Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

Chương 46

Triệu Dương tuyệt đối là cầm tinh con chó, giỏi về truy tìm tung túc.

một tháng sau, Triệu Dương trở về Nam An Vương phủ, chẳng những mang về em rể đại nhân Liễu Ly, còn mang về cậu Liễu Liên đã lâu không gặp.

Triệu Đàn nhận được tin tức Tam ca truyền đến, không biết làm sao, nhưng có chút cảm giác e sợ, cũng không có đi ra ngoài nghênh đón.

Triệu Đàn nhớ rõ ngày nàng cùng hồ ly ca ca kết hôn, cũng là một ngày như thế này, bầu trời mưa rơi lác đác, gió nhẹ quét, tuy là mùa hạ, cũng rất mát mẻ.

Dường như vẫn là đầu hạ, trong nháy mắt thời gian trôi qua, đã là Hạ Mạt rồi.

Triệu Đàn biết mình đã kết hôn rồi, tuy nhiên lại không có chút cảm giác chân thật nào. Nàng đứng ở hành lang Trúc viên, nhìn trúc xanh trước mắt đong đưa, trong đầu trống rỗng.

Giống như cảm nhận được cái nhìn chăm chú, Triệu Đàn ngẩng đầu, thấy được Liễu Ly vừa đi qua bình phong bằng tường xây ở cổng.

Gần hai tháng không gặp, Liễu Ly tựa hồ gầy đi không ít.

hắn mặc hạ bào lam nhạt, lưng áo mảnh khảnh nhuyễn đao màu đen, lộ ra mặt có chút tái nhợt cùng môi đỏ tươi, thoạt nhìn có chút cảm giác yếu đuối.

Liễu Ly đứng ở tường xây làm bình phong ở cổng bên cạnh, nhìn Triệu Đàn đứng xa xa ở dưới hành lang.

Triệu Đàn sắc mặt trắng bệch, mắt to đen nhánh như phủ rồi một tầng sương mù mờ mịt, lẳng lặng nhìn hắn.

Liễu Ly phát hiện Triệu Đàn đã không hề chải tóc dành cho nữ tử chưa lập gia đình, mà là chải búi tóc dành cho phụ nhân.

lòng của hắn bỗng dưng co rụt lại, một cảm giác tức giận không thở được—— đây là nữ nhân của hắn a!

Liễu Ly vẫn không nhúc nhích, hắn chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, nhìn Triệu Đàn, nhẹ nhàng kêu: "Triệu Đàn!"

Triệu Đàn nhìn hắn, sương mù trong mắt to rút cuộc ngưng kết thành nước mắt, nàng mở trừng hai mắt, nước mắt "Đổ rào rào" rơi xuống.

Liễu Ly cũng nhịn không được nữa, hắn không có đi qua hành lang, đội mưa bước nhanh xuyên qua đình viện đi tới.

hắn đi đến hành lang ở, vươn hai tay.

Triệu Đàn nhào vào trong ngực của hắn.

Liễu Ly ôm lấy Triệu Đàn, gắt gao mà đem Triệu Đàn áp vào trong lòng ngực của mình. Trong nháy mắt đó, trong lòng của hắn cảm thấy tràn đầy thỏa mãn chưa từng có—— Triệu Đàn lấp đầy lòng của hắn, khiến cho hắn đã thành một người hoàn chỉnh thực thụ.

hắn hôn Triệu Đàn.

Môi của hắn hơi lạnh ướt át, môi Triệu Đàn nóng như lửa.

Liễu Ly không có giống thường ngày ôn nhu như vậy, mà là bá đạo, nặng nề mà hôn lên Triệu Đàn, dùng sức mà liếm láp mút vào, gắt gao dây dưa với Triệu Đàn.

Chờ hắn buông Triệu Đàn ra, môi Triệu Đàn đã sưng lên.

Liễu Ly rút cuộc thả Triệu Đàn, đem Triệu Đàn thả trên mặt đất. hắn mỉm cười nhìn mặt nàng đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Nhớ ta không, muội muội?"

nói đến "Muội muội", giọng nói hắn có chút khiêu khích, hàm chứa một tia mị hoặc.

Triệu Đàn mặt càng đỏ hơn, con mắt quả thực muốn chảy ra nước, nàng rủ xuống tầm mắt: "Nhớ."

"thật sự?" Liễu Ly bóp eo Triệu Đàn, đem Triệu Đàn chống đỡ trên cây cột tại hành lang, cúi đầu xuống, lại lần nữa hôn Triệu Đàn.

Lần này, hắn hôn càng sâu, một tay ôm cả eo Triệu Đàn làm cho nàng sát nhập vào chính mình, một tay vươn vào vạt áo mỏng của Triệu Đàn, cách áo ngực bóp nắn, nắm lấy ngực Triệu Đàn.

Triệu Đàn nhắm mắt lại, mưa bụi trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi vào trên mặt của nàng, ngứa ngáy lành lạnh, thân thể của nàng mềm nhũn ra, cảm thấy cứng rắn của Liễu Ly nhếch lên.

Liễu Ly buông lỏng ra môi của nàng, cánh tay như trước nắm cả bờ eo của nàng, để ngừa nàng té trên mặt đất.

Tròng mắt của hắn tĩnh mịch như mực, hàm chứa mãnh liệt tình dục, chăm chú nhìn Triệu Đàn.

Triệu Đàn bị hắn hôn sưng cặp môi đỏ mọng, khẩn trương mà thở hào hển.

Liễu Ly cưng chiều mà nhìn nàng, cúi đầu ở môi nàng mổ một cái: "Tiểu đồ ngốc!"

hắn ôm lấy nàng, chân dài bước đi, tiến vào phòng ngủ—— hôm nay là phòng ngủ Triệu Đàn rồi.

Mưa bất giác ngày càng lớn hơn, bão tố tập kích rừng trúc Trúc viên, phát ra tiếng vang thật lớn.

Triệu Đàn quỳ trên giường đưa lưng về phía Liễu Ly, mặt vùi vào gối đầu mềm mại, sau lưng là Liễu Ly va chạm phát ra từng tiếng gào thét đứt quãng.

Liễu Ly đã bắn ra một lần rồi.

Đại khái là nghẹn lâu rồi, lần đầu tiên hắn vừa mới vào liền bắn ra, cho nên lần này giống như đặc biệt duy trì lâu hơn.

Triệu Đàn đã lâm vào thế khó có thể khống chế, phía dưới mở rộng đến toàn thân rung động lắc lư ở bên trong, chỉ có thể nức nở mặc cho Liễu Ly khống chế tiến công chính mình.

Liễu Ly ở trên người Triệu Đàn không tự chủ xoắn lại, rút cuộc đạt đến đỉnh, đè Triệu Đàn ngã xuống giường.

Triệu Đàn khi...tỉnh lại, trời đã tối rồi.

Mưa bên ngoài không biết là ngừng hay nhỏ đi, không có một thanh âm, chỉ có gió thổi rừng trúc phát ra âm thanh "Sàn sạt".

Hạ Mạt khí trời đầu thu, vẫn còn mưa, nhưng thật ra là có chút mát mẻ, thế nhưng là trong màn lại ôn hòa như xuân.

Liễu Ly ngủ nghiêng thân thể, tay của hắn úp lấy núm vú Triệu Đàn, chân dài hắn đặt ở trên đùi Triệu Đàn.

trên thân hai người đều không có mặc quần áo, da thịt trần trụi dán chặt lấy nhau, có một loại rất khác biệt thoải mái dễ chịu.

Hai người tỉnh dậy, lại không muốn rời giường, có một câu không có một câu mà nói chuyện.

Triệu Đàn hỏi Liễu Ly chuyện bị thương, Liễu Ly hời hợt nói: "không có gì, có sư phụ giúp ta chữa thương, sớm đã khỏe rồi!"

"Thực xin lỗi!" Triệu Đàn thay Tam ca Triệu Dương xin lỗi, nàng đứng dậy, dúi đầu vào trong lồng ngực sạch sẽ bóng loáng của Liễu Ly, toàn thân dán chặt lấy Liễu Ly.

Liễu Ly nở nụ cười, cánh tay ôm Triệu Đàn, cái cằm đặt ở đỉnh đầu Triệu Đàn, vuốt ve tóc đen như mây mềm mại của Triệu Đàn: "không cho Triệu Dương hả giận, hôn sự hai ta sẽ không dễ dàng được bọn hắn thừa nhận như vậy!"

"Ân."

"Ngươi làm sao tìm được cậu Liễu Liên đến?" một lát sau, Triệu Đàn tò mò hỏi.

"Ta cùng Triệu Dương vẫn luôn cùng sư phụ liên hệ, tinh vệ của sư phụ đều do ta trông nom lắm!"

Hai người thì thầm trò chuyện với nhau, cảm thấy nói ra được ôn hòa thoải mái dễ chịu.

Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, trời xanh mây trắng, không khí tươi mát, Liễu Ly mang theo Triệu Đàn đi thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu.

Triệu Trinh cùng Chu Tử ngồi ở phía trên.

Triệu Trinh mặt không thay đổi nhìn mình cái con rể tiện nghi này, lông mày cau lại; Chu Tử mặt mày hớn hở nhìn một đôi bích nhân Liễu Ly cùng Triệu Đàn, lòng tràn đầy vui mừng.

Nha hoàn Lập Xuân cùng Hàn Lộ của Chu Tử thả hai tấm kê bằng gấm ở phía trước, Liễu Ly cùng Triệu Đàn quỳ gối trên nệm gấm, quy củ dập đầu hành lễ.

Liễu Ly miệng nói: "Tiểu tế Liễu Ly, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân!"

Triệu Dương đứng ở một bên, hậm hực mà "Hừ" rồi một tiếng.

Chu Tử kêu một tiếng " Liễu Ly ngoan ", cười híp mắt từ trong tay Lập Xuân lấy một phong bao lì xì, cho Liễu Ly.

một bên Triệu Dương nghe được cái chữ "Ngoan" kia, cảm thấy mẫu thân thật sự là đủ buồn nôn rồi, không khỏi nhíu mày.

Ai biết Chu Tử hiểu rõ nhất con của mình, vẻ mặt cười: " Bánh trôi ngoan của mẹ, lúc nào thì mang vợ về cho mẫu thân a?"

Triệu Dương nghe vậy, rất nhanh hành lễ cha mẹ, liền chạy đi mất.

Mắt phượng Triệu Trinh híp lại, trừng mắt nhìn bóng lưng nhi tử, hận không thể lập tức bắt hắn trở về, hảo hảo giáo huấn một lần; nhưng là muốn đến khinh công xuất thần nhập hóa của Triệu Dương, Triệu Trinh đành phải trong lòng yên lặng thở dài —— thật sự là phụ cương bất chấn a!

hắn không thể không thử qua gia pháp bắt Triệu Dương hầu hạ, thế nhưng Triệu Dương chạy trốn quá là nhanh!

Người một nhà tụ họp cùng một chỗ dùng cơm trưa.

Triệu Đàn phát hiện Thần Long không thấy đầu đuôi Tam ca Triệu Dương đều thành thành thật thật đang ngồi, thế nhưng không thấy cậu Liễu Liên, vội hỏi mẫu thân cậu Liễu Liên ở nơi nào.

Chu Tử cười nói: "Cậu Liễu Liên đêm qua không chịu ở trong phủ, hắn trở về ở tòa nhà phường Phúc Thọ phố nhỏ Yến Tử!"

Triệu Đàn rất kinh ngạc, cậu Liễu Liên những năm này đều là ở trong vương phủ đó a, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua hắn quay về cái tòa nhà kia ở.

Chu Tử mắt to cười đến híp lại thành một đường nhỏ: " cậu Liễu Liên đã có gia quyến rồi!"

Triệu Đàn lại truy vấn, Chu Tử lại vẻ mặt thần bí, không chịu nói tiếp.

Triệu Đàn đuổi theo Liễu Ly hỏi, Liễu Ly cười nhưng không nói, không chịu nhiều lời.

Triệu Đàn nhìn nhìn phụ thân chuyên tâm thưởng thức trà, tâm tư chuyển một vòng, không dám đánh chủ ý lên phụ thân —— nàng biết phụ thân mình phiền nhất những thứ bát quái này, biết rõ cũng sẽ không nói, hà tất tự đòi mất mặt?

Còn lại chỉ có trái hồng mềm Tam ca Triệu Dương rồi!

Triệu Đàn sóng mắt lưu chuyển, nhìn Triệu Dương, vẻ mặt cười lấy lòng.

Triệu Dương đang ăn canh, bị muội muội nhìn như vậy, trong nội tâm cảnh báo vang lên, con mắt nhìn lướt qua đại môn chánh đường, tìm kiếm đường mà chạy là tốt nhất, nhưng trên mặt là bất động thanh sắc, như trước bốn bề yên tĩnh mà uống canh nóng.

Triệu Đàn từ vị trí của mình, đi đến bên người Triệu Dương, một bên duỗi quyền giúp đỡ Triệu Dương nhẹ nhàng đấm lưng, một bên ôn nhu nói: "Bánh trôi ca ca của ta, ngươi nói cho ta biết chuyện của cậu Liễu Liên đi!"

Triệu Dương rút cuộc uống xong bát canh nóng cuối cùng.

hắn biết rõ, mình là đấu không lại cô em gái này —— luận tài ăn nói, hắn nói không lại muội muội; luận võ lực, hắn không nỡ động thủ với muội muội một đầu ngón tay —— như vậy, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có chạy thoát!

Triệu Dương thân thể vừa trượt, muốn chạy trốn.

Nhìn bóng lưng Tam ca như mây trôi nước chảy kì thực chạy trối chết, Triệu Đàn đành phải dậm chân.

Lúc chiều, Triệu Đàn cùng Liễu Ly ngủ trưa ở Trúc viên. Ngủ trưa xong, Triệu Đàn cùng Liễu Ly bị Chu thái phi phái người mời sang Đàn Hương các.

Chu thái phi dung xong cơm trưa là bắt đầu chỉ huy người chỉnh đốn sửa sang lại Đàn Hương các, bận rộn đến trưa, cuối cùng cũng có thành tựu, vội vàng phái người mời nữ nhi nữ tế đến xem.

Nàng phía trước dẫn đường, dẫn Triệu Đàn cùng Liễu Ly đem Đàn Hương các từ trong ra ngoài, đi thăm thú một phen, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Đàn Hương các cũng là trong ngoài hai bộ viện, hai người các ngươi ở tại nội viện, ngoại viện cho đám nha hoàn bà tử ở!"

Nha hoàn ở bên trong viện bày xong trà bánh dưới kệ bồ đào. Chu thái phi mang theo nữ nhi nữ tế ngồi xuống uống trà, lại nói đến vấn đề phòng ở.

Triệu Đàn thế mới biết, mẫu thân ở Phúc Thọ phường phố nhỏ Yến tử cho mình cùng Liễu Ly đặt mua một cái tòa nhà rồi, ngay tại bên cạnh tòa nhà của cậu Liễu Liên. Trong nội tâm nàng đại hỉ, lại cẩn thận nhìn Liễu Ly, muốn nhìn phản ứng Liễu Ly một chút.

Liễu Ly mỉm cười cám ơn nhạc mẫu.

hắn thật ra là có rất nhiều tài sản, ở Nhuận Dương nội thành cũng có tòa nhà, thế nhưng là không muốn trái ý nhạc mẫu, sợ Triệu Đàn mất hứng. Thấy Triệu Đàn có chút khẩn trương mà nhìn chính mình, hắn gật đầu cười.

Triệu Đàn lúc này mới yên tâm.

Nàng mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng biết nam nhân cũng đều là có lòng tự trọng, không muốn đả thương lòng tự trọng Liễu Ly.

Đến ban đêm, cả hai trở về Trúc viên.

Triệu Đàn đang đứng ở trước bàn trang điểm tháo trâm cài tóc, Liễu Ly cởi áo ngoài, có chút hăng hái mà giúp nàng.

"Triệu Đàn, ngươi ban ngày nhìn ta làm gì?" Liễu Ly cười hỏi.

"Ách ——" Triệu Đàn trầm ngâm một chút, mới thành thành thật thật nói, "Ta sợ ngươi mất hứng!"

Liễu Ly biết rõ Triệu Đàn săn sóc chính mình, thế nhưng là nghe chính miệng nàng nói ra, dù sao vẫn là bất đồng.

Trong lòng của hắn ấm áp, cúi người từ phía sau lưng ôm lấy Triệu Đàn, ở vành tai Triệu Đàn hôn một cái, nói giọng khàn khàn: "Ngoan!" Sau đó ngậm lấy vành tai mềm của Triệu Đàn. hắn phát hiện, vành tai cùng núm vú đều là chỗ Triệu Đàn cực kỳ mẫn cảm, hôn một chút liền động tình không thôi.

Gió xuân phơi phới, toàn thân Triệu Đàn ở cao triều trực tiếp rơi vào choáng váng, lúc Liễu Ly va chạm chỉ có thể oán trách Liễu Ly một câu: "Hồ ly... Hồ ly ca ca..... Ngươi muốn... Muốn làm hư... Ta..."

Lời ấy của Triệu Đàn giống như lửa cháy đổ thêm dầu, Liễu Ly mềm lòng rung động, càng thêm ra sức, đè ở trên người Triệu Đàn, ra sức cày cấy, thẳng đến cao triều.

Tuần trăng mật còn không có qua hết, tiết Trung thu mười lăm tháng tám, Liễu Ly cùng Triệu Đàn nhận được tin tức Thiên Hạo Đế nam tuần.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiên Hạo Đế tới làm cái gì đây?
Bình Luận (0)
Comment