Thiên Chấp Chuyên Sủng

Chương 5

“Sự tình là như vậy sao?”

“Ừ.”

“Cậu quyết định ở bên cậu ấy?”

“Ừm.”

Trong văn phòng, đối mặt với Thi Hựu sau khi tức giận chạy ra khỏi Comet thì ở lại công ty đợi suốt một đêm, Kỷ Vân Phàm kể lại hết mọi chuyện.

Phản ứng của Thi Hựu với chuyển biến đột ngột của hai người kia lúc ban đầu là khiếp sợ, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại thì thấy chuyện đó lại đúng như ý định lúc ban đầu của mình.

Tuy rằng rất vui vẻ với tiến triển của họ nhưng trước mắt vẫn có chuyện phiền toái.

“Vấn đề hiện tại của chúng ta là làm thế nào để thu hôi flại vốn đây. Đột nhiên thiếu mất 200 vạn, chẳng lẽ cậu định hủy bỏ hợp tác với Trịnh thị sao?”

“Tôi không dùng tiền của công ty.”

“Ể? Cậu định dùng tiền riêng hả?” Thi Hựu kinh ngạc trợn tròn mắt.

Kỷ Vân Phàm gật đầu tỏ ý thản nhiên, “Ừ, đây vốn là chuyện riêng của tôi mà.”

Thi Hựu hai tay khoanh trước ngực hiếng mắt nói, “Từ lúc nào mà cậu giấu được lắm tiền vậy?”

“Từ lúc cậu đi ăn chơi cặp kè với đàn bà ở bên ngoài ấy.”

“Cậu…..”

Thi Hựu còn muốn nói thêm nữa thì bị thư ký đẩy cửa vào cắt ngang, “Tổng giám đốc, cậu Kỳ Phong đến.”

“Để cậu ấy vào.” Kỷ Vân Phàm đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh mỉm cười. Một lát sau, Kỳ Phong mặc trang phục sinh viên vui vẻ đi đến.

“A Hựu, từ hôm nay trở đi Kỳ Phong chính thức đi làm ở công ty, vừa đúng lúc chúng ta đang thiếu trợ lý phải không?” Bước tới dân Kỳ Phong đến trước mặt Thi Hựu, Kỷ Vân Phàm cao hứng nói.

“Đúng là như thế, nhưng mà làm trợ lý mệt bỏ xừ ra, việc gì cũng đến tay.” Nhìn nhìn Kỳ Phong, Thi Hựu thật lòng khuyên một câu.

Tươi cười trên mặt Kỳ Phong lại đậm hơn một ít, cậu gật đầu đáp, “Chỉ cần ngài Thi đây giao trách nhiệm thì tôi đều cố gắng làm tốt.”

“Gọi anh ngài Thi làm gì, không quen. Em cứ giống như Vân Phàm kêu anh A Hựu là được.”

“A, như thế cũng không đúng lắm. Nếu không để em gọi là anh Hựu nhé?”

“Em gọi tên kia là Vân Phàm mà lại kêu anh là anh Hựu, tự dưng anh lại già hơn hắn à?” Thi Hựu ra vẻ xem thường, khó chịu lườm phía Vân Phàm. Cái gì chứ, rõ ràng anh mới là người quen Kỳ Phong trước.

Kỳ Phong vẫn cười cười, ánh mắt mị mị, “Ha ha, Vân Phàm là đặc biệt, khác với mọi người.”

“Rồi rồi rồi, hết nói nổi các cậu. Nhưng dù sao cũng phải bảo câu này, Vân Phàm, nếu cậu ấy đã là trợ lý thì phải nghe lời tôi, cậu không có việc gì thì đừng có mà xen vào.”

“Yên tâm, tôi sẽ không can thiệp. Kỳ Phong, những việc trước đây em hỏi A Hựu nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Vậy bắt đầu làm việc thôi.”

Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua. Hôm nay Kỳ Phong không có tiết học, hết giờ làm việc cậu liền chủ động rủ Kỷ Vân Phàm cùng đến bệnh viện thăm chị gái.

Hai người bước vào bệnh viện Nhân Ái, trong phòng bệnh nơi nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng tiêu độc. Chu Thanh Phong ngồi dựa vào đầu giường, khuôn mặt vì quá gầy yếu nhợt nhạt khiến cho đôi mắt xinh đẹp trũng sâu xuống. Mặc bộ áo bệnh nhân rộng thùng thình, trên cánh tay cô có thể nhìn thấy mạch máu xanh xao cùng rất nhiều vết tụ máu. Bên tay trái đầy vết châm kim cả cũ lẫn mới. Trên đầu cô đội mũ, vì đã dùng hóa trị mà rụng hết tóc.

“Chị à, đây là Kỷ Vân Phàm.” Kỳ Phong đến bên giường, không đợi cô nói gì đã dắt Kỷ Vân Phàm đến giới thiệu. Trước đó cậu đã nhắc đến Kỷ Vân Phàm với cô nên vừa nghe thấy vậy, Thanh Phong đã cười lên.

“Anh Kỷ, A Ngạn thật may mắn được đến thực tập ở công ty anh, rất cám ơn anh đã cho nó cơ hội.”

Nét cười của Thanh Phong cực kỳ giống Kỳ Phong, cảm giác nhẹ nhõm có thể khiến cho người khác vui vẻ giờ phút này lại khiến Kỷ Vân Phàm có chút khổ sở. Vì vậy anh liền lắc đầu, cũng không biết phải nói cái gì.

Kỳ Phong quay đầu nhìn anh cười, cầm lấy trái táo vào con dao ở tủ đầu giường bắt đầu gọt cho Thanh Phong.

“Chị Phong, em đến đây.” Trong bầu không khí yên lặng, một tiếng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa vọng vào. Kỷ Vân Phàm nghe có chút quen tai giống như đã gặp qua trước đó.

Nhìn ra ngoài cửa, anh thấy Ân Phỉ Thuần đã từng gặp mặt tại Comet, chính là cậu bé vẻ ngoài đáng yêu có mái tóc nhuộm màu đỏ rượu cùng giọng hát hay kia.

“Tiểu Thuần, không phải đã bảo em hôm nay đừng tới sao, cứ đi qua đi lại thế mệt lắm.” “Thanh Phong khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Ân Phỉ Thuần mang ý trách cứ.

“Không sao mà, tối nay em rảnh. Kỳ Phong, người này là ai?”

“Kỷ Vân Phàm.”

“A? Anh ta đó sao? Nhìn cũng đẹp trai phết.”

Đôi mắt to của Ân Phỉ Thuần quét qua quét lại trên người Kỷ Vân Phàm, lập tức cười nói, “Xin chào, tôi là Ân Phỉ Thuần, bạn bè kiêm hàng xóm của Kỳ Phong, gọi là đồng nghiệp cũng đúng, ha ha.”

“Tôi đã nghe cậu hát rồi, rất hay.”

“Tất nhiên, tôi là sinh viên học viện âm nhạc mà.”Ân Phỉ Thuần vui vẻ nói chọc cười ba người còn lại.

Phòng bệnh đã một thời gian dài không có nhiều tiếng cười như thế. Ánh mắt Thanh Phong đảo hai vòng từ Kỳ Phong sang Kỷ Vân Phàm, có vẻ đã hiểu.

Bốn người vui vẻ nói chuyện một lúc lâu đến khi hết giờ thăm bệnh mới tạm biệt. Lúc ra về, Kỷ Vân Phàm ý tứ liếc Kỳ Phong một cái, biết cậu nói với bạn học trong trường ban đêm phải đi chăm sóc chị gái là giả.

“Anh Kỷ, tôi có thể nói riêng với anh mấy câu được không?” Lúc Ân Phỉ Thuần đẩy cửa phòng bệnh, Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.

Kỳ Phong cùng Kỷ Vân Phàm cùng lúc dừng bước, quay đầu nhìn Thanh Phong có chút kinh ngạc.

“Chị…”

“Không có việc gì đâu A Ngạn, chị chỉ muốn tán chuyện với anh Kỷ một lúc thôi.”

“Em cứ ra ngoài trước đi, bạn anh nói một lúc.” Thấy Kỳ Phong còn muốn nói cái gì, Kỷ Vân Phàm thuận miệng cắt ngang, lại quay sang cười cười với Ân Phỉ Thuần.

Trong mắt Kỳ Phong hiện lên nét do dự, hé hé miệng như muốn nói. Ân Phỉ Thuần liền khoác vai cậu lôi ra ngoài.

Kỷ Vân Phàm nhìn cửa rồi xoay người đi tới ngồi bên giường Thanh Phong. Chị nhìn thẳng tới, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng.

“Anh Kỷ…”

“Cứ gọi tôi Vân Phàm là được.” Nhìn Thanh Phong, Kỷ Vân Phàm cười nói.

Thanh Phong thoáng ngẩn người rồi lại càng cười sâu hơn.

“Vân Phàm, tôi thấy anh thích A Ngạn phải không?”

“Ừ.”

“Vậy anh biết tình cảm của em ấy không?”

“Không rõ lắm, nhưng tôi biết em ấy chấp nhận tôi.”

“Anh có thể cam đoan với tôi là sẽ không thương tổn em ấy chứ?” Yên lặng một lúc, Thanh Phong mới nhìn Kỷ Vân Phàm nói.

Kỷ Vân Phàm không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc sau mứoi gật đầu.

“Ba ngày thực tập tại công ty của anh có lẽ là ba ngày vui vẻ nhất của em ấy. Tôi chưa bao giờ thấy nó nhắc tới  người nào mà lại có vẻ cao hứng đến vậy, lúc đó tôi cũng chỉ biết anh là người rất đặc biệt đối với nó. Vân Phàm, nếu đã quyết định sống cùng A Ngạn thì tôi hy vọng anh cũng đã nghĩ trước chuyện tương lai của hai người rồi. Cha mẹ, bạn bè của anh có thể chấp nhận em ấy không? Nó đã từng có một cuộc sống quá hỗn loạn, tôi cũng không biết trong số bạn bè của anh có ai đã từng là khách của em ấy không. Kỳ Phong là một người kiên cường, cho dù có bị thương cũng không bao giờ than thở mà chỉ yên lặng chịu đựng. Nếu ngày đấy xảy ra, anh có thể phát hiện đau khổ của em ấy chứ?”

Khi nói những laoì này, tươi cười trên mặt Thanh Phong dần biến mất. Nếu nói thế giới này nàng còn tiếc nuối điều gì nhất thì đó chính là hạnh phúc của em trai.

“ Tôi cũng là người kiên định,  một khi đã quyết tâm thì sẽ không để ai ngăn cản. thời gian tôi và Kỳ Phong quen biết còn quá ngắn nên tôi cũng không dám nói là yêu em ấy, nhưng tôi hứa đến lúc đó sẽ bảo vệ Kỳ Phong.”

Kỷ Vân Phàm nghiêm tíc trả lời sau khi suy nghĩ.

“Nếu đã vậy, tôi có thể giao em trai cho anh chứ, Vân Phàm?”

Vươn bàn tay với những ngón nhỏ gầy lên, Thanh Phong lại một lần nữa mỉm cười, bóng Kỷ Vân Phàm in lại trong con ngươi nâu nhạt như gần như xa.

Kỷ Vân Phàm không đáp lời, hai tay nắm lấy đôi tay của chị. Hai người nhìn nhau vài giây rồi anh xoay người bước ra.

“Chị nói gì với anh vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ dặn anh chăm sóc em cẩn thận thôi.”

“Ha ha, mới chỉ gặp mặt mà chị ấy đã biết anh đáng để tin tưởng sao?”

“Chẳng lẽ em không thấy anh đáng để dựa dẫm à?”

“Em cũng không biết…”

“Vậy cứ để thời gian chứng minh đi.”

“Trà đến đây trà đến đây, Kỳ Phong, bọn cậu tán dóc vui vẻ nhỉ.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ân Phỉ Thuần mời hai người đến chơi nhà cậu. Vừa lúc Kỷ Vân Phàm muốn hiểu hơn về cuộc sống của Kỳ Phong nên đồng ý ngay lập tức. Kỳ Phong không làm bọn họ đổi ý được nên đành gật đầu đáp ứng.

“Vì sao cậu cũng gọi cậu ấy là Kỳ Phong? Hai người chẳng phải là hàng xóm à?” Thắc mắc nhìn hướng Ân Phỉ Thuần, Kỷ Vân Phàm hỏi vấn đề đã thấy khó hiểu từ lâu.

“À, tôi thích cái tên Kỳ Phong thôi, cảm thấy lúc gọi cái tên này cũng giống như đang cầu nguyện cho chị Thanh Phong vậy.” Nghiêng nghiêng đầu nghĩ, Ân Phỉ Thuần cười nói.

“Nguyên nhân khác là vì hồi đầu ở Comet Tiểu Thuần liên tục gọi em A Ngạn, vì sửa miệng cho cậu ta nên em bảo cậu ấy lúc bình thường cũng cứ gọi em Kỳ Phong.” Kỳ Phong cười bổ sung thêm, hấp háy mắt nhìn Ân Phỉ Thuần.

Ân Phỉ Thuần le lưỡi, hắc hắc vừa cười vừa nâng chén uống nước.

Kỷ Vân Phàm nhìn qua căn phòng sạch sẽ, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt thường ngày thì cũng không thừa ra cái gì khác. Cả căn phòng 10 thước đối với Vân Phàm có vẻ quá mức sơ sài.

Trong góc tường để bài vị của hai người, nhìn ảnh chụp thì có lẽ là cha mẹ của Ân Phỉ Thuần. Kỷ Vân Phàm nhìn ảnh rồi lại quay sang Ân Phỉ Thuần, đứa nhỏ này vẫn có thể vui vẻ tươi cười thật không dễ dàng.

“Trong khu quanh đây cũng có rất nhiều người mất cha mẹ từ nhỏ, mọi người sống nương tựa vào nhau qua rất vui vẻ.”Có vẻ nhận ra tâm tư của Kỷ Vân Phàm nên Kỳ Phong mỉm cười giải thích.

Ân Phỉ Thuần gật đầu nói, “Đúng vậy, tôi cũng không còn nhớ rõ hình dáng của cha mẹ nữa. Hồi 14 tuổi tôi trốn khỏi nhà chú cầm theo bài vị của họ, may mắn đúng lúc gặp được Kỳ Phong và chị Thanh Phong.”

“Trốn đi ư? Vì sao?” Kỷ Vân Phàm có vẻ khó hiểu hỏi, đối với đứa nhỏ mất cha mẹ từ nhỏ mà có người thân chăm sóc không phải là tốt nhất sao.

“Hứ, bọn họ đâu có coi tôi là cháu mà đối xử đâu, có mà người hầu thì đúng hơn. Còn cả con bé em họ kia nữa, chanh chua đanh đá cá cầy. Tôi không chịu nổi bọn họ!”

Ân Phỉ Thuần vừa híp mắt khinh bỉ vừa thở phì phì tuôn một tràng, dung flại một chút lại nói tiếp, “Tới giờ nhớ lại mặt đám ba người bọn họ vẫn làm tôi gặp ác mộng.”

“Vậy sau này cậu đi học cũng là được Phong Thanh giúp đỡ?”

“Cái đó thì không phải. Khi đó tôi đã tốt nghiệp trung học, vốn không cần đi học nữa. Tuy chị Thanh Phong cho tôi chỗ ở nhưng bản thân tôi cũng không có tiền. Tôi muốn tự nuôi sống được mình nên phải đến hát thuê ở quán bar, giọng tôi cũng khá được mà. Sau này tôi được giáo sư ở học viện âm nhạc ưng ý nên mời đi phỏng vấn, cứ như vậy mơ màng mà vào học, lại còn được miễn học phí nữa.”

Ân Phỉ Thuần nói tới đây thì cười vui vẻ nhưng Kỳ Phong thì không tiếp lời cậu nữa chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Tuy Tiểu Thuần luôn cười hi hi ha ha cả ngày nhưng Kỳ Phong biết trong lòng cậu ta cũng không thực sự vui như thế. Dù sao thì một người đã trải qua những việc như vậy làm sao có thể không để ý chuyện không có người thân bên cạnh chứ. Chẳng qua một đám bọn họ đã sớm thành thói quen miễn cưỡng mà cười.

Ba nguời yên lặng một lúc rồi Ân Phỉ Thuần lại bắt đầu nói, “Đúng rồi, Kỳ Phong, ngày mốt đến xem tôi thi đi, phần thưởng hạng nhất là một chiếc đàn guitar điện hàng độc đấy, tôi nhất định phải lấy được nó.:

“Được, ngày mốt là cuối tuần thì tôi rảnh.”

“Anh Vân Phàm có muốn đến cùng không? Học viện âm nhạc có nhiều cô xinh đẹp lắm đấy.”

“Nhóc con, tôi không có hứng thú gì với mấy cô xinh xắn trường cậu, nhưng mà tôi có thể đến cổ vũ cho cậu.”

“Ha ha, thế thì quyết định vậy đi!”

“Tiểu Thuần, cũng đã muộn rồi. Hôm nay cậu không cần đến Comet thì ngủ sớm một chút đi.“ Kỳ Phong xoa đầu Ân Phỉ Thuần, ôn nhu nói.

“Vậy là từ nay về sau cậu sẽ không đi Comet sao Kỳ Phong?” Ân Phỉ Thuần bắt lấy bàn tay của Kỳ Phong, trong đôi mắt to lưu lại bóng dáng cậu.

“Mình đi làm ở công ty của Vân Phàm nên không đến nữa.”

“Ừm…Mình…..” Ân Phỉ Thuần chần chừ.

“Có chuyện gì?” Kỳ Phong nhìn vẻ mặt do dự của cậu mà nghi hoặc nhăn mày, dự cảm thấy có vấn đề.

“Hai ngày nay có mấy người khách nói rằng sau khi bán mình cậu được anh Vân Phàm bao, đồn đại rất khó nghe. Mình lo nếu cậu không đến liệu có xảy ra việc gì không.”

Ân Phỉ Thuần lo lắng nhìn Kỳ Phong, nắm tay ru nhè nhẹ.

Kỳ Phong kinh ngạc mở to mắt, cắn môi không nói gì. Kỷ Vân Phàm ôm vai cậu, dịu dàng nói, “Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.”

Nắm lại tay Ân Phỉ Thuần, Kỳ Phong khẽ cười rồi nhẹ vỗ vỗ vai cậu, sau đó cùng Kỷ Vân Phàm rời đi.

“Em sợ sao?” Đưa Kỳ Phong đến cửa nhà, Kỷ Vân Phàm nhẹ giọng hỏi.

“Vì sao em phải sợ? Lúc trước dám đi làm thì cũng đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa em cũng là đàn ông.”

“Đi vào thu dọn một chút rồi đến sống cùng anh đi.” Kỷ Vân Phàm giữ lấy Kỳ Phong đang muốn bước vào, thanh âm có chút nôn nóng.

Anh biết Kỳ Phong là đàn ông, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn người yêu đứng ở nơi nguy hiểm như vậy.

“Vân Phàm, em ở lại đây tiện cho việc trông coi chị và Tiểu Thuần hơn, đi học cũng đỡ mất công nữa. Em có thể tự chăm sóc bản thân mà, anh đừng lo. Anh cũng còn phải làm việc và xã giao rất nhiều, nếu em đến sẽ làm phiền anh phải đưa đón mất.”

“Vậy anh mua xe cho em.”

“Trước khi gặp anh em cũng vẫn sống tốt mà, anh lo lắng gì chứ?” Kỳ Phong thẳng thắn nhìn vào Kỷ Vân Phàm rồi mới kiễng chân lên hôn nhẹ anh.

Thật nhiều năm sau này, Kỷ Vân Phàm vẫn hồi tưởng lại vô cùng rõ ràng xúc cảm mềm nhẹ của nụ hôn đêm đó.

Cuối tuần, bọn họ cùng nhau đến học viện âm nhạc. Phần thi ca hát của Ân Phỉ Thuần hiển nhiên là được rất nhiều người tán dương, hơn nữa, càng khiến Kỷ Vân Phàm kinh ngạc là cậu có số lượng fan nữ rất lớn; trên đường đến hội trường nghe được rất nhiều nữ sinh nói về Ân Phỉ Thuần.

“Kỳ Phong, anh Vân Phàm đã đến rồi. Qua đây qua đây, em đã chuẩn bị chỗ cho hai người rồi nha.”

Vừa vào đến trại thì nghe được thanh âm của Ân Phỉ Thuần, Kỳ Phong vui vẻ đi đến chỗ cậu, dáng vẻ tuấn tú và người đi theo cũng rất dễ nhìn khiến thật nhiều nữ sinh phấn khích.

Hai người vừa ngồi xuống chỗ Ân Phỉ Thuần đã giữ trước thì ngay lập tức có nữ sinh xông đến.

“Tiểu Thuần, hai người kia là bạn cậu sao? Đẹp trai quá đi, giới thiệu cho bọn tôi với nhé?”

“Đúng đó đúng đó, Tiểu Thuần chưa bao giờ mang bạn đến trường nha.”

“Học trưởng, đã bắt đầu chương trình rồi…..”

Bị một đám nữ sinh vây lấy, Ân Phỉ Thuần đành phải hô to “Im lặng”, sau đó hít sâu một hơi nhìn đấm người mà nói, “Các cô đấy, cứ thấy người đẹp là tớn lên quên tuốt hiền thục là cái gì. Cả hai anh đây đều có chủ hết rồi, các cô đừng cómong xơ múi nữa.”

Cậu vừa nói xong thì đám nữ sinh liền thở dài, thậm chí còn có mấy người dùng ánh mắt tiếc rẻ nhìn phía Kỳ Phong và Kỷ Vân Phàm, đáng tiếc hai người hoàn toàn chẳng để ý. Kỳ Phong cẫn cười đẹp mắt như trước, Kỷ Vân Phàm vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi.

“Được rồi, tôi lên chuẩn bị đây. Anh trai khó khắn lắm mới đến được một lần, các cô đừng dọa họ chạy mất thế. Mau mau quay về chỗ đi.”

Bất đắc dĩ nói một câu, Ân Phỉ Thuần còn đưa tay đẩy đẩy hai nữ sinh đứng gần nhất.

Mấy cô gái tuy không cam lòng nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc Ân Phỉ Thuần thì tự biết cậu cũng không còn cách nào khác.

Cuộc thi bắt đầu rất nhanh. Đối với người vốn không ưa thích ca hát cho lắm như Kỷ Vân Phàm rõ ràng là có chút nhàm chán, thế nhưng Kỳ Phong ngồi bên cạnh thì rất vui vẻ đến mức mắt dán chặt lên sân khấu.

“Em cũng thích hát à?” Kỷ Vân Phàm lặng lẽ nắm lấy tay Kỳ Phong khẽ hỏi.

“Ha ha, em là nhân viên toàn năng của Comet mà, anh quên rồi à?” Kỳ Phong quay lại nhìn anh cười nói, không ngoài dự đoán thấy được vẻ khó chịu lóe lên trong mắt anh.

“Đừng nói về Comet với anh nữa.” sắc mặt Kỷ Vân Phàm có chút lạnh lẽo.

Kỳ Phong nhìn anh, khóe miệng cười càng sâu thêm, “Anh để ý sao? Nơi anh biết đến em mới chỉ là Comet thôi, trước kia là gay bar đó.”

“Kỳ Phong, chúng ta không cần nói về chuyện này.”

“Nếu anh nói cho em biết anh không thấy ngại thì có lẽ em cũng không nói đến đâu.”

“Anh thích em cho nên không thể nào lại thấy thoải mái được, nhưng anh sẽ cố gắng bỏ qua chuyện này, chỉ nhìn đến em của hiện tại.”

Dưới ánh đèn mờ tối, Kỳ Phong có thể nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Vân Phàm.

Có thể Kỷ Vân Phàm thấy vậy là được, nhưng Kỳ Phong biết chỉ bỏ qua vẫn chưa đủ. Nếu tương lai có ngày người nào đó từng có liên quan xuất hiện trước mặt anh, chỉ sợ Kỷ Vân Phàm sẽ nổi điên lên mất. Đây là lúc bọn họ phải đối mặt vấn đề thay vì cứ trốn tránh.

Ân Phỉ Thuần vừa lên sân khấu thì hội trường lập tức vỗ tay rần rần. Cậu mặc cùng một bộ quần áo ở Comet, trên tay ôm  một cây đàn guitar xưa cũ. Đến ngồi trên chiếc ghế phía trước micro rồi giờ dấu tay chữ V với tất cả mọi người, sau đó mới chào hỏi bọn họ; phương thức ra mắt độc đáo khiến cho các nữ sinh phấn khích hét chói tai.

Cậu điều chỉnh lại vị trí micro, đôi mắt to linh động nhìn thoáng qua Kỳ Phong và Kỷ Vân Phàm. Trong hội trường yên tĩnh lại, tiếng ca của Ân Phỉ Thuần xuyên qua không khí tràn ngập từng góc. Giọng ca này còn hay hơn gấp mấy lần lúc Kỷ Vân Phàm nghe được ở Comet, âm sắc trong trẻo khiến anh có chút rung động.

Kỷ Vân Phàm quay sang nhìn Kỳ Phong thì chỉ thấy ánh mắt cũng trong suốt của cậu chứa đầy hình ảnh Ân Phỉ Thuần.

“Bằng thực lực của cậu ta, cho dù đi hát ở quán bar cũng sẽ có thu nhập tốt, vì sao lại muốn vào nơi như Comet chứ?”

“Bởi vì quy tắc ở Comet rất nghiêm khắc, chỉ cần bọn em không muốn thì sẽ không bị tấn công.”

“Nhưng tuổi của các em…”

“Ha ha, chính bởi vì ở tuổi này nên mới dám đi đến đó. Chỗ kia lộn xộn toàn một đám nhà giàu.”

Kỳ Phong nói xong câu đó thì liếc mắt với Kỷ Vân Phàm một cái, đôi mắt trong sáng mở to mà ẩn giấu ý cười ám muội.

Kỷ Vân Phàm không tiếp lời, Ân Phỉ Thuần trên đài đã hát xong. Giám khảo cho cậu điểm cao nhất khiến nữ sinh xung quanh vui sướng hét toáng lên.

Tiết mục kế tiếp vẫn rất sôi động nhưng không có ai vượt qua được điểm số của Ân Phỉ Thuần. Lúc lên nhận thưởng trông cậu rất hưng phấn.

Kỳ Phong nói cho Vân Phàm biết, Ân Phỉ Thuần đã muốn có cây đàn kia từ rất lâu rồi. Từ khi vào học viện đến giờ cậu cũng chỉ dùng có một cây đàn guitar đã rất cũ kia thôi.

Công ty của Kỷ Vân Phàm đã hợp tác suôn sẻ với Trịnh thị được một tháng, thời gian qua nhanh đã sắp đến lúc hoàn thành giai đoạn hai. Hạng mục mới trong hợp đồng do Kỳ Phong cùng Thi Hựu làm, sau khi công bố thì nhận được sự hợp tác của rất nhiều công ty khác. Sau khi ký lên hợp đồng chính thức của hạng mục mới, Kỷ Vân Phàm mang toàn bộ quyền hạn giao lại cho Thi Hựu, bản thân thì cùng Kỳ Phong đưa Thanh Phong đi Canada.

Tổng giám đốc công ty là Kỷ Vân Phàm, mà Kỳ Phong lại đang đảm nhiệm dự án; có lẽ đaya không phải thời gian tốt để họ rời đi. Thế nhưng bệnh tình của Thanh Phong đột ngột có chuyển biến xấu khiến cho bọn họ không thể đợi được nữa.

Lá phong Canada nổi tiếng nhất thế giới. Thanh Phong mặc một chiếc váy trắng noãn đứng dưới tán cây đỏ rực như lửa ngợp trong ánh mặt trời, xinh đẹp tựa như thiên sứ.

“Nếu có thể chị vẫn muốn ở bên em, A Ngạn. Sau này em nhớ tự chăm lo vho mình.”

“Chị à, nói linh tinh cái gì vậy, đương nhiên chị vẫn ở bên cạnh em rồi.”

Đứng dưới tàng cây, hai chị em họ lưu luyến nhìn nhau, trên mặt tràn đầy đau xót. Kỷ Vân Phàm đứng ở nơi xa một chút nhìn cánh rừng phong đỏ, không nói câu nào.

Có lẽ tại giờ phút này mà chia tay thì tốt hơn nhiều so với trong phòng bệnh.

Ít nhất, trong lúc này Kỳ Phong còn có đủ bình tĩnh để nghe cô nói mà không quá bi thương.

Thanh Phong nhẹ nhàng ôm lấy em trai, lá phong ánh lên sắc đỏ hồng sau lưng họ. Biểu tình của cô thật bình tĩnh, “Kỳ Phong, chị vốn lo nhất là em, may mà bây giờ đã có Vân Phàm.”

Kỳ Phong đặt tay ôm lấy cô, cọ má vào tai chị vài cái rồi nghẹn ngào nói, “Chị à, đừng tin tưởng hắn quá như thế, ai biết sau này có tranh thử bắt nạt em không.”

“Không được đâu, chị sẽ nhìn theo em từ trên trời mà.” Thanh Phong mỉm cười, nhìn về phía Vân Phàm.

Thực ra cô biết như vậy là quá đáng, đem toàn bộ trọng trách đặt trên người Kỷ Vân Phàm. Thật ra Vân Phàm không có nghĩa vụ phải thay mình chăm sóc em trai như thế.

Kỷ Vân Phàm cười khẽ, mở tay đi tới ôm lấy hai người bọn họ rồi mới nhẹ nhàng nói, “Chị Thanh Phong, tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.”

Nghe được lời hứa hẹn như vậy, Thanh Phong càng vui vẻ. Kỳ Phong nhìn về phía Vân Phàm lộ ra nụ cười cảm kích. Hiện giờ không có chuyện gì quan trọng bằng việc để chị được an tâm ra đi đến mức Kỳ Phong không cần để ý Kỷ Vân Phàm có thực hiện được lời hứa thật hay không.
Bình Luận (0)
Comment