Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 37

Bầu trời trong xanh tràn ngập ánh nắng và những rặn mây trắng bồng bềnh. Những con chim nhỏ  xíu bay lượn vài vòng rồi đậu trên mấy cành cây đang rụng lá, lá rụng xuống một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, giống như từng khoảnh khắc thời gian trôi cũng rất từ tốn.


Nội thành Lâm An ồn ào những tiếng nói, lẫn trong số đó là lời qua tiếng lại gây hấn, chỉ vài câu thì bắt đầu vang lên tiếng đao kiếm va chạm leng keng vào nhau.


Vốn dĩ thành Lâm An là như vậy, nơi tụ họp rất nhiều nhân sĩ võ lâm khó tránh khỏi xung đột.


Sau khi sự việc của Hoàng Mã thì cái tên Thiên Cơ Tiên Sinh được lan truyền rộng rãi, đa số đều muốn tìm y để đòi lại công đạo, đệ tử trên danh nghĩa của y hiện tại chính là nghi phạm mà thiên hạ cho rằng đã ra tay với Hoàng Mã để trả thù nỗi nhục của Thiên Cơ Tiên Sinh.


Hoàng Mã đã kiên quyết nói rằng Thiên Cơ Tiên Sinh đã đoán ssi trước bao nhiêu người, vì vậy mà đệ tử y Dương Thiên đã tìm đến trả thù.


Mọi lời đồn đoán đều xoay quanh việc này, nhưng bọn họ đã không thèm để ý đến cái chết của thê tử Hoàng Mã, Tiểu Phụng.


Điều này khiến Tư Không Dương Thiên vô cùng tức, nhưng hắn chưa thể thanh minh được mọi chuyện, hiện tại phải tra rõ ngọn nguồn tất cả mới có thể tẩy sạch vết nhơ này.


"Thiên nhi, ăn chút gì đi."


Tại một con hẻm vắng, Cung Vận Ý một thân y phục vải bố cũ nát, trên mặt đều là vết bẩn che đi mặt mũi vốn dĩ rất nhu hòa. Y chạy đến, trên tay cầm một túi đồ ăn đang bốc khói.


Tư Không Dương Thiên không nói gì, chẳng biết tại sao y lại nghĩ ra cái kế cải trang thành ăn mày này, bộ âm thầm vào thành không được hay sao?


Cả người hắn bây giờ đều rất hôi mùi chuột cống.


Hắn bực bội giật lấy túi thức ăn, bên trong là ba cái bánh bao trắng trắng ú ú.


Hắn tùy tiện bốc một cái ngoạm lấy, chỗ còn lại thì vẫn giữ khư khư trong tay, hắn không có ý định để người kia đụng vào.


Cung Vận Ý mím môi, vẻ mặt uất ức ngồi xuống cạnh hắn, bụng nhỏ bắt đầu kêu ùng ục rồi.


"Khi nãy ta trà trộn vào đám khất cái, trong đó có vài người của Cái Bang, biết được một ít thông tin."


Hắn liếc mắt sang y, hỏi: "Không lẽ ý định cải trang thành ăn mày chỉ là vậy?"


"Thật ra ta chỉ sợ lính gác cổng nhận ra, lúc trước ta cũng từng đến đây hành nghề… Nhưng lại vô tình đắc tội đến bộ đầu trong nha môn…"


Cung Vận Ý giọng nói càng ngày càng nhỏ dần, Tư Không Dương Thiên thở dài.


"Tiểu thúc sao lại ngốc như vậy? Còn dám đến đây cùng ta. Nhỡ bị bọn chúng phát hiện thì làm thế nào?"


"Ta lo cho Thiên nhi…"


"Ăn đi."


Tư Không Dương Thiên lấy cái bánh bao đưa cho Cung Vận Ý, dường như ánh mắt đã không còn giận dỗi nữa.


Cung Vận Ý hí hửng mừng thầm trong lòng, Trương Lệnh ở một bên giống như người vô hình, ăn cơm chó liên tục không biết ngán là gì.


"Ta cũng đói." Hắn mếu máo lên tiếng.


Cung Vận Ý bật cười ném cái bánh trong tay cho Trương Lệnh, Tư Không Dương Thiên âm thầm lườm Trương Lệnh, dám xin đồ ăn của tiểu thúc ta! Kiếm chết.


Trương Lệnh cảm thấy có luồng gió rét buốt thổi vào sau gáy, cái ánh nhìn kia khiến hắn muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào, thật đáng sợ, cái bánh bao này ăn không ngon chút nào, thật là chua.


______________________________________


Trời xế chiều, người đi đi lại lại vẫn đông đúc, các hoạt động buôn bán có vẻ như còn đông hơn là ban ngày.


Trên đường phố sa hoa xuất hiện ba tên ăn mày dơ bẩn, tuy là có mất thẩm mỹ nhưng ăn mày ở nơi này cũng đã nhiều sẵn rồi, vì vậy mà không ai thèm để ý đến ba người họ.


Ba người từ từ di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Hoàng gia.


Cổng lớn giăng cầu vải trắng ở giữa biển hiệu, hai bên treo cao lồng đèn, vừa nhìn vào cũng đủ biết là đang có tang sự.


Cung Vận Ý nhíu chặt mày, Tư Không Dương Thiên để ý thấy bèn lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"


"Phong linh."


Cung Vận Ý chỉ tay về phía chuông gió hình vuông bốn góc nhọn ở giữa biển hiệu.


Tư Không Dương Thiên không hiểu lắm: "Có vấn đề gì hả?"


"Phong linh vốn dĩ là vật xua tà kéo vận may đến gia chủ, thế nhưng chỉ cần bày trí sai thì có thể đem tới tai họa."


"Không lẽ…"


"Phong linh đó chính là bố cục Kim Sát. Phong linh làm bằng đồng thau, bốn góc nhọn nhìn như dao găm hướng xuống đất, trên bốn góc còn có vệt màu đỏ như máu, sát khí trùng trùng sẽ làm cho người trong nhà này sức khỏe suy giảm."


Tư Không Dương Thiên vừa nghe vừa gật gù mặc dù không hiểu gì cả, Cung Vận Ý tất nhiên biết điều này nên cũng không giải thích quá dài dòng.


Lúc trưa Cung Vận Ý có moi được tin tức rằng Hoàng Mã đã từng gây chuyện với một bang phái nhỏ ở Tiêm La thành, không rõ là môn phái nào nhưng sau vài tuần thì đã biến mất khỏi giang hồ.


Xem ra chuyện này và cái phong linh kia nhất định có liên quan với nhau.


Cả bà chờ cho đến giữa đêm, khi mà không còn ai ghé qua Hoàng gia để thăm viếng nữa thì mới bắt đầu lẻn vào bên trong.


Hoàng gia lúc này rất là vắng bóng người, nô bộc và nha hoàn đều đi ngủ, chỉ còn mỗi Hoàng sư phụ là vẫn còn thức đốt giấy tiền vàng mã.


Bên trong linh đường là bàn thờ rộng đặt hai cái bài vị, một cái đề danh Hoàng Mã, một cái đề danh Tiểu Phụng, xung quanh là vòng hoa cúc vàng.


Phía sau linh đường chính là hai cái quan tài của đôi phu thê nọ, Cung Vận Ý đạp lên lưng Tư Không Dương Thiên để nhìn vào bên trong quan sát kỹ lưỡng.


Cảm thấy đã an toàn rồi thì lập tức ra hiệu cho Trương Lệnh.


Hắn nhẹ nhàng nhảy qua vách tường cao, Tư Không Dương Thiên đỡ lấy eo của Cung Vận Ý, hai người dán sát vào nhau.


Hắn chợt mỉm cười: "Ôm chặt vào."


Cung Vận Ý nhẹ nhàng gật đầu.


Tư Không Dương Thiên tức thì ôm y nhảy vào bên trong, tiếp đất vô cùng là an toàn. Cung Vận Ý đã nghe lời hắn hai tay ôm chặt bả vai hắn.


Hắn thích thú giữ vững tư thế này, hơi ấm của y hắn muốn giữ lâu hơn nữa. Trương Lệnh chống hai tay, ngữ điệu vô cùng khó chịu: "Chúng ta đi điều tra."


"Xin… Xin lỗi…" Cung Vận Ý vội vàng đẩy hắn ra, vẻ mặt rất ngại ngùng.


Tư Không Dương Thiên mặt đen lại, đúng là cái tên Trương Phá Đám mà.


Ba người rón rén đến cạnh cửa, Trương Lệnh rút một ống tre nhỏ từ trong túi, hắn đổ ít bột vào ống rồi châm lửa hơ, hắn thổi vào bên trong một làng khó trắng dày đặt.


Tư Không Dương Thiên cẩn thận bịt lại miệng của Cung Vận Ý, y không có nội công nên làm sao có thể chống lại mê hương này.


Chỉ chốc lát sau, Hoàng Trương Thành đã gục xuống đất ngủ mê đi, Tư Không Dương Thiên lấy một cái khăn tay bịt mũi Cung Vận Ý lại rồi mới đi vào bên trong.


Mê hương nồng nặc cũng không thể làm cho Trương Lệnh và hắn chao đảo, ngược lại là Cung Vận Ý thì bắt đầu có cảm giác lâng lâng.


Cả ba tiến đến phía sau linh đường, Trương Lệnh vái lạy một cái sau đó mới mở hai nắp quan tài ra.


Thi thể của Hoàng Mã đã đông cứng, Trương Lệnh vạch cổ áo và ống tay áo của thi thể ra, trên ngực có một vết bầm đã biến đen rất là lớn, cỡ một bàn chân của nam nhân. Hai cánh tay thì đều là vết bàn tay bấu vào đến rách cả da, Tư Không Dương Thiên khẽ cau mày vạch ống quần lên, chân phải của Hoàng Mã bị người ta bẻ gãy làm cho đầu gối không cân xứng.


Còn thi thể của Tiểu Phụng thì lại quá mức sạch sẽ, đến cả vết thương trên người cũng không có nên nguyên nhân chết là gì thì chưa biết.


Cung  Vận Ý cẩn thận đến gần, y hoài nghi đưa tay sờ lên đỉnh đầu của Tiểu Phụng thì phát hiện ra năm lỗ lõm vào.


"Thiên nhi…"


"Là Đỉnh Công Trảo."


Tư Không Dương Thiên có chút ngạc nhiên. Đỉnh Công Trảo vốn dĩ là tuyệt học võ công đã thất truyền cả chục năm nay, Đỉnh Công Trảo là bộ chưởng dùng nội lực ép lên đỉnh đầu làm đứt đoạn kinh mạch mà tử vong. Người sáng lập ra bộ chưởng này là Thái Thủ Độc Môn đệ nhất âm hiểm ác nhân đã chết vào năm mươi năm trước, quyển bí tịch cũng đã thất lạc không ai biết.


Vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây?


Đỉnh Công Trảo đã giết chết Tiểu Phụng, nhưng tại sao hung thủ lại không dùng chiêu đó trên người Hoàng Mã mà cố ý dùng Thiết Sa Chưởng? Rõ ràng là kẻ đó muốn vu oan giá họa cho Tư Không Dương Thiên.


Nếu cố tình thì… Chẳng phải kẻ đó biết được thân phận của hắn? Không lẽ là Tốc Lạc Phổ Đài? Hắn ta làm sao có thể tìm ra được bí tịch đó chứ?


Càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, Tư Không Dương Thiên bực mình không biết trút vào đâu bèn đá đi cái chậu tro tàn gần đó.


Cung Vận Ý muốn an ủi hắn nhưng hai chân đột nhiên bủn rủn, đầu óc thì nặng trĩu vô cùng, y lảo đảo muốn ngã thì được Tư Không Dương Thiên tiếp tay ôm.


"Thiên Nhi, chúng ta rời khỏi đây đã…"


Giọng nói của y mềm nhũn làm cho lòng hắn ngứa ngáy. Hắn ôn nhu ừm một tiếng.


Thuận thế bế bổng y lên, sau khi ra khỏi Hoàng gia thì hắn kêu Trương Lệnh đi trước, bản thân muốn dạo một vòng để Cung Vận Ý hít thở không khí trong lành.


Tư Không Dương Thiên chọn đường nhỏ vắng người mà đi, người trong lòng tay chân đều không còn sức lực, đầu tựa lên ngực hít thở đều đặn.


"Thiên nhi đừng có tức giận, chúng ta từ từ tra rồi sẽ ra thôi…"


Hắn gật đầu: "Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi."


"Buồn ngủ…"


"Vậy thì ngủ đi."


"Ừm…"


Cứ thế hắn ôm y đi hết một vòng lớn rồi mới trở lại miêu hoang, hắn căn dặn Trương Lệnh sau này phải đổi loại mê hương khác, loại này quá mạnh nên Cung Vận Ý không thể chịu nổi.


Nhưng Trương Lệnh lại cảm thấy không đúng, nếu dùng loại nhẹ thì làm sao chuốc mê người khác? Thay vì kêu mình đổi tại sao tướng quân không cấm Cung  Vận Ý bước vào trong đi?


Thiên vị quá à!


Bình Luận (0)
Comment