

Hồng Tuấn: “?”       

Lý Bạch: “À…”

Hồng Tuấn còn chưa hiểu, Lý Quy Niên và Lý Bạch đã hiểu ý nhau cười một tiếng.

“Không biết tại sao…” Lý Bạch nói, “Cảnh thịnh thế này, dường như có điềm không may.”

Lý Quy Niên vội ra hiệu cho Lý Bạch đừng nói nữa. Lý Bạch thở dài, nói: “Từ ngày Dương Quốc Trung mài mực, Cao Lực Sĩ cởi giày cho ta, trong Kim Hoa Lạc điện có dấu hiệu lụn bại.”

“Nghe cái gì?” Hồng Tuấn vẫn còn chưa hiểu. Cá chép yêu giải thích: “Ngươi nghe xem, bọn họ đều hô bệ hạ, chứ không hô quý phi.”

Xa giá đi qua phố Chu Tước, bách tính đều hô “bệ hạ, bệ hạ!” không ai hô “quý phi”, đám hoạn quan ném tiền, ném đồ ăn, Hồng Tuấn không biết liệu có ném ‘mồ hôi nước mắt nhân dân’ về phía bách tính không.

“Dương gia làm càn người người oán trách.” Lý Quy Niên nói, “Lục quân sớm đã bất mãn với Dương gia rồi.”

“Vì quân lương sao?” Hồng Tuấn nhớ kỹ lời Lý Cảnh Lung nói khi trước, Dương Quốc Trung tham ô quân lương của Lục quân, Dương gia còn khi nhục phe quan võ.

“Đâu chỉ quân lương!” Lý Quy Niên nói, “Chi phí ăn mặc của Dương gia, đều dùng tính mạng Lục quân đổi lấy. Dương gia tham ô, hạ nhân trong phủ lại gian dâm quả phụ của binh sĩ, cưỡng chiếm sản nghiệp, toàn làm chuyện ác.”

Lý Bạch cảm khái: “Giết cha mẹ, dâm nhân thê, chính là thù không đội trời chung. Nghiệp chướng này sớm muộn cũng phải trả.”

Lý Quy Niên thở dài, lắc đầu, nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn gật đầu, hiểu rõ không được cho Lý Bạch uống say, tránh cho gia hỏa này nhắc đến Giải Ngục trước mặt Lý Long Cơ, phá hỏng kế hoạch của Lý Cảnh Lung.

Hồng Tuấn nghe hai người nói vậy cũng cảm giác có chuyện không may, dường như màn phồn hoa thịnh thế này, chẳng qua là thịnh yến trước khi nhân gian sụp đổ, cũng như một đoạn ca múa thái bình trước khi hạ màn kịch.

Tất cả mọi thứ tạo nên một bầu không khí như vậy, trong phồn vinh ẩn ẩn hiện hiện điềm báo lụi tàn.

Mặt trời chói chang, Dương Ngọc Hoàn cùng đám tỷ muội trên xa giá, xuyên qua phố Chu Tước, đông đảo bách tính chen chúc đi theo. Chúng sủng phi bên cạnh Lý Long Cơ trang điểm, mày ngài môi son, một thân phục trang đẹp đẽ tầng tầng lớp lớp, trâm xuyến trên đầu, ngọc bội, trang sức đồi mồi, phải nặng đến chừng năm, sáu cân.

Hàn quốc phu nhân cắn môi nói: “Nóng thật.”

“Cố gắng chịu đựng.” Dương Quốc Trung nhìn xung quanh, nói: “Ngọc Hoàn so với  ngươi còn mang nhiều hơn.”

Đám nữ hài đều đổ mồ hôi, chảy ướt son phấn, ngay cả Lý Long Cơ cũng có vẻ không chịu được, trên đường Dương Ngọc Hoàn vẫn mỉm cười, nhưng nghe được cả tiếng quát lẫn trong huyên náo: “Gian phi hại nước, là yêu nghiệt gây họa Đại Đường!”

Lập tức Dương Ngọc Hoàn biến sắc, đám người xôn xao, thái tử Lý Hanh cưỡi ngựa phía trước quay đầu, nhìn xung quanh. Nhưng người kia hô xong lập tức lẻn vào đám dân chúng, không tìm được kẻ gây họa. Lý Long Cơ giận dữ muốn cho người đuổi theo, Dương Ngọc Hoàn khoát tay, mong bệ hạ đừng nóng giận.

Lý Long Cơ cũng hiểu hôm nay không thể mất hứng, thở dài một hơi, Dương Ngọc Hoàn nói: “Bệ hạ hôm nay đã bỏ công sức vậy, thần thiếp vui mừng rồi, hạng giá áo túi cơm, nói vậy vì ghen ghét huynh trưởng, qua rồi tra hỏi cũng được, không cần mất hứng.”

Lý Long Cơ đành coi như thôi, đội xe đi qua phố Chu Tước, đến Từ Ân tự, toàn bộ bách tính Trường An chen chúc một chỗ, đông nghịt người, hướng về cổng Từ Ân tự.

Dưới ánh nắng chói chang, Lý Cảnh Lung đi xuyên qua ngõ nhỏ tiến vào An Tây Vệ phủ. Trong phủ trống rỗng, An Lộc Sơn cùng đám người dưới trướng đều đã đến cung Hưng Khánh, chuẩn bị thọ yến của Dương quý phi.

Ánh nắng chiếu vào, An Tây Vệ phủ nhìn qua như một mảnh đất chết.

Cửa mở rộng, Lý Cảnh Lung đứng dưới nắng, bóng thẳng đứng dưới chân, mồ hôi rơi sượt qua gò má, chảy xuống đất.

Trên cửa vệ phủ xuất hiện một đạo cấm chế vô hình, Lý Cảnh Lung biết là chú thuật bóp méo, giống pháp thuật Cửu Vĩ Hồ và Vạn Giác sử dụng. Bước qua cánh cửa này, đang chờ đợi hắn chính là một cõi hư không do đám yêu quái tạo ra.

Trước đó Lý Cảnh Lung đã chuẩn bị sẵn, khi hắn định bước vào, một giọng nói truyền tới: “Để Trí Tuệ kiếm bên ngoài.”

Lý Cảnh Lung cởi bỏ Trí Tuệ kiếm, đặt kiếm dựa vào tường, đi vào bên trong, hắn nâng một tay lên. “Ông” một tiếng, hào quang lóe lên, đưa Lý Cảnh Lung đến một nơi khác.

Thanh âm huyên náo dần nhỏ lại, Mạc Nhật Căn mặc áo giáp da màu đen, đội nón trụ, đeo bao tên vượt qua một con hẻm nhỏ.

“Lần này muốn lấy mạng ai?” Lục Hứa đột nhiên xuất hiện, ngăn cản Mạc Nhật Căn.

Biểu tình của Mạc Nhật Căn trầm xuống, bình tĩnh nhìn Lục Hứa.

Lục Hứa hai tay trống không, khẽ co những ngón tay, phát tiếng lách cách.

“Nếu ta đoán không sai.” Lục Hứa chậm rãi nói: “Mục tiêu lần này là Hồng Tuấn, đúng không?”

“Đúng.” Tiếng nói Mạc Nhật Căn trầm thấp.

Lục Hứa nói: “Quên ta đã nói gì sao?”

“Ngươi sẽ không để bất kỳ ai đụng tới một sợi tóc của hắn.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Ta không nghĩ ra, hai ngươi lúc nào cũng bộ dạng thề nguyền sống chết như vậy.”

“Ngươi không hiểu.” Lục Hứa nói, “Nhưng có đánh bại ta, ngươi cũng không phải đối thủ của Hồng Tuấn.”

Mạc Nhật Căn trầm giọng: “Đừng quên ai đã đưa ngươi từ Đôn Hoàng về.”

Lục Hứa: “Từ hôm đó, ta vẫn muốn đánh với ngươi, xem ra không hạ ngươi, ngươi sẽ không phục.”

Mạc Nhật Căn giễu cợt: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”

“Như vậy cược thử xem.” Lục Hứa nói, “Thua thì ngươi phải theo ta,”

“Thắng thì sao?” Mạc Nhật Căn nói.

Lục Hứa đáp: “Tùy ngươi xử trí.” Nói xong hai tay giơ lên, đứng vững, tay phải thu về, hơi nghiêng người, hướng về phía Mạc Nhật Căn nói: “Động thủ đi, không được điều khiển tiễn.”

Mạc Nhật Căn giơ nắm tay để trước ngực, bước tới, chân kéo trên đất tạo nên một màn khói bụi.

“Mời, xin chỉ giáo.” Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói.

Hai người hóa thành hai cái bóng một đen một trắng, ‘vù’ một tiếng phóng tới, quần thảo một chỗ.

Được bách tính tiền hô hậu ủng, Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn đã đến trước Từ Ân tự. Trong chùa gõ chuông, trụ trì cùng mười sáu cao tăng khác khoác cà sa chậm rãi đi ra. Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Long Cơ chắp tay trước ngực, cúi đầu, tiếng gõ mõ vang vọng, tăng nhân niệm chú cầu phúc, bên ngoài Từ Ân tự im lặng, bách tính quỳ xuống,

Hồng Tuấn lớn như vậy, mà lần đầu mới thấy nhiều người như thế, nhốn nháo nhưng không loạn. Toàn bộ bách tính Trường An, những tín đồ Phật giáo, người Hồ, đều quỳ xuống, khẩn cầu phúc thọ cho Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn.

Lát sau, trụ trì lui về, bách tính nhao nhao đứng dậy, Lý Long Cơ đưa Dương Ngọc Hoàn đến bậc thềm,  bách tính lại hò reo ầm ĩ.

Đám người tuôn tới chỗ hoàng đế cùng quý phi, Hồ Thăng cực kỳ cảnh giác, phân phó thủ hạ coi chừng, mỗi lần chỉ cho một ngàn người đến khấu lạy, hành lễ xong liền đi không được ở lại. Đầu tiên là bách tính ngoài thành, rồi đến bách tính nội thành, thương nhân người Hồ, tam giáo cửu lưu, sau đó là quan viên phú hộ, rồi đến quan văn lục phẩm trở xuống, cuối cùng là quan võ ngũ phẩm trở xuống cùng Lục quân tướng sĩ.

Cừu Vĩnh Tư đi theo đám người, nhìn biển người này, Hàn Quốc Lan cách hắn mười trượng dẫn theo một đám thương nhân người Hồ, chờ yết kiến.

Ca Thư Hàn không xuất hiện, An Lộc Sơn đã thay đổi kế hoạch, trừ thế thân này, thì tửu sắc tài vận chỉ còn một con, muốn hóa thành tiên đế tiền triều trước mặt dân chúng cũng khó hơn nhiều. Chỉ không biết An Lộc Sơn đã biết tin hai cổ vượn chết rồi hay không, chỉ sợ hắn biết được tình huống có biến, còn một con cũng có thể thay đổi cục diện…

Cừu Vĩnh Tư lấy tấm gương trong tay áo, hướng chỗ cao làm tín hiệu, không ngừng suy đoán xem con cổ vượn giả mạo Hàn Quốc Lan này định biến thành ai…

Hồng Tuấn thấy ánh sáng lấp lóe, biết Cừu Vĩnh Tư đã chuẩn bị xong, liền nói với Lý Bạch và Lý Quy Niên, “Chúng ta cũng nên đến rồi.”

Ba người rời khỏi Tàng kinh các, chia thành hai đường, Lý Bạch hướng đông, Hồng Tuấn và Lý Quy Niên đi hướng tây, dọc theo hành lang lầu hai của Từ Ân tự đi tới.

“Hồ yêu cũng huyễn hóa được. Sao cứ phải phiền toái như vậy?” Hồng Tuấn nhìn đám người, tìm kiếm thân ảnh Hàn Quốc Lan.

“Hồ yêu phải hút tinh khí người sống mới huyễn hóa được.” Lý Quy Niên giải thích nói. “Mặc dù yêu tộc biến hóa được, đều là hình thể cố định. Chỉ có duy nhất tộc Cổ vượn mới có thể dùng móng tay, tóc người chết để hóa thành người sống, chúng có thể biến thành cây cỏ hoa lá, phòng ốc đá gạch, chỉ là những hóa thân này, không có tác dụng mấy.”

Hồng Tuấn nói: “Sau hai ngươi phụ trách bảo vệ bệ hạ và quý phi…”

“Ngươi nói vài lần rồi.” Lý Quy Niên cười nói, “Ta sẽ không quên.”

Hồng Tuấn lần đầu làm nhiệm vụ thế này, lo lắng sắp chết, nhìn cổng lớn Từ Ân tự, thấy bóng lưng của Dương Ngọc Hoàn và Lý Long Cơ.

Trong cung Hưng Khánh, A Thái mặc áo chẽn quần lụa, da thịt trắng tuyết, khuôn mặt thanh tú, mắt xanh, tóc nâu xoăn, làm nổi bật làn da trắng sữa. A Sử Na Quỳnh mặc trang phục thái giám, đặc biệt cạo sạch râu ria, A Thái thấp giọng nói: “Để Đặc Lan Đóa không phải tốt hơn sao?”

“Hắn thích nam nhân.” A Sử Na Quỳnh nói, “Trắng trắng, mềm mềm….”

A Thái mắng: “Ta mềm mềm chỗ nào? Đã không còn là thiếu niên rồi.”

A Thái gầy, trắng, nhưng cơ bụng rõ nét, nhân vật này đáng lẽ nên để Hồng Tuấn đóng vai mới phải.

“Cẩn thận Lý Cảnh Lung bóp chết ngươi.” A Sử Na Quỳnh thấp giọng nói, “Đi thôi đi thôi!! Mau lên.”

Lý Long Cơ vừa đi, phòng giữ trong cung không còn chặt chẽ nữa, triều thần nhao nhao tới, đến ngự hoa viên chuẩn bị tham gia yến tiệc lúc chiều tối. An Lộc Sơn ngồi trên một cái giường, trò chuyện với Ca Thư Hàn, ha ha cười nói, không có vẻ gì là muốn giết người ta cả.

A Sử Na Quỳnh cầm phất trần, đưa A Thái đi qua ngự hoa viên, đưa rượu cho A Thái, lùi ra đình phía sau. A Thái giấu chủy thủ sau lưng, che lại, tay nâng rượu sữa, đi đến phía trước, quỳ chân trên đất, hai tay nâng bầu rượu đưa cho thủ hạ của Ca Thư Hàn.

Tướng sĩ châm rượu, Ca Thư Hàn đang trò chuyện với An Lộc Sơn, uống một hớp, đột nhiên biến sắc, cả  giận nói: “Ai mang rượu tới!”

Rượu sữa mang theo mùi chua, Ca Thư Hàn ngang ngược hất văng cả bầu rượu.

Ở ngoài, A Sử Na Quỳnh cầm phi đao, tay run rẩy, thấy A Thái bị đưa vào trong đình, không lâu sau, An Lộc Sơn cười một trận rất to.

“Được rồi! Được rồi!” An Lộc Sơn nói, “Hôm nay đại hỉ, cần gì phải như vậy? Ca Thư tướng quân! Nể mặt ta một chút!”

A Thái quỳ trên đất, không ngừng phát run, cả người bị rượu tưới, lồng ngực với quần lụa đều bị ướt, quần dán sát trên đùi, da thịt ẩn hiện, dường như không mặc gì.

“Ngẩng đầu lên?” An Lộc Sơn nói với A Thái, “Ngươi tên là gì?”

A Thái chậm rãi ngẩng đầu, hắn dùng thuốc sửa lại nhan sắc, hiện ra ánh mắt có sắc vàng kim, làn da trắng nõn, lông mày đã tỉa lại, dù đã là thanh niên, nhưng gương mặt non nớt vẫn khiến An Lộc Sơn tán thưởng.

Ca Thư Hàn chán ghét hừ một tiếng, hiển nhiên biết chứng dở hơi của An Lộc Sơn, đứng dậy nói: “Lão phu ra ngoài một lát.”

Chúng tướng sĩ vội vàng đứng dậy, theo Ca Thư Hàn rời đi, An Lộc Sơn nói: “Không tiễn, không tiễn! Ban đêm sẽ cùng lão tướng quân uống rượu.”

Ca Thư Hàn rời đi xong, trong mắt An Lộc Sơn thoáng hiện một tia oán độc, lại cười cười, duỗi bàn tay to tướng nâng cằm A Thái nói: “Ngươi là người Sắc Mục? Làm sao tiến vào cung?”

A Thái cố gắng đè giọng, giọng nói hắn vốn rất trong trẻo, giờ dịu dàng nói ra, càng thêm ít nhiều mị ý, thấp giọng nói: “Hôm nay đại hỷ của quý phi, Lâm tôn đưa chúng ta vào cung, dâng lễ…”

Hắn cố gắng nói không lưu loát, có chỗ còn lỗi, An Lộc Sơn thấy hắn có một mình, tâm tư không phòng bị, lại nhớ bố trí ở Từ Ân tự xong, cười một tiếng nói: “Rượu này cũng không khó uống lắm…”

Nói xong hắn ngênh ngang, một tay kéo A Thái, thè lưỡi, liếm một cái trên bụng A Thái.

A Thái không ngờ tên này lại bỉ ổi như vậy, toàn thân nổi da gà. A Sử Na Quỳnh nhìn từ xa, mặt mày biến sắc, thầm than không ổn, hắn thấy An Lộc Sơn lấy tay sờ soạng, kém chút nữa đã chạm được vào chủy thủ A Thái giấu sau lưng!
Bình Luận (0)
Comment