Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 36

Trong hồ nước thông với sông hộ thành, mọi người ướt nhẹp đi ra.

“Về sau có thời gian tìm chỗ này niêm phong lại.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu không thực sự nguy hiểm.”

Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư đều đứng lại thở sâu, lúc trước trong động, công lực khôi phục chưa đủ năm thành, lại trải qua một trận liều mạng trong Hoa Thanh cung, tiêu hao pháp lực còn chưa kịp hồi phục. Chỉ có mỗi A Thái pháp lực còn đầy đủ.

“Nghỉ một lát đi.” Lý Cảnh Lung phân phó.

Cá chép yêu đi ra bên ngoài đường hầm nhìn xung quanh, trong thành Trường An mưa tí tách rơi, trong nước mưa mang theo mùi tanh nhàn nhạt.

“Đây là mưa kiểu gì vậy?” Cá chép yêu hỏi.

Lý Cảnh Lung đi ra, xòe tay hứng nước mưa, nước mưa còn hơi hơi màu hồng, đọng lại trong lòng bàn tay, hắn vận khởi pháp lực Tâm Đăng, nước mưa dưới bạch quang hóa hơi, bay đi hết.

Mọi người rời khỏi đường hầm, Lý Cảnh Lung hỏi, “Khôi phục được bao nhiêu rồi?”

“Một nửa.” Mạc Nhật Căn trả lời.

Cừu Vĩnh Tư: “Một nửa.”

“Ba thành.” Hồng Tuấn đáp.

“Còn nguyên.” A Thái tự nhiên nói.

“Các huynh đệ vất vả rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Xong trận này, chúng ta lại đi chơi một bữa. Muốn đi đâu? Lại Bình Khang phường?”

“Có thể sao?” Hồng Tuấn lập tức lên tinh thần, nói, “Ta muốn đi… ngâm cái ao kia…”

Hồng Tuấn lúc rơi vào Hoa Thanh trì, cảm thấy suối nước nóng kia thoải mái vô cùng, bên cạnh còn có hoa quả cùng trà ướp lạnh, nhưng chưa kịp hưởng thụ đã bị lôi đi.

“Đến lúc đó để ta hỏi bệ hạ xem xem.” Lý Cảnh Lung đáp, xòe tay ra, trong lòng bàn tay tỏa ra bạch quang dịu dàng, Hồng Tuấn đặt tay vào tay hắn, những người còn lại cũng tới tấp đặt tay lên trên.

“Chiến thôi!” Lý Cảnh Lung nói, xong tay cầm trường kiếm, chạy về cổng thành phía tây.

Mục tiêu đầu tiên là cổng thành, toàn thành Trường An đang ngủ, đắm chìm trong yên tĩnh. Yêu khí tràn ngập, ngưng tụ thành mây đen trên nóc hoàng cung, bốn phương tám hướng không ngừng khuếch tán. Trên cổng thành vô cùng im ắng, toàn là thủ vệ trong tay cầm binh khí.

“Yêu lực của hồ ly kia, làm sao mà khuếch tán được toàn bộ thành Trường An?” Hồng Tuấn không tin được, kể cả Trọng Minh, yêu lực cũng chỉ có thể bao trùm Diệu Kim cung.

“Do mưa máu này.” Cừu Vĩnh Tư đáp.

Lý Cảnh Lung nói: “Ly Hồn Phấn dùng tiết kiệm một chút, đừng vung lung tung!”

Dưới mưa máu, thủ vệ cổng thành tinh thần hoảng hốt, Mạc Nhật Căn bước nhanh đến, vội giương cung cài tên, mũi tên tới tấp bay đi, thủ vệ trên cao hét lên một tiếng rồi ngã xuống, trên cửa thành yên tĩnh lại, các binh sĩ bắn tên xuống dưới. Tên bay rợp trời, Lý Cảnh Lung quát: “Đoạt lấy cửa thành!”

Hồng Tuấn đem Ngũ Sắc Thần Quang chắn phía trên, ngăn mũi tên như thác đổ xuống, vung Trảm Tiên Phi Đao, đang muốn xuất đao, Cừu Vĩnh Tư hô một tiếng: “Yêu quái!”

Từ trong mương nước, hai đầu cá đầy vảy vọt lên, Cá chép yêu vừa thấy thiên địch, sợ hãi hô to, nhảy vào trong lòng Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư ôm ngang Cá chép yêu, cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc, chạy về phía Hồng Tuấn.

“Ngươi không sợ hồ yêu cơ mà!”  A Thái giận dữ hét lên.

“Nhưng ta sợ mấy thứ yêu quái vẻ ngoài kỳ quái này!!” Cừu Vĩnh Tư gào lại, “Cản nó lại!”

Mạc Nhật Căn lắc người hóa thành Thương Lang, nhào tới cự ngư kia, hiển nhiên Quắc Quốc phu nhân đã phòng bị bọn họ quay lại Trường An, ở hào nước mai phục không ít yêu quái. Hai con xích diện nhân ngư, Lý Cảnh Lung đã từng đọc qua trong sách của Địch Nhân Kiệt, quát: “Đâm vào mang của nó! Hồng Tuấn! Tiếp tục!”

Mọi người hướng về mấy con đường trong thành, trong phố chính, càng ngày càng nhiều yêu quái cảm nhận được cổng thành đang bị công kích, vọt tới chỗ bọn họ, Hồng Tuấn vận lực nâng Mạch Đao, chém ngang một nhát, xích sắt đứt đôi.

Trong bóng tối, Lý Long Cơ ở ngoài thành chờ đã lâu, thấy sau cổng thành truyền đến âm thanh trầm đục.

“Bọn họ đến rồi!” Lý Long Cơ quát, “Chư vị tướng sĩ, theo trẫm giết địch!”

Ngay sau đó một tiếng kinh thiên động địa vang lên, cầu treo ầm ầm rơi xuống, tiếng gào thét truyền xa trăm dặm, một khắc sau cổng thành sụp đổ, đập xuống, hơn ngàn yêu quái xen lẫn trong làn khói đen, như vạn mã lao ra bên ngoài!

“Bọn chúng từ đâu tới vậy?” Trong hỗn loạn, Hồng Tuấn hô lớn.

“Mai phục sẵn trong thành Trường An!” Thương Lang quát, “Phía trên thành lâu!”

Hồng Tuấn vung móc câu, ngay sau đó A Thái vung ra một cơn gió lốc, không ít yêu quái có cánh thấy gió lốc vừa đến, nhao nhao bay lên, mồm vừa gào thét vừa phun lôi hỏa.

Mạc Nhật Căn hóa thân thành Thương Lang nhảy lên, đỡ được Hồng Tuấn, đưa hắn lên đầu tường. Ngay sau đó Mạc Nhât Căn lăn một vòng hóa thành người, quỳ một chân, kéo trường cung, liên tiếp bắn tên.

Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang bao phủ thành lâu, ngăn hỏa đạn từ trên trời rơi xuống, ném phi đao ra. Trong chớp mắt, trên cổng thành đều là mũi tên cùng phi đao bay lượn, yêu quái bị chém xuống như mưa, yêu quái nhiều đến nỗi che kín cả trời.

“Hai người đối phó trên đấy!” Lý Long Cơ hô một tiếng, “Các huynh đệ, theo ta tiến vào!”

Ngay sau đó, thiên tử chỉ huy Thần võ quân, hung hãn công kích, dọc theo cổng thành xông đến. Đám yêu quái phía trước tu vi còn thấp, bị hai ngàn người ép dưới thành, tới tấp ngã xuống.

Lý Cảnh Lung quát: “Thừa thế xông lên!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo ánh sáng lấp lóe chỗ cổng thành, yêu quái trên trời phát ra tiếng kêu rên, A Thái dùng một đạo gió lốc quét đi, sau đó Hồng Tuấn vận khí toàn thân, hướng trên trời chém một đao.

Một đao kia chém đi, nháy mắt tất cả khung cảnh bị chèn ép, đứt gãy, vỡ vụn, hàng trăm yêu thú đều không lưu tình bị chém chết, máu tươi bay đầy trời.

“Cùng ta xông lên!” Thương Lang quát.

Mọi người lao khỏi cổng thành, phóng người lên ngựa, Lý Cảnh Lung điều khiển Tâm Đăng, Trí Tuệ Kiếm lập tức tuôn ra cường quang, xuôi theo chính đạo mà phóng đi, hắc khí bị Trí Tuệ Kiếm chiếu rọi lập tức bị xua tan, Lý Long Cơ xông lên, thống lĩnh hai ngàn tướng sĩ theo sau.

Hai bên đường đều là yêu thú, nhìn qua ước chừng hơn vạn con, lại tiếp tục từ trong phòng lao ra.

“Sao Trường An xuất hiện nhiều yêu quái như vậy?” Lý Long Cơ quát.

“Hồi bẩm bệ hạ!” Mạc Nhật Căn lướt qua bên cạnh Lý Long Cơ, lấy Đinh Đầu Thất Tiễn bắn chết một con trư yêu*, đáp, “Đều là yêu tộc ẩn thân tại Trường An! Bất quá bọn chúng…”

trư yêu: yêu quái lợn

“… Đều không lợi hại!” A Thái xông từ bên phải lên, một quạt bay đầu hai con xà yêu.

“Ta đã thấy.” Lý Long Cơ dù vẫn sợ hãi nhưng đã yên tâm hơn một chút.

“Cho nên chính ngươi động thủ đi!” Hồng Tuấn phi ngựa đuổi kịp, hô lên: “Hoàng đế! Ngươi có Tử Vi tinh hộ thể, đối phó đám tiểu yêu này không vấn đề! Chúng ta hướng phía trước đi!”

Lý Long Cơ: “…”

Mọi người phóng qua con phố dài, theo sát Lý Cảnh Lung không ngừng đẩy chiến tuyến về phía trước. Trong đêm tối, chiến mã phi như bay, Lý Cảnh Lung cầm ngang trường kiếm, vẫn cứ thúc ngựa tiến về phía trước.

“Các ngươi nhìn thấy sao?” Hồng Tuấn hỏi.

“Đều là yêu quái cả.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Kỳ lạ làm sao mà không ra tay?”

Nóc nhà dọc hai bên chợ Tây đầy một đống yêu thú ngồi chầu hẫu, ẩn thân trong hắc khí, toàn bộ Khu ma ti đều để ý.

“Có hai khả năng.” A Thái trấn định nói, “Một là sợ chết không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai là biết đánh không lại, chúng ta không phải mục tiêu của chúng.”

Mạc Nhật Căn đang phi ngựa,  giương cung lắp tên, một mũi vọt tới, chỗ mũi tên bay qua, yêu quái mai phục trên nóc nhà tan tác tản đi.

“Đều là yêu tộc cấp thấp.” Mạc Nhật Căn sau khi thăm dò, nói, “Sức chiến đấu không lớn, ngươi nhìn đi, đều ở rất xa quan sát chúng ta.”

“Yêu không giống người.” Cá chép yêu phía sau Hồng Tuấn mở miệng.

Cá chép yêu: “Nhân tộc hành động theo đạo đức nhân nghĩa, Chư Tử Bách gia, thiên địa quân thân sư. Yêu tộc không có mấy cái đấy, không có quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung. Chúng chỉ vì sợ hãi Yêu Vương, thường ai mạnh thì nghe lời kẻ đó.”

“Cho nên sức mạnh của Yêu Vương đang yếu đi?” Lý Cảnh Lung hiểu ra, “Không thể khống chế nổi bọn chúng nữa?”

Cừu Vĩnh Tư nói, “Đúng ra, Yêu Vương Trường An phải là Hắc giao, thế nào lại thành Bát vĩ hồ rồi?”

Hồng Tuấn lại nhớ tới lời dặn của Trọng Minh trước khi xuống núi. Tất cả mọi người đều bàn luận về Hắc giao, nhưng nó ở đâu? Yêu Vương sao lại là con khác?

“Ta nghĩ có lẽ là nó chạy trốn, hoặc bị thay thế.” Lý Cảnh Lung hỏi, “Tin tức của các ngươi là từ nhiều năm trước đúng không?”

Mọi người ngẫm thấy cũng đúng, Lý Cảnh Lung nói, “Náo loạn như vậy, Yêu Vương không thể không xuất hiện, ta đoán hơn phân nửa là đã có chuyện xảy ra, như Triệu Tử Long nói, lát nữa gặp hồ yêu, có lẽ sẽ biết.”

Chiến mã thả chậm tốc độ lại, thong thả vào cổng Tuyên Đức, phía sau cổng vang lên tiếng tỳ bà đứt quãng. Không khí im ắng, lại truyền đến tiếng đàn tỳ bà, cực kỳ quỷ dị.

Lý Cảnh Lung nhìn về phía Hưng Khánh cung yêu khí ngút trời sau cổng.

Lý Cảnh Lung: “Các vị.”

Mọi người lấy pháp bảo, Hồng Tuấn cầm Ngũ Sắc Thần Quang cùng Mạch Đao, lại dẫn lên đầu.

Lý Cảnh Lung đặt một tay trên vai Hồng Tuấn, đứng trước hắn, chậm rãi nói: “Đừng lúc nào cũng xông lên đầu tiên như vậy.”

Nói xong, Lý Cảnh Lung rút kiếm, hít sâu một hơi….

Thiên Bảo năm thứ mười hai, ngày mười bảy tháng mười một

Vụ án: Bình định cứu giá

Độ khó: Cấp chữ thiên cấp

Phạm vi: Hưng Khánh cung

Có liên quan vụ án: Quắc Quốc phu nhân, Dương quý phi, Lý Long Cơ

Tình tiết vụ án: Tháng mười một, đêm ngày mười sáu, Quắc Quốc phu nhân hiện nguyên thân, đúng là Yêu Vương Cửu vĩ Thiên hồ mai phục nhiều năm ở Trường An, Ô Khởi Vũ. Trước hủy hoại Hoa Thanh cung, lại bắt cóc Dương quý phi làm con tin, sau ở Trường An phát động mị thuật, triệu tập yêu quái mưu đồ lật đổ Đại Đường. Cần cứu Dương quý phi rồi hạ sát Yêu Vương.

Thù lao: Bệ hạ tất có trọng thưởng!

“Động thủ!”

Theo lời phát động của Lý Cảnh Lung, Mạch Đao trong tay Hồng Tuấn vung lên hai lần, không gian bị xé nát, cổng Tuyên Đức bị vẽ một cái chữ thập, cửa sắt vạn cân bị chém đứt như cắt đậu hũ, hai bên sụp xuống, phát ra tiếng vang, đổ ụp trên nền đất.

Sau cổng Tuyên Đức, giữa sân một nữ tử mặc trường sam, đao phong vừa vặn lướt qua tóc mai nàng ta, mang theo một cơn gió, vài sợi tóc rơi xuống.

“Ngưỡng mộ đại danh Đại Đường Khu ma ti đã lâu.” Tiếng tỳ bà ngưng lại, nữ tử kia tự nhiên nói, “Tiểu nữ tên gọi Huyền Âm. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Ngươi… Ngươi là…” Hồng Tuấn chấn kinh.

Nữ tửu kia chính là tỳ bà nữ tử trong Lưu Oanh Xuân Hiểu! Lúc này sóng mắt lưu chuyển, mang theo ý cười nhìn Hồng Tuấn.

“Chỉ không biết, tiếng đàn tỳ bà của ta so sánh với Lý Quy Niên thì như thế nào?” Huyền Âm nói.

Lúc sau trên quảng trường chật ních tướng sĩ, tả hữu Long võ, tả hữu Thần võ, tả hữu Vũ Lâm quân, Lục quân tề tựu, vẻ mặt lạnh băng, trên trời mưa máu vẫn đổ xuống, mà người dẫn đầu Long vũ quân chính là Hồ Thăng.

“Đây là muốn chúng ta giết người.” Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ Kiếm đi lên trước, thấp giọng nói, “Yêu nghiệt, ngươi đoán ta nên giết, hay là không giết?”

Huyền Âm dịu dàng cười nói: “Lý giáo úy, Trí Tuệ Kiếm chỉ có thể phá được ma khí. Ta vốn không có tâm ma, với ta nó vô dụng, ngươi nên nhìn xem có phá được mị thuật của Ô Khởi Vũ đại nhân không?”

Nói xong, năm ngón tay Huyền Âm vung lên, tiếng tỳ bà vang vọng!

“Lên!”

Lục quân đồng thời rút vũ khí, chỉ thẳng khoảng sân sau cổng Tuyên Đức, siết chặt vòng vây.

Lý Cảnh Lung nói: “Huyền Âm cô nương, ngươi không nên làm hát xướng ở Bình Khang phường, Quắc Quốc phu nhân quả không hiểu đạo lý dùng người.”

“Nàng ta muốn làm gì?” Hồng Tuấn hiếu kỳ.

“Huấn luyện Lục quân.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói, “Lục quân kể từ khi được thành lập đến giờ, chưa từng thấy qua đội ngũ chỉnh tề như vậy, cần báo lại cho bệ hạ biết chứ cô nương?”

Đám người không nhịn được cười ầm lên, Huyền Âm tức đến không kìm lại được, định mở miệng vặc lại vài câu, Lý Cảnh Lung canh đúng thời cơ, quát: “Đến!”

A Thái và Mạc Nhật Căn dùng tốc độ nhanh nhất, pháp lực cùng Đinh Đầu Thất Tiễn đồng thời xuất chiến, tiếng đàn của Huyền Âm đứt đoạn, không kịp điều khiển binh sĩ ngăn cản, đành phi thân đến. Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn nhân dịp đi trước. Huyền Âm thân giữa không trung, vung tỳ bà lên, Lục quân lập tức giương cung cài tên, đồng loạt bắn tên rợp trời.

Hồng Tuấn đang muốn đỡ lại, Lý Cảnh Lung tóm cổ hắn, quát: “Đi thôi!”

Hồng Tuấn chưa kịp làm gì đã bị Lý Cảnh Lung lôi qua mấy bậc thang, Lý Cảnh Lung dùng vai đẩy văng cửa vào chính điện cung Hưng Khánh, hét lên: “Ở đây giao cho mấy người!”

Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái lên tiếng đáp ứng. Huyền Âm biến sắc, muốn đuổi theo thì Mạc Nhật Căn đã bắn mấy mũi tên đến, đành phải đáp xuống đất, vất vả lắm mới khống chế được hai vạn binh sĩ Lục quân, nếu bỏ chỗ này thì công sức bỏ ra đổ sông đổ biển.

“Lý Cảnh Lung!” Huyền Âm giận dữ hét lên.

Cá chép yêu chạy loạn đến, A Thái bỗng nhiên đem Cá chép yêu ném lên giữa không trung, Cá chép yêu hô lên: “Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật!”

“Làm thế nào mà mỗi lần hô cũng đều không giống nhau!” Cừu Vĩnh Tư cười nói.

Ngay sau đó, Cá chép yêu lôi túi gấm đựng Ly Hồn Phấn ra, một thế Thiên Nữ Tán Hoa vung ra.

Cuồng phong nổi lên, cuốn Ly Hồn Phấn bay đi, trong gió cuốn qua võ đài, cấm vệ lập tức điên cuồng hắt xì, nhìn nhau, người khôi phục đầu tiên là Hồ Thăng.

“Đây là đâu?” Hồ thăng chấn kinh hỏi.

Liều lượng Ly Hồn Phấn còn lại có hạn, cuồng phong cuốn qua gần một nửa Lục quân, khiến hơn bảy ngàn binh lính thanh tỉnh! Cá chép yêu ôm túi gấm, ngã trên mái ngói, hai chân đạp loạn suýt nữa rơi xuống, khó khăn lắm mới ổn định lại, chạy về phía sâu trong cung Hưng Khánh.

Huyền Âm lập tức gảy tỳ bà, A Thái cầm đàn Ba nhĩ ba đặc, ngồi xuống, năm ngón tay quét qua dây đàn, uy lực từ tiếng đàn hai bên lay động, sóng âm va chạm, bùng phát giữa sân.

Hồ Thăng quát: “Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra!”

Huyền Âm cắn chặt răng phóng xuất uy lực từ tiếng đàn tỳ bà, càng gảy càng nhanh, nhưng bị tiếng đàn của A Thái quấy nhiễu, không cách nào điều khiển được binh sĩ đã ngửi qua Ly Hồn Phấn. Tay Huyền Âm càng lúc càng gấp gáp, tấu một khúc “Tần vương phá trận nhạc”, A Thái không lưu tình, tấu lên khúc “Nghê thường vũ y khúc” do Lý Long Cơ đích thân phổ soạn. Huyền Âm lúc này gặp được đối thủ, tiếng tỳ bà mạnh mẽ thoải mái cất lên, âm thanh nặng như đá vỡ băng rơi, A Thái nhìn thấu lỗ hổng trong âm luật đối thủ, lấy tiên âm mà phá, xáo trộn toàn bộ tiết tấu của Huyền Âm.

“Thống lĩnh Hồ Thăng!” Cừu Vĩnh Tư hô, “Mau tập hợp thủ hạ của ngươi!”

Trên sân hai vạn Lục quân dưới cơn bão âm thanh này bắt đầu hoa mắt váng đầu, Hồ Thăng hô to một tiếng, bịt lấy lỗ tai, khó khăn lắm mới tránh đi được. Mạc Nhật Căn giương cung, Cừu Vĩnh Tư nắm chặt pháp bảo, chăm chú quan sát Huyền Âm.

A Thái cùng Huyền Âm quanh người đều có hồ quang, âm thanh cứ nối từng đợt từng đợt bay thẳng đến, cuối cùng như hóa thành một lực hữu hình trên không trung va chạm vào nhau nổ ầm một tiếng!

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn chạy vào cung Hưng Khánh, hai người bắt đầu thở gấp.

“Trưởng sử, ngươi thật thông minh…”

“Thời điểm như thế này không cần nịnh hót…”

“Ta nói thật mà!”

Hồng Tuấn đi theo Lý Cảnh Lung chạy qua từng gian phòng trong chính điện, Lý Cảnh Lung chỉ sợ gặp phải thái giám hoặc cung nữ nào đó, may mà không có ai. Quắc Quốc phu nhân cuối cùng là trốn ở đâu?

“Ngươi vì sao không dùng Tâm Đăng…”

“Nàng ta đã nói như vậy, chính là muốn ta dùng.” Lý Cảnh Lung bước nhanh qua hành lang bên cạnh điện, đáp, “Mặc dù không biết làm sao, nhưng cảm thấy trong tâm lúc nào cũng tốt.”

“Chờ một chút.” Hồng Tuấn nói, “Ta cảm giác có gì đó không đúng.”

Trong cung Hưng Khánh không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân hai người vang lên từng bước.

“Mỗi khi ngươi có cảm giác thế này…” Lý Cảnh Lung thờ ơ nói, “Tiếp theo xui xẻo sẽ giáng xuống đầu ta.”

Hồng Tuấn: “…”

Hồ yêu biến mất, không biết trốn chỗ nào trong cung Hưng Khánh, bình minh đang chậm rãi dâng lên. Nước mưa tí tách dọc theo mái hiên rơi xuống, cung đình vốn phồn hoa ồn ào, giờ lại hoàn toàn tĩnh mịch.

Một dòng máu sền sệt chảy dọc theo cột trụ, vách tường, xà ngang, từ từ di chuyển xuống dưới, dưới ánh mặt trời u ám, máu từ song cửa sổ, họa bích, đèn trong cung, bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây hai người.

Hồng Tuấn theo bản năng mở Ngũ Sắc Thần Quang, Lý Cảnh Lung đang muốn hắn không bị căng thẳng thì máu tươi điên cuồng vọt đến!

“Coi chừng!”

Biển máu ầm ầm dội xuống, bốn vách tường hóa thành thác nước. Hồng Tuấn dùng Ngũ sắc thần quang bọc hai người lại, nhưng thế tiến công của biển máu kia quá đỗi mạnh mẽ, đánh úp thẳng lên hai người, điên cuồng chèn ép. Lý Cảnh Lung một tay giữ chặt Hồng Tuấn, thân bất do kỷ bị đẩy ra, đồng thời cả hai bị biển máu nâng lên.

“Tâm Đăng…”

“Tất cả đều là máu… Không thi triển được…”

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn ở bên trong vòng bảo hộ của Ngũ Sắc Thần Quang như là một cái kén trong suốt trong bể máu đỏ sậm. Máu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng, Lý Cảnh Lung cố gắng phóng thích Tâm Đăng, Tâm Đăng xuyên qua biển máu chiếu ra bốn phía, nhưng không mảy may hư tổn gì đám chất lỏng khổng lồ này.

Ngũ Sắc Thần Quang bị ngoại lực chèn ép, càng ngày càng ép sát vào hai người. Tay Hồng Tuấn còn không thể duỗi ra được nữa, cắn răng nói: “Ngươi đè lên tay ta…”

Lý Cảnh Lung cố gắng né ra một chút, Hồng Tuấn vận lực dùng Mạch Đao, vung lên chém vào biển máu, mặc dù biển máu bị chém đôi, nhưng chất lỏng kia lại nhanh chóng lấp lại không còn khoảng trống. Hồng Tuấn bắt đầu cảm thấy khó thở, dù có Ngũ Sắc Thần Quang ngăn lại nhưng sắp bị đè đến tắt thở rồi.

Lý Cảnh Lung dùng khuỷu tay, lấy hết sức lực chống đỡ, hai người từ đầu tới chân không còn cách nào giãy dụa, lơ lửng giữa không trung.

Giáo trường bên ngoài cung Hưng Khánh, A Thái cùng Huyền Âm vẫn đang đấu đàn, tiếng đàn như gió táp mưa sa, ngay tại khúc “Tần vương phá trận nhạc” đến đỉnh điểm, A Thái lấy tay chụp dây đàn, trượt một cái, lại mạnh mẽ giục tiếng đàn cất lên.

Dây đàn Ba nhĩ ba đặc đồng thời trấn động, tuôn ra âm thanh như khai sơn liệt bia, một tiếng vang vọng khiến tất cả mọi người trên giáo trường đều chấn động!

Cơ hội!

Cừu Vĩnh Tư vung bút lên, thoáng chống toàn bộ phù điêu trên cổng Tuyên Đức bứt gạch mà bay ra, giữa giáo trường một con Huyền Vũ khổng lồ đứng dậy, gào thét xoay người, đem toàn bộ Lục quân đẩy ngã! Mạc Nhật Căn trên không trung xoay người, liên tiếp bắn ra bảy mũi tên, sau đó hóa thành Thương Lang, dựa vào một đường Huyền Vũ vừa mở ra, chạy theo sau mấy mũi tên.

Huyền Âm muốn đánh đàn, lại bị A Thái xuất một thức chấn động phía dưới, đả thương khí mạch. Huyền Âm quay người bay vọt, đẩy mũi tên của Mạc Nhật Căn ra nhưng lại không né được Thương Lang vọt tới. Huyền Âm đã sợ hãi, Thương Lang lại không thương hoa tiếc ngọc, cắn một cái ngang người nàng, răng nhọn cắm vào, máu tươi phọt ra, nhiễm đầy miệng Thương Lang. Huyền Âm kêu thảm một tiếng, hóa thành nguyên thân là Tỳ bà ngọc, suýt nữa khiến Mạc Nhật Căn mẻ răng.

Mạc Nhật Căn bị đau, hất văng Tỳ bà ngọc, đàn đụng vào bậc thang cẩm thạch, phát ra tiếng vang, từ bậc thang lăn xuống, vỡ nát.

Huyền Âm bỏ mình, yêu lực ngay lập tức mất tác dụng, Lý Long Cơ đã đuổi tới, thét một tiếng: “Lục quân đâu?”

Trên giáo trường, tướng sĩ tỉnh lại hai mặt nhìn nhau, đều không biết vừa xảy ra chuyện gì, bị Lý Long Cơ rống cho một tiếng, lập tức run rẩy lẩy bẩy.

“Mau theo ta tiến vào cung Hưng Khánh cứu quý phí! Ai cứu được nàng, ắt có phong thưởng!”

__________________________________

Yêu mãn Trường An: Yêu quái đầy thành Trường An.
Bình Luận (0)
Comment