Thiên Chấp Chuyên Sủng

Chương 9

“Chú Kỷ, dì Kỷ, Vân Phàm không làm sao; dì chú đừng lo lắng. Cậu ta nghỉ ngơi ở phòng bệnh bên kia, bác sỹ nói là sẽ chóng tỉnh lại thôi.” Thi Hựu đau đầu nói xong thì chỉ sang phòng bệnh của Kỷ Vân Phàm.

Thế nhưng không ngờ ông bà Kỷ ai cũng không sang thăm Kỷ Vân Phàm mà lại đồng thanh hỏi, “Trên điện thoại cháu bảo đứa nhỏ kia là bị làm sao?”

Nhắc tới Kỳ Phong, cơn tức của Thi Hựu lại càng lớn thêm mà đen mặt nói, “Còn đang cấp cứu; bác sỹ bảo cậu ấy bị thiếu máu và suy dinh dưỡng, lại còn bị ép làm suốt 3 ngày, suýt chút nữa thì chết.”

Bà Kỷ nghe vậy thì nhũn chân thiếu chút nữa ngất xỉu, Ân Phỉ Thuần bên cạnh lại khóc càng lớn hơn nữa.

“Ai, cái thằng nhóc Vân Phàm này, sao lại gây ra cái loại chuyện như vậy chứ!” Ông Kỷ vẻ mặt không còn gì muốn nói; lúc trước nhận được điện thoại của Thi Hựu ông không thể tin nổi những gì được nghe.

“Đều do tôi trước kia không quản lý Tủ Phàm cẩn thận mới để Vân Phàm biến thành như ngày hôm nay.” Bà Kỷ ôm mặt khóc thất thanh.

“Không thể nói như vậy được đâu dì Kỷ, chuyện của Tử Phàm mọi người đều đau lòng; đây là việc Vân Phàm nhất quyết phải vượt qua. Hy vọng sau chuyện này tên đó có thể tỉnh ngộ,”

Thi Hự khe khẽ thở dài, nếu lúc trước biết được Vân Phàm sẽ là như vậy với Kỳ Phong thì có nói gì anh cũng sẽ không để Kỳ Phong xuất hiện trước mắt Vân Phàm như vậy.

Mọi người đều mang tâm sự mà yên lặng không nói gì. Ngay khi đne fđỏ trên cửa phong cấp vừa tắt đi, thầy thuốc vừa ra đến nơi thi đám người Thi Hựu liền xông lên vây quanh.

“Bệnh nhân đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng vẫn còn rất yếu, tạm thời phải ở lại bệnh viện theo dõi.” Bác sĩ mặt đầy mồ hôi nói xong thì lắc lắc đầu, xem ra là lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân như vậy.

Thi Hựu và Â Phỉ Thuần đồng thời thở ra nhẹ nhõm, ông bà Kỷ vội vã chạy đi cảm ơn bác sỹ.

Y tá đẩy Kỳ Phong ra, trên tay gắn kim truyền dịch, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, vừa nhìn đã thấy yếu ớt không tả nổi. Bà Kỷ nhìn thấy thì lại chảy nước mắt.

Ân Phỉ Thuần đi theo Kỳ Phong đến phòng bệnh trong khi Thi Hựu đưa hai vị lớn tuổi đi thăm Kỷ Vân Phàm.

Trong phòng bệnh Kỷ Vân Phàm rất im lặng; anh nằm trên giường truyền nước biển, sắc mặt rất xấu. Hàng mi nhíu lại không thể giãn ra. Ông Kỷ hỏi cặn kẽ Thi Hựu mọi chuyện; anh cẩn thận nói ra tất cả rồi chủ động xin lỗi vì không nên xen vào việc của người khác mà cuối cùng làm hại đến Vân Phàm.

Ông Kỷ lắc đầu khổ sở nói, “A Hựu, nếu có người có thể chữa lành vết thương lòng cho Vân Phàm thì không cần biết người kia là ai chúng ta cũng rất vui vẻ tiếp nhận. Đã để cháu lo lắng rồi, đứa nhỏ kia chẳng những không giúp được Vân Phàm mà còn bị nó hại cho mệt người.”

Thi Hựu cũng lặng yên, chuyện lần này xảy ra với Kỳ Phong thật đáng sợ; trai qua tra tấn như vậy chỉ sợ cả đời cậu không bao giờ muốn nhìn thấy Vân Phàm nữa. Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy cũng không có nghĩa là không nhìn thấy nữa thì có thể quên đi.

Đáng giận, sao mình lại có thể để chuyện ngu xuân rnhư vậy xảy ra chứ? Chỉ bởi vì tự cho là thông minh mà không những thương tổn Kỳ Phong lại còn có thể hại Vân Phàm một lần nữa vì cảm giác tội lỗi mà nảy sinh ác cảm.

Đáng giận, đáng giận, bản thận đúng là tên ngu ngốc nhất thế giới!

Vừa chập tối thì Vân Phàm tỉnh lại, bà Kỷ đang canh giữ bên giường phát hiện ra liền kích động kêu lên. Kỷ Vân Phàm quay đầu mê mang nhìn mẹ, nhăn mặt nói, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Bà Kỷ định trả lời nhưng cuối cùng vừa mở miệng thì nước mắt lã chã; ông Kỷ ngay bên cạnh nhanh chóng đi tới cúi xuống quát, ”Thằng nhóc con hỗn láo này, mày có biết mày khiến mẹ rơi bao nhiêu nước mắt rồi không”

Kỷ Vân Phàm nhăn nhó nhắm mắt; hóa ra anh vẫn còn sống, vậy mà còn nghĩ mình sẽ chết mất.

Mình còn sống…..vậy Kỳ Phong thì sao?

Bất chợt trợn to hai mắt đang muốn hỏi tình trạng của Kỳ Phong, chẳng qua còn chưa kịp nói thì Thi Hựu đã đá cửa phòng bệnh xông vào, lạnh lùng nhìn anh, “Hừ, cậu còn có mặt mũi kêu tên Kỳ Phong sao?”

“Cậu ấy….có khỏe không?”

“Suýt chút nữa là đi chơi với giun được rồi, cậu nói có khỏe không?”

“……”

“Kỷ Vân Phàm, tôi thực hoài nghi cậu nghĩ ra cái con khỉ gì mà làm chuyện này vậy? Cậu có biết Kỳ Phong đã làm bao nhiêu việc cho cậu không? Lần này nếu không nhờ cậu ấy thì Kỷ Vân Phàm cậu chờ ngồi ăn cơm nhà đá đi!”

Thấy vẻ mặt căm phẫn của Thi Hựu, Kỷ Vân Phàm nhíu máy hỏi lại, “Có chuyện gì sao?”

“Vương Chí Cao mua chuộc được một viên chức, lần này nếu chúng ta không hoàn thành dự án phòng triển lãm đúng hạn thì bọn họ sẽ kiện cậu. May mà Kỳ Phong giúp chúng ta liên lạc với tập đoàn Diệu Hoa đến cung cấp vật liệu xây dựng.”

Thi Hựu nói tới đây thì càng tức tối, nhắm chân Kỷ Vân Phàm mà ngắt một cái.

Vẻ mặt Kỷ Vân Phàm kinh ngạc, không thể đáp nổi câu nào.

Diệu hoa là tập đoàn đa ngành lớn nhất toàn quốc có quan hệ với đủ loại ngành nghề, gần như lĩnh vực nào cũng có công ty nhà máy.Bình thường bọn họ chỉ hợp tác cùng các tập đoàn lớn của nước ngoài mà trong nước thì không có công ty nào lấy được công trình hợp tác trong tay họ.

Thế mà tập đoàn Diệu Hoa lại cung cấp vật liệu xây dựng cho bọn họ?

Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Kỷ Vân Phàm, Thi Hựu lại đánh cho phát nữa mà căm giận nói, “Kỳ Phong đối với cậu tốt như vậy mà cậu còn ăn cái loại dấm chua vô lý thế; lời nói bậy bạ như của Vương Chí Cao mà cậu cũng tin sao? Mấy tấm ảnh chụp liền đã biến cậu thành mất nhân tính như thế, nhỡ lần sau lại có vài người xuất hiện thì cậu tính giết luôn Kỳ Phong hả?”

“Cậu biết hết rồi?”

“Hừ, thật khó khăn mới có cơ hội, tôi sảng khoái mà đánh Vương Chí Cao một trận khiến hắn đương nhiên có cái gì đều phun ra hết. Cậu làm tôi thực sự thất vọng rồi, tên chó đẻ nào đó chẳng qua là tức cậu chiếm mất Kỳ Phong của hắn khiến hắn cóc không ăn được thịt thiên nga, vậy mà cậu lại nổi điên.”

Những chuyện này đều là Thi Hựu tra ra được từ Vương Chí Cao. Lần này Diệu Hoa ra mặt giúp đỡ họ cũng thuận tiện đưa đến cơ hội dạy dỗ lại tên kia.

Vương Chí Cao dùng chức quyền để thu hối lộ ở cảng, lại dùng tiền đó mà mắt nhắm mắt mở giúp đỡ rất nhiều người. Đến lúc chuyện này bung bét ra hắn liền bị tòa án sờ gáy, xem ra nửa đời còn lại phải nhìn bốn bức tường đá mà sống.

Kỷ Vân Phàm lâm vào trầm tư, hóa ra Kỳ Phong làm nhiều việc như thế cho anh; Kỳ Phong đối với anh thế nào, mà anh lại làm được gì cho cậu? Thi Hựu nói anh là cầm thú nhưng thực ra Kỷ Vân Phàm thấy mình còn không bằng nổi cầm thú như vậy.

Ông bà Kỷ thấy hắn không có gì nữa thì về nhà trước. Bà Kỷ nói muốn đi hầm canh bổ rồi mang đến cho Kỷ Vân Phàm và Kỳ Phong uống.

Phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn hai người Kỷ Vân Phàm và Thi Hựu, không khí trở nên lặng yên mà áp lực.

Tràn ngập đầu óc Kỷ Vân Phàm đều là chuyện của Kỳ Phong; tuy rằng đúng là Vương Chí Cao cố ý phá rối anh nhưng ảnh chụp kia cũng không phải là giả, anh nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện trước kia của Kỳ Phong. Sau khi biết Kỳ Phong lo lắng cho mình nhiều như vậy, Kỷ Vân Phàm cảm thấy nếu còn luẩn quẩn không dứt được chuyện ngày trước như vậy thì đúng là quá tệ mạt rồi.

Đứng bên giường bệnh, Thi Hựu trừng mắt nhìn anh một lúc lâu rồi đột nhiên bảo, “Ngày mai là sinh nhật Tử Phàm, cậu rốt cuộc suy nghĩ kỹ chưa? Trước kia tôi đã từng nói, nếu cậu vẫn không thể quên được chuyện này thì chỉ làm hại đến những người bên cạnh thôi.”

Tuy rằng việc Kỳ Phong đã qua đi nhưng xét theo cá tính Kỷ Vân Phàm, sao anh lại chọn cách giải quyết vấn đề như vậy?

Kỷ Vân Phàm không đáp lời, hay nói đúng hơn là không biết phải trả lời như thế nào.

Thi Hựu đợi một hồi rồi tiếp tục nói,”Không tới thăm Kỳ Phong sao? Lần này cậu ấy thật sự bị cậu hại thảm.”

“Không dám đi.” Lúc này Kỷ Vân Phàm mới nói.

Thi Hựu vứt cho cái xem thường, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Kỷ Vân Phàm một lúc lâu sau đó lại hiếu kỳ mà hỏi, “Tôi bảo này, lúc đấy rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy?”

kjvp mờ mịt nhìn trần nhà, một lúc lâu sau mới nói, “Chặt chẽ mà giữ lấy cậu ấy, không để cậu ấy rời đi.”

Thi Hựu nghe được tiếng chính mình hộc máu.

Quen biết Kỷ Vân Phàm nhiều năm như vậy nên anh biết mấy năm nay Kỷ Vân Phàm vẫn tự đè nén; thế nhưng anh khôgn thể ngờ được Kỷ Vân Phàm lại có thể là người điên cuồng đến vậy.

Kỷ Vân Phàm nằm trên giường bệnh lại thì thảo nói,” không biết vì sao sau khi nghe Vương Chí Cao nói tôi lại đột nhiên vô cùng sợ mất đi Kỳ Phong.”

Thi Hựu bỉ bai hừ lạnh nói, “Chuyện đã qua thì không thể thay đổi, chẳng lẽ việc này cũng để tôi dạy cho cậu sao? Lại nói, chẳng lẽ đến lúc chính thức bên nhau cậu mới biết chuyện này chắc? Cậu phải sớm lường trước rồi chứ?”

Chẳng phải trước khi kết đôi với Kỳ Phong cậu ta nên lo liệu trước mình có thể chấp nhận tất cả không chứ?

Kỷ Vân Phàm nghe vậy thì gật đầu cười khổ; A Hựu nói không sai, chuyện này tất cả đều là lỗi của anh.

“Kỳ Phong, cậu điên rồi à, tên đó gần như giết chết cậu đấy!”

“Tiểu Thuần, đừng nói lung tung, anh ấy vẫn là anh Vân Phàm của cậu mà.”

“Tôi nói lung tung chỗ nào, cậu không biết khó khăn lắm cậu mới trở vê được từ cửa quỷ sao? Trước kia tôi kêu hắn ta là anh Vân Phàm thì giờ không thèm gọi nữa!”

“Thật sự không gọi nữa sao? Mình ở cùng với anh ấy, chẳng lẽ cậu định không nhìn đến cả mình nữa?”

Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng tranh luận khiến Kỷ Vân Phàm ngồi bật dậy, không thể tin mà nhìn về phía cửa phòng. Không đến 10 giây sau Kỳ Phong và Ân Phỉ Thuần đã xuất hiện bên cửa.

Sắc mặt Ân Phỉ Thuần rất khó nhìn, hiển nhiên là rất tức giận với câu nói vừa rồi của Kỳ Phong; nhưng tức là chuyện của tức, bảo cậu không nhận mặt Kỳ Phong nữa còn khó hơn giết cậu.

Vừa thấy mặt, cậu đã hung tợn trừng mắt với Kỷ Vân Phàm một cái giống như muốn nhảy tới cắn cho anh hai phát.

“Vân Phàm, anh sao rồi?” Kỳ Phong chậm rãi đi tới ngồi bên giường bệnh mà không nhìn tới ánh mắt khiếp sợ của Thi Hựu. Nói thì thế nhưng sắc mặt cậu còn tệ hơn Kỷ Vân Phàm, vậy mà lại đi hỏi Kỷ Vân Phàm có khỏe không.

Kỷ Vân Phàm nhìn cậu chằm chằm, căn bản là không phản ứng được.

Kỳ Phong quay đầu nhìn về phía Thi Hựu mỉm cười, “Có thể để chúng tôi tâm sự ở đây một mình không?”

“Hai cậu còn ‘tâm sự’ chưa đủ hả?” Thi Hựu bật cười hỏi lại, ý ở ngoài lời khiến Kỳ Phong ngay lập tức đỏ bừng mặt.

Cậu lắc đầu cười tối hơn chút, “Có khi là nghiện như vậy rồi.”

Một câu này khiến sắc mặt của Thi Hựu cùng Ân Phỉ Thuần đồng loạt đột biến, hai người dùng ánh mắt nhìn quái vật mà ngó chăm chăm Kỳ Phong, cuối cùng trở thành ‘đôi bạn cùng biến’.

Kỳ Phong cười vui vẻ, lúc này mới khiến cho khuôn mặt trông khỏe mạnh hơn một chút. Vừa quay đầu lại thì thấy Kỷ Vân Phàm còn đang nhìn mình ngơ ngác, cái vẻ mặt kia muốn bao nhiêu ngốc sẽ có bấy nhiêu ngốc.

Kỳ Phong nghiêng đầu sang một bên, cười hỏi anh, “Sao thế? Tỉnh táo rồi thì không nhận ra em nữa sao? Chắc em không thiếu quyến rũ đến mức khiến cho anh vừa tỉnh lại thì quên luôn thế chứ?”

Trả lời cậu là một cái ôm siết chặt đến nỗi không thể hô hấp của Kỷ Vân Phàm.

Kỳ Phong nhắm chặt hai mắt lại, vươn tay ôm lại người đan ông đang run lên nhè nhẹ.

“Anh xin lỗi, Kỳ Phong, rất xin lỗi. Anh không biết mình có vấn đề gì nữa.” Thanh âm Kỷ Vân Phàm có chút nghẹn ngào, anh không dám nhìn vào Kỳ Phong, càng không dám hy vọng Kỳ Phong sẽ chủ động đến nhìn mình.

Kỳ Phong vỗ vỗ lưng anh, “Vì sao phải hối hận như thế? Em đã nói là nghiện rồi, chẳng phải anh nên đắc ý sao? Là kỹ thuật của anh rất tốt khiến cho em ham muốn đến vậy.”

“Em vẫn còn muốn nói đùa nữa.”

“Sao mà không muốn, hiện tại em đang rất vui.”

“Vì sao?” Kỷ Vân Phàm không thể lý giải, anh buông Kỳ Phong ra nghi hoặc nhìn cậu, nhóc con này chắc không phải bị anh hại thành đứa ngốc luôn chứ?

Kỳ Phong mím mím môi nhìn Kỷ Vân Phàm một lúc lâu, nháy mắt nói, “Bởi vì đây là cách anh thể hiện tình cảm với em a, tuy rằng cách làm có hơi bạo lực một tí nhưng có thể khiến em cảm thấy được anh ôm chặt em như vậy là vì không muốn để mất em.”

Kỷ Vân Phàm cảm động, lại nhíu mày đau lòng nhìn Kỳ Phong, nói không ra lời.

Kỳ Phong nhìn anh mỉm cười lại nói tiếp, “Vân Phàm, chuyện của em khi đó không bao giờ thay đổi được, nhưng em vốn đã quyết định hiện tại và tương lai đều phải ở sát bên anh. Lúc được anh ôm siết lấy nói vĩnh viễn không cho em rời đi, em đã biết chúng ta đều nghĩ giống nhau. Vì thế mặc kệ lúc đó phải chịu đựng như thế nào, chỉ cần anh có thể hiểu được suy nghĩ của em thì tất cả đều đáng giá.”

Nói tới đây Kỳ Phong hơi hơi đỏ mặt. Tuy rằng có thể xem như đây là một kiểu thổ lộ vụng về nhưng hàm ý bên trong vẫn làm cho người ta ngượng ngùng.

Kỷ Vân Phàm sững sờ nhìn cậu. Trước kia anh chỉ nghĩ dưới bất cứ tình huống nào Kỳ Phong đều có thể bình tĩnh mà suy xét, thế mà sao bản thana lại không thể học tập cậu không biết sợ hãi như thế?

“Ngốc thật, em cứ ngăn cản anh, dùng ngôn ngữ mà biểu đạt là được rồi.” Đau lòng xoa xoa hai má Kỳ Phong, Kỷ Vân Phàm căm ghét bản thân nhưng cũng giận Kỳ Phong. Đứa ngốc này không nói gì hết, nhỡ khi anh thực sự làm ra chuyện không thể sửa chữa thì sao?

“Ngu ngốc, anh thật sự chịu thua em rồi.”

“Vân Phàm.” Kỳ Phong đột nhiên nâng mặt Kỷ Vân Phàm lên gọi một tiếng ngọt ngào.

Kỷ Vân Phàm nhìn cậu nhíu mày. đứa nhỏ này lại có cái gì kinh người muốn nói đây.

Kỳ Phong thu lại nụ cười, nghiêm trang nói, “Thỉnh thoảng sống buông thả như vậy cũng coi như là tình thú, nhưng anh phải hứa với em không thể thường xuyên làm như thế sẽ trở thành đi tìm chết đấy.”

Những lời này vừa nói ra đầu tiên là khiến Kỷ Vân Phàm khiếp sợ mà phát ngốc, sau đó đột nhiên bật cười. Lúc này Kỳ Phong mới hoàn toàn thả lỏng, cũng cười lên ôm lấy mặt anh mà day day vuốt vuốt.

Lần này Kỷ Vân Phàm không dùng quá nhiều sức mạnh để ôm lấy Kỳ Phong nữa, hai người kề sát vào nhau, thân liền thân, tâm nối tâm.

“Kỳ Phong, anh sẽ không bao giờ lại chấp nhất chuyện quá khứ của em nữa, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng đều đứng lại bên em. Với anh em mới là điều quan trọng nhất.”

Sau khi ôm lấy cậu một lúc lâu, Kỷ Vân Phàm nhỏ giọng thầm thì. Anh cúi xuống để lại một nụ hôn trên trán Kỳ Phong, nhưng sau đó lại bất giác cảm thấy hứa hẹn như vậy vẫn chưa đủ.

Kỳ Phong ngẩng đầu mềm nhẹ hôn khóe môi anh, nụ hôn bao hàm thật nhiều ý nghĩa không nói thành lời.

“Đúng rồi, lúc trước em tìm đến Vũ Dao là vì…..”

Việc này qua đi, Kỳ Phong mới nghĩ tới muốn giải thích chuyện của Vũ Dao một chút. Tuy Vân Phàm đã nói không để ý chuyện trước kia nữa nhưng cậu cũng không muốn Vân Phàm giữ địch ý với Vũ Dao.

Thế nhưng Kỷ Vân Phàm không để cậu có cơ hội, mỉm cười cắt lời, “Không cần giải thích nữa, anh biết em làm thế nào cũng là vì anh.”

Kỳ Phong hấp háy mắt đang muốn hỏi sao anh lại biết thì ngoài phòng có tiếng đập cửa. Hai người vội vàng tách ra, Thi Hựu đẩy cửa bước vào đưa tay chỉ chỉ ra phía sau, “Kỳ Phong, bạn bè của cậu đến thăm kìa.”

“Kỳ Phong! xuống giường được rồi à?”

“Nghe nói cậu bị bệnh, chúng tôi tranh thủ Comet chưa mở cửa mà chạy tới đây thăm đây.”

“Cơ mà xem ra cậu cũng không làm sao ha.”

Một đám người ào vào trong thanh âm trò chuyện lao nhao, Kỷ Vân Phàm nhìn bọn họ mà giận dỗi, bởi vì đám này toàn là nhân viên ở Comet chứ đâu ra!

Kỳ Phong nhìn thấy mọi người thì cũng ngơ ngẩn, kinh ngạc hỏi, “Sao các cậu lại đến đây?”

“Còn không phải bởi vì hôm nay Tiểu Thuần xin phép nghỉ đến chăm sóc cậu sao, chúng tôi cũng đến thăm cùng luôn.”

“Tiểu Thuần nói tôi bị làm sao cơ?”

“Cậu ta ngậm mỏ quyết không chịu nói, nếu biết cậu không ốm nặng thế thì chúng tôi đã khỏi phải đến rồi.”

Nghe được đáp án như thế, Kỳ Phong vừa lòng liếc mắt về phía Ân Phỉ Thuần. Người kia hướng cậu lè lưỡi tựa như muốn nói bạn đây sao có thể nói sự thật cho bọn họ chứ.

Từ sau khi rời khỏi comet, Kỳ Phong đã rất lâu không tụ tập với đám bạn này. Lần này hiếm hoi được gặp bọn họ cũng khiến Kỳ Phong thật cao hứng, nhưng vì lo cho tâm tình Kỷ Vân Phàm nên cậu vẫn đưa bọn họ về phòng bệnh của mình.

Đám người vừa đi thì căn phòng to lớn lập tức im lặng hẳn. Thi Hựu nhìn vẻ mặt buồn bực của Vân Phàm liền nhướn nhướn mi true tức mà nói, “Cậu đấy, phải chấp nhận đi. Xét theo cá tính của Kỳ Phong thì dù có rời Comet cũng vẫn là bạn tốt cửa đám người kia.”

Kỷ Vân Phàm thở dài từ chối cho ý kiến. Xem ra anh không thể không chấp nhận quá khứ của cậu, hơn nữa còn phải tiếp thêm đám tiếp viên kiêm bạn tốt kia nữa.

Lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên “Cộc cộc”. Đúng hai tiếng, rất lễ phép cũng rất chuẩn mực.

Kỷ Vân Phàm và Thi Hựu cùng quay người nhìn đến Nghiệp Vũ Dao cao gầy đeo mắt kính đang đứng cạnh cửa, thái độ bình tĩnh nhìn về phía bọn họ.

Thi Hựu cũng không biết Nghiệp Vũ Dao nên ngẩn người không nói, Kỷ Vân Phàm lại nâng ngón tay chỉ ra ngoài cửa thản nhiên nói, “Kỳ Phong ở phòng bệnh đằng kia.”

“Tôi tới tìm anh.” Thanh âm Nghiệp Vũ Dao có hơi khàn khàn.

Thi Hựu nhận ra hai người họ có chuyện riêng cần nói thì đứng dậy,” Vậy hai người cứ tự nhiên, tôi qua bên kia với ko; cũng đã lâu không gặp Tiểu Thược, thật nhớ quá đi.”

Nói xong thì đi ra ngoài, lúc lướt qua Nghiệp Vũ Dao thì gật đầu chào hỏi nhau.

Nghiệp Vũ Dao bước vào, tiện tay đóng cửa.

Kỷ Vân Phàm phát hiện tâm tình cậu có vẻ không tốt, lúc bước đi còn có chút kì quái giống như cố gắng chống đỡ mới không khiến cho mình ngã xuống.

“Thật có lỗi, cho phép tôi ngồi xuống nói.” Nghiệp Vũ Dao tới bên giường ngồi lên cái ghế Thi Hựu vừa đứng dậy.

Kỷ Vân Phàm gật đầu, có thể đoán ra cậu ta đến gặp vì việc gì.

“Tôi muốn nói rõ với anh tôi cùng Thanh Ngạn chưa từng xảy ra chuyện gì không đúng mực. Khi đó cùng học trung học, tôi nhận thấy cậu ấy rất thông minh cho nên nhìn cậu ấy buông xuôi như vậy rất không thích. Tôi cũng đã khuyên cậu ta vài lần nhưng bó tay, sau này thực sự không nhịn nổi thì mới đi đến gay bar tìm. Ảnh anh xem được là chụp trong một lần tôi đến đúng lúc cậu ta bị người chuốc quá chén cho nên mới mang cậu ta tới khách sạn nghỉ qua đêm.”

Nghiệp Vũ Dao khi nói những lời này thần sắc thật bình tĩnh, giống như cậu ta đúng là đến giải thích mà không lo lắng Kỷ Vân Phàm không tin. Tuy vậy, Kỷ Vân Phàm biết mặc dù cậu ta có vẻ không để ý như vậy nhưng chuyện này thực sự không đơn giản.

“Vì sao lại cố chấp với cậu ấy như vậy?” Kỷ Vân Phàm hỏi ra vấn đề nghi ngờ bấy lâu.

Nếu chỉ là bạn bè như đã nói thì Nghiệp Vũ Dao cũng không thể vì Kỳ Phong mà làm đến mức này.

Nghiệp Vũ Dao cong khóe miệng cười khổ, lúc lâu sau mới trả lời,” bởi vì cậu ấy có được tự do mà tôi ham muốn, có thể thay tôi làm được rất nhiều chuyện mà tôi khao khát.”

Hiển nhiên câu này vượt khỏi dự đoán của Kỷ Vân Phàm, anh nhăn mày nhìn Nghiệp Vũ Dao.

Cậu ta lại không tiếp tục giải thích vấn đề này mà lại nói, “Tôi không thể giải thích nhiều; tôi đến là vì không muốn Thanh Ngạn tiếp tục gánh lấy chuyện cậu ấy không làm nữa.”

“Chuyện này Kỳ Phong vốn không biết?”

“Đúng vậy, cậu ấy nghĩ rằng mình say rượu nên mới lên giường với tôi nhưng thực ra là tôi lợi dụng cậu ấy.”

Đối với những lời này, Kỷ Vân Phàm có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, “Như vậy tức là hai cái ảnh tôi nhìn thấy trước kia thực ra đều là chụp cậu?”

Nghiệp Vũ Dao gật đầu thừa nhận.

Kỷ Vân Phàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hóa ra trong việc này bọn họ đều là người bị lợi dụng.

Nghiệp Vũ Dao đứng lên cuối cùng nhìn Kỷ Vân Phàm một cái rồi xoay người vừa đi ra ngoài vừa nói, “Thay tôi xin lỗi với Thanh Ngạn, tôi đã lừa cậu ấy suốt 6 năm.”

“Vì sao cậu không tự nói?”

“Chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.”

Sau khi nói xong những lời này thì Nghiệp Vũ Dao cũng không nhìn lại mà đi ra. Cửa phòng bệnh mở ra liền trở nên im lặng nhưng lại khiến Kỷ Vân Phàm có chút khó thở. Nghiệp Vũ Dao này có lẽ là người giúp Kỳ Phong liên hệ với tập đoàn Diệu Hoa, chắc quá khứ cũng không phải người tầm thường.

Đám người Comet kia đến 12 giờ thì về hết; họ nói Comet và bệnh viện số bốn rất gần nhau, có dịp lại đến thăm sau. Kỳ Phong vui vẻ tiễn bước; Thi Hựu nói không sai, dù cậu có rời Comet thì họ vẫn là bạn tốt của cậu.

Kỷ Vân Phàm đem lời của Nghiệp Vũ Dao chuyện lại cho Kỳ Phong. Khi nghe được bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì,Kỳ Phong có vẻ cũng không kinh ngạc. Ân Phỉ Thuần cùng nghe chuyện không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi, “Kỳ Phong, cậu đã sớm biết hả?”

Kỳ Phong khẽ thở dài, gật đầu nói, “Ừm, tuy tôi không có kinh nghiệm nhưng ở gay bar đã nghe không ít. Tôi biết cảm giác sau khi làm loại chuyện đó là thế nào. Sau lại không thấy Vũ Dao phủ nhận nên nghĩ rằng cậu ta cũng có mục đích riêng; sau này thực sự thấy là tôi không đoán sai.”

Thi Hựu vẻ mặt không biết phải nói gì, che trán nhìn cậu, “Cậu tình nguyện để Vân Phàm hiều lầm cũng không nói sự thật?”

“Tôi nghĩ chuyện của mình và Vân Phàm lúc đó không phải chỉ cần sựu thật là giải quyết xong. Đây là vấn đề chúng tôi phải đối mặt, không liên quan đến Vũ Dao. Hơn nữa tôi cũng cho rằng sẽ có một ngày Vũ Dao tự nguyện kể ra chuyện này, lấy dũng khí đấu tranh với vận mệnh của bản thân.Vũ Dao đã giúp tôi rất nhiều, có thể nói chúng tôi là bạn bè chung hoạn nạnn nên chỉ cần có thể giúp cậu ta thì tôi sẽ cố hết sức.”

Kỳ Phong nói chuyện rất chân thành, Ân Phỉ Thuần nghe được thì nghẹn họng nhìn trân trối. Trong xã hội bây giờ mà tìm được bạn bè như vậy thật là khó tin.

Kỷ Vân Phàm lấy tay day day thái dương, thần sắc bất đắc dĩ, “Nói như vậy, đúng là muốn làm anh phát ghen mà.”

Kỳ Phong phì cười một tiếng, giơ tay nhéo nhéo hai má Kỷ Vân Phàm, “Đáng ra anh phải cảm thấy may mắn mới đúng, như vậy thì sau này lúc anh có chuyện không thể ở bên cạnh thì cũng có người sẽ vì em mà chắn nạn, sẽ không để em gặp chuyện.”

“Còn lâu anh mới cho em rời khỏi anh.” Kỷ Vân Phàm nhăn nhó độp lại.

Cả phòng ngoại trừ anh đều cười ồ lên, Kỳ Phong thấy Kỷ Vân Phàm giở tính trẻ con như vậy đáng yêu hết nói.

“Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi tảo mộ mà.” Lúc sau, Kỳ Phong đột nhiên vỗ nhẹ vai Kỷ Vân Phàm mà nhẹ nhàng nói.

Lời này khiến Thi Hựu bất giác nổi da gà; anh ghé mắt liếc dài hướng Kỷ Vân Phàm thì chỉ thấy nụ cười trên mặt người kia hoàn toàn đông cứng, sắc mặt cũng trở nên khó nhìn.

Ân Phỉ Thuần không hiểu chuyện thì chớp đôi mắt mở to nhìn trái rồi lại nhìn phải, nghi hoặc hỏi, “Kỳ Phong, tảo mộ cho ai cơ?”

Kỳ Phong nhìn cậu nhóc cười cười, “Tảo mộ em trai Vân Phàm, nghe nói cũng sêm sêm tuổi ta.”

Kỷ Vân Phàm nghe đến đó thì đột ngột đứng lên bỏ đi.

“Ấy, Vân Phàm….” Thi Hựu muốn gọi giật lại nhưng Kỳ Phong lại kéo lấy tay anh, ánh mắt ý bảo anh đừng nói gì.

Kỷ Vân Phàm đi tới cửa thì nghe được tiếng Kỳ Phong, “Vân Phàm, chúng ta đều có thứ nhất định phải đối mặt; cả anh và em đều có những chuyện đã qua. Nếu anh cứ giữ mãi hình ảnh Tử Phàm trong lòng như vậy thì em cũng sẽ ghen đấy.”

Khi nói những lời này giọng Kỳ Phong có chút bướng bỉnh, thoe mặt nào đó thì còn vô lý nữa.

Kỷ Vân Phàm không trả lời, thậm chí bước chân cũng không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.

Thẳng thắn phát sợ……..TÔI THÍCH EM!!!!!

Lâu lắm rồi mới gặp được em thụ thẳng thắn đối mặt thế này, mình mệt mỏi với mấy em ưỡn ẹo làm trò con bò lắm rồi ;___;
Bình Luận (0)
Comment