Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 20

Hạ Ly xuất toàn lực, Tiêu Ninh vốn một đêm tìm kiếm vất vả hoang mang chóng mặt, thân hình cũng không đứng vững, cư nhiên bị cậu ta đánh lảo đảo lui về sau hai bước.

Lô Nham nổi trận lôi đình chạy tới, “Em điên rồi! Hạ…”

Y còn chưa dứt lời, Hạ Ly liền đột nhiên ôm chầm tới, nghẹn ngào lớn tiếng khóc ầm lên, như là nhận hết tất cả oan ức, tiếng khóc đè nén này quả thực khiến người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ.

Hỏa khí Lô Nham không phòng bị bị những giọt nước mắt này dội nguội, hít sâu một hơi. Y cau mày chần chừ vài giây, cuối cùng  cũng mềm lòng, thở dài trở tay ôm lấy Hạ Ly, trong miệng vẫn trách vài câu, “Em cũng quá không hiểu chuyện, cứ như thế chạy ra ngoài, điện thoại cũng tắt máy, khiến mọi người lo lắng rất nhiều.”

Tiêu Ninh vừa mới bị đánh, lặng yên đứng bên cạnh như người vô hình.

Hạ Ly níu níu quần áo của y, như tiểu động vật bị thương, khóc càng lúc càng thương tâm.

Lúc này, Tiêu Ninh choáng váng, hoa mắt chóng mặt mới thấy có chút đau, ôm gò má, nhịn xuống cảm giác muốn hít sâu một hơi, hắn không muốn vào thời điểm này đi quấy rầy người khác.

Nhìn hai người trước mắt ôm chầm nhau, Tiêu Ninh suy nghĩ, vẫn nên lặng lẽ không tiếng động rời đi là tốt nhất, hay là nên chờ rồi chào hỏi một tiếng, tuy rằng lúc này Lô Nham  rất khó chú ý tới mình, nhưng nếu y quay đầu lại mà không thấy mình thì có bất thường quá không?

Vậy cũng không tốt.

Đại khái là do tiếng khóc của Hạ Ly quá lôi cuốn, hoặc cú đấm vừa rồi quá gần mắt, cho nên viền mắt Tiêu Ninh cũng có chút cay cay. Nhưng hết cách, trong mắt người ta, hắn có cái gì đáng đâu mà phải khóc, lớn như thế rồi, hắn chảy nước mắt là không hiểu chuyện, cho nên cũng chỉ có thể như khi còn bé, thờ ơ không nhìn không thấy là được.

Loại ủy khuất này, không ai để ý, cũng không ai cảm nhận được.

Tiêu Ninh tập trung tinh lực suy đi nghĩ lại, thấy hai người kia ôm chầm nhau mãi không xong, vẫn là quyết định lặng lẽ quay người đi. Hắn đi được hai bước, rồi trở về nhà Lô Nham.

Vali đựng hành lý hắn đều để bên kia, bên này một cái túi đựng đồ nhỏ cũng không có, Tiêu Ninh buồn bực xoay quanh, tìm nửa ngày, mới nhớ trong phòng bếp còn có túi rác, đó là do hắn mua, rất lớn, có thể đem đi.

Xé hai túi nilon tung ra, Tiêu Ninh đem y phục của chính mình xếp vào một túi, những thứ vụn vặt còn lại bỏ vào nửa túi kia. Gián giấy nhắn để lại trên tủ giày, Tiêu Ninh cũng đặt chìa khóa nhà ở phía trên, cuối cùng liếc mắt nhìn, tắt đèn khóa cửa, mỗi tay một túi xách xuống lầu.

Hoặc là trở về ngôi nhà vùng ngoại ô kia, hoặc là đến nhà trọ trong thành phố, hoặc là trực tiếp lên công ty, dù sao Tiêu Ninh cũng có vài nơi để đi. Chỉ là, hắn đứng nơi đường phố đen nghịt không bóng người, mang theo hai túi rác, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi nơi nào.

Đứng đó không biết bao lâu, hắn chậm rãi bước đến bên cạnh cột đèn đường ngồi xuống, cả người mềm nhũn vô lực, mí mắt cũng chua xót trầm trọng. Hắn lăng lăng nghĩ, bây giờ là đầu hạ, nhưng tại sao lại lạnh đến mức cả người run cầm cập vậy?

Chi bằng, vẫn nên gửi Lô Nham một tin nhắn ngắn, ít ra nói mình là vì không muốn quấy rầy bọn họ nên mới rời đi.

Tiêu Ninh chậm rãi lấy điện thoại di động ra, không ngờ bên trong còn có một tin nhắn chưa đọc, chỉ đơn giản một câu, “Mẹ tôi thích hoa bách hợp.”

Người gửi là Đan Hải Minh.

Tiêu Ninh không biết mình tại sao chạm vào tên người đó, chờ đến khi hắn phản ứng lại, cuộc gọi đã được thực hiện rồi.

Khẩn trương đến nỗi trái tim co rút mãnh liệt, Tiêu Ninh vội vàng đem cuộc gọi kia cắt đứt, bây giờ đã gần 4 giờ, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho người ta không phải muốn ăn đòn thì là gì?

Nhưng chưa đến nửa phút sau khi hắn ngắt máy, chuông điện thoại lập tức vang lên, màn hình nhấp nháy liên tục, là Đan Hải Minh.

Trong miệng Tiêu Ninh khô khốc, bàng hoàng luống cuống không biết nên tiếp hay không nên tiếp, hắn muốn tiếp, nhưng lại sợ. Mà điện thoại kia lại vô cùng cố chấp, không ngừng vang lên, chỉ là tiếng chuông mặc định đơn giản, nhưng có cảm giác giống như không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Không nhịn được, Tiêu Ninh nhận, “Này…”

Bên kia không nói gì.

Tiêu Ninh lại nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”

Đan Hải Minh sách một tiếng líu lưỡi, âm thanh nghe có chút buồn ngủ mơ hồ, “Sao vậy? Gây chuyện à?”

“Tôi…” Tiêu Ninh cuống quýt thở ra hít vào, rồi không lưu loát trả lời, “Không có chuyện gì, quấy rầy…”

Đan Hải Minh không kiên nhẫn cắt ngang hắn, “Ở nơi nào? Trong nhà? Bên ngoài?”

Tiêu Ninh nhìn chằm chằm cái bóng màu đen của mình bị màu vàng của đèn đường rọi trên mặt đất, “Bên ngoài.”

Đan Hải Minh ước chừng cũng nghe được Tiêu Ninh bên này lặng yên không tiếng động, “Mở định vị đi.”

Cậu nói như vậy chính là muốn tới đây, Tiêu Ninh cứng rắn nghẹn ngào, bày ra khuôn mặt tươi cười, ngàn không muốn, vạn không muốn, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu kia, câu mà hắn vốn nên nói, cũng nhất định sẽ nói “Không có chuyện gì, không cần phiền.”

Hắn thấp giọng nói, “Đã làm phiền cậu.”

“Không phiền.” Đan Hải Minh ngáp một cái, “Ai bảo anh là bạn trai tôi, đừng chạy lung tung, chờ tôi đến.”

Câu này không có gì đặc biệt, còn dẫn theo chút ý tứ hàm xúc trêu chọc, nhưng Tiêu Ninh nghe thấy suýt chút nữa thật sự khóc lên, hắn đời này, dốc sức toàn lực chính là không muốn gây phiền hà cho người khác, nhưng bây giờ, lại nghe người mà hắn gây phiền phức nói một câu “không phiền”.

Tư vị này, thực sự một lời khó nói hết.

Đan Hải Minh cách nơi này không quá xa, ngay sau khi cúp điện thoại không tới 20 phút đã chạy tới. Tiêu Ninh đem đầu chôn bên ở trong khuỷu tay, lúc xe dừng bên cạnh hắn mới kinh ngạc phát hiện.

Cửa xe mở ra, Đan Hải Minh quen thuộc mặc quần áo thể thao bước xuống, đi tới trước mặt Tiêu Ninh. Tiêu Ninh ngẩng đầu, giật giật khóe miệng, “Đến?”

Đan Hải Minh nghiêng đầu đánh giá hắn chốc lát, hai tay kéo kéo vải vóc trên đùi, ngồi xổm xuống, “Bị người khác ức hiếp?”

Tiêu Ninh nở nụ cười, đụng đến vết thương trên mặt, kìm lòng không đặng nhíu nhíu mày, “Không có, không cẩn thận khiến người khác tức giận.”

“Anh? Làm người khác tức giận?” Tầm mắt Đan Hải Minh trượt tới túi rác bên cạnh hắn, “Đi vứt rác?”

Tiêu Ninh ngượng ngùng giới thiệu, “Hành lý của tôi.”

Đan Hải Minh thu tầm mắt lại, nhìn qua mu bàn tay Tiêu Ninh một chút, “Sao anh không đánh lại.”

Thế mới biết cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì, Tiêu Ninh bật cười, “Quá khó coi, tôi không sao.”

Đan Hải Minh lắc đầu, rất có ý tứ im lặng nhìn Tiêu Ninh. Sau đó cậu ngẩng đầu lên, từ từ kiểm tra mặt Tiêu Ninh, lông mày nhăn lại, “Nếu không sao, vậy thì anh đừng khóc a.”

“Tôi không…” Tiêu Ninh dừng lại, nơi vết thương rách rất mẫn cảm, đột ngột xuất hiện một trận ấm áp dễ chịu. Hắn trừng mắt, nước mắt bị ép rơi ra ngoài, hắn cúi đầu nhìn vải quần áo dính nước rồi chuyển màu, kinh ngạc nở nụ cười, “Thật lạ? Sao lại thế này?”

Hắn không biết, mình tại sao cứ như vậy, không chút tiếng động ngồi khóc, vô cùng kỳ lạ.

Đan Hải Minh trầm mặc nhìn hắn, loại trầm mặc đó so với tiếng khóc của Hạ ly, so với sự bất công của Lô Nham còn có sức cuốn hút hơn, triệt để khiến Tiêu Ninh không dừng lại được.

Từ khi cha hắn vào tù, mẹ hắn chạy theo người đàn ông khác, hắn chưa từng khóc qua, sinh hoạt ăn nhờ ở đậu khiến hắn rõ ràng, gào khóc không phải quyền lợi của hắn, ngược lại hắn nên cố gắng tránh khỏi, bởi vì sẽ gây phiền phức cho người khác. Cho dù vào lúc này, hắn khóc nhưng cũng rất sợ hãi, sợ Đan Hải Minh thiếu kiên nhẫn, mở miệng răn dạy hoặc quay người rời đi.

Cho nên, hắn vừa liên tục chảy nước mắt, vừa không ngừng nói lời xin lỗi.

Đan Hải Minh thở dài, nước mắt Tiêu Ninh thoáng chốc lập tức thu lại.

“Sao lại oan ức thành ra như vậy.” Đan Hải Minh vươn ngón tay giúp hắn lau lau khóe mắt, có chút buồn cười nói, “Rốt cuộc là ai bắt nạt anh? Nói cho tôi, tôi giúp anh trả thù.”

Tâm tình cố gắng kiềm chế, bị câu nói này triệt để làm cho hỏng mất, Tiêu Ninh dùng một tay che mắt, rốt cuộc không nhịn được nữa khóc ra thành tiếng.

Chờ hắn khóc thoải mái xong, Đan Hải Minh đưa cái túi đựng nửa đồ linh tinh cho hắn, chính mình cầm túi quần áo kia, tay còn lại kéo hắn đứng lên, “Đi, về nhà.”

Tiêu Ninh nghe lời, theo sát cậu lên xe, tâm tình một khi bình tĩnh lại, cảm giác hối hận lập tức tràn ngập. Hắn đã gần ba mươi rồi, còn ngồi trước mặt người nhỏ tuổi hơn mình nhiều, khóc lóc suy sụp, này quá… Quá…

Không biết xấu hổ.

Đan Hải Minh không tỏ vẻ gì, chỉ ở trên đường ngừng lại một lần, ở cửa hàng 24 giờ mua hai bình nước trái cây, “Chảy nhiều nước như vậy, bổ sung chút đi.”

“Cảm ơn…” Tiêu Ninh ôm nước trái cây, vô cùng xấu hổ. Hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, nhận ra đường này là đi về khu nhà mà Vương Hoa cho thuê.

Nghĩ rằng Vương Hoa nói cho Đan Hải Minh địa chỉ cũng không có gì lạ. (Sao anh ngốc thế ==!!!)

Đan Hải Minh quen cửa quen nẻo chạy đến bãi đậu xe, rồi nhanh chóng tiến vào khu nhà, sử dụng thang máy so với Tiêu Ninh còn quen thuộc hơn.

“Đã trễ thế này, không bằng cậu cứ ở lại chỗ tôi vài tiếng đi?” Tiêu Ninh và Đan Hải Minh cùng nhau ôm hai túi rác, đứng trong thang máy trống rỗng. Hắn nhìn tấm gương bên trong thang máy, vết thương đã ửng hồng, hèn gì cảm thấy rất đau.

Đan Hải Minh ôm đồ nói, “Sao lại muốn tôi ở nơi đó, nơi đó không phải cái gì cũng chưa có sao?”

“Nhưng mà đã muộn thế này rồi mà cậu còn chạy về…” Tiêu Ninh chần chờ ở phía sau, theo cậu ra khỏi cửa, khu này mỗi tầng ba căn hộ, nơi hắn ở quẹo bên trái là tới, nhưng mà Đan Hải Minh dứt khoát quẹo bên phải.

“Ai, đi nhầm rồi…” Tiêu Ninh thấy Đan Hải Minh lấy ra chìa khóa mở cửa lập tức im bặt. Đan Hải Minh đẩy cửa đi vào, quay đầu lại nhìn hắn, “Làm gì? Lại đây a.”

“Cậu…” Tiêu Ninh bước lên vài bước, bất khả tư nghị hỏi, “Cậu… làm sao cậu có chìa khóa nhà này?”

Đan Hải Minh không quan tâm bộ dáng phức tạp của hắn, khom người đổi giày, thuận tiện cầm một đôi dép lê khác đưa ra, “Tôi nói không sai, anh thực sự rất ngốc, không nhìn ra tôi sống ở nơi này?”

“Cậu sống đối diện nhà tôi!” Tiêu Ninh thốt lên, kinh hãi, “Tại sao cậu không nói cho tôi biết chứ?”

“Dù sao sớm muộn rồi cũng sẽ biết, hà tất phải đặc biệt thông báo.” Đan Hải Minh thờ ơ, phân phó nói, “Đi rửa mặt, đừng đụng đến vết thương.”

“A… Được.” Tiêu Ninh rơi vào sương mù, thay đổi dép lê đến bồn rửa mặt tùy tiện rửa một chút, cẩn thận dùng khăn giấy xoa xoa.

Trong gương, khuôn mặt nam nhân ôn hòa vì khóc mà hai mắt sưng phù, mũi cũng đỏ đỏ.

Tuy rằng, cảm thấy trong lòng đã bớt đau hơn, nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy, ngay trước mặt Đan Hải Minh òa khóc, Tiêu Ninh liền ôm mặt, không biết làm gì cho phải.

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng “Ai.”, Tiêu Ninh quay người trở về phòng khách.
Bình Luận (0)
Comment