Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 1.2

“Tôi mới có bạn trai.”

Thời điểm Lô Nham tuyên bố chuyện này, trong lòng Tiêu Ninh cũng không có gì khó chịu, cho dù dây thần kinh có vô cùng mảnh khảnh, theo thời gian lăn qua lăn lại cũng sẽ trở nên thô cứng, không nói đến bản thân Tiêu Ninh chính là loại người không nóng cũng không lạnh.

Hắn và Lô Nham từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã. Khi còn bé, Tiêu Ninh âm trầm đến đáng sợ, ngoại trừ Lô Nham thích mới lạ ra, thì không một ai nguyện ý quan tâm đến hắn. Tuy rằng Lô Nham mới mẻ, hăng hái không được bao lâu, nhưng đã quen với việc ngon ngọt nói chuyện với Tiêu Ninh nên cũng không cam lòng buông tay, cứ như vậy dây dưa, quấn lấy nhau trở thành bằng hữu.

Đây cũng xem như là duyên phận, từ lúc Tiêu Ninh học cấp ba đến đại học, học phí vẫn do trong nhà của Lô Nham giúp đỡ, cha mẹ Lô Nham đều rất thích hắn, cảm thấy phẩm chất hắn tốt, lại học giỏi vô cùng, thành thật chính trực, là một người bạn tốt đáng kết giao.

Đối với người lớn trong Lô gia, Tiêu Ninh cũng hiếu thảo như đối với cha mẹ mình, duy chỉ có một chuyện, hắn thẹn với bọn họ.

Nguyên nhân là Lô Nham.

Trong mắt trưởng bối nhà Lô gia, đưa con trai Lô Nham này cái gì cũng đều tốt, lại rất ngoan ngoãn. Thế nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn Lô Nham đều là “Hài tử nhà người khác”, đầu óc thông minh, tướng mạo cũng ưu tú không chê vào đâu được, nhưng tính cách lại làm người khác đau đầu, được yêu chiều đến nỗi bản thân mang đầy tật xấu, là kẻ chuyên đi gây chuyện thị phi, may mà y vẫn còn sợ người cha đã từng đi lính kia, ở nhà mới có thể ngoan ngoãn một chút.

Cũng chính vì vậy, ở nhà cha mẹ Lô, Tiêu Ninh không ít lần bao che, bên vực Lô Nham.

Và hiển nhiên, Lô Nham rất biết ơn chuyện này.

Đối với Lô thiếu gia, Tiêu Ninh phỏng chừng còn hiểu rõ y hơn nhiều so với cha mẹ y, bọn hắn bây giờ đã 27 tuổi rồi, đức hạnh của Lô Nham như thế nào, hắn sao có thể không biết?

Bất luận là bạn trai hay là bạn gái, Lô Nham cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu người. Tâm huyết Lô Nham dâng trào, so với phụ nữ thời kì kinh nguyệt còn mãnh liệt hơn nhiều phần, coi như không tính đến chuyện thấy một người yêu một người, đối với tính cách thích mới mẻ của y thì ai y cũng sẽ không từ chối.

Hơn nữa, bộ dáng Lô Nham lại rất tốt, hấp dẫn cả nam lẫn nữ, khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp, ai thấy đều yêu thích, đôi mắt phượng với hàng lông mi thật dài nhếch lên như trêu ghẹo, chỉ cần y hơi nheo nheo mắt một chút, tỏ ra ý cười như có như không, người xem tay chân sẽ lập tức run nhuyễn, nếu đem ra câu dẫn người khác, thì sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Bất quá, Lô Nham đối với người nào thì cũng chỉ nhiệt tình nhất vào tháng đầu tiên, toàn tâm toàn ý quan tâm, đối với người đó vô cùng chăm sóc, ngay cả Tiêu Ninh cũng không thèm để ý đến. Qua tháng thứ hai liền mất kiên nhẫn, ngại người này không chịu nghe lời, lại quá tùy hứng. Đến tháng thứ ba thì hoàn toàn không chịu được nữa, khoa trương đến nỗi ai cũng tưởng rằng khoảng thời gian này đều do người đó bắt ép y.

Kết quả là, người lúc đi thì cao hứng, lúc về lại mất hứng. Sau đó lại ba chân bốn cẳng tìm đến Tiêu Ninh kể khổ, làm như người đá người ta không phải là y, mà người nhận hết muôn vàn oan ức mới là y, không hề xấu hổ làm nũng với Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh nào có biện pháp gì? Đành phải hống tới hống lui, dỗ dành y vui vẻ lên, quen thuộc bao nhiêu năm, chính mình cũng không thể thay đổi được.

Lễ tết năm ngoái đã diễn ra tình cảnh như vậy, cuối năm, Lô Nham mang theo bạn gái mới quen về nhà ăn tết, dính lấy nhau như đường với mật, các bậc trưởng bối vô cùng cao hứng, Tiêu Ninh không cần nghĩ cũng biết náo nhiệt thành dạng gì.

Tuy rằng hai vị trưởng lão biết hắn vẫn là còn cô đơn, cũng cực kì chu đáo tiếp đãi hắn, chỉ là Tiêu Ninh cũng không muốn xem đôi tình nhân đang trong giai đoạn ân ân ái ái nồng nàn, đơn giản gởi quà năm mới, sau đó nói mình có việc bận, đã sắp xếp xong xuôi hành lý, sẽ không quấy rầy nữa.

Kỳ thực, Tiêu Ninh nơi nào cũng không đi, lễ tết ngày đó ở quảng trường trung ương qua đêm một buổi tối, cùng đám đàn ông vô gia cư lang thang, đồng thời nhìn trên màn ảnh lớn hình ảnh dạ hội tết xuân, lạnh cóng đến nỗi không biết bọn họ đang nói gì.

Người chủ trì đếm ngược chờ đến năm mới, Tiêu Ninh hà hơi, mở miệng run rẩy lấy điện thoại di động ra, ngón tay tê cứng gọi cho Lô Nham,điện thoại rất nhanh được bắt máy.

Âm thanh bên kia bùm bùm, có lẽ đang bắn pháo hoa, Lô Nham vô cùng vui vẻ lớn tiếng hỏi, “Này?! Tiểu Ninh sao?”

Tiêu Ninh ừ một tiếng, tỉ mỉ nhận ra bên cạnh còn có giọng nữ cái thanh thúy, vừa rít gào vừa cười to, nghe thật vui vẻ, “Cũng không có chuyện gì đâu, chính là muốn nói với cậu…”

Lô Nham lớn tiếng cắt ngang hắn, “Ai nha nghe không rõ, bên này binh hoang mã loạn, cúp trước máy trước lát nữa nói sau, năm mới vui vẻ!”

Đô đô đô đô.

Tiếng chuông đồng hồ báo qua năm mới vang lên, câu nói kia phải làm thế nào đây?

Nhân dân cả nước tập trung thành một đại dương mênh mông, vui sướng chào đón năm năm.

Tiêu Ninh nhìn về phía không khí cười cười, vẫn tiếp tục nói, “… Năm mới vui vẻ.”

Qua năm mới, Lô Nham sẽ trở lại, vẫn theo thường lệ tìm hắn tâm sự, oán giận bạn gái không hiểu chuyện, trong nhà cũng không có ai cho y tìm, quả thực khó hầu hạ.

Tiêu Ninh nghĩ thầm, cậu không phải chơi thật vui vẻ sao?

Thế nhưng cũng không thể trách y được, cũng không biết từ lúc nào biến thành bộ dáng như vậy, Lô Nham càng lớn càng thu liễm bớt, chứ không như khi còn bé, coi trời bằng vung, từ Lô gia đến bên ngoài, là một kẻ hai mặt, diễn tốt đến nỗi có thể trở thành ảnh đế, người ngoài nhìn vào đều tưởng y hoạt bát rộng rãi, nhiệt tình, thông minh, duy chỉ có Tiêu Ninh là hiểu rõ, người kia không biết đã chọc hắn bao nhiêu lần, thế nhưng Tiêu Ninh vẫn có thể cùng y làm bạn thật lâu.

Chỉ trách rằng buổi gặp gỡ đơn sơ nhưng lại thật tươi đẹp, Tiêu Ninh còn chưa kịp đóng băng bản thân, người kia đã lập tức tiến đến, sau đó làm bạn thật lâu, tình cảm cũng trở nên sâu sắc. Mặc dù đã trôi qua thật lâu, ký ức kia lại giống như tàn tro lửa trại, dưới đáy lòng lưu luyến giãy dụa.

Cho nên, bây giờ Tiêu Ninh cũng không nghĩ gì khác, đem chén trà nóng nhét vào trong tay Lô Nham, tao nhã dọn dẹp khói bụi trên bàn, mới an nhàn hỏi, “Chỗ nào?”

Lô Nham uống một ngụm trà, vui vẻ hé mắt, “Ở trong trò chơi quen biết.”

Mới vừa nói xong câu đó, lập tức oán giận nhìn Tiêu Ninh, “Tiểu Ninh, lúc trước bảo cậu cùng chơi với tôi cậu lại không muốn, tôi cũng chỉ ở trong game mới quen biết được vài người bạn tốt.”

Thản nhiên nhìn ánh nắng, Tiêu Ninh bình thường ổn trọng hơn Lô Nham không biết bao nhiêu lần, không ngờ lại nhỏ hơn Lô Nham nửa tuổi. Hắn ngồi trên ghế sa lon bên cạnh Lô Nham, nhớ tới mấy ngày trước, Lô Nham đột nhiên ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đến tối cũng không quay trở về, liền có dự cảm, “Đã gặp mặt?”

Lô Nham cười hì hì, bộ dáng vô tâm vô phế người gặp người thích, “Gặp qua, lần trước hắn đến A thị công tác. Ân, bất quá bây giờ hắn đã tốt nghiệp, cũng đã từ chức thực tập ở công ty kia, chuẩn bị tới đây chơi một chút, rồi tới tìm tôi.”

Tiêu Ninh cảm giác mình ít nhất cần phải ở trong lòng thở dài, thực sự hết thuốc chữa rồi, toàn thân mỏi mệt, cảm giác đau lòng của hắn lần này đã được Lô Nham giày vò đến nỗi không thể làm gì.

Hắn tinh tế nhìn Lô Nham, lập tức gật đầu, “Vậy tôi đi ra ngoài ở vài ngày?”

Căn hộ ngay trung tâm thành phố này là người trong nhà Lô Nham mua cho y, lúc trước cũng không cần hỏi ý kiến của Tiêu Ninh, xem như chuyện đương nhiên kéo theo Tiêu Ninh ở cùng nhau. Tiêu Ninh không trả tiền mướn phòng, tiền điện. Mà Lô Nham hàng ngày chi trả những việc này cũng chưa bao giờ để bụng, ngược lại Tiêu Ninh đem nơi này bảo quản chăm sóc giống như gia đình mình, từ trên bệ cửa sổ một là một cành lan, đến những dầu gội đầu trong phòng tắm đều do hắn tự tay chọn mua.

Chỉ là dù sao đi nữa, Tiêu Ninh vẫn là một người khách ở nhờ, có một số việc nên tự giác.

Kể từ lần đầu tiên Lô Nham dẫn bạn gái về nhà, Tiêu Ninh sẽ tự giác dọn ra ngoài. Lần này hiển nhiên cũng nên làm như vậy.

“Vậy cậu trước tiên dọn qua bên kia ở vài ngày nha?” Lô Nham giống như không xương cốt ngồi ở trên ghế sô pha, “A, hay là trước mời một người giúp việc qua quét dọn chút đi?”

Trong A thị này, Lô Nham trên danh nghĩa còn có một căn nhà nữa, nhưng lại vô cùng cách xa trung tâm thành phố, giao thông lại bất tiện, phương tiện sinh hoạt tiện cũng khó khăn, Lô Nham bình thời cũng không thích trở về bên kia nghỉ ngơi, cho nên đến lúc này, Tiêu Ninh vừa vặn có thể qua đó ở.

Ngày mai sẽ phải đi, không phải chỉ qua đêm nay, ngủ một giấc đã xong rồi sao? Làm gì còn có thời gian để mời người ta quét tước.

“Không cần khoa trương như vậy đâu, tôi tự mình quét một chút là tốt thôi, một tháng trước tôi còn qua đó ở mà.” Tiêu Ninh nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, vươn vay cầm lên, nhưng vẫn không nghe máy, Lô Nham liền liếc nhìn điện thoại trên tay hắn hỏi, “Ai vậy?”

Nói đến tình cảm thì y thấy sắc lập tức quên bạn, không có thời gian quan tâm Tiêu Ninh ra sao, nhưng thời điểm y cùng Tiêu Ninh ở chung với nhau thì không chịu nổi Tiêu Ninh phân tâm ở trên người những người khác.

“Vương Hoa.” đa số người gọi điện thoại cho Tiêu Ninh Lô Nham cũng quen thuộc, huống hồ Lô Nham cũng nhận thức Vương Hoa, đó là khi Tiêu Ninh đổi nghề đến Nhật Hoa làm thủ trưởng.

Hắn trực tiếp ấn phím nghe, người bên kia đầu dây lập tức gào lên, “Tiểu Ninh cứu mạng!”

“Vương ca?” Tiêu Ninh suýt chút nữa không nhịn được cười rộ lên, “Làm sao vậy?”

Vương Hoa sầu thảm nói, “Có người muốn bức lương tôi a, tiểu Ninh, tôi cũng chỉ có thể nhờ vào cậu thôi.”

Việc này thủ trưởng trước từ trước đến giờ đều không để ý đến, Tiêu Ninh cũng không thật sự xem lời của hắn là chuyện to tát gì, mắt thấy Lô Nham ở bên cạnh đã khó chịu đứng lên, liền cười nói, “Nếu như không phải chuyện gấp, ngày mai rồi nói có được không?”

“Ngày mai tôi hoặc là không còn tiền đồ, hoặc là mất vợ mất con.” Vương Hoa tiếp tục gào, “Tôi thực sự không nghĩ tới ai thích hợp hơn, người anh em, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi việc này, cậu đừng thấy chết mà không cứu.”

Nghe đến đó, Tiêu Ninh nhíu nhíu mày, Vương Hoa mặc dù nói khoa trương, nhưng lại giống như có chuyện quan trọng. Thời điểm Tiêu Ninh tiến vào công ty của Vương Hoa chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp vụng về, sau đó lại được Vương Hoa giúp đỡ, lúc Tiêu Ninh từ chức cũng rất chiếu cố, từng có vài lần vô ý sơ suất đã giúp hắn che đậy.

Vương Hoa có lẽ thực sự có chuyện, Tiêu Ninh đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cho cậu địa chỉ, cậu nhanh chóng đến đó một chuyến. Tôi phải đi trước chửa cháy đã.” Vương Hoa có vẻ như chắc chắc Tiêu Ninh sẽ không từ chối, nói xong liền cúp, mấy giây sau tin nhắn lập tức được gửi đến.

Tiêu Ninh mở ra nhìn, hoàn toàn không biết địa chỉ này.

Lô Nham vịn lên vai hắn xem, “Đêm trắng?”

“Đêm trắng?” Nghe giống như tên một quán bar, Tiêu Ninh nhíu mày suy nghĩ chốc lát, đứng lên, “cậu đi ngủ sớm đi, tôi qua đó xem một chút.”

“Bây giờ?” Lô Nham sắc mặt khó coi, “Đi qua đó làm gì a, tìm ngươi uống rượu sao, cậu đừng đi, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn gọi người ta tới chổ xa như vậy, phiền phức, bạn bè kiểu gì không biết?”

Tiêu Ninh bật cười, cái tên này là kẻ chuyên thích náo nhiệt, bất kể đêm hôm khuya khoắt bắt mình chạy đi đón y, hay hừng đông 5 giờ toàn thân đầy mùi rượu lôi mình dậy làm đồ ăn khuya cho hắn y. Hiện tại lại còn có thể mặt không đỏ, nói như thế này đây.

Lô thiếu gia nói như vậy thực sự là mười năm mới có một ngày.

“Dù sao đến đó rồi thì cũng tiện đường sang nhà bên kia, nếu như không có việc gì tôi sẽ trực tiếp quay về bên kia ở, bạn cậu… Không phải bạn trai mới của cậu ngày mai đến rồi sao?” Tiêu Ninh cười cười, cầm lấy áo khoác cùng ví tiền, “Phòng tôi không cần dọn dẹp nữa đâu, vô cùng sạch sẽ rồi.”

Bất quá có lẽ người kia sẽ ngủ với Lô Nham ở phòng ngủ chính?

Việc này, Tiêu Ninh cũng không muốn xen vào.

Lô Nham dán mắt nhìn hắn, có chút tức giận lại có chút oan ức, “Hắn không phải còn chưa tới sao.”

Bộ dáng hắn như vậy, Tiêu Ninh nhìn thấy lại không nhẫn tâm, không quan tâm đến việc y có phải vui đùa giỡn chơi thôi không. Chỉ là Vương Hoa bên kia chắc chắn đang gặp chuyện phiền toái chờ mình cứu gấp. Tiêu Ninh đành phải thay đổi phương thức, “Sáng sớm ngày mai sẽ mang cho cậu…”

Nhớ tới cuối tuần, Lô Nham chắc chắn sẽ không dậy sớm ăn điểm tâm, Tiêu Ninh sửa lại câu nói, “Cơm trưa, cậu muốn ăn cái gì? Sáng nay cậu nói muốn ăn mì tôm vằn thắn phải không? Hay là cà ri gà ở khu thương mại đầu phố? Tôi nhớ lần trước cậu rất thích ăn, giúp cậu mua một phần về nha?”

Hắn nói như thế hiển nhiên tỏ ý tứ phải đi, Lô Nham lạnh mặt, không thèm quan tâm trở về phòng ngủ, tiếng đóng cửa ầm ầm phát ra như để khẳng định bản thân đang vô cùng khó chịu.

Tiêu Ninh thở dài, tắt TV, lúc này mới ra khỏi cửa.

Tác giả có lời muốn nói:  CP: Đan Hải Minh X Tiêu Ninh, kỳ thực ta không nói tên công cũng rất rõ ràng mà.
Bình Luận (0)
Comment