“Là người hay yêu quái?” Hồng Tuấn hỏi.
“Người.” Mạc Nhật Căn nói, “Phản quân! Đi! Mau rời khỏi đây!”
Hồng Tuấn: “Không gấp vậy…”
Mạc Nhật Căn nhìn chăm chú Hồng Tuấn, im lặng một lát, Hồng Tuấn nói: “Được, cứ rút lui trước.
Bảo hắn giết hại phàm nhân không có sức kháng cự, hắn không làm dược. Lúc này hai người nhảy khỏi nóc nhà, báo cho mọi người chuẩn bị rút lui, Triều Vân nghe xong nói: “Để ta đi phun chết bọn chúng!”
“Không được.” Hồng Tuấn cản, “Không được giết phàm nhân!”
Lục Hứa lôi ra một chiếc xe trượt tuyết, Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang để mọi người tròng xe lên người hắn, Cá chép yêu định thu dọn đồ đạc, Thương Lang gầm khẽ: “Không kịp! Đừng thu nữa!”
Cá chép yêu hô: “Không thu thì lấy gì ăn!”
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, mặt đất rung chuyển, thanh thế phản quân lần này còn lớn hơn cả quân đoàn Chiến Tử Thi Quỷ khi còn ở Lương Châu. Triều Vân khiêng một túi bột ném lên xe, Hồng Tuấn ôm Lý Cảnh Lung, Thương Lang quát: “Mau lên đừng quan tâm nữa!”
Cá chép yêu lại kéo một túi gạo ném lên, còn vãi ra không ít, Hồng Tuấn bắt lấy, ném lên, Triều Vân nói: “Ta mang thêm…”
“Đi!” Hồng Tuấn không nghe nữa, kéo Triều Vân ấn vào xe, cùng Lục Hứa nhảy lên. Thương Lang khom người kéo xe, bốn móng cào đất, tuyết bay lên mặt mọi người.
“Sao nặng vậy…”
“Đừng biến lớn!” Lục Hứa hô, “Đổ xe!”
Hình thể Thương Lang chỉ có thể duy trì vừa phải, nếu hóa lớn quá sẽ khiến xe bị đổ, nó liều mạng cào đất, mà cào mãi mới dịch đi được vài trượng. Tiếng vó ngựa đã rất gần.
Mọi người: “…”
“Để ta xuống chạy theo.” Lục Hứa đỡ trán.
“Không cần..” Thương Lang cố hết sưc, “Cũng sắp chạy được rồi.”
Xe tuyết dịch được một trượng thì bắt đầu có đà, đi nhanh hơn, Hồng Tuấn quay đầu, thấy thiên quân vạn mã tràn vào thôn trang, có người phát hiện bọn họ: “Thứ gì kia?!”
“Có người! Bắt lấy bọn họ!”
Ngay sau đó phản quan vọt tới, nhưng Thương Lang đã kéo được xe chạy như bay, phản quân không đuổi kịp nhưng quyết không buông tha, phái ra một đội gần trăm người đuổi theo!
“Còn người sao?” Thương Lang hô, “Đánh ngã đi! Phiền chết!”
“Xa quá!” Lục Hứa nói, “Không dùng pháp thuật được!”
Truy binh ngày càng nhiều, trên bình nguyên phủ tuyết đuổi theo. Lúc ấy có mấy tảng đá lộ ra, xe trượt va vào chậm lại mất một chút. Lý Cảnh Lung chịu xóc nảy, toàn thân đau đớn, quay đầu nhìn lại, nói: “Hướng sườn núi vào rừng!”
Phía xa có một triền núi, bên cạnh là rừng cây, Thương Lang gật đầu, Lý Cảnh Lung bảo Hồng Tuấn: “Vung Khổn Yêu Thằng đi!”
Hồng Tuấn: “???”
“Mau!” Lý Cảnh Lung quát.
Ngay sau đó, Thương Lang vọt vào rừng cây, vố số bụi cây xào xạc rung động, Hồng Tuấn nói: “Dùng thế nào đây?”
“Giống như dùng pháp bảo ấy!” Lý Cảnh Lung quát.
Hồng Tuấn: “Thực sự dùng được chứ?”
Lục Hứa hô: “Mau làm theo đi!”
Lý Cảnh Lung lớn tiến: “Không có thời gian đâu!”
“Huynh quát ta cái gì!” Hồng Tuấn cả giận nói.
Lý Cảnh Lung vội giơ tay xin tha, Hồng Tuấn lo lắng, cảm giác hắn không có duyên với pháp bảo này, sao dùng được?! Nhưng Lý Cảnh Lung nói, hắn đành rút Khổn Yêu Thằng, giống như dùng Trảm Tiên Phi Đao,truyền pháp lực vào pháp khí.
Trong phút chốc, Khổn Yêu Thằng ‘vù’ một cái, sáng rực lên.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn trợn tròn mắt, sao… lại như vậy?!
“Ném ra!”
Kết quả này đúng như Lý Cảnh Lung suy đoán, Hồng Tuấn vô thức vung Khổn Yêu Thằng, kim quang lóe lên, Khổn Yêu Thằng cuốn lấy hai cây đại thụ, kéo dài theo từng bước của Thương Lang, càng kéo càng dài. Một khắc sau, truy binh vào rừng cây, người ngã ngựa đổ, thành một đống.
Truy binh càng ngày càng nhiều, đều đụng vào đám người ngã ngựa kia. Thương Lang hú dài một tiếng, xông ra khỏi rừng cây lao xuống sườn núi thấp hơn, phía sau là một quả cầu tuyết lẫn cả người ngựa, kinh thiên động địa lăn xuống.
Khóe miệng mọi người co giật, Thương Lang quay đầu lại nói: “Bỏ đi rồi? Ối mẹ ơi! Các ngươi làm gì vậy! Tuyết lở!”
Thương Lang bị mấy quả cầu tuyết to đùng làm giật mình, liều mạng chạy trối chết, cầu tuyết lăn ùn ùn như bánh xe lao đến, tình cảnh kia quá hùng vĩ, thi thoảng Hồng Tuấn vung Khổn Yêu Thằng, sợ va phải cầu tuyết…
“Em định nhảy dây à?” Lý Cảnh Lung lớn tiếng nói, “Thu pháp bảo lại!”
Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, lập tức thu Khổn Yêu Thằng, cầu tuyết dần dần hãm vào dất, truy binh đã bị bỏ xa
Tuyết lại rơi, Thương Lang vẫn chạy không nghỉ, cả người bốc hơi nóng, mọi người chen chúc trên xe, Hồng Tuấn đặt lông Phượng Hoàng trong ngực Lý Cảnh Lung, mọi người vây quanh sưởi ẩm.
“Huynh thông minh thật.” Lục Hứa nói.
Lý Cảnh Lung biết mọi người sợ hắn sa sút tinh thần, nên thay phiên dỗ dành, lời này không cảm động chút nào, chán nản nói: “Khổn Yêu Thằng nhận em làm chủ, Hồng Tuấn.”
“Không phải chứ?” Hồng Tuấn kinh ngạc, nói, “Vì sao?”
Khổng Tước Đại Minh Vương và Bất Động Minh Vương vốn đối đầu nhau, trong cơ thể có Thiên Ma chủng, sao Khổn Yêu Thằng lại nhận chủ được?
“Ngươi thử một chút xem?” Lục Hứa nói, “Xác thực lại.”
Hồng Tuấn thử dùng Khổn Yêu Thằng, theo tâm niệm, nó mở ra quấn lên tay hắn. Cá chép yêu nói: “Oa, bảo bối!”
“Tiểu điện hạ là Thần Ma Nhất Thể.” Triều Vân nói, “Sử dụng được pháp bảo này không phải rất bình thường sao?”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, tuyệt không bình thường, lại nhìn Lý Cảnh Lung. Ánh mắt Lý Cảnh Lung rất phức tạp, nói: “Chúc mừng em.”
“Nhưng…” Hồng Tuấn thầm nghĩ, nhiệm vụ mà truyền nhân của Bất Động Minh Vương phải làm là khu ma, giờ mình là truyền nhân, muốn khu ma, không phải tự khu mình sao?
“Mang Trí Tuệ kiếm cho em ấy thử xem?” Lý Cảnh Lung phân phó.
“Ở trong túi.” Thương Lang kéo xe trượt tuyết đáp, “Chuyện này quá nực cười rồi.”
Lục Hứa lấy Trí Tuệ kiếm đưa Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cố gắng đón lấy, tay không ngừng run rẩy. Nói với Hồng Tuấn: “Hồng Tuấn, ta truyền lại Khu ma ti cho em.”
Hồng Tuấn lẳng lặng nhìn Lý Cảnh Lung, hắn biết lời này của Lý Cảnh Lung có ý gì.
“Các ngươi ai giữ chẳng phải đều như nhau sao?” Triều Vân nói.
Mọi người không ngờ Hóa Xà lại lắm mồm lắm miệng vậy, nhưng câu này không sai.
“Không giống.” Lý Cảnh Lung nói, “Hồng Tuấn, nhận lấy đi.”
Hồng Tuấn hơi lo lắng, sự việc đến ngày hôm nay đã vượt qua khỏi nhận biết của hắn, Bất Động Minh Vương và Thiên Ma là một, điều này có ý gì chứ?
Lý Cảnh Lung nói: “Ta không còn khí lức, mau nhận lấy.”
Hồng Tuấn duỗi tay đón lấy, một tay đỡ chuôi kiếm một tay nâng lưỡi kiếm, nhưng khi chạm đến thân kiếm, hắn đổi ý, nói: “Không, ta không nhận!”
Pháp khí Bất Động Minh Vương trước kia đã giết chết cha mẹ hắn, nếu được lựa chọn, Hồng Tuấn sẽ không kế thừa.
“Nếu như nó chọn em.” Lý Cảnh Lung nói, “Em có cự tuyệt cũng không được.”
‘Ta chạm vào nó không ít.” Hồng Tuấn nói, “Nó chưa từng thừa nhận ta.”
Không phải Hồng Tuấn chưa chạm qua Trí Tuệ kiếm bao giờ, lúc Lý Cảnh Lung mới đến Khu ma ti, mọi người đều truyền tay nhau xem một lượt, muốn nhận chủ đã sớm nhận. Nghĩ đến đây, Hồng Tuấn hào sảng nhận lấy: “Huynh xem, không dùng được.”
“Sử dụng pháp lực sao?” Lục Hứa cau mày.
Hồng Tuấn truyền pháp lực vào kiếm, không có động tĩnh gì, lại dùng Ngũ Sắc Thần Quang, trực tiếp vỡ vụn lúc chạm vào kiếm.
Dù Trí Tuệ kiếm không nhận Lý Cảnh Lung làm chủ, nhưng vẫn phá được Ngũ Sắc Thần Quang, pháp khí Bất Động Minh Vương vốn dùng khắc chế pháp khí của Khổng Tuyên.
“Quả là kỳ quái.” Lý Cảnh Lung vẫn trăm mối không có lời giản, nói, “Ngoại trừ kiếm khí còn cần có kiếm hồn sao? Cần đạt được cùng lúc?”
Mọi người suy đoán nửa ngày, Hồng Tuấn không muốn nhận kiếm, đem trả lại cho Lý Cảnh Lung.
“Có lẽ không trải qua việc giải phong ấn.” Lục Hứa phỏng đoán, “Thiếu một bước không liên kết được, A Thái và tẩu tử đã đến thủy đạo giấu Trí Tuệ kiếm năm đó, chúng ta có thể đi vào một lần. Dù thế nào, bốn món pháp bảo còn lại, cứ tìm thấy rồi để Hồng Tuấn giải phong ấn là được.”
Lý Cảnh Lung thở một hơi, Hồng Tuấn cau mày, hơi bất an, hắn thực sự không hiểu tại sao Bất Động Minh Vương lại chọn hắn. Nhưng khi chuyện này được mở ra, mọi người có một chút hy vọng, dù sao tìm đủ pháp khí vẫn trong khả năng của bọn họ
“Này.” Thương Lang ngừng bước, quay đầu lại, “Bây giờ đi đâu? Đến hồ Bà Dương sao?”
Lý Cảnh Lung nói: “Chỉ hận không biết sớm một chút.”
“Hiện giờ biết cũng chưa muộn.” Thương Lang nói. “Lão đại, mau quyết định đi đâu nào?”
“Về Trường An đi!” Cá chép yêu lớn tiếng nói, “Ta muốn về nhà!”
Mọi người đồng thanh: “Không hỏi ngươi!”
Cá chép yêu: “…”
Lý Cảnh Lung nói: “Đi về phía quan đạo, đến Đồng Quan rồi nói, nghĩ cách tập hợp với mọi người.
Hà Bắc, Hà Nam đều bị vây hãm, dân chúng bị phá nhà đều đi về phía Tây, muốn đi qua Đồng Quan đến Trường An. Quanh bờ sông đều là phản quân đang cướp bóc, khói đen khắp nơi, thôn trang mười phần thì chín phần bị đốt rụi. Trên quan đạo đều là thi thể, Thương Lang kéo xe, rong ruổi mà đi.
Nếu là A Thái cũng sẽ hướng về Đồng Quan, dù sao nơi đó là chỗ an toàn duy nhất.
Thương Lang chạy dọc quan đạo một đêm với nửa ngày trời, kéo theo xe trượt tuyết đã không chống đỡ được nữa, không thể đi ròng rã ba ngày ba đêm như ở Lương Châu, liền tìm rừng cây nghỉ ngơi, hóa lại thành hình người. Chạng vạng tối rời khỏi thôn trang, đến giờ tròn một ngày chưa ăn gì, mọi người vừa khát vừa mệt, Mạc Nhật Căn ngồi thụp xuống tảng đá, nói: “Có gì ăn không, không chịu nổi nữa rồi.”
“Các ngươi xem, may mà ta mang theo đồ ăn.” Cá chép yêu bò xuống, “Không thì ăn cái gì bây giờ?”
Trăm dặm xung quanh đều là xác người, chim bay dã thú đã chạy hết, Hồng Tuấn nói: “Đúng đúng, ngươi thông minh.”
“Đương nhiên rồi.” Cá chép yêu nói, “Triều Vân, lấy ít tuyết hóa thành nước nấu ăn thôi.”
Triều Vân: “Không mang nồi.”
Mạc Nhật Căn chịu phục: “Sao lại không mang nồi?”
“Ta bảo quay lại lấy ngươi không cho.” Cá chép yêu nói.
MỌi người nhìn nhau, Lục Hứa nói: “Ta tìm xem có cái gì dùng được không.”
Triều Vân nhìn ra ngoài bìa rừng, nói: “Có người đến, ta đi cướp một cái.”
“Không không.” Hồng Tuấn vội nói, “Ta đi mua, không được thì lấy lương thực đổi.”
Hồng Tuấn ra hiệu mọi người nghỉ ngơi trước, cùng Lục Hứa đi về phía quan đạo, sau đó có một nhóm gần ngàn người đi tới, nói ngôn ngữ địa phương bọn họ không hiểu, các nạn dân dựng bếp đặt nồi nấu ăn, Hòng Tuấn và Lục Hứa đi qua.
“Trộm một cái đi.” Lục Hứa nói, “Lúc này lỡ bị cướp thì nguy hiểm lắm.”
Hồng Tuấn nói: “Nấu cơm xng sẽ trả lại, bọn họ cũng không đi ngay.”
Lúc này, Hồng Tuấn vung Khổn Yêu Thằng, sợi dây như có sinh mệnh, một đầu nằm trong tay Hồng Tuấn, đầu bên kia sột soạt, xuyên qua lớp tuyết, cuốn lấy một cái nồi trên xe ba gác kéo về. Mọi người trốn trong rừng cây, ăn uống xong thì co rúm trong gió, ngủ một lát.
Nửa đêm có người dân muốn đến tránh tuyết, Triều Vân định đuổi người thì Hồng Tuấn đã ngăn lại.
“Để bọn họ vào đi.” Hồng Tuấn nói, “Cẩn thận đồ đạc.”
Người vào rừng tránh rét ngày càng nhiều, bên ngoài quá lạnh, dân chúng không chịu được. Nửa đêm còn có người đốt lửa, không cẩn thận đốt luôn cả rừng sau đó một mảng rừng lớn bên cạnh cũng bị cháy theo.
Lục Hứa giật mình, giận dữ hét: “Các ngươi bị điên rồi!”
“Đi thôi!” Đi thôi!” Mạc Nhật Căn giục giã, lại hóa thành Thương Lang kéo xe trượt tuyết rời khỏi rừng cây đang cháy hừng hực kia.
“Thực sự là đi đến đâu xui xẻo đến đó.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười. “Còn một ngày đường nữa là đến Đồng Quan, gắng gượng một chút.”
Thương Lang nói: “Ven đường tìm sơn động nghỉ ngơi chút.”
Hai mươi chín tháng chạp, ven quan đạo toàn là xác bách tính chết rét, mùa đông năm nay lạnh giá hơn nhiều, phàm nhân chạy loạn không tiến đến được Đồng Quan, chịu đói khổ lạnh lẽo mà chết trên đường. Hồng Tuấn nhìn màn này, cảm thấy tình cảnh như vậy như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.
“Mệt quá… kéo không nổi!” Thương Lang lè lưỡi.
“Cố gắng một lát.” Lục Hứa nói, “Sắp đến rồi.”
Nơi xa núi non trùng điệp kéo dài, Thương Lang kéo xe đi đường núi, mọi người nhìn từ đây xuống thấy bách tính trên quan đạo ngày càng nhiều, hai bên cùng nâng đỡ nhau mà đi.
Thương Lang nói: “Đói chết mất.”
“Nghĩ tích cực lên nào.” Lục Hứa cổ vũ Thương Lang, “Sắp hết năm rồi! Đến Đồng Quan sẽ có đồ anw1”
Cá chép yêu nói: “Ta làm trứng tráng thịt khô cho các ngươi…”
“Còn đói hơn!” Thương Lang gầm lên, “Mau im miệng!”
Chạy cả ngày dài ăn có một bữa, lại kéo xe, thú rừng cũng không có, vỏ cây cũng bị bách tính lột sạch. Thương Lang đói đến choáng váng vẫn cố gắng kéo mọi người đi.
“Xuống đi thôi.” Hồng Tuấn không đành lòng.
Mọi người đều xuống xe, chỉ có Lý Cảnh Lung vẫn ở trên xe, nhìn phía xa.
“Năm ngoái chúng ta ăn tết ở đâu?” Lý Cảnh Lung nói.
“Đôn Hoàng.” Hồng Tuấn đáp.
“Năm ngoái lúc hai người ở trong tháp.” Thương Lang nói, “Ta cùng Lục Hứa ở Hứa Xương chịu đựng. A Thái và tẩu tử ở Bành Trạch, lại rất tốt.”
“Mọi người lên đi.” Thương Lang thấy một đường dốc, quay đầu phân phó.
Mọi người nhảy lên xe, Thương Lang cũng cào tuyết mà đi, xe như muốn vỡ tan ra, mọi người điên cuồng hét, dọc theo đường núi uốn lượn, trượt một phát đến quan đạo dưới núi.
“Nhiều người quá!” Hồng Tuấn nói.
“Mặc kệ!” Thương Lang đáp, xe trượt tuyết đã đến gần đám dân chúng, nó xoay người nhảy xuống, mang theo cả xe đáp xuống quan đạo. Nạn dân thấy một con sói to như vậy, hoảng hốt kêu la, gây rối loạn.
Lục Hứa ra hiệu Thương lang đừng nói chuyện, lại im lặng kéo xe, Thương Lang kéo xe chạy như bay, đến gần Đồng Quan. Trước Đồng Quan, người đông nghìn nghịt, xe trượt tuyết không tiến lại được, Thương Lang “ngao ô “ một tiếng, nhảy lên gò đất chui vào rừng.
Đường còn lại đành đi bộ, trước Đồng Quan tuyết rơi lớn, gần mười vạn người chen chúc một chỗ lại ấm áp hơn, Hồng Tuấn và Lục Hứa nhảy khỏi xe, đẩy xe đi, mắt thấy nhóm người chậm chạp tiến về phía trước.
Mạc Nhật Căn vượt qua đám người, trở về, leo lên xe, một tay bá vai Lý Cảnh Lung, “Để ta nghỉ một lát.”
“Phía bên kia không di chuyển.” Triều Vân nói, “Ta đi trước dò đường?”
Hồng Tuấn vội khoát tay, nơi này mà xuất hiện yêu quái chỉ sợ bách tính kinh hãi dẫm đạp nhau, lỡ như có người bị dẫm chết cũng không được.
“Đang di chuyển.” HỒng Tuấn đứng lên xe, phát hiện Đồng Quan có hai cánh cổng nhỏ đang kiểm tra từng nhóm người đi vào một.
“Ai trấn thủ Đồng Quan?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Cao.”Lục Hứa nheo mắt nhìn ra xa, “Ai?”
“Cao Tiên Chi.” Lý Cảnh Lung đáp, “Không chừng biểu ca cũng tới.”
“Chờ đi.” Bên cạnh có người nói, “Không chừng mười ngày cũng không vào được thành.”
Rất rất nhiều người, Hồng Tuấn nói: “Ta đi thám thính tin tức thế nào.”
Đại địa Hoa Bắc gặp chiến hỏa, hiện giờ cũng không biết quân An Lộc Sơn đã đến dâu. Trời đông giá rét, Hồng Tuấn và Lục Hứa chia nhau đi nghe ngóng tình hình.
__________________________________
Tây hành Đồng Quan: Đi đến Đồng Quan ở phía Tây.