“Chỉ là có chút…” Hồng Tuấn nhìn lên mấy đám mây trắng đang bay trên trời, đáp, “Có chút mơ hồ.”
“Ta đây này.” Mạc Nhật Căn nghĩ nghĩ, đáp “Ta phải đi tìm Bạch Lộc.”
“Tìm được rồi sau tính thế nào?” Hồng Tuấn hỏi.
“Về sau hả?” Mạc Nhật Căn khoanh tay gối đầu, híp mắt hưởng thụ ánh nắng mùa đông ấm áp, lẩm bẩm, “Thú nàng làm tức phụ, khi nào yêu ma ở Thần Châu đều bị diệt trừ, cùng nhau trở về Thất Vi…”
“Làm tộc trưởng ư?” Hồng Tuấn hỏi.
“Không.” Mạc Nhật Căn cười, “Tộc trưởng là nhị đệ ta, Thương Lang không làm tộc trưởng được, chúng ta ở lại thảo nguyên, săn thú, chăn gia súc, sinh thật nhiều con cái. Mùa xuân đến, ta sẽ đưa chúng cùng chạy đua với ngựa trên thảo nguyên.”
“Mùa thu thì dẫn chúng đi săn, mang con mồi tốt nhất tặng cho người trong lòng.” Mạc Nhật Căn nói tiếp, “Chờ chúng lớn lên, chúng ta cũng đã già, cùng nhau ở bên hồ Hô Luân ngắm đàn chim di trú, chờ trận tuyết đầu mùa. Cùng bảo vệ giấc mộng người Thất Vi, người Hán, người Sắc Mục, giấc mộng khắp thiên hạ này.”
“Nhưng Bạch Lộc ngươi còn chưa gặp qua.” Hồng Tuấn nói.
“Nàng chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.” Mạc Nhật Căn đáp.
“Giống như lão tướng quân và lão phu nhân sao?” Hồng Tuấn hỏi.
“Đúng vậy.” Mạc Nhật Căn lại cười.
Hồng Tuấn: “Nhưng người còn chưa gặp, lỡ như… nàng không giống tưởng tượng của ngươi? Lỡ như ngươi không yêu thích nàng? Hoặc nàng cũng không yêu thích ngươi thì sao?”
Mạc Nhật Căn: “…”
Tổ tiên tộc Thất Vi truyền lại, Thương Lang và Bạch Lộc là hai đại thần thủ hộ ban ngày cùng đêm đen. Thiếu niên mang theo thần lực Thương Lang được chú định làm bạn với Bạch Lộc. Mạc Nhật Căn chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này, nghĩ một lúc lâu, hắn thành khẩn nói: “Tuyệt không thể.”
Hồng Tuấn cũng không cố chấp, hắn chỉ nói ra nghi vấn này thôi, mà nghe Mạc Nhật Căn trù tính tương lai, lồng ngực hắn nặng trĩu.
Lý Cảnh Lung cùng Ca Thư Hàn thương nghị việc đổi địa điểm đóng quân, mấy lần đại chiến với lời của Lưu Phi, đường đi nước bước của Chiến Tử Thi Quỷ cuối cùng cũng rõ ràng.
Từ Nhã Đan đến Ngọc Môn quan, qua Sa Châu Đôn Hoàng, chia binh hai đường, một đường phía bắc, một đường vượt qua Trường Thành thời Hán rồi xuôi na. Dọc theo Ô lâm, có ba huyện nhỏ, cật lực tránh né đồn trú quân doanh
Một đường khác, dọc theo Kỳ Liên sơn xuôi nam, trên đường cướp bóc vô số thôn trang.
Cuối cùng lưỡng đạo hợp làm một ngoài thành Lương Châu, định dùng thế bọc đánh, lại bị Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn một chiêu phá tan. Loạn quân Chiến Tử Thi Quỷ rời thành, lại quay về Bắc thượng.
“Hai người.” Ca Thư Hàn không tin nổi, lắc đầu nói: “Cứ như vậy mà phá mười vạn đại quân.”
“Chính xác.” Lý Cảnh Lung đáp, “Là ba người một cá.”
Hồng Tuấn bước vào thấy Lý Cảnh Lung và đám tướng lĩnh đang thảo luận địa đồ, Lý Cảnh Lung nhìn hắn một cái, ra hiệu đến bên cạnh.
Hồng Tuấn tiếp lời: “Việc này chỉ có công dụng với yêu quái, với phàm nhân thì vô dụng.”
Ca Thư Hàn quan sát Hồng Tuấn, nói: “Giờ nghĩ lại, hôm đó may mắn lão phu không đuổi kịp ngươi, nếu không đối diện Chiến Tử Thi Quỷ Vương không biết lão phu có đỡ nổi một chiêu không.”
Lý Cảnh Lung nghe thấy biết Ca Thư Hàn có ít nhiều kiêng dè, chính Hoàng thượng cùng Thái tử đã dặn, thuận miệng nói: “Khu ma tư có ước hẹn, nếu tổn hại sinh linh, can dự tranh đấu của phàm nhân sẽ bị sét đánh, vạn kiếp bất phục.”
Sắc mặt Ca Thư hàn mới hòa hoãn đôi chút, lại hỏi: “Như vậy, bảo vệ quốc gia, chống Đột Quyết, Hồi Hột cũng không được.”
“Không được.” Lý Cảnh Lung không do dự trả lời.
Ca Thư Hàn chậm rãi gật đầu, đáp: “Như vậy, việc lùng bắt Chiến Tử Thi Quỷ cùng Trương Hạo, đều giao cho các ngươi.”
Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, cùng Hồng Tuấn ôm quyền cáo từ. Sau khi ra ngoài Hồng Tuấn hỏi: “Ta nhớ là không có ước hẹn kia mà!”
“Lừa hắn thôi.” Lý Cảnh Lung thờ ơ đáp, “Thành Lương Châu đã phái trinh sát theo dõi rồi.”
Hồng Tuấn trong lòng run một cái, hỏi: “Đã tìm được tung tích?”
Lý Cảnh Lung nói: “Mất dấu giữa một trận bão tuyết.”
Hồng Tuấn mơ hồ cảm thấy có sự chẳng lành, hỏi: “Bão tuyết?”
“Ừm.” khóe môi Lý Cảnh Lung hơi nhếch lên, chăm chú nhìn Hồng Tuấn nói, “Bão tuyết.” Chợt nhìn thấy bên ngoài hành lang ánh nắng rực rỡ, nói: “Chiến Tử Thi Quỷ mỗi khi xuất hiện, trời đều rất lạnh còn có gió tuyết, ngươi cảm thấy đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao?”
Hồng Tuấn phát hiện bản thân đã theo kịp suy luận của Lý Cảnh Lung.
“Đi kiểm tra?” Lý Cảnh Lung nói, “Vạn nhất tìm được chân thân một đại yêu quái khác, nhất định sẽ bớt được không ít việc.”
Hồng Tuấn mau chóng trở về phòng, mở cuốn sách Thanh Hùng đưa cho, tục ngữ nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Lúc trước Lý Cảnh Lung chịu thiệt bởi không biết gì về Cửu Vĩ Thiên Hồ, mọi người mới phải chật vật như vậy, lần này không được lơ là.
“Ngươi nhìn trang này.” Lý Cảnh Lung nói.
Cuốn sách kia đã cũ dần theo năm tháng, trang sách bị lật đến sờn mép, là do Địch Nhân Kiệt lưu lại, phía trước chỉ là tiểu yêu quái, càng lật về sau càng nhiều yêu quái khủng bố. Dùng mực đen đóng khung là ‘đã hàng phục’, mà dùng mực đỏ khoanh lại, ý là ‘nguy hiểm’.
Sách này khi lại rất đầy đủ, chỉ là thiếu nhiều trang, lúc trước thiếu một trang về Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng Long Cửu Tử lại đủ, đã giết ba con. Hồng Tuấn liền lần lượt đánh dấu ‘đã hàng phục’, lại lật ngược lại, thấy một yêu quái tên là ‘Huyền nữ’, tay áo màu đen rất dài, trên mặt lại bôi mực đen kịt.
“Tây bắc có Tuyết Thần, trên đỉnh Kỳ Liên sơn…” Hồng Tuấn lại thấy thiếu mất vài trang giấy, mà Chiến Tử Thi Quỷ Vương ghi chép lại chỉ có ba trang, cũng không đầy đủ.
“Không có ghi chép lợi hại của Cửu Vĩ Thiên Hồ.” Lý Cảnh Lung nói.
“Cũng không có ghi nhược điểm.” Hồng Tuấn đáp, “Nhiều yêu quái, ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng có khi chưa từng thấy qua.”
“Hàn Khí.” Lý Cảnh Lung nói, “Chỉ cần chống lạnh thật tốt, xem phía trước xem sao?”
“Ôn Thần!” Hồng Tuấn thấy quái vật bùn kia, không nghĩ rằng cũng được ghi chép lại.
Hai người tụ lại một chỗ xem sách, bên trong có ghi chép lại, Ôn Thần với phàm nhân cực kỳ nguy hiểm, có thể cắn nuốt máu thịt mà hóa lớn, cũng gây ra bệnh dịch.
“Lão phu nhân chính là bị nhiễm bệnh dịch này.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu hít phải một ít sương độc, dùng nước sạch kim đan là có thể giải bệnh.”
Hồng Tuấn đáp: “Đại phu bình thường cũng có thể làm được, bệnh tình lão phu nhân đã không còn gì đáng ngại rồi.”
“Trừ việc đó, Ôn Thần không đáng sợ.” Lý Cảnh Lung nói, “Tâm Đăng của ta không sợ, ngươi có yêu lực, cầm xẻng vây đánh là được rồi, mấu chốt vẫn là Huyền Nữ.”
Hồng Tuấn nhớ tới Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung, liền giơ tay cởi áo hắn, Lý Cảnh Lung cũng không né tránh, mặc cho hắn cởi, lộ ra hình xăm trên ngực trái.
“Vẫn còn pháp lực.” Hồng Tuấn đáp
“Sao hao tổn nhanh như vậy được.” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói, “Nếu không thoải mái, sẽ đến tìm ngươi.”
“Thực ra không dễ nhìn cho lắm.” Hồng Tuấn quan sát nửa ngày, Lý Cảnh Lung mặc lại y phục, đứng dậy nói, “Ta ra ngoài làm chút chuyện, ngươi cứ ở đây suy xét lại một chút.”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn không sợ yêu quái băng tuyết, dù sao hắn có chân hỏa Phượng Hoàng. Như Lưu Phi nói, Ôn Thần có khả năng đã trốn về Nhã Đan hội họp với Huyền Nữ, mưu tính trả thù. Mà từ đây đến Nhã Đan phải qua Sa Châu cùng Qua Châu…
Bên ngoài trời dần ngả về chiều, chợt nghe tiếng áo giáp vang lên, Lưu Phi chậm rãi đi đến, hỏi Hồng Tuấn: “Huynh đệ của ngươi đâu?”
Hồng Tuấn vội vàng đứng dậy tiếp đón, Lưu Phi khoát tay nói: “Đã nhận được hồi báo của trinh sát, ta rời đi bây giờ.”
“Ta đi tìm trưởng sử về.” Hồng Tuấn vội vàng đáp, “Ta không giỏi trả lời ứng…”
“Chẳng qua đến báo cho các ngươi biết một tiếng.” Lưu Phi vân đạm phong khinh nói, trong tay còn cầm Phong kiếm Lý Cảnh Lung trả lại, “Chiến Tử Thi Quỷ quân đoàn, là việc của ta, phải tự ta giải quyết. Không thể gây phiền phức cho các ngươi được.”
Nói xong Lưu Phi xoay người rời đi, Hồng Tuấn sợ hắn phải đi bộ, Lưu Phi đáp: “Ngoài thành còn có không ít Chiến Tử Mã, ta triệu một con đến là được. Ban đêm ngoài thành gió lớn không cần đưa tiễn.”
Hồng Tuấn cũng không dám giữ hắn, đành nhìn hắn từ cổng sau rời đi. Lưu Phi chỉ lấy ít rượu đêm qua chưa uống xong, một tay cầm bình rượu, một tay ôm mũ trụ ra ngoài, Hồng Tuấn từ xa gọi với tới: “Ngươi ổn chứ?”
Mặt trời ngả về tây, Lưu Phi hướng Hồng Tuấn phất tay, lúc ấy Hồng Tuấn còn chậm chạp, không nhận ra bóng dáng cô đơn, cảm xúc của tên tướng quân lưu manh kia. Về sau khi ngồi trong sảnh, càng nghĩ càng thấy không đúng. Thầm nghĩ không phải Lưu Phi cứ như vậy trở về rồi chết đi? Nhưng không phải hắn đã chết rồi sao? Làm gì có cách nào giết được hắn chứ?”
Thuộc hạ không biết ở đâu, Lưu Phi làm thế nào mà thống lĩnh lại quân đoàn? Dựa vào Phong kiếm trong tay sao? Hồng Tuấn không dám khẳng định Lưu Phi có thể đoạt lại quyền khống chế, dù có năm vạn đại quân, có thể chiến thắng thượng cấp của hắn không?
Hồng Tuấn càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, Lục Hứa lại đến.
“Hồng Tuấn.” Lục Hứa nói.
Hồng Tuấn nhường chỗ cho Lục Hứa, tiện tay vỗ vai hắn. Hồng Tuấn rất thích Lục Hứa, vì khi Mạc Nhật Căn sinh bệnh, Lục Hứa trông coi một tấc không rời; thứ hai hắn chỉ nói “Lê Minh tinh” cùng “Hồng Tuấn”, quen biết chưa đến mười ngày, Hồng Tuấn bị hắn gọi danh tự không biết bao lần. Có lẽ nhiều hơn từ nhỏ đến lớn gộp lại, ngay cả Trọng Minh có chuyện cần nói cũng nói thẳng không gọi tên hắn nhiều như vậy.
“Ngươi đói không?” Hồng Tuấn hỏi.
Lục Hứa lắc đầu, xem ra vừa tắm xong, không ngừng lau nước trong tai.
“Ta giúp ngươi.” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa liền nằm xuống, gối đầu lên chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn cầm que, bọc lớp vải mềm ngoáy tai giúp hắn. Lục Hứa hơi hơi run rẩy, Hồng Tuấn liền đắc ý, nói: “Dễ chịu không? Thanh Hùng thích ta giúp hắn ngoáy tai lắm.”
Đang nói chuyện hắn cảm thấy trên chân hơi ướt, Lục Hứa đang nghẹn ngào khóc!
“Làm sao vậy?” Hồng Tuấn vội để hắn ngồi dậy, hỏi: “Lục Hứa, ngươi không sao chứ?”
Lục Hứa đứng dậy, rời đi, Hồng Tuấn nói theo: “Còn bên kia mà!”
Lục Hứa quay đầu, nhìn Hồng Tuấn một chút, ánh mắt mang theo bi thương và phiền muộn. Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Lục Hứa, muốn hỏi nguyên nhân, nhưng Lục Hứa vốn không nói chuyện, có hỏi hắn cũng chỉ nói vài chữ đơn giản.
“Ngươi đợi ta một lát.” Hồng Tuấn nói, “Ta đi tìm Mạc Nhật Căn.”
Lục Hứa xoay người ra khỏi phòng, đi dọc hành lang trở về. Hồng Tuấn bước nhanh ra ngoài tìm Mạc Nhật Căn, tìm khắp cả cái phủ tướng quân cũng không thấy người, lại quay đầu tìm Lục Hứa, Lục Hứa cũng đi mất.
“Lục Hứa?”
“Lục Hứa!”
Hồng Tuấn khoác ngoại bào, hỏi thủ vệ, thủ vệ bảo trinh sát đã rời phủ. Cá chép yêu đang ngồi dưới hành lang ngâm chân, Hồng Tuấn một tay bắt lấy nó, nhét vào bao vải buộc lại rồi xông ra ngoài.
“Hồng Tuấn! Ngươi lại làm gì thế!” Cá chép yêu hô.
“Lục Hứa bỏ đi! Nguy rồi! Mau cho người đưa tin cho Lý Cảnh Lung…”
“Ta đi, ta đi.”
Hồng Tuấn không cho Cá chép yêu rời đi, mang theo nó lên ngựa phóng đi tìm Lục Hứa. Cá chép yêu ở sau lưng Hồng Tuấn bị xóc nảy, không ngừng kêu khổ: “Ngươi tha cho ta đi!”
Trong quân trướng, dưới ánh đèn sáng rõ, Lý Cảnh Lung phanh áo, lộ nửa người, ngồi một chỗ trong doanh phòng. Mạc Nhật Căn đứng bên cạnh, nhìn hình xăm sư phó đang xăm cho Lý Cảnh Lung. Lúc đó trong quân đội thịnh hành xăm hình, binh sĩ cùng tướng lĩnh đều xăm mình, mọi người thường xăm trên vai lưng, một là tin vào có đồ đằng sẽ có thần thủ hộ thân, thứ hai là nếu chết nơi sa trường, rơi mất lệnh bài, chiến hữu cũng có thể nhận diện thi thể.
Châm pháp rất phức tạp, đã châm hơn một canh giờ, vị trí cực nhỏ, vừa vặn trên ấn ký của Lý Cảnh Lung.
Mạc Nhật Căn nhìn hồi lâu, nói: “Lúc trước làm sao mà ngươi không có hình xăm nào?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Khi đó vốn không thích, lại trân quý thân thể phụ mẫu ban cho, giờ nghĩ lại, sẹo cũng đã có, đâu khác gì.”
Mạc Nhật Căn cười nói: “Sao ta cảm thấy còn có ý tứ gì khác nhỉ?”
“Đừng có nói nhảm.” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói, “Hồng Tuấn không biết từ đâu học được mấy thứ kỳ quá, không phải do các ngươi nói hươu nói vượn sao?”
Mạc Nhật Căn dọn hòm gỗ, nói: “Châm cho ta một hình.” Nói xong đưa mảnh da khắc hình Lộc thần cho sư phó, nói: “Hình này đi.”
Sư phó xăm xong cho Lý Cảnh Lung, nói: “Trong năm ngày phải cẩn thận không được dính nước.” Sau đó đổi châm, hơ lửa, rút thuốc màu. Mạc Nhật Căn cởi ngoại bào, để lộ cánh tay cùng bả vai, để sư phó xăm lên.
Lý Cảnh Lung nhặt hình lộc kia lên, xem xét cẩn thận, hỏi: “Ngươi khắc?”
“Lục Hứa.” Mạc Nhật Căn nói.
Lý Cảnh Lung: “…”
Mạc Nhật Căn: “?”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát nói: “Lộc mà Lục Hứa nói, chính là ngươi nghe nhầm, hắn nhớ mãi dòng họ mình thôi.”
Mạc Nhật Căn gật đầu, Lý Cảnh Lung nhặt tấm da điêu lên, hỏi: “Thứ này… giải thích thế nào?”
Mạc Nhật Căn mở to hai mắt, ý thược được điều gì muốn đứng dậy, Lý Cảnh Lung đè hắn lại, ra hiệu ngồi xuống, sư phó bắt đầu thi châm xăm hình, chờ xong rồi nói.
“Có một việc ta muốn hỏi đã lâu. Thương Lang là huyết mạch truyền lại, hay là đầu thai chuyển thế?” Lý Cảnh Lung đứng trước gương tỉ mỉ nhìn hình xăm trên ngực, hờ hững dùng đầu ngón tay gõ bàn.
Mạc Nhật Căn trầm tư, Lý Cảnh Lung lườm hắn một cái, nói: “Ngươi không cần để ý, không tiện trả lời cũng không sao. Ta đã đáp ứng từng thành viên của Khu ma tư, giúp A Thái phục quốc, vì Cừu Vĩnh Tư tìm Hắc Giao, cũng đồng ý giúp ngươi tìm Bạch Lộc.”
Mạc Nhật Căn vội nói: “Không, ta coi mọi người như người thân, không phải không tiện nói, mà chính ta… cũng không rõ lắm.”
Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, cười, “Mặc dù sức lực thua kém, nhưng năng lực suy đoán chắc cũng giúp ít nhiều.”
Mạc Nhật Căn lại cười, “Kẻ sĩ không gặp ba ngày, đã phải nhìn bằng con mắt khác. Hồng Tuấn thay đổi ngươi nhiều đó, trưởng sử.”
Mặt Lý Cảnh Lung hơi đỏ lên, “Đừng nói những cái này nữa, vậy là truyền lại qua huyết mạch hay đầu thai?”
“Có lẽ là đầu thai.” Mạc Nhật Căn nói, “Trưởng lão trong tộc nói qua, thuật biến hóa này không phải đời nào cũng xuất hiện, có khi là mấy trăm năm mới có một lần.”
“Chỉ định chuyển sinh trong tộc sao?” Lý Cảnh Lung nhíu mày.
Mạc Nhật Căn cau mày suy nghĩ, lại nói: “Nghe nói rằng đều luân hồi trong tộc Thất Vi.”
Lý Cảnh Lung hỏi: “Nhất định là nữ hài sao?”
Mạc Nhật Căn đáp: “Theo ghi chép từ xưa, thì đều là nữ hài.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm, nói: “Như vậy nếu Thương Lang không đầu thai hóa thành người thì sẽ có hình dạng gì, xuất hiện ở đâu?”
Vấn đề này Mạc Nhật Căn cũng chưa hề nghĩ tới, nhưng Lý Cảnh Lung phỏng chừng có suy đoán. Thương Lang cùng Bạch Lộc mấy trăm năm đầu thai chuyển kiếp một lần, như vậy ắt hẳn sẽ có thần điện – thường thường không có chuyện gì sẽ chờ đợi ở thần điện, lúc này mới có thể thông suốt được.
“Có thể thần lực Thương Lang Bạch Lộc, nếu không đầu thai sẽ trú ngụ trong bích họa.” Ngón tay thon dài của Lý Cảnh Lung lật qua lật lại tấm da diêu kia, còn nói, “Đến khi Thiên Ma giáng thế, tự tìm một gia đình để đầu thai, cái này chắc không sai?”
Mạc Nhật Căn chần chừ nói: “Cái này... Là phỏng đoán.”
Lý Cảnh Lung nói: “Thần lực Thương Lang đến tộc ngươi, nhập vào thân thể ngươi vì thế nên có pháp lực thần thông.”
“Đúng.” Mạc Nhật Căn gật đầu nói.
Lý Cảnh Lung lại nói: “Giả như thần lực Bạch Lộc cũng đến một hộ gia định nhưng bị yêu tộc mai phục bắt giữ thì sao?”
Mạc Nhật Căn: “…”
Lý Cảnh Lung: “Ta biết đây là suy đoán thôi, nhưng dù sao ta với yêu ma quỷ quái vốn không am hiểu, nhưng nghe qua lão nhân giảng thuật, liên quan đến đầu thai chuyển kiếp…”
Mạc Nhật Căn lẩm bẩm nói: “Nếu tại thời điểm Bạch Lộc chuyển sinh bị chặn đánh rồi bắt đi…”
Mạc Nhật Căn kinh hãi, cùng Lý Cảnh Lung nhìn nhau.
Lý Cảnh Lung nói: “Lão nhân bảo rằng nếu đầu thai một nửa mà bị chặn lại, tam hồn thất phách không đầy đủ sẽ…”
Sư phó đã xăm xong, Mạc Nhật Căn vội vã khoác ngoại bào, trả tiền rồi chạy ra ngoài, Lý Cảnh Lung đuổi theo, nói: “Dừng lại!”
“Không chừng Lưu Phi sẽ biết.” Lý Cảnh Lung nói, “Trước tìm hắn hỏi xem! Đi!”
Hai người phi ngựa hồi phủ.
Lúc này Hồng Tuấn tìm kiếm Lục Hứa khắp nơi, đã đến cổng thành, hỏi thăm một chút thì binh sĩ xác nhận Lục Hứa đã rời thành rồi!
Hắn muốn đi đâu?!
Hồng Tuấn sai người báo tin cho Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn, rồi đuổi theo. Trời tối cái gì cũng không nhìn thấy, dấu chân trên mặt đất lộn xộn, lại gặp một đội vệ binh đang tuần tra, họ gặp qua một trinh sát bạch y chạy về phía tây bắc đã rời ngoại ô Lương Châu.
“Lục Hứa đi chỗ nào rồi!” Cá chép yêu hét lớn, “Khẳng định là Mạc Nhật Căn không chịu trách nhiệm với người ta, nên mới bỏ chạy. Hồng Tuấn, chân ta lạnh quá, muốn nứt ra rồi, ngươi mau mau đem ta…”
Hồng Tuấn giục ngựa như bay, phóng qua dòng suối nhỏ, gói Cá chép yêu kĩ lại, như một cơn gió xông ra ngoài.
Cùng lúc này, Lý Cảnh Lung cùng Mạc Nhật Căn trở về phủ tướng quân, tìm Lưu Phi, thủ vệ báo lại Lưu Phi đã rời đi.
“Đi rồi?!” Mạc Nhật Căn hỏi.
Lý Cảnh Lung ra hiệu không sao, sáng nay Lưu Phi tìm hắn đòi kiếm. Lý Cảnh Lung biết hắn sẽ quay về đoạt lại binh lính của mình.
“Lục Hứa đâu?” Mạc Nhật Căn vội vàng đi tìm Lục Hứa.
Hai người tìm trong phòng, không thấy, Mạc Nhật Căn ra ngoài hỏi, mới biết Lục Hứa đã rời đi.
“Đi rồi?! Không thể nào! Đều là lỗi của ta…” Mạc Nhật Căn lập tức muốn cưỡi ngựa đi tìm người.
Lý Cảnh Lung nói: “Đừng hoảng hốt, bình tĩnh!”
Mạc Nhật Căn lên ngựa nói: “Nếu Hồng Tuấn bỏ đi, ta tin ngươi cũng không thể tỉnh táo nổi.”
“Hồng Tuấn sẽ không bỏ đi!” Lý Cảnh Lung nói, “Trước tìm hắn hỏi rõ ràng rồi nói!”
Hai người đi tìm Hồng Tuấn, vệ binh nói: “Khổng đại nhân? Đã đuổi theo tên ngốc kia rồi.”=
“Ngươi đừng hoảng hốt.” Mạc Nhật Căn ngược lại rất tỉnh táo, nói: “Hồng Tuấn có bản lĩnh, nếu đã đuổi theo, Lục Hứa chắc hẳn chưa chạy xa, chúng ta chỉ cần…”
Lý Cảnh Lung không nói lời nào, vọt tới hậu viện phi thân lên ngựa, chớp mắt đã vung roi cưỡi ngựa mất dạng.
Mạc Nhật Căn giận dữ hét lên: “Chờ ta một chút!”
______________________________________
Hai bố này vừa tự vả rồi quay ra vả lẫn nhau ạ =))))