Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 86

Hoàng hôn sắp đến, sắc trời mờ dần, chỉ thấy thủ vệ Định Lăng đã lùi xa, không ai dám đến gần, hiển nhiên là nghe sự việc từ nơi khác mà sợ hãi. Ba người nấp ở một chỗ chờ đợi, Lý Cảnh Lung quan sát xung quanh, một lát sau, A Sử Na Quỳnh tiến lên mở cửa.

“Triệu Tử Long.” Lý Cảnh Lung nói với Cá chép yêu, “Ngươi trông chừng bên ngoài, có người đến thì báo cho chúng ta.”

Thân hình Cá chép yêu vừa vặn chui được qua ống thông gió, liền nghe lời trốn vào hồ nước gần đấy, chờ đợi.

“Đi!” Lý Cảnh Lung kéo Hồng Tuấn, lách người tiến vào Định Lăng. Hai người vào xong, A Sử Na Quỳnh liền đóng cửa lại.

“Ngươi định đem chúng ta…” Hồng Tuấn còn chưa nói xong đã bị Lý Cảnh Lung lôi vào.

“Nếu không việc gì, sáng sớm mai hắn sẽ đến mở cửa cho chúng ta.” Lý Cảnh Lung nói, Hồng Tuấn định thắp đèn đã bị Lý Cảnh Lung chặn lại.

Giơ tay không thấy năm ngón, Lý Cảnh Lung nói bên tai Hồng Tuấn, “Nắm chặt tay ta.”

Thông đạo Định Lăng như mê cung, suýt chút nữa Hồng Tuấn va phải đồ, Lý Cảnh Lung vội vàng giữ hắn lại, ra hiệu đứng sát tường mà đi. Mà thần kỳ ở chỗ, Lý Cảnh Lung dường như rất quen thuộc nơi này, hai người bám theo tường không biết đi đến đâu, cái gì cũng không nhìn thấy, Hồng Tuấn chỉ cảm nhận được nhiệt độ nơi bàn tay Lý Cảnh Lung.

“Ngồi đi.”

Hồng Tuấn ngồi lên một cỗ quan tài, bỗng nhiên giật mình, Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói, “Đây là  y quan trủng [1] của Địch công.”

Lúc này Hồng Tuấn mới thở phào, Lý Cảnh Lung nghiêng tai lắng nghe, ở chỗ sâu dưới đất thế này, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, dường như còn nghe được nhịp tim của hai người. Dưới đất lạnh hơn so với bên ngoài một chút, Lý Cảnh Lung liền xoa tay cho Hồng Tuấn.

“Chờ tới khi nào?” Hồng Tuấn hỏi.

“Đến sáng mai.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta đoán Tửu, Sắc, Tài, Vận, mỗi con chiếm một lăng, chỉ không rõ mục đích của chúng. Mà Giải Ngục cũng trấn giữ một lăng, chính là Chiêu Lăng.”

“Nhưng khi Trình Tiêu đến Chiêu Lăng không thấy Giải Ngục.” Hồng Tuấn nói, “Huynh không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Nó biết em đến Chiêu Lăng mới chờ ở đó,” Lý Cảnh Lung đáp, “Không kỳ quái chút nào, ta đã xác định đây là cạm bẫy nó giăng sẵn rồi.”

Hồng Tuấn lập tức hiểu ra!

“Nói như vậy…”

“Suỵt!”

“Giải Ngục phái Tửu, Sắc, Tài, Vận.. nếu ta đoán không nhầm là đến đế lăng các đời tìm đồ vật gì đó.” Lý Cảnh Lung không sợ hãi mà nói, “Khi xảy ra chuyện, Hoàng Dung đến báo tin cho Khu ma ti, Giải Ngục biết được bèn tương kế tựu kế, đến Chiêu Lăng chờ em.”.

“Còn có một khả năng khác.” Hồng Tuấn nghiêm trang nói.

“Khả năng gì?” Lý Cảnh Lung thấp giọng hỏi, vòng tay ôm Hồng Tuấn kéo lại.

Hồng Tuấn đáp: “Nếu Trình Tiêu đã gặp Giải Ngục thì sao?”

“Không có khả năng.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười, “Trình Tiêu là người phàm, việc ấy ta dám khẳng định.”

Hồng Tuấn im lăng, Lý Cảnh Lung lại nói: “Trước còn trong quân, ít nhiều hài tử ta đều thấy từ khi còn bé.”

“Ừm, hai người quen biết chắc đã lâu.” Hồng Tuấn nói.

“Em ăn dấm đấy à?” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói, thanh âm còn mang theo ý cười.

Hồng Tuấn không trả lời, Lý Cảnh Lung còn nói: “Ta còn tưởng em không thích ta đến vậy, giận rồi à?”

Hồng Tuấn: “...”

Hồng Tuấn chỉ muốn đánh hắn, nhưng Lý Cảnh Lung lại nói: “Chỗ này là y quan trủng, không thể hôn được…”

Nói xong Hồng Tuấn cảm nhận được bờ môi nóng rực của Lý Cảnh Lung nhẹ nhàng chạm lên môi mình một cái, phải vội vàng đẩy hắn ra, trong mộ không làm loạn được.

“…Chắc Địch Công… sẽ không trách tội ta đâu.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn biết Lý Cảnh Lung tự cho mình là người thừa kế ý nguyện của Địch Công, tự hào là truyền nhân của Địch Nhân Kiệt. Nhưng mỗi khi Hồng Tuấn nghe tới cái tên này sẽ nhớ tới bi kịch năm xưa, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, liền thở dài.

Lý Cảnh Lung lại hiểu nhầm ý, cười nói: “Em không tin ta sao?”

“Không có.” Hồng Tuấn đáp, “Ta có thể xem xét chỗ này không.”

Lý Cảnh Lung nói: “Thắp một ngọn đèn thôi, ta cũng không dám chắc ở đây có yêu quái hay không, mới không cho em thắp đèn. Giờ nghĩ lại, chắc không có đâu.”

Nói xong hắn mở hộp gỗ, đom đóm bay ra chiếu sáng lờ mờ một căn phòng nhỏ này, trong phòng chỉ có một cỗ quan tài bằng gỗ đen, bên trong đựng y phục của Địch Nhân Kiệt. Hồng Tuấn liền nhìn bốn phía, thấy trong mộ trạch này có không ít sách vở cùng họa ảnh.

“Mộ của Địch Công nằm ở Lạc Dương.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng Trung Tôn kiên quyết phải lập một y quan trủng cho ông ấy ở đây.”

Hồng Tuấn hỏi có được xem không, Lý Cảnh Lung ra hiệu cứ tùy ý, rồi vắt chân, nói: “Không ít thứ là do ta mang vào lúc tế tự hàng năm. Ngày trước còn nghĩ đặt Trí Tuệ kiếm ở đây.”

Lý Cảnh Lung lúc vào Long võ quân làm giáo úy, hàng năm đều phải đi theo hoàng thất, đến bái tế liệt tổ liệt tông hoàng gia Đại Đường, khi đến Định Lăng thường nán lại lâu hơn một chút.

“Trình Tiêu là biểu đệ xa của Liên Hạo.” Lý Cảnh Lung nói, “Đại Lý tự Liên Hạo chắc em đã gặp rồi đấy.”

Hồng Tuấn: “Ừm.”

Đom đóm tỏa sáng, Hồng Tuấn nhìn lên giá sách, đều là bản sao hồ sơ các vụ án ở Lạc Dương những năm Thần Long. Lý Cảnh Lung như chìm vào ký ức, “Lục quân đều có các đội dự bị, trong đội đều là thiếu niên, ai cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, năm ấy ta cũng từng ấy tuổi đã đến.”

“Ừm.”

“Các giáo úy hàng năm sẽ đi thăm đám thiếu niên, chọn người, Trình Tiêu với ta quen biết lúc ấy, hắn rất thông minh, lá gan cũng lớn…”

“À.”

“Nhưng ta không thích.”

“Huynh thích gì?”

“Ta thích người nào dáng dấp xinh đẹp, nhưng hơi ngốc một chút.”

Hồng Tuấn: “…”

Lý Cảnh Lung nói: “Đúng là không được, vẻ ngoài đẹp mắt thì cũng thôi đi, hắn lại quá thông minh, ca ca không hầu được.”

Hồng Tuấn lạnh lùng nói: “Dáng vẻ hắn rất đẹp mà.”

“Thế kia mà cũng là đẹp? Mắt để đâu rồi?” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn quay người muốn lấy sách đập đầu hắn, Lý Cảnh Lung lại cười, nhường chỗ cho Hồng Tuấn ngồi xuống. Hồng Tuấn định mặc kệ muốn ra ngoài, Lý Cảnh Lung lại nói: “Đừng đi lung tung, đợi ở đây đi.”

“Ta thật không thích những người thông minh.” Lý Cảnh Lung nói, “Vì chính ta cũng thông minh rồi.”

Hồng Tuấn thấy trong lòng chua chua, “Lúc trước ở Long võ quân có phải có nhiều hài tử rất thích huynh đúng không?”

“Cuối cùng cũng hỏi rồi sao?” Lý Cảnh Lung cười.

“Có phải huynh… thích thiếu niên có dáng vẻ xinh đẹp đúng không.” Hồng Tuấn lại mở một bức tranh. Lý Cảnh Lung giơ tay, bắt một con đom đóm thả gần Hồng Tuấn, chiếu rọi bức tranh.

Lý Cảnh Lung: “Ta nói thật em sẽ không giận chứ?”

“Không tức giận.” Hồng Tuấn đáp.

“Đúng.” Lý Cảnh Lung nghiêm túc nói: “Từ khi mới mười ba mười bốn ta đã biết bản thân không thích nữ hài nhi rồi, chỉ thích thiếu niên, chắc là trời sinh ra đã vậy.”

Hồng Tuấn nhớ đến Tần Ngũ, Trình Tiêu, lại nhớ tới biểu hiện của Lý Cảnh Lung khi ở Bình Khang cuối cùng cũng hiểu. Nhưng Lý Cảnh Lung thẳng thắn thừa nhận như vậy khiến hắn hơi bất ngờ. Dường như chỉ lúc này mới nhìn thấy mặt khác của Lý Cảnh Lung.

“Nhưng lúc ta ở Long võ quân, thật sự thanh bạch.” Lý Cảnh Lung nói.

“Ta biết, huynh nói rồi mà.” Hồng Tuấn cười đáp lại.

“Em hỏi ta thích em từ khi nào.” Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, “Có thể là khi mới gặp nhau được vài lần, đã thích em rồi.”

Hồng Tuấn xoay người, tường tận nhìn Lý Cảnh Lung, trong lòng cảm xúc phức tạp ngổn ngang. Lý Cảnh Lung nói: “Đến đây, Hồng Tuấn, ta nhớ em.”

Hồng Tuấn tiến đến, ngồi lên đùi Lý Cảnh Lung, cúi đầu nhìn hắn, Lý Cảnh Lung cũng ngẩng đầu nhìn lại, nói, “Năm đó ở Long võ quân, bọn họ dùng chuyện này mà hủy hoại thanh danh của ta.”

Hồng Tuấn vuốt ve gương mặt Lý Cảnh Lung, ôm cổ hắn, để hắn tựa vào hõm vai mình.

Lý Cảnh Lung còn nói: “Có khi ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta thích cái gì? Giống như Tần Ngũ hay Trình Tiêu? Cảm giác như đang tìm kiếm ai đó, nhưng đều không giống, mơ mơ hồ hồ…”

Hồng Tuấn mở to mắt.

“Nhưng khi gặp lại ở Khu ma ti, đánh một trận, lúc đầu không nhìn rõ, khi thấy em…” Lý Cảnh Lung nói, “Cũng thật kỳ quái, ta cảm thấy đúng là em. Đúng là em rồi…”

Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Hồng Tuấn, nói: “Lông mày, cặp mắt, tướng mạo này, thậm chí cách em nói chuyện, bình thường ngốc nghếch ngây ngô như thế… Đều khiến ta thấy… dường như là số mệnh an bài, thấy người nào giống em sẽ có cảm tình… lúc trước quen biết bọn họ vì cảm thấy có gì đó quen thuộc, nhưng mới chỉ có một chút mà cũng khiến ta hơi rung động, huống chi là…”

Hồng Tuấn không khỏi nghĩ đến quá khứ lúc còn nhỏ, cúi đầu nhìn sâu vào mắt Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, ngẩng đầu, đom đóm bay xung quanh hai người, yếu ớt tỏa sáng. Lý Cảnh Lung dường như đang ngưỡng vọng một vị thần nào đó.

Tay Hồng Tuấn vẫn đặt bên má Lý Cảnh Lung, từ từ xâu chuỗi sự việc, ký ức của Lý Cảnh Lung có lẽ là bị Thanh Hùng hoặc Địch Nhân Kiệt… phong ấn lại.

Nhưng từ trong nội tâm của hắn, vẫn nhớ đến mình.

Nhớ kỹ vì muốn cắt bỏ ma chủng trên người mình nên mới tầm tiên học đạo, học pháp thuật, nhớ kỹ quãng thời gian kia, nên tìm kiếm bóng dáng mình từ những thiếu niên khác.

Hắn vốn không muốn nói, vì khi nói ra, dường như đã bỏ hết những phòng bị của bản thân với Hồng Tuấn.

“Huống chi là vương tử của ta?” Lý Cảnh Lung nhướn mày, thấp giọng nói.

Hồng Tuấn nhìn kỹ gương mặt anh tuấn của Lý Cảnh Lung, nói: “Thi thoảng ta nghĩ, nếu như cha ta là Yêu Vương Trường An, chắc huynh sẽ rất vất vả đấy.”

Lý Cảnh Lung mỉm cười, nói: “Nếu hai ta phải sống chết đánh nhau, không chừng ta sẽ không nương tay với em đâu.”

“Ta cũng không hạ thủ lưu tình đâu.” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung nói: “Đương nhiên rồi.”

Đột nhiên Lý Cảnh Lung nghĩ đến chuyện khác, lẩm bẩm nói: “Năm đó cha em đánh nhau với Giải Ngục là thế nào?”

Hồng Tuấn hơi mơ hồ, chuyện năm đó, hắn cũng chả biết bao nhiêu, nói: “Yêu tộc chia hai phe.”

“Vậy là, trong yêu tộc cũng có tranh đấu?” Lý Cảnh Lung nói.

“Tất nhiên.” Hồng Tuấn đáp.

Lý Cảnh Lung nhíu mày suy nghĩ, Hồng Tuấn cảm thấy hắn đoán ra điều gì, liền nhảy xuống ngồi sang bên cạnh.

“Huynh đang nghĩ gì vậy?” Hồng Tuấn hỏi.

Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn, nói: “Ta có cảm giác, ta phải bắt được manh mối kia. Lời vừa rồi của em, nói lại xem.”

“Nếu như cha ta là Yêu Vương Trường An?” Hồng Tuấn nói.

“Sau đó.” Lý Cảnh Lung đáp.

“Yêu tộc chia hai phái?”

Lý Cảnh Lung đột nhiên hiểu ra, nói: “Theo tin tình báo của Vĩnh Tư, em có nhớ huynh ấy đã nói gì không?”

“Tửu, Sắc, Tài, Vận.” Hồng Tuấn nói: “Tứ yêu quái.”

“Bọn chúng làm gì?” Lý Cảnh Lung hơi vội rồi, hắn cảm giác sắp nắm được chân tướng, chỉ còn cách một chút thôi.

“Thủ hộ một ma chủng khác?” Hồng Tuấn nói, “Giải Ngục tách ba hồn, hóa thành ba ma chủng thay thế cho Thiên Ma chủng mà hắn không tìm được…”

Lý Cảnh Lung nói: “Một cái trong cơ thể Lục Hứa.”

Hồng Tuấn gật đầu, “Nhưng đã bị chúng ta hủy mất.”

“Một cái khác không rõ.” Lý Cảnh Lung run giọng nói, “Ngày ấy hai người ở Chiêu Lăng, cảm thấy nó là cái thứ hai hay thứ ba?”

Hồng Tuấn gãi đầu, không biết trả lời thế nào, Lý Cảnh Lung lại nói: “Tâm Ma cần một vật chủ ký sinh, em cảm thấy giữa hai Tâm Ma của Giải Ngục có thể đấu đá lẫn nhau không?”

“A!” Ý tưởng này quả không thể nghĩ ra, nhưng Hồng Tuấn cảm nhận được tại sao Lý Cảnh Lung suy đoán như vậy, yêu tộc chia ra hai phe phái – Tâm Ma của Giải Ngục cũng có thể chia ra, như khi một hồn hóa thành Tâm Ma, đưa vào hồn phách Lục Hứa, dù cố gắng ma hóa nhưng Lục Hứa vẫn là Lục Hứa, hắn không hóa thành Giải Ngục được!

Cũng có thể nói, trong Thần Châu đại địa, có một Tâm Ma có ý thức tự chủ được, người cũng được, yêu cũng thế, hắn thực sự tồn tại.

“Vì thế kẻ địch của chúng ta giờ là hai chứ không phải một?” Hồng Tuấn nói.

“Nếu như chúng đánh lẫn nhau thì sao?” Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn lẩm bẩm: “Không đến mức như vậy chứ…”

Lý Cảnh Lung nói: “Giải Ngục dùng hồn phách luyện thành ma chủng, lại tìm ký thể để nuôi dưỡng, cái này cũng không chắc sẽ xâm chiếm được ký thể. Cũng có thể nói là người đó vẫn có ý niệm riêng của hắn, đúng không?”

Hồng Tuấn gật đầu, Lý Cảnh Lung nói: “Nếu là ta, không chừng ta sẽ cắn nuốt lại Giải Ngục, hoặc cố gắng thoát khỏi khống chế của hắn.”

“Ta cảm thấy Giải Ngục sẽ không nói điều này cho ký thể.” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung: “Vậy chúng ta không ngại nói cho hắn biết.”

Hồng Tuấn: “...”

Ngay lúc này, Lý Cảnh Lung lập tức im lặng, thu đom đóm lại, tay phải bưng miệng Hồng Tuấn, ôm Hồng Tuấn nấp vào góc tường.

Một trận gió thổi vào, dường như có rất nhiều quỷ hồn ầm ầm lướt ngang qua, sách trên kệ bị gió thổi bay, ánh sáng màu lam lấp loáng. Nháy mắt như bầy quỷ phục sinh xuất hiện cực kỳ tráng lệ.

Linh lực xuyên thẳng tới, càn quét trong Định Lăng, mang theo tiếng cười khàn khàn của một nam tử. Hồng Tuấn nghe thấy âm thanh kia, liền trợn mắt rùng mình.

Trận gió kỳ quái kia ngưng lại, ‘vù’ một tiếng biến mất, Lý Cảnh Lung kéo Hồng Tuấn từ trong góc ra, tay trái Hồng Tuấn nắm chặt ngón tay của Lý Cảnh Lung, tay phải cầm theo phi đao, hai người nhẹ nhàng từ y quan trủng ra ngoài.

Ánh sáng màu xanh như một dòng sông chảy qua đế lăng, Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn cúi xuống, tránh khỏi quang hà. Hai người trốn sau một bức tượng cao ba trượng. Thấy một thân ảnh với động tác kỳ quái tiến vào mộ.

Bọn họ chỉ thấy một cái bóng, nhìn giống như một người chống quải trượng, không một tiếng động mà tiến lên chỗ bục cao, theo sau lại có hai con yêu quái. Hai con yêu quái dùng ngôn ngữ của nhân tộc mà nói chuyện, thanh âm giống như tiếng khỉ.

“…trong miệng.. ở đâu?” Một con yêu quái nói, “Cửa mộ… mở.”

“Nhanh.” Con còn lại đáp, “Không có… Thời gian…”

Con thứ nhất cười lạnh đến chói tai, sau đó mộ thất phát ra tiếng ầm ầm, quan tài của Lý Hiển bị mở ra.

Hồng Tuấn thăm dò nhìn ra, lập tức bị Lý Cảnh Lung kéo lại, Hồng Tuấn vội ra hiệu không sao, hai yêu quái kia tiến vào xong, Lý Cảnh Lung cũng thăm dò nhìn xem.

Đài cao giữa mộ tỏa ra hào quang kỳ dị màu tím, dường như có vô số người đang nói chuyện, ca hát, lại có tiếng tiền rơi lẻng xẻng không dứt.

Lý Cảnh Lung nhanh chóng viết lên lưng Hồng Tuấn một chữ: Tài.

Hồng Tuấn mở to hai mắt, hào quang lịm dần, sau đó vang lên một trận âm thanh loạn hưởng.

Bọn chúng đang làm gì? Hồng Tuấn hiếu kỳ sắp phát điên, nhưng không thể đi theo, Lý Cảnh Lung vẫn nắm chặt tay hắn, không để hắn manh động.

Sau một khắc, âm thanh đều ngừng lại.

“Ta… Giải Ngục… Biết.”

“Hắn định… làm thế nào? Càng… an bài… không giết…”

“….đơn giản.”

“Bọn chúng sẽ không biết…”

“Nói cũng kỳ quá… Mai phục.”

“…Ở Kiều Lăng…”

Hai thân ảnh lại đi ra ngoài.

Thanh âm kia cực nhỏ, mơ hồ không rõ. Lý Cảnh Lung cố gắng lắng nghe, sau khi yêu quái rời đi chưa đầy một chén trà, trong mộ lại yên tĩnh như cũ.

“Cái gì vậy?” Hồng Tuấn kinh ngạc nói.

Lý Cảnh Lung ra hiệu, im lặng suy nghĩ.

“Khu ma sư trong lời Giải Ngục, hay chính là… Bọn quan binh ở đâu?” Lý Cảnh Lung cố gắng thuật lại, “Cửa mộ không bị mở ra. Con này thúc giục con kia nhanh chóng không được chậm trễ.”

Hồng Tuấn như được gợi ý, cũng từ từng chữ ngắt đoạn kia đoán ra được một chút, nói: “Giải Ngục đã biết?”

“Ta hoài nghi Giải Ngục đã sớm biết rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Hắn biết rồi thì có thể làm gì? Càng không biết chúng ta sắp xếp thế nào. Không giết người mà nhắc đến ‘đơn giản’, bọn chúng không biết bố trí của ta. Nói cũng kỳ quái, thế mà không có mai phục? Chắc là ở Kiều Lăng.”

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn nhìn nhau, Hồng Tuấn thấp giọng hỏi: “Bọn chúng cùng Giải Ngục không phải một phe?”

Lý Cảnh Lung nói: “Yêu quái nào mà nói chuyện như vậy? Cá? Hay chim chóc?”

Hồng Tuấn nhíu mày, lắc đầu: “Chống hai quải trượng là cái gì?”

Hồng Tuấn đang định đứng dậy, lại bị Lý Cảnh Lung giữ lại, đến khi Cá chép yêu tiến đến, gọi: “Hồng Tuấn?”

Hồng Tuấn mới cùng Lý Cảnh Lung rời khỏi huyệt mộ, trăng đã lên cao, Lý Cảnh Lung kiểm tra xung quanh không thấy có người chết mới cùng Hồng Tuấn xuống núi.

Một con Bạch Lộc bị chặt sừng tản ra bạch quang ôn nhu, bước đến bãi cỏ dưới chân núi, nói với Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung: “Chúng ta ở Kiều Lăng đánh một trận, Đại Lang bị thương về trước rồi.”

____________________________

Địa cung tố tình: Ở cung điện dưới đất kể rõ tình hình

[1] Y quan trủng: Mộ chôn quần áo, vật dụng tưởng niệm người đã khuất.

Lảm nhảm: Thực sự lúc đọc đến đây cảm động ghê gớm với tiểu Lý ấy =((( bị phong ấn ký ức mà vẫn nhớ, vẫn tìm kiếm những thứ liên quan đến Hồng Tuấn không biết bao nhiêu năm, người đời chê cười cũng không thèm quản
Bình Luận (0)
Comment