Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 22

Cả hai rơi vào khoảng lặng, dường như cũng quên mất tiếng đàn thê lương kia vẫn chưa dừng.


Tư Không Dương Thiên ho khan một cái, sau đó nghiêm túc hỏi: "Ngươi nghe thấy chứ?"


Cung Vận Ý xóa đi nét thất vọng trên mặt, y gật đầu: "Tiếng đàn thật ai oán."


"Là nữ nhân."


"Nữ nhân?"


Cung Vận Ý khá bất ngờ, chẳng lẽ đó là nữ quỷ sao? Hắn có thể phân biệt được giới tính của quỷ nữa hả?


Tư Không Dương Thiên tặc lưỡi, nhìn vẻ mặt ngốc lăng đó mà ngứa trong lòng: "Cái bóng vừa nãy rõ ràng là nữ, hơn nữa còn là người sống."


"À..."


"Ngu ngốc."


Cung Vận Ý mím môi, trời tối thế này mà lúc nãy còn bị hắn dọa nữa thì làm sao có thể nhìn rõ được cái bóng kia hình thù như nào? Chửi người ta ngốc sao không tự vấn bản thân động tay động chân vô cớ đi...


Tiếng đàn lúc này chợt dừng hẳn, nhưng thay vào đó lại là âm thanh ve ve kia vang lên, lần này còn pha tạp mấy âm leng keng đùng đoàn như thể có va chạm mạnh.


Tư Không Dương Thiên bỗng cảm nhận được khí tức kỳ lạ, quyết định ra hoa viên xem thế nào.


"Ở yên đây."


Vừa nói dứt câu, hắn đã vụt một cái mà mất dạng.


Cung Vận Ý khẽ cau mày lại, hắn có biết suy nghĩ không chứ? Sao không gọi thêm viện binh đi cùng để đảm bảo.


Y thở dài, tự mắng bản thân có vẻ đã lo xa quá rồi, hắn là ai kia chứ? Võ công lợi hại thế nào y làm sao không biết cho được.


Chẳng qua y vẫn không tài nào xua tan đi cảm giác lo lắng, muốn bao bọc Tư Không Dương Thiên... Muốn bù đắp lại...


Ha? Bù đắp?


Có cái gì để bù đắp? Tình thân của hai người họ đối với hắn đã sớm không còn, chỉ còn lại là cừu hận, là oán ghét.


Keng! Xoẹt!


Tiếng động phát ra mỗi lúc một lớn hơn, không những thế mà gió thổi vù vù mang đậm mùi tanh nồng của máu.


Cung Vận Ý ngửi được bèn lo sốt vó cả lên, xem ra đã giao tranh rồi, còn bị thương nữa nhưng y không rõ là ai mới là người thụ thương.


Nữ nhân kia có vẻ là cao thủ, võ công không tồi mới có thể cầm cự đến bây giờ.


"Á!"


Bỗng tiếng hét choi tai vang ầm lên khiến tất cả mọi người tỉnh giấc. Cung Vận Ý không thể đứng yên một chỗ được nữa bèn chạy ra hoa viên xem tình hình thế nào.


Nữ nhân vận bạch y trùm kín mặt nằm trên đất ôm ngực, máu chảy ra từ mạng sa của nàng.


Tư Không Dương Thiên vừa né được vật thể lạ lao đến, hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất xoay người một cái để giữ thăng bằng, vật lạ liền cắm chặt lên mỏm đá gần đó.


Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt ngọc thụ lâm phong, đôi mắt sáng ngời tinh anh, đuôi tóc đen dài như lụa là lượn một vòng trên không trung, vạc áo theo gió mà hơi phất lên.


Cảnh tượng đó khiến Cung Vận Ý nhìn không thôi, tim đập lỗi một nhịp.


Lúc này y rất muốn đưa tay đến chạm vào người nọ, nhưng lại sợ rằng chỉ cần đến gần một chút thì mọi thứ giống như ảo ảnh mà tan biến.


Tư Không Dương Thiên vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt vừa si mê vừa luyến tiếc kia, trong lòng bỗng trở nên nhộn nhạo, cơn ngứa ngáy càng tăng dần.


"Nhìn đủ chưa?" Hắn hơi khó chịu lên tiếng, đánh gãy vẻ thất thần của Cung Vận Ý.


Cung Vận Ý xấu hổ đưa ánh mắt sang hướng khác.


"Ngươi là ai?" Hắn thăm dò nữ nhân kia.


Nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Câu này ta phải hỏi các người mới đúng!"


"Bọn ta mượn tạm chỗ này dừng chân."


Nữ nhân tháo mạng sa che mặt ra vứt đi, sau đó khó khăn đứng dậy, đưa tay lau vệt máu bên mép môi.


"Hóa ra là khách không mời."


"Chẳng lẽ nơi này là của ngươi?" Cung Vận Ý hồ nghi lên tiếng hỏi chen vào.


Có vài cớ sự năm xưa chạy về trong trí nhớ của y...


Nàng cười nhạt: "Ngươi biết ta?"


"Không... Nhớ năm đó khi ta còn ở Lâm Châu, thảm án của Trần gia được truyền tin rất nhanh chỉ trong một đêm mà cả Lâm Châu không ai không biết. Nhưng có một sự việc đã xảy ra, chỉ có rất rất ít người biết được."


Nữ nhân sắc mặc dần trắng bệch, thần thái hung hăng kia cũng không còn.


"Giữa đêm thì người ở gần biệt phủ Trần gia bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con, đó là một nữ hài chỉ mới chín tuổi. Sau khi người của huyện Lương Gia chạy đến xem, nữ hài cũng biến mất..."


Nói đến đây, nàng đột nhiên bật khóc, đôi mắt đẫm lệ đã không tài nào giấu đi được nữa.


Nàng chính là đứa trẻ đó... Truyền nhân duy nhất của Trần gia... Chuyện này y biết được cũng là nhờ vào tin tức của Thượng Đình Ngọc, ngoài ra thì số người biết được dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Tư Không Dương Thiên thở dài, hắn ném một chiếc khăn đến cho nàng: "Đừng khóc nữa."


Nữ nhân cảm kích nhìn hắn, sau khi lau sạch nước mắt nàng lại trở về vẻ hung dữ như vừa nãy, khinh khỉnh nói: "Được rồi, đêm nay coi như bổn cô nương cho các ngươi làm khách, ngày mai lập tức cút đi cho ta."


Tư Không tướng quân thái độ cũng ngạo kiều không kém đáp: "Bọn ta cũng chẳng ham ở lại cái nơi tồi tàn này."


"Khẩu khí không tệ." Nàng bật cười


"Khả năng dùng Trích Huyết Tử của ngươi cũng không tệ."


Nàng có chút hứng thú với tên nam nhân này, trước khi bỏ đi còn không quên để lại tên họ.


Trần Mộng Yến.


Sau khi nữ nhân kia rời đi, không gian trở lại vẻ yên bình ban đầu.


Trong khoảnh khắc quá mức tĩnh lặng này, có tiếng loạt xoạt phát ra từ một tảng đá gần đó.


Tư Không Dương Thiên phản xạ cực nhanh nhảy đến túm gọn kẻ nghe lén kia ném ra ngoài.


"Ui da..." Cung Tiểu Bối vận binh phục nằm dài trên đất, xoa xoa cái mông đau.


Cung Vận Ý kinh ngạc đến hoảng loạng.


Tiểu Bối làm cái gì ở đây?


Tư Không Dương Thiên tất nhiên là không bị mù, có thể nhận ra nàng.


Hắn tức giận nhìn y: "Xem ra tiểu thúc của ta cũng quá phong lưu, đường đi cực khổ như vậy cũng phải mang theo nữ nhân bên cạnh."


"Không..."


"Ngươi có biết tội mạo danh quân lính nặng như thế nào không? Hơn hết ngươi còn là một nữ nhân, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì quân kỷ còn là gì?"


Hắn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Cung Tiểu Bối, biểu tình lúc này của hắn chẳng khác dã quỷ là mấy.


Cung Tiểu Bối dù có quật cường cũng phải e dè khí thế đáng sợ này.


Đặng Thiền Ngọc chẳng biết từ đâu chui ra, nàng vội chạy đến kéo tay hắn: "Thiên ca ca đừng giận..."


"Muội tránh ra." Hắn lãnh khốc quát khiến nàng như đứng hình.


Hắn nghiến răng rút đoản kiếm nhỏ từ trong ngực ra, hướng Cung Tiểu Bối nói: "Quân pháp như sơn."


Cung Vận Ý vội vã chạy đến, quỳ xuống bên cạnh hắn kéo vạc áo hắn, y run rẩy cầu xin: "Tướng quân... Ngài tha cho Tiểu Bối đi... Ngài không thể ra tay với nó!"


"Vì sao không thể?" Hắn liếc nhìn y, từ lúc gặp lại nam nhân đến nay thì nam nhân luôn đối với nàng nhất mực bảo hộ, hắn thật sự thấy không thể chấp nhận nổi việc này.


Vì sao? Vì sao năm đó ngươi không bảo hộ ta như vậy đi?


Cung Vận Ý đỏ hết cả vành mắt, cố kìm nén giọng nói run run của mình, mặc kệ là có người khác đang ở đây.


"Nó... Nó là Cung Tiểu Bối... Là họ Cung..."


Tư Không Dương Thiên nghe vậy liền chấn động một hồi lâu.


Họ Cung sao?


Nhớ khi ấy cả Cung gia ngoài nam nhân này và hắn thì đều chết sạch rồi kia mà... Chẳng lẽ là nam nhân cứu được...


Năm đó ngoài hắn là con trai duy nhất của Cung Hạ ra, hắn còn có một đứa em, là con của phụ thân và nhị nương sinh ra.


Vậy chính xác thì đây là... Người thân của hắn, là muội muội ruột cùng cha khác mẹ của hắn?


Trên thế gian này, hóa ra hắn vẫn còn người thân...


Thanh đoản kiếm rơi xuống đất tạo nên âm thanh như đánh nhẹ vào tâm tình của Cung Vận Ý.


"Thì ra là vậy." Hắn chợt nhếch môi.


Nụ cười đó có phần chua xót lại có phần vui mừng.


Cũng là họ Cung, cũng là cháu của Cung Vận Ý. Vậy tại sao người lại một lòng bảo vệ nó mà không bảo vệ con?


Những vết thương kia có phải là vì cứu nó nên... Tại sao? Người kêu phụ thân bỏ rơi con là vì cớ gì?


Tư Không Dương Thiên thở dài, cười vài tiếng rồi bỏ đi không thèm liếc nhìn bọn họ dù chỉ một cái.


Cung Vận Ý khẽ nhắm mắt... Lại làm Thiên nhỉ khổ sở rồi. Từ tiếng cười kia y có thể cảm nhận rõ tư vị chua xót của hắn.


Lí do mà y không muốn nói cho hắn biết, là vì sợ rằng hắn sẽ phát hiện y thà liều chết cứu Cung Tiểu Bối mà không cứu hắn...


Cung Tiểu Bối và Đặng Thiền Ngọc đầu óc mơ hồ, sự tình vừa rồi là thế nào vậy? Họ Cung là sao?


Hai nàng dường như lạc vào mê trận mà không có lối thoát.


Cung Tiểu Bối nắm chặt tay y, hỏi: "Thúc thúc, có phải người giấu con chuyện gì không?"


"Xin lỗi..."


"Người mau nói cho con biết..."


"Được, nhưng ta có một thỉnh cầu với Đặng tiểu thư."


Đặng Thiền Ngọc khó hiểu : "Thỉnh cầu?"


"Sau ngày hôm nay, xem như tiểu thư chưa hề nghe thấy gì, tất thảy đều quên hết đi..."


"Đ... Được..." Nàng không rõ là điều mà y sắp nói nó trọng đại cỡ nào, nhưng đến mức này có vẻ đó là bí mật chết người chăng?


Cung Vận Ý thở dài, cẩn thận kể lại những chuyện xảy ra với Cung gia, ngay cả việc xấu mà y làm với Thiên nhi cũng không giấu giếm.


Đặng Thiền Ngọc nghe mà choáng váng cả đầu, Thiên ca ca của nàng sao lại đáng thương như vậy? Hóa ra tâm tính lãnh khốc hiện tại đều do quá khứ gây nên.


Cung Tiểu Bối dường như chết lặng, nàng không hề biết cha mẹ đã chết rất thảm, nàng càng không ngờ rằng mình có một vị ca ca...


Cung Vận Ý đưa tay cầm lấy ngọc bội nàng đang đeo: "Thiên nhi đang giữ nửa miếng còn lại..."


"Thúc thúc..."


"Xin lỗi vì ta đã giấu con bấy lâu nay."


__________________________________


Thời điểm mà y quay trở về căn phòng mà hắn đang ở thì trời đang dần tản sáng rồi.


Bên trong không đốt đèn, không có tiếng động, im lặng đến khiến y ngột ngạt. Nhưng khi y chỉ vừa bước vào thì mùi tanh tươi của máu sộc thẳng vào mũi.


Cung Vận Ý vội đốt đèn lên, nhìn thấy nam nhân ngồi tựa lưng ở bên giường, ánh mắt của hắn vô hồn không có chút sắc thái nào, gương mặt trắng bệch có chút bóng loáng do mồ hôi chảy.


Trên tay áo Tư Không Dương Thiên bị rách một mảng nhìn xuyên qua có thể thấy da thịt đã bị cắt trúng mà ứa máu.


Vừa nãy y không để ý, hình như trong lúc hắn né tránh Trích Huyết Tử mà bị lưỡi cưa trên đó xẹt trúng.


Y lo lắng đi đến, muốn đưa tay chạm vào hắn. Tư Không Dương Thiên bất thình lình bắt lấy cánh tay y đang đưa ra kéo mạnh về phía mình.


Cung Vận Ý ngã lên người hắn, đối mặt với ánh mắt trừng trừng của hắn rất gần, dường như chỉ cách có một chút.


"Vì sao năm đó bỏ rơi ta?" Thanh âm trầm đục, có hơi khàn khàn.


"..."


"Không nói được lí do? Là chán ghét ta? Muốn ta biến mất khỏi Cung gia sao?"


Hắn vừa nói ngón tay vừa chỉ vào lồng ngực Cung Vận Ý. Lập tức cổ nhiệt âm hàn ập đến khiến y run rẩy không ngừng, tiếp sau đó thì lại cảm thấy vô cùng nóng, cơ thể khó chịu mà gục xuống trước người hắn.


Y nắm chặt cổ áo hắn, dường như muốn nói gì đó nhưng sự đau đớn lại không cho phép. Y lắc đầu nguầy nguậy, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống hai bên má làm tóc bết dính vào.


"Nói đi. Lí do mà ta bị bỏ rơi." Hắn nâng cằm y lên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe kia.


Đau đớn đã rút xuống, cơn nóng lạnh cũng bớt hành hạ xương tủy Cung Vận Ý, y thở hổn hển ngập ngừng lên tiếng.


"Chuyện năm đó... Ta cũng không muốn như vậy..."


"Vậy là thế nào? Nói cho rõ, nếu không đừng trách ta lại khiến ngươi ăn đau."


Cung Vận Ý rũ mi mắt xuống, giọng nói như nước chảy vào tai hắn: "Năm đó ta nhận thư của đại huynh liền lập tức từ trên núi trở về, ngay lần đầu trông thấy nam hài đang ngồi ở đại sảnh, ta đã dùng đủ mọi cách để tính mệnh cách... Quả nhiên là tai tính, khí số nhất định sẽ hại chết Cung gia... Đại huynh muốn tự tay giết đứa nhỏ, nhưng ta lại không nỡ nên mới kêu huynh ấy bỏ đứa nhỏ đó ở trên núi... Nhưng dù ta có cố làm gì thì Cung gia vẫn gặp đại hạn... Không tránh khỏi số kiếp..."


"..."


"Thiên nhi... Là lỗi của ta... Tất cả là lỗi của ta, hại con phải thống khổ như vậy."


"Mệnh cách sao? Tai tinh gây họa sao? Vì mấy thứ đó mà bỏ rơi ta?"


Tư Không Dương Thiên tức giận nhìn nam nhân đang co người lại kia, hốc mắt hắn trở nên đỏ như máu.


"Ngươi có biết ta đã tuyệt vọng thế nào không? Ngay từ lúc sinh ra thì mẫu thân tạ thế, phụ thân lạnh nhạt, bị người khác xem thường, chẳng có một ai để ta trong mắt!"


"Thiên nhi..."


Tư Không Dương Thiên điên cuồng nắm chặt bả vai Cung Vận Ý, hắn vừa nói vừa chảy nước mắt khiến cho y sững sờ.


"Lúc ta ở trên núi, đâu đâu cũng là rắn rết. Ta đã rất sợ, sợ đến mức chỉ có thể vừa khóc lóc vừa đi tìm đường về... Không tìm được! Nhưng lại rơi xuống biển... Nước rất lạnh... Lạnh lắm... Lạnh đến mức không thở nổi..."


Từng câu từng chữ mang theo độ run giống như tiếng khóc của đứa trẻ năm xưa len lỏi vào tâm can Cung Vận Ý.


Y bất giác đưa tay đến kéo hắn ôm vào lòng.


"Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi..."


Y không ngừng nói, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.


Được nam nhân dùng vòng tay mảnh mai  bao lấy toàn thân, cảm giác phi thường ấm áp. Lần đầu tiên được người khác ôm như thế này, trong lòng hắn đã dần tĩnh lặng, vơi đi phần nào sóng vỗ cuồng cuộn.


Hắn hít một hơi thật sâu, mùi hương của nam nhân này thật là dễ ngửi.


Hắn lúc này lại giống như trẻ con, có phần nỉ non nói: "Không được bỏ rơi ta nữa."


"Sẽ không đâu... Nhất định không..."


Cung Vận Ý dùng âm thanh có cao độ ổn định hứa với hắn khiến hắn không còn cảm thấy bất an nữa.


Sau một lúc lâu để nam nhân ôm, hắn dường như trở lại như cũ thô bạo đẩy y ra, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không còn tàn khốc như xưa nữa.


"Đừng tưởng dùng

Bình Luận (0)
Comment