Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 119

Hồng Tuấn đang cầm Mạch đao đánh nhau với một con quái vật màu đen, bỗng nhiên chém chết quái vật, chạy đến chỗ Lý Cảnh Lung.

Lục Hứa đứng dưới hiên, chạy đà hai bước rồi đạp không bay lên, toàn thân phát sáng, hai sừng biến dài ra, bay về phía An Lộc Sơn!

“Nhập mộng đi!” Giọng nói của Lộc Vương vang vọng khắp chân trời, ngay sau đó Lục Hứa bay đến trước người An Lộc Sơn. An Lộc Sơn mở to hai mắt, trong mắt phản chiếu thân thể lấp lóa của Lục Hứa.

Lục Hứa giơ kiếm chỉ,  lướt qua cặp sừng rồi điểm lên trán An Lộc Sơn!

Một điểm kia như tạo ra một gợn sóng, An Lộc Sơn thất thần, không giãy dụa nữa. Lục Hứa thi pháp gần như vậy, ngón tay bị hắc hỏa đốt, đột nhiên bay lên. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Tuấn đã tiến đến sau lưng Lý Cảnh Lung, hai tay mở ra.

Ngũ Sắc Thần Quang mang theo tu vi cả đời của Hồng Tuấn, như biển cuộn sóng gầm truyền vào thân thể Lý Cảnh Lung, ngay sau đó Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái cũng truyền pháp lực tới.

Võ bào của Lý Cảnh Lung tung bay, hai tay khép lại, Tâm Đăng lại mạnh lên, đằng sau lưng hắn mờ ảo hình ảnh của Nhiên Đăng pháp tướng!

Mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung. Lúc này, Lý Cảnh Lung đằng không bay lên, pháp lực lên tới đỉnh điểm, đúng là ẩn hiện hàng thần chi thế, hào quang vờn quanh, hiện ra lờ mờ Nhiên Đăng chiến giáp, tóc ngắn lại, cùng với lông mày như hóa thành hỏa diễm.

“Quá khứ thế trang nghiêm kiếp dĩ liễu, định quang phổ chiếu chúng sinh” Giọng nói trầm thấp hùng hồn của Lý Cảnh Lung vang lên, hắn nghiêng người, tay trái giơ lên che lấy tay phải, hai tay như một ngọn đèn đưa về phía trước.

Ánh sáng rực rỡ, cường quang như hóa thành thực thế, ầm ầm ép về phía An Lộc SƠn. An Lộc Sơn thống khổ hét lên, hắc khí trên người hắn bắt đầu bạo tán, thân hình khổng lồ ngã trên đất, Tâm Ma thoát ra, điên cuồng gầm thét!

“Ra rồi!” Mạc Nhật Căn quát.

Lý Cảnh Lung không ngờ An Lộc Sơn lại khó xơi như vậy, vốn định tốc chiến tốc thắng, lúc này bay từ dưới đất bay lên. Tâm Ma định bay khỏi trung đình, ngay sau đó có người nhảy lên nóc nhà.

Mạc Nhật Căn: “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn thu Ngũ Sắc Thần Quang lại, rồi giũ một cái, cường quang hóa thành tấm lưới, bao trọn trung đình. Cừu Vĩnh Tư nâng bút vung lên, ‘vù’ một tiếng thiên địa biến đổi, công trình xung quanh hóa thành tranh thủy mặc.

Tâm Ma không ngừng giãy dụa, Hồng Tuấn lo lắng, Lục Hứa lại ra hiệu cho hắn, để Hồng Tuấn không loạn tâm.

Mọi người đồng loạt rút lui, quanh người Lý Cảnh Lung quang mang vạn trượng không giống với Kim giáp cự nhân trong trí nhớ của Hồng Tuấn, mà nhìn hắn như một vị thần mặc ngân giáp bạch quang.

Tay trái nâng lên, hào quang nở rộ, chiếu rọi đám ma khí, Tâm Ma bị cường quang chiếu rọi không ngừng tàn lui, tan biến!

Hắn đã mạnh thế này rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất của Hồng Tuấn lúc này, Lý Cảnh Lung đồng hành với hắn, dường như vì niềm tin nơi mọi người, khiến hắn mạnh mẽ như vậy!

Lý Cảnh Lung mở tay phải, Trí Tuệ kiếm xuất hiện, phẫn nộ quát: “Yêu ma lui tán!”

Ngay sau đó Trí Tuệ kiếm chói sáng, xuyên thẳng về phía Tâm Ma! Tâm Ma điên cuồng hí một tiếng, không ngừng chấn động.

Hồng Tuấn thấy màn này, nhớ lại trận đánh ở Mạc Cao QUật. Đêm hôm đó Lý Cảnh Lung cũng như vậy, mà đúng một khắc sau Tâm Ma bay ra, chính là hồn phách của Giải Ngục.

Tâm Ma điên cuồng gào thét, tay cầm kiếm của Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy. Tâm Ma huyễn hóa ra đôi móng vuốt sắc nhọn nắm chặt lấy Trí Tuệ kiếm đang rực sáng.

“Thả ta…” Giọng của An Lộc Sơn, “Ngươi không trụ được nữa… thả ta… ngươi muốn gì… ta đều có thể cho ngươi…”

Lý Cảnh Lung chăm chú nhìn ón, thấp giọng nói: “Ngươi, phải, chết… Vì Hồng Tuấn, ta nhất định phải  giết ngươi…”

Nói xong, Lý Cảnh Lung rống to một tiếng, hai mắt mở lớn, từ mắt phun ra lửa trắng cháy rực, điên cuồng thiêu đốt Tâm Ma. Tâm Ma kêu đến tê tâm liệt phế, thân thể giữa quầng sáng như cát bay trong gió, ma chủng ở giữa từ đen chuyển tím, tím chuyển xám, từ từ lộ rõ hình dạng.

Đó là một đầu rồng tướng rắn, ma khí bay ra, Xà hồn bừng tỉnh, gào thét giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng vây.

Hồng Tuấn hô lớn: “Ngừng lại!”

Hồng Tuấn thấy hai mắt Lý Cảnh Lung phun kim hỏa, biết hắn đã thiêu đến nguyên hồn, cưỡng ép dùng hết sức mạnh của Tâm Đăng, Hồng Tuấn phóng tới, ôm lấy lưng Lý Cảnh Lung.

“Đừng tới gần!” Mọi người quát.

Hồng Tuấn ôm lấy Lý Cảnh Lung, cảm giác ngay được quang mang vạn trượng này khác hẳn cảm giác ấm áp ngày thường. Cường quang trên người Lý Cảnh Lung thiêu đốt nguyên hồn hắn, đau đớn hơn là, trong trái tim hắn cũng có một phong ấn!

Phong ấn cộng minh với sức mạnh của Tâm Đăng, nhưng đốt cháy linh hồn Hồng Tuấn, hắn cắn răng chịu đựng, xoay Lý Cảnh Lung lại, khó khăn né tránh Xà hồn đang cố gắng phá cấm chế!

Đúng lúc ấy, từ phía xa truyền đến sấm sép như tiếng rồng ngâm, một Hắc Giao xuyên qua tầng mây, uốn lượn bay quanh, nhanh chóng bay đến Đại Minh cung!

“Giải Ngục tới rồi!”

“Sao nó lại biết được kế hoạch của chúng ta?!” Lục Hứa nói, “Không thể nào!”

“Rút lui!” Cừu Vĩnh Tư giận dữ hét.

Mọi người lập tức rút lui, Ngũ Sắc Thần Quang chụp xuống ma khí đang tản ra trong đình, nó như mực đen nồng đậm ngưng tụ lại, mà giữa ma khí, một Xà hồn tả xung hữu đột đang cố thoát thân.

Lý Cảnh Lung bị Hồng Tuấn ôm, nộ khí quanh người tiêu tán, hai người lăn sang một bên, ngã xuống. Lý Cảnh Lung ánh mắt mê man, lục phủ ngũ tạng thì cuộn lên từng cơn, bỗng nhiên phun một ngụm máu, mà không phải màu đỏ tươi, là kim huyết!

Hồng Tuấn bị huyết dịch bắn lên người, bị thiêu đau đớn. Áo bào chạm vào kim huyết lập tức cháy thành tro, da thịt bị huyết dịch của Lý Cảnh Lung đốt đến phỏng đỏ, hắn không lo tổn thương trên người, lập tức dùng pháp lực truyền vào cơ thể Lý Cảnh Lung.

“Huynh làm cái gì vậy!” Hồng Tuấn khó khăn hô lên, hắn không dám tin Lý Cảnh Lung sẽ dùng đến cấm thuật này, ngũ tạng lục phủ bị sức mạnh cường hãn của Tâm Đăng thiêu đốt. Lý Cảnh Lung há miệng, định nói gì mà cuối cùng lại phun thêm một ngụm kim huyết.

Hồng Tuấn giữ chặt Lý Cảnh Lung, ‘ông’ một tiếng, lại tiếp tục truyền pháp lực, hắn thu Ngũ Sắc Thần Quang đưa vào trong cơ thể Lý Cảnh Lung áp chế sức mạnh của Tâm Đăng. Khó khăn lắm mới ổn định lại được… May mắn vừa kịp lúc!

Nếu như chậm một chút nữa, Lý Cảnh Lung sẽ bị Tâm Đăng thiêu chết, hóa thành linh thể hàng thần!

Lý Cảnh Lung ánh mắt vẫn mơ hồ, khóe miệng bắt đầu chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Hồng Tuấn lập tức lấy dược hoàn đút cho hắn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giải Ngục đã xông vào Đại Minh cung!

Mọi người còn chưa kịp rút lui, Giải Ngục đã đáp xuống, hướng về phía giữa đình, hiện ra thân ảnh của Dương Quốc Trung.

“Thiêu đốt chân nguyên, phóng thích năng lượng mạnh mẽ nhất của Tâm Đăng, thay sáu khí của Bất Động Minh Vương, tịnh hóa ma khí.” Dương Quốc Trung trầm giọng, “Xem ra vì tiêu diệt Thiên Ma, Nhã Đan hầu không quản ngại điều gì.”

Hồng Tuấn ôm Lý Cảnh Lung, kinh ngạc nhìn Giải Ngục.

Mọi người đã núp vào các góc khuất, Hồng Tuấn trầm giọng nói: “Xà hồn ngươi muốn đã phóng xuất, Giải Ngục, giao dịch kết thuc!”

“Nhưng trước đó, không ai cho ta biết đến đây để thu hồi.” Dương Quốc Trung nói, “Các ngươi muốn hủy hồn phách của ta đi.”

Xà hồn lượn lờ quanh người Dương Quốc Trung, hắn đứng dưới bầu trời ngập ma khí, thương hại nhìn Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung muốn đứng dậy nhưng đã thoát lực, tay Hồng Tuấn run rẩy, nắm lấy tay Lý Cảnh Lung.

“Giờ muốn động thủ?” Dương Quốc Trung chỉ lên bầu trời, “Hi sinh bản thân, thu toàn bộ ma khí trên người An Lộc Sơn về? Hóa thành Thiên Ma? Chỉ sợ khi ngươi thành ma rồi, không ai trị được. Tới đi, phá phong ấn của Lý Cảnh Lung trên người ngươi, nuốt hết những ma khí này.”

Hồng Tuấn chấn động, run giọng nói: “Sao ngươi lại biêt?”

Một chớp mắt, mọi người đều giật mình, Dương Quốc Trung mỉm cười nói: “Hồng Tuấn, ta nói thế này… Ta đã nhìn ngươi lớn lên, ngươi có tin không? Từ khi ngươi tiến vào Khu ma ti, nhất cử nhất động đều bị ta giám thị. Nếu không sao ta có thể tùy ý để các ngươi làm càn?”

Trong giây lát ngắn ngủi này, Hồng Tuấn nghĩ đến vô số trường hợp, nhưng rõ ràng nhất, lại đáng sợ nhất, là kết quả mà hắn không dám đối mặt…

Cá chép yêu tràn ngập e ngại, từ sau lưng Dương Quốc Trung, nơm nớp lo sợ bước ra.

Cả đình bỗng nhiên im lặng, Cá chép yêu run rẩy, hai tay không tự chủ, xoắn lấy nhau: “Hồng Tuấn, thực xin lỗi…”

“Ngươi… Ngươi… Triệu Tử Long… Ngươi…” Hồng Tuấn không thể tin vào mắt mình.

“Trên đời này, Thủy tộc đều nghe lệnh Giao long.” Dương Quốc Trung nói, “Giống như điểu tộc tôn Phượng Hoàng làm chủ. Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao không hiểu? Mười năm trước, ta phái sáu ngư yêu, bọn chúng phụng mệnh, núp ở suối dưới chân núi chờ ngươi, cuối cùng ngươi cứu được đứa này, cũng là có duyên…”

“Tên phản đồ này!” Mạc Nhật Căn không ngờ, trong nhà lại có nội ứng của Dương Quốc Trung từ lâu như vậy!

Hồng Tuấn nhìn Cá chép yêu, nó lùi ra sau một chút, nghẹn ngào nói: “Hồng Tuấn, thực xin lỗi… Mọi người, thực xin lỗi… Ta muốn hóa rồng nhưng không nổi, nhưng nếu là giao thì cũng muốn…”

Hồng Tuấn đặt Lý Cảnh Lung xuống, từ từ đứng dậy, mê man nhìn Cá chép yêu.

“Triệu Tử Long.” Hồng Tuấn nói, “Hóa ra trước giờ đều là ngươi gạt ta?”

Tất cả sự việc bỗng chốc hiện lên trong đầu Hồng Tuấn, biết được vì sao Cá chép yêu cực lực ngăn cản hắn và Lý Cảnh Lung yêu nhau; khi nói về Giải Ngục, Cá chép yêu ấp úng; trước khi triển khai kế hoạch, thái độ muốn nói lại thôi của nó…

“Ta không vượt, vượt được Long môn.” Cá chép yêu nhỏ giọng nói, giống như đang tự lẩm bẩm, “Những truyền thuyết kia đều là… gạt người…”

Nó ngẩng đầu nhìn  Hồng Tuấn, rồi chạy đến trốn sau chân Dương Quốc Trung.

“Ta đáp ứng nó.” Dương Quốc Trung nói, “Khi nào ba hồn và Thiên Ma khí về chỗ ta, ta sẽ trợ giúp nó hóa rồng. Đây là một giao dịch rất có lời.”

“Im miệng!” Hồng Tuân bi phẫn đan xen, hét lên.

“Hồng Tuấn!”

Mọi người xông lên khuyên can, Hồng Tuấn lại biến ra Mạch đao, ném về phía Dương Quốc Trung! Cá chép yêu quát to một tiếng rồi chạy đi. Trong tay Dương Quốc Trung chấn động, hiện ra một thanh kiếm lớn, đón đỡ phi đao của Hồng Tuấn. Hồng Tuấn ném một đao, cột trụ bốn phía đổ sụp, Dương Quốc Trung lại hất văng đi, bay lên, đồng hóa với ma khí!

“Đi!” Mạc Nhật Căn hô to, Lục Hứa kéo Hồng Tuấn, cả đám rút lui. Hồng Tuấn còn phẫn hận thét lớn một tiếng.

Dương Quốc Trung hóa thành Hắc Giao toàn thân cuồn cuộn ma khí, hút Xà hồn kia, Hồng Tuấn mở song chưởng, tranh đoạt ma khí với Dương Quốc Trung!

“Hồng Tuấn!”

Mạc Nhật Căn phóng tới chỗ Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại bay lên, trong mắt đều là lửa giận, quát: “Giải Ngục!”

Giờ khắc này, lồng ngực của Hồng Tuấn hiện rõ hình dạng ma chủng, mà nơi Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng phong ấn lại đang xoắn lấy trái tim hắn, đau đến gập người lại.

“Ngươi không phá nổi cấm chế của Lý Cảnh Lung.” Dương Quốc Trung lạnh lùng nói, “Mọi chuyện kết thúc.”

“Thử xem sao?” Hồng Tuấn cắn răng, thu tay trái, vung tay phải, một tiếng vang lớn, ma khí ngập trời nhanh chóng bay đến, tụ lại trước người hắn, dù không dung nhập được vào cơ thể nhưng vờn quanh hắn, gào thét lượn vòng.

Mà ma khí trong người Dương Quốc Trung cũng theo lực hấp dẫn mạnh mẽ này lôi ra ngoài!

“Sao… Không thể nào!” Dương Quốc Trung phẫn nộ quát.

Hồng Tuấn chưa hút ma khí vào người, chỉ tụ lại trong tay, hóa lực bắn về phía Dương Quốc Trung!

Dương QUốc Trung bị hất văng, lọt vào xung kích của hắc khí, như có ngàn cân ép xuống, gạch đá bay tứ tung, thân thể dần vỡ nát Ngay sau đó Dương Quốc Trung giãy dụa, dưới xung kích của ma khí, hóa thành một con Hắc Giao.

Đúng lúc này, Cừu Vĩnh Tư lên tiếng: “Đến phiên ta, Giải Ngục!”

Hồng Tuấn ngẩng đầu, nhìn về phía Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư tay trái, tay phải làm pháp quyết, hô: “Lên!”

Từ trong đình Đại Minh cung, tất cả các cột gỗ dưới gió lốc tung bay. Dưới mặt đất hiện ra pháp trận, hào quang vọt thẳng đến tận trời. Trên bầu trời, ẩn hiện trong mây vô số Long hồn, bay quanh pháp trận.

Trong pháp trận, lam quanh dâng lên, hóa thành bụi sáng, Dương Quốc Trung gầm thét hóa thành Giải Ngục công kích tứ phía.

“Đầu tiên là diệt trừ Thiên Ma, dụ ta đến thu hồi hồn phách, ở Đại Minh cũng đã bố trí pháp trận, muốn nhốt ta về đáy tháp… Quả là một nước cờ hay.” Hắc giao gầm lên, “Nhưng chú thuật của Lý Cảnh Lung đã đứt gãy, định dùng cái gì tác chiến?”

“Hậu duệ Hàng Long Tiên Tôn!”

“Ngươi cảm thấy một cái pháp trận có thể vây khốn ta sao?”

Cừu Vĩnh Tư vô cùng lo lắng, tay bắt đầu run, nỗ lực duy trì pháp trận truyền tống. Trên trời, Long hồn càng ngày càng nhiều, đã bao kín trời đất, trùng trùng điệp điệp.

“Hồng Tuấn! Hút lấy ma khí!” Lục Hứa hô lớn.

Hồng Tuấn lấy lại tinh thần, tiếp tục thu ma khí, ngay cả Xà hồn cũng bị thu thành một quả cầu năng lượng đen kịt, Xà hồn điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra.

Giải Ngục quay đầu, vọt về phía Hồng Tuấn, định nuốt quả cầu kia!

“Bảo vệ nó cho tốt!” Lý Cảnh Lung không biết đã đứng lên từ khi nào, giọng nói phát ra từ phía sau Hồng Tuấn. Sau đó Hồng Tuấn bị Tâm Đăng cuốn lấy, kéo ra sau ba trượng, va vào lồng ngực Lý Cảnh Lung.

Hắn nhấc kiếm, vận khởi chút khí lực còn lại, trên thân kiếm bắn ra cường quang. Giải Ngục bị chiếu đến, bắt đầy lăn lộn, Thương Lang Bạch Lộc vọt đến, bảo vệ Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn.

Lúc này, Lý Cảnh Lung một tay ôm Hồng Tuấn, một tay cầm kiếm chống đất, đứt quang nói: “Giải Ngục… ngươi quá tự tin về nội ứng của ngươi… không phải chuyện tốt…”

Hồng Tuấn quay đầu, Lý Cảnh Lung lại đứng thẳng dậy, chỉ kiếm về Giải Ngục đang ở trong pháp trận: “Hôm nay… kể cả ngươi… cũng giải quyết luôn…”

“Cảnh Lung!” Hồng Tuấn ngã xuống đất, xông về phía Lý Cảnh Lung. Hắc Giao gầm thét vọt tới, Thương Lang Bạch Lộc hiện thân, Thương Lang nhào tới cắn lên người nó, Bạch Lộc dùng sừng hươu đón lấy độc giác của Hắc Giao, nhẹ nhàng xoay người, vặn Giải Ngục ngã lộn một vòng, lăn xuống đất!

“Hóa ra mục tiêu của các ngươi là ta.” Giải Ngục lại bay lên, xoay tròn trên trung đình, hấp thu ma khí, quát.

“Chắc hẳn… gian tế của ngươi, cũng không biết về pháp trận ở Đại Minh cung.” Lý Cảnh Lung kiệt sức nói, “Giải Ngục, chịu chết đi.”

“Chỉ bằng các ngươi?” Giải Ngục quát, phun ra hơi thở mang theo sấm sét bắn về phía Lý Cảnh Lung! Hồng Tuấn lập tức mở Ngũ Sắc Thần Quang, chật vật chống đỡ.

“Pháp trận chưa xong sao?” Mạc Nhật Căn đáp xuống, hướng Cừu Vĩnh Tư quát.

Cừu Vĩnh Tư vẫn cố gắng niệm chú, từ chân trời Long hồn bay đến đã phải hàng ngàn hàng vạn con, khiến đỉnh núi nơi Đại Minh cung hóa thành một màu chàm, gió lốc trong cung bay lên, cả núi hóa thành một biển ánh sáng!
Bình Luận (0)
Comment