Thiên Cân

Chương 4

“Ê! Ê… Nghĩ cái gì thế? Nghĩ nhập tâm như thế??”

Cảm giác có người thúc mình, quay đầu nhìn thấy mặt ếch của tên Hàn Bằng kia. Đem mặt đầy lưu manh của y đẩy ra…

“Không nghĩ gì, nhìn lời kịch của cậu đi!”

Trên sân khấu La Mật Âu đang mỏi mệt: “Nói khẽ! Bên kia cửa sổ phát lên ánh sáng gì? Đó chính là phương Đông, Juliet rực rỡ như mặt trời! Vùng lên đi, hỡi mặt trời xinh đẹp kia! Kia là người yêu của ta; A! Đó là tình yêu của ta; Ai, chỉ mong nàng biết ta yêu nàng! Nàng muốn nói lại thôi, nhưng chính ánh mắt kia đã nói ra lòng của mình…”

Buổi sáng hôm nay lão ba cũng kiệt suất như ánh mắt trời, ân ~~ ánh mặt trời sáng sớm ôn nhu

Ánh nắng ban mai giữa khuôn mặt u buồn, thân thể trắng nõn, hai hạt đỏ thẫm nho nhỏ…

“Này! Này…”

“Cậu làm gì thế? Lại quấy rầy tôi, tôi sẽ xiết cậu!” Hàn Bằng đáng ghét! Không phát hiện trẫm đang suy nghĩ sao?

Hàn Bằng xoay mặt nhìn nhìn sân khấu, lại quay đầu khó tin nhà ta.

“Cái kia… Kịch bản hiện tại giống như, cái kia… Không phải là A Phiến đi?”

“Cậu nói lời thật thất lễ a! Cẩn thận Shakepease đào mồ ra giết cậu!”

Y vẻ mặt lạ lùng cười xấu xa, nhìn thật phóng túng hèn hạ!

“Cái kia… Cái kia… Cậu…” Y vừa nói vừa sờ sờ cái mũi.

Cái mũi? Trên mũi có gì sao? Sờ sờ… Ẩm ướt…!!! Phóng nhanh tới toilet…

“Róc rách ~~~~” [Tiếng nhạc chung quanh có thể lược đi]

“Ai ~ Tôi nói bạn hiền, cậu cũng không nghĩ khí đi! Chơi thứ tốt cũng không cùng bạn thân tôi cùng nhau chia ra hưởng thụ. Cậu nhìn bạn thân là tôi đi a, có thứ nào không nghĩ cho cậu! Nói lần trước đi! Tôi còn dẫn cậu qua nhà tôi xem rạp chiếu phim mà ~ ai ~ Cậu lần này có gì vui vẻ a? Có thể làm cho cậu chảy máu mũi… Hai chúng ta xem nhiều lần, cũng không thấy cậu như vậy… Có phải hay không…” [Tiếng nhạc chung quanh cũng có thể lược đi]

Không để ý tới cái người như ruồi bọ bu quanh kia, ta ghé vào bồn rửa mặt không ngừng rửa chất lỏng đang chảy xuống. Có chuyện gì vậy? Buổi sáng hôn môi có thể nói là nhất thời xúc động, trong thời gian hưng phấn rửa mặt kia, với máu mũi vừa mới chảy có thể giải thích thế nào? Mình có phải là thật sự không bình thường chứ! Sẽ không để kẻ tiểu nhân kia một câu thành lời tiên tri đi! Không cần a~ Mình không cần a~ Ta rằng chưa yêu ai, nhưng vẫn là xử na, chính là thích con gái a~ Mấy đứa con gái ôn nhu mềm mại a~ Thượng đế a~ Cứu vớt con đi!!

Sau khi bình tĩnh, ta đứng thẳng hướng về phía Hàn Bằng, ánh mắt nhìn theo y, bên miệng mang theo nụ cười xấu xa. Muốn biết bản thân không phải bình thường còn không dễ sao! Bên cạnh có một người có thể làm thí nghiệm, hắc hắc, Hàn Bằng bé nhỏ không phải sợ nga~~~

Hàn Bằng giống như phát hiện có cái gì không đúng, cũng không phải Đường Tăng, ta đi lên phía trước từng bước y liền lui từng bước, thẳng đến tường mới không lui được nữa.

“Cậu… Cậu… Cậu muốn làm gì? Tôi không Đường Tăng còn không được sao? Cái kia… Phim kia tôi không cần nữa… Cậu đã xem nó như bảo bối, vậy chính mình cất kỹ đi! Cậu… Cậy… Đừng tiến tới nữa… Cậu… Cậu muốn làm gì?”

“Thử a~” Một phen xé nát y phục, làm tung cài áo.

“Má ơi ~ Cứu mạng a~~ phi lễ a~~~ Đừng dùng hình, chúng ta nói chuyện được không?”

Không để ý tới con ruồi kia, đè y trên tường liền trái sờ sờ phải sờ sờ… Nhìn bảo bối của mình… Không có gì a! Buông tay, xoay người, vừa suy nghĩ vừa hướng tới sân thể dục…

“Này! Cậu làm sao vậy? Hôm nay sao kỳ quái như vậy?…” [Tiếng nhạc phía sau, mong mọi người bỏ qua]

Rốt cuộc là vì cái gì? Lúc vừa mới sờ bóp Hàn Bằng, ta có thể khẳng định mình không phải đồng tính luyến ái. Thân thể Hàn Bằng không cao không thấp, không mập không gầy, cường tráng trơn nhẵn, ta đối với thân thể này lãnh đạm thì không thể nào là đồng tính. Chính là vì sao đối với lão ba như thế? Hiện tại vừa nghĩ tới thân thể lão ba trái tim liền đập mạnh, chạy tốc độc… A ~ Phiền phức!

Dừng chân chờ tên ruồi bọ kia đi tới, hướng y ngoắc ngoắc ngón tay.

“Tôi hỏi cậu, cậu nếu vừa nghĩ tới người nào đó liền mặt đỏ tim đập, vậy cậu đối với người kia có ý nghĩa gì?”

“Mặt đỏ tim đập?” Hàn Bằng cúi đầu trầm tư “Không có a! Bất quá em trai nhỏ có tinh thần là được rồi…” Y cười lưu manh, liền thấy phiền phức.

“Quên đi! Không hỏi cậu! Cậu là ngựa đực, cẩn thận ngày nào đó chết trên giường.” Hướng y khoát tay, ý bảo y cùng mình đi hóng mát. Xoay người tiếp tục dọc theo sân thể dục bắt đầu hành trình suy nghĩ của mình…

Ruồi bọ kia lại dính lại, “Không nên như thế a ~ Tôi không đối với ai mặt đỏ tim đập, bất quá…”

“Bất quá?” Xoay người nhìn khuôn mặt đang ngáp của tên kia.

“Bất quá, trên sách nói, tình trạng này của cậu chính là đang nói tới cậu thích người kia.”

“Thích?”

“Đúng! Thích, cũng có thể là yêu! Như thế nào đầu gỗ lại xuất hiện vết nức? Nói cho tôi biết đi a, ai a? Không phải là hoa khôi giảng đường đi? Cậu không phải từ chối cô ta rồi sao…”

Thích a, yêu a~ Ta lại thích lão ba, cũng thực thương hắn. Bất quá nghe ý tứ của Hàn Bằng, thích của ta và y là hai chuyện khác nhau. Ta giống như nữ nhân thích lão ba sao?! Không hiểu…
Bình Luận (0)
Comment