Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 53

Màn đêm buông xuống, võ đài trong thành đuốc chiếu sáng rực, ba con Thi Quỷ bị giam trong lồng sắt, cào cấu ra bên ngoài như muốn đào thoát.

Lý Cảnh Lung, Trương Hạo cùng phó tướng Ngô Sảng ở giữa giáo trường quan sát đám Thi Quỷ. Không ít binh sĩ ra khỏi thành lúc ban đêm, nhặt được binh khí, cũng tập kết ở đây.

“Tình hình lão tướng quân thế nào rồi?” Lý Cảnh Lung vùi đầu xem xét vũ khí, hỏi.

“Không tốt lắm.” Trương Hạo đáp, “Bệnh ngày càng nặng hơn, trưởng sử ngươi phải đi lấy binh phù đến, nếu không chúng ta không thể điều động quân đội thành Lương Châu.”

Lý Cảnh Lung hỏi: “Dưới trướng tướng quân không có ai được giữ binh phù sao?”

“Vương tướng quân cũng ngã bệnh rồi.” Ngô Sảng nói, “Đã đưa về phủ nghỉ ngơi.”

“Cấp dưới nữa thì sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Ngô Sảng cùng Trương Hạo không đáp.

Lý Cảnh Lung liền hiểu, Ca Thư Hàn bình thường cực kỳ cẩn thận, binh phù trừ tướng lĩnh tâm phúc họ Vương kia, người khác không được động vào.

“Nhưng ngươi có thể.” Trương Hạo nói, “Ngươi có thủ dụ của Thái tử, có thể mượn tạm binh phù.”

“Tình hình bây giờ, nên án binh bất động, trừ phi Chiến Tử Thi Quỷ tấn công.” Lý Cảnh Lung hờ hững nói, “Ta tin rằng, một khi ra khỏi thành giao chiến, càng thương vong nhiều hơn.”

Ngô Sảng cùng Trương Hạo nhìn nhau, cả hai đều không còn kiên nhẫn nữa.

“Ngươi nhìn vũ khí này đi.” Lý Cảnh Lung giơ đao dưới ánh lửa, ra hiệu Trương Hạo nhìn xem, phía trên có một đường hắc ấn, dường như có tẩm độc.

Trương Hạo trầm mặc không nói gì, Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi nhìn ba con yêu quái này. Con bên trái da dẻ hoàn hảo chỉ có mặt mũi khô héo, như xác khô. Con ở giữa tổn hại khá nghiêm trọng, ở bụng thủng một lỗ, nội tạng đều rơi ra ngoài.”

“Con bên phải thì thảm nhất.” Lý Cảnh Lung dùng trường đao xiên một tay của nó rớt dưới đất, cái tay kia da thịt sớm đã không còn, lộ ra xương cốt xám đen bên trong.

Ngô Sảng nói: “Áo giáp cũng khác nhau.”

Lý Cảnh Lung nói: “Có con mặc đủ một bộ giáp, có con kém nhất thì giáp còn không đủ che thân. Cho nên Chiến Tử Thi Quỷ cũng có phân chia cấp bậc như, dưới bách trưởng, có thập trưởng, ngũ trưởng, binh lính.”

Mọi người trầm mặc không nói gì, đúng lúc có quân thủ thành vớt được một Chiến Tử Thi Quỷ đã đông cứng từ sông băng lên, Lý Cảnh Lung nói, “Chiến Tử Thi Quỷ vũ khí có tẩm độc, khi giao chiến phải phòng vệ thật tốt là điểm đầu tiên. Thứ hai là tìm được nhược điểm của bọn chúng.”

Trương Hạo nhìn qua Chiến Tử Thi Quỷ bị đông lạnh kia, nói: “Băng?”

“Không tồi.” Lý Cảnh Lung đáp, “Hất nước lạnh, băng kết lại khiến xương cốt cứng ngắc, ảnh hưởng đến hoạt động của bọn chúng. Còn điểm nữa, đó là lửa.”

Ngô Sảng gật đầu, lấy dầu hỏa tưới vào trong lồng sắt, đốt một con Chiến Tử Thi Quỷ, lửa cháy hừng hực bốc cao tận trời, Thi Quỷ kia bị đốt không kêu một tiếng, cũng không hề giãy dụa, cứ như vậy mà đốt thành tro. Hồng Tuấn nhìn thấy không đành lòng, Lý Cảnh Lung bảo hắn: “Ngươi hãy nghĩ rằng, bọn họ đã nằm dưới đất cũng không được yên ổn, giờ cuối cùng được giải thoát rồi.”

Hồng Tuấn thấy cũng phải, những binh sĩ này, khi còn sống đều vì bảo vệ quốc gia mà ra trận, ai ngờ rằng sau khi chết đi lại thành hung thủ tàn sát người dân vô tội như vậy.

“Thứ ba là gì?” Trương Hạo trầm ngâm nói.

“Chuẩn bị phòng vệ thật tốt.” Lý Cảnh Lung nói, “Những người trúng độc, ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Trương Hạo cùng Ngô Sảng vội vàng rời đi, sai người đi bố trí canh phòng, còn lại Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn ở giáo trường, xem xét hai con Thi Quỷ còn lại.

Hồng Tuấn nhìn Chiến Tử Thi Quỷ, lại nhìn Lý Cảnh Lung, lông mày Lý Cảnh Lung nheo lại, trong mắt hiện ra vẻ đang suy nghĩ. Đây là thời điểm Hồng Tuấn sùng bái Lý Cảnh Lung nhất, hắn không rõ Lý Cảnh Lung suy luận thế nào. Từ chuyện này sang chuyện khác, mỗi khi hắn tập trung suy nghĩ đều vô hỉ nộ, Hồng Tuấn cảm giác hắn cực kỳ mạnh mẽ, đó là sức mạnh nội tâm, là dũng khí cho dù có gặp núi đao biển lửa cũng không sờn.

Hồng Tuấn hiện giờ hoàn toàn tin rằng Lý Cảnh Lung sẽ có biện pháp cứu được Mạc Nhật Căn và những người khác. Lúc này Ca Thư Hàn đổ bệnh, Lý Cảnh Lung biết rõ mọi chuyện cũng từng bước làm rõ, như án hồ yêu lúc đó, dùng một chiêu cuối lật ngược ván cờ.

Hồng Tuấn không thúc giục, cũng không bỏ đi, chỉ ở bên bồi Lý Cảnh Lung. Một lúc sau, Lý Cảnh Lung mở miệng: “Ngươi thấy bọn chúng làm cách nào phân biệt đồng bạn?”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Thi Quỷ đã chết rồi, nên chắc không ngửi được mùi vị.”

“Ừm.” Lý Cảnh Lung nói, “Có thể là nhìn thấy.”

Nhưng Thi Quỷ phần nhiều không thấy rõ đồng tử, con ngươi đục ngầu màu trắng, nhưng mắt lại di chuyển tới lui, dường như có thể nhìn thấy.

“Chẳng lẽ nghe được sao?” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung cầm một cái chậu sắt, gõ gõ bên tai Thi Quỷ trong lồng sắt, âm thanh kia có thể làm người ta điếc tai nhưng Thi Quỷ vẫn không phản ứng, chỉ chuyên tâm đụng lồng sắt hết chỗ này đến chỗ khác.

Rõ ràng là bọn chúng không nghe thấy, Lý Cảnh Lung cầm một bó đuốc, huơ qua huơ lại trước mặt Thi Quỷ, bọn chúng cảnh giác giơ tay, làm thủ thế như chuẩn bị tấn công.

“Nhìn thấy.” Lý Cảnh Lung kết luận, “Bọn chúng cảm nhận được ánh sáng.”

Hồng Tuấn nói: “Ngược lại ta rất to mò, ngươi cảm thấy chúng nó có suy nghĩ gì không?”

“Không mở miệng nói chuyện được.” Lý Cảnh Lung đáp, “Cái này chỉ trời mới biết… Chúng ta thử cách này xem.”

Lý Cảnh Lung cởi ngoại bào, Hồng Tuấn nói: “Ngươi định làm gì?”

Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn hỗ trợ, mặc áo giáp của bách trưởng Chiến Tử Thi Quỷ, lại rất vừa vặn, Hồng Tuấn thấy qua giáp trụ thời Đường, lại thấy Lý Cảnh Lung mặc giáp thời Hán, dù đã rỉ sét nhưng vẫn lộ rõ khí chất oai hùng.

Lý Cảnh Lung khom người, đi vào lồng, Thi Quỷ kia cảnh giác, mở miệng nhe răng đe dọa.

“Vẫn bị nhận ra.” Hồng Tuấn nói, “Để ta thử xem?”

“Thử bôi đen mặt vậy.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn đi tìm than, bôi đen mặt Lý Cảnh Lung, lại chuyển mấy chậu than ra chỗ khác, sắc trời lờ mờ, nhìn như vậy Lý Cảnh Lung thực giống một con Thi Quỷ.

“Ta vào xem.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn cực kì hồi hộp, Lý Cảnh Lung cẩn thận mở cửa lồng, chui vào.

Thi Quỷ lập tức phát hiện, nổi giận gầm một tiếng định tóm lấy đầu Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung vội nói: “Vẫn nhận ra!” rồi lộn nhào ra ngoài.

“Ngươi thử trợn trắng mắt xem.” Hồng Tuấn nói.

“Như này?” Lý Cảnh Lung cố gắng trợn trắng mắt, nói, “Nhưng như vậy không nhìn thấy gì.”

Hồng Tuấn nói: “Khó thật, chẳng lẽ bọn chúng ngửi thấy mùi được sao?”

Lý Cảnh Lung lột bộ quần áo trên một xác Thi Quỷ đang phân hủy, tràn ngập xú khí, mặc bên ra bên ngoài, cố gắng trợn mắt, chui vào lồng lần nữa.

Thi Quỷ sau song sắt không ngừng giãy dụa muốn bỏ trốn, Lý Cảnh Lung học theo, ngoẹo đầu, duỗi một tay, trợn mắt, nửa bò nửa đạp trên chấn song.

“Giống y hệt!” Hồng Tuấn tán thưởng.

Thi Quỷ quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cũng trợn trắng mắt, nhìn lại.

Một người một Thi Quỷ đối mặt, chớp mắt, Thi Quỷ không nhìn Lý Cảnh Lung nữa.

Thành công!

Lý Cảnh Lung không trợn mắt nữa, Thi Quỷ cũng không phát hiện, thế là hai người xác nhận Thi Quỷ nhìn thấy, ngửi thấy nhưng không nghe thấy gì.

“Đêm khuya hành động.” Lý Cảnh Lung ngửi tay, chỉ thấy một mùi hôi thối.

“Ta nhất định sẽ đi cùng người.” Hồng Tuấn nói.

“Đương nhiên rồi.” Lý Cảnh Lung cười cười.

Vào đêm, Hồng Tuấn trước tiên đi xem xét tình hình Mạc Nhật Căn, kê thuốc đun canh cho hắn, để hắn cảm thấy ấm áp hơn, nhưng Mạc Nhật Căn đã gần như hôn mê. Lục Hứa thấy Hồng Tuấn, liền giữ chặt không cho hắn rời đi.

“Ầy.” Hồng Tuấn nói, “Trưởng sử sẽ cứu được hắn, ngươi cứ yên tâm.”

Hồng Tuấn xem xét Mạc Nhật Căn xong lại đi thăm Ca Thư Hàn, chỉ thấy Ca Thư Hàn dùng thuốc xong thì cũng hôn mê bất tỉnh, lão phu nhân đã khỏe, cầm tay hắn ngồi bên giường, nhẹ giọng nói chuyện với Cá chép yêu.

Hồng Tuấn: “!!!”

Hồng Tuấn giật mình, đang định giải thích, lão phu nhân đã mỉm cười gật đầu với hắn.

Cá chép yêu ở bên cạnh nói: “… Nếu ta bỏ rơi Hồng Tuấn cũng không biết hắn sẽ ứng phó thế nào, chuyện gì cũng không biết.”

Hồng Tuấn vội nói: “Triệu Tử Long không hù dọa người sao?”

Lão phu nhân cười nói: “Làm sao có chuyện đó? Ta đã ngoài năm mươi tuổi, sống đủ rồi, cái gì nên thấy, cái gì không nên thấy cũng đã nhìn qua. Bên ngoài đều là yêu quái đúng không? Lúc này phải nhờ đến các ngươi, dù thế nào, đều phải cẩn thận đấy.”

“Việc đó.” Cá chép yêu nói, “Hồng Tuấn nhà chúng ta ngay cả Yêu Vương cũng diệt trừ được, chỉ sợ Lý Cảnh Lung cản trở thôi…”

Hồng Tuấn: “Cẩn thận trưởng sử đem ngươi làm thịt!”

Hồng Tuấn bắt mạch cho Ca Thư Hàn, dùng thuốc xong mạch tượng cũng vững vàng hơn, thuốc cũng có tác dụng một ít. Tuy không chữa được dứt điểm, nhưng vì công hiệu lưu thông máu khiến người bệnh nhân cũng ấm áp hơn.

Lúc đó Lý Cảnh Lung cùng Trương Hạo nói chuyện ở nội viện, như có tranh cãi gì đó. Cuối cùng Lý Cảnh Lung cau mày tiến đến, dùng ánh mắt ra hiệu Hồng Tuấn rời đi.

Trương Hạo lo lắng: “Lão tướng quân hơn một ngày một đêm chưa xuất hiện, trong thành lời đồn đại nổi lên bốn phía không áp chế được.”

“Trương tướng quân.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Nhất định phải ngăn chặn bằng được.”

“Ta đi cùng ngươi.” Lão phu nhân nói.

Trương Hạo khoát tay, hỏi Lý Cảnh Lung: “Các ngươi định đi đâu.”

Lý Cảnh Lung không trả lời, ra hiệu cho Hồng Tuấn chuẩn bị hành động, bảo cả Cá chép yêu đi cùng.

Canh ba, ngoài thành một mảnh yên tĩnh.

Cá chép yêu vừa chạm xuống tuyết liền kêu ầm: “Lạnh quá!”

“Mau lên!” Hồng Tuấn nói, “Toàn bộ trông cậy ngươi, Triệu Tử Long, ngươi không phải muốn cứu người tích đức sao? Trong thành có đến bốn mươi vạn bách tính đó!”

Cá chép yêu dẫm dầm trên nền tuyết nói: “Có cách nào giúp đỡ lạnh hơn không?”

Lý Cảnh lung nói: “Cho ngươi đôi giày đi vào.” Nói xong lấy đôi giày hôm trước mua ở chợ, Cá chép yêu đi giày nói, “Có cái này ấm hơn nhưng vẫn lạnh quá!”

Lý Cảnh Lung lại lấy túi lót da dê ra, cho Cá chép yêu mặc vào, thấy mấy cái lỗ vừa vặn cho tay chân vào, mắt vẫn nhìn được hai bên, lại rạch miệng túi một cái.

Hồng Tuấn: “…”

“Tay áo thì mặc cái hiện giờ là được.” Lý Cảnh Lung võ trang đầy đủ cho Cá chép yêu, lần này Cá chép yêu không có cớ từ chối nữa.

“Tìm đến Chiến Tử Thi Quỷ Vương.” Lý Cảnh Lung nói, “Tìm thấy thì ghi lại vị trí, về nói cho ta, đi đi.”

Cá chép yêu đành ngoan ngoãn nhanh như chớp chạy đi, tìm Chiến Tử Thi Quỷ Vương Lý Cảnh Lung đã miêu tả.

Lý Cảnh Lung vô cùng kiên nhẫn ngồi chờ dưới tường thành, gió lại thổi, Hồng Tuấn nhích lại gần, cả hai đều mặc Hán giáp nồng nặc mùi xác chết, đêm nay trời rét lạnh thấu xương. Lý Cảnh Lung lấy tấm chăn, quấn chặt cả hai lại.

Hồng Tuấn cười cười nhìn hắn, nhớ tới lần đầu gặp Lý Cảnh Lung, hắn cũng mặc chiến giáp, nhưng không đẹp như bây giờ.

“Sao lại cười?” Lý Cảnh Lung để ý Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn nói: “Không có gì, ngươi mặc giáp đẹp lắm, dù gỉ sét rồi.”

“Việc đó hả.” Lý Cảnh Lung thuận miệng, “Năm đó ở Trường An không biết bao nữ hài mê luyến phong thái ca ca đâu.”

“Càng ngày càng không biết xấu hổ.” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung cười.

Hồng Tuấn nhớ tới lời lão phu nhân, năm đó nàng gặp Ca Thư Hàn một thân nhung trang, liền vừa gặp đã mến, chắc Lý Cảnh Lung cũng không thua kém Ca Thư Hàn khi còn trẻ bao nhiêu.

“Ta thì sao?” Hồng Tuấn nói

“Ngươi…” Lý Cảnh Lung nhìn hắn, nói, “Cũng miễn cưỡng một chút, cố gắng làm phó tướng của ta đi.”

Hồng Tuấn duỗi tay từ bên trong thảm: “Thử đánh một trận xem ai làm phó tướng.”

“Lạnh, đừng có nghịch.” Lý Cảnh Lung vội đè tay hắn lại.

Trong phủ tướng quân, Ca Thư Hàn và Mạc Nhật Căn đã hôn mê hơn tám canh giờ, trong đêm thành Lương Châu đền đuốc sáng trưng, nhưng lại cực kỳ yên lặng. Trong quân doanh tiếng rên rỉ của các binh sĩ ngày càng nhỏ dần.

Đến nửa đêm, Mạc Nhật Căn thở phì phò như cái ống bễ, lồng ngực phập phồng lên xuống, không ngừng run rẩy. Lục Hứa hoảng hốt, chạy ra ngoài, vô thức muốn đi tìm Hồng Tuấn.

“Hồng Tuấn!” Lục Hứa hô.

Hắn tìm khắp hành lang, vội chạy ra chính sảnh, chạy đến bên ngoài liền chậm bước chân lại.

Trên mặt hắn đầy nghi hoặc, thấy trong chính sảnh có một bóng người.

“Xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân ngồi trước giường, cầm tay Ca Thư Hàn, quay đầu nói chuyện.

Trương Hạo đứng trong sảnh nói, “Chiến Tử Thi Quỷ muốn công thành, ta muốn mượn binh phù.”

“Tướng quân chưa tỉnh, không thể đưa binh phù cho ngươi.” Lão phu nhân cau mày nói, “Lý Cảnh Lung trước khi đi đã nói tối nay sẽ tìm được thuốc giải về.”

Trương Hạo đáp: “Lý Cảnh Lung cùng Khổng Hồng Tuấn chạy trốn rồi, đám vệ binh nhìn thấy bọn họ đã ra khỏi thành.”

Lục Hứa núp sau giá sách, thần tình nghi hoặc nhìn Trương Hạo.

Lão phu nhân nói: “Tướng quân chưa tỉnh, ta không đi đâu cả. Trương Hạo, Ngô Sảng đâu?”

Trương Hạo hít một hơi, thấp giọng nói, “Lão phu nhân, Ngô Sảng cũng nhiễm bệnh rồi, tình hình nguy cấp, ta cần điều động binh mã, mau chóng rời thành ứng chiến.”

Trong sảnh yên lặng một lúc, cuối cùng lão phu nhân nói: “Không được.”

Trương Hạo nhíu mày, lão phu nhân nói: “Ta tin tưởng Lý Cảnh Lung cùng đứa nhỏ kia. Khi nghe chuyện bọn họ diệt trừ Yêu Vương ở Trường An, sự việc nan giải sẽ có nhân tài xử lý, ngươi thủ thành cho vững. Ngươi chỉ cần giữ thành, không xuất binh thì tùy ngươi điều động. Đừng có vọng tưởng dùng thân thể phàm nhân mà đối đầu yêu quái.”

Trương Hạo cười lạnh một tiếng.

Lão phu nhân cảnh giác, ngước mắt nhìn Trương Hạo, giọng nói hơi run rẩy, nói: “Trương Hạo, ngươi có tâm tư gì? Muốn trắng trợn cướp đoạt sao?”

Trương Hạo trầm giọng, “Lão phu nhân, ta chính là yêu quái.”

Nháy mắt, Trương Hạo ầm ĩ gào rít, thân thể như bùn nhão phát ra từng đợt âm thanh kỳ quái, không ngừng tan chảy. Trong miệng phun ra luồng khói nửa xanh nửa đen, cuốn lấy lão phu nhân, lão phu nhân không kịp phản ứng, tiếng hô “Người đâu!” còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị thứ khói kia bịt chặt hô hấp.

“A”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Hứa từ sau giá sách vọt ra, tay quơ một bình hoa, phóng đến chỗ Trương Hạo đang từ từ nhão ra như bùn kia.

__________________________________

Trưởng sử chi trí: Trí khôn của trưởng sử
Bình Luận (0)
Comment