Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 43

Chiếc xe ngựa rung lắc dữ dội khiến người bên trong đang thiếp ngủ bỗng giật mình tỉnh. 


Cung Vận Ý bám chặt sàn đan mặc cho ánh mắt nhìn không dứt của Tốc Lạc Phổ Đài đang đặt lên người mình. 


Cho dù có chuyện gì xảy ra, y cũng không muốn nhận lấy sự giúp đỡ của hắn. 


Tốc Lạc Phổ Đài thấy rất hứng thú với nam nhân này, tuy nhìn thì khá yếu đuối, nhưng tâm lại kiên định hơn người. Ngay cả một cái liếc nhìn cũng cứng rắn không nguyện ý cho hắn. 


Hoàng Phu Kha thấy chủ soái của mình bị xem thường như vậy nên bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét với Cung Vận Ý. 


Y dựa vào đâu mà tỏ ra thái độ đó? Lọt vào trong mắt của ngài ấy còn không biết thân biết phận. 


Xe ngựa lại rung một cái thật mạnh, hai tay nắm chặt sàn đan không thể giữ được, Cung Vận Ý cứ vậy mà nghiêng người muốn ngã xuống. 


Tốc Lạc Phổ Đài thân thế nhanh nhạy đưa tay đến đỡ kịp thời, vậy mà Cung Vận Ý lại ra sức giãy ra, dù cho sức lực của y hiện tại chẳng khác động vật nhỏ cố tình làm càng là mấy. 


"Không cần ngươi đỡ ta."


"Ca ca thật sự không cần?" 


Tốc Lạc Phổ Đài nhướn mày hỏi, ánh mắt của hàn chứa hàn ý khiến y khẽ run. 


Y nghiến chặt răng đáp: "Không cần!" 


Lập tức, Cung Vận Ý cảm nhận ngay cơn đau từ sau gáy đến đỉnh đầu, hắn vậy mà thật sự thả tay ra để y bật người đập đầu lên vách xe. 


Hoàng Phu Kha khinh bỉ cười: "Không biết điều!" 


Cung Vận Ý bặm chặt môi rồi tự mình ngồi sang một bên, y cũng chẳng còn sức lực để đôi co với Hoàng Phu Kha nữa. 


Tốc Lạc Phổ Đài chỉ cười lạnh, người này khiến hắn thật sự muốn hung bạo đè dưới thân, để y phải van xin mình, khuất phục được ánh mắt kiên định kia quả là lạc thú mà hắn luôn muốn làm. 


Cung Vận Ý lúc này chỉ muốn trở về bên cạnh Thiên nhi, y đi lâu như vậy không biết người kia thế nào rồi? Liệu hắn có sốt ruột hay lo lắng cho mình không? Hoặc là cứ thế mà bỏ mặc y? 


Khoảng thời gian mấy ngày trời đi không ngừng nghỉ này, thứ mà khiến y nuôi hy vọng chính là chút ôn nhu của Tư Không Dương Thiên để lại. 


Cái ôm eo kia! Nụ cười khoái trá khi trêu chọc y kia! Hay là những lần y phát hiện đáy mắt hắn hiện lên tia ấm áp. 


Tất thảy đều in đậm sâu trong tâm trí y. 


Có phải là bản thân quá càn rỡ rồi không? Cư nhiên lại có loại ý niệm đó với cháu của mình… 


Sau khi hồi tưởng lại, y bèn nhớ đến đã mấy ngày rồi vẫn chưa liên lạc với Tiểu Bối, trong nghịch cảnh thế này không biết tiểu nha đầu kia có phát hoảng lên chưa? 


Ám vệ của Vọng Nguyệt cung ngay thời điểm hiện tại cũng tất tả đi tìm Cung Vận Ý, đột nhiên mất tích như vậy có chút khó khăn cho họ trong việc truyền tin. 


Lại qua thêm nửa ngày khi ánh dương dần sụp xuống ẩn mình sau những ngọn núi cao. 


Chiếc xe ngựa càng đi nhanh hơn để kịp đến thành Nam Dương vào ngày mai. 


Những người Hồ Cương này không biết mệt là gì, chỉ cần để bọn họ nghỉ ngơi vài canh giờ thì đã có thể lấy lại sức, vì vậy mà sáu bảy người cứ liên tục thay phiên nhau để làm mã phu. 


Chẳng mấy chốc, con đường dài cần một tuần trăng mà bọn họ chỉ tốn ba ngày là đến. 


Cung Vận Ý chưa bao giờ phải chịu đựng lộ trình gấp gáp như vậy nên rất chóng mệt, cứ ngủ rồi lại thức rồi lại ngủ, không được vận động hay nghỉ ngơi tử tế. Dù cho có thức ăn nước uống đầy đủ nhưng với độ rung lắc này thì sao có thể ăn đàng hoàng được? 


Lúc này mặt y đã tái xanh như tàu lá, cơn cuồng cuộng trong bụng bắt đầu réo lên. 


Muốn nôn nhưng nôn không được, đầu đau âm ỉ, tay chân bủn rủn. Cung Vận Ý chỉ có thể thở dài thiếp đi. 


Cho đến khi trời sáng, chim hót rêu rao trên mấy cành cây, tiếng ồn ào nhộn nhịp bên ngoài đánh thức y dậy. 


Tốc Lạc Phổ Đài ung dung khoanh tay kề sát mặt y nhìn không chớp mắt. 


Cung Vận Ý vừa hé mắt liền giật mình muốn lui về sau, nhưng vách ngăn đã cản động tác y lại. 


Y khẽ chau mày lại: "Ngươi muốn làm gì?" 


Tốc Lạc Phổ Đài cười phì: "Muốn làm gì? Ca ca còn không biết sao?" 


"Vô liêm sỉ!" 


Cung Vận Ý cắn chặt răng phun ra mấy câu mà y rất ít khi dùng. 


Hắn dương dương tự đắc cười khinh khỉnh: "Có phải ca ca đề cao bản thân hơi quá rồi không? Ta chỉ muốn đánh thức ca ca dậy, tới quán trọ rồi."


Cung Vận Ý hừ lạnh, có quỷ mới tin tên lưu manh thối nhà ngươi. 


Tốc Lạc Phổ Đài chẳng hề quan tâm ánh mắt căm phẫn của y, hắn tùy ý bế bổng y lên rồi xuống xe ngựa. 


Cung Vận Ý hoảng hốt, thế nhưng y còn chưa kịp phản kháng thì toàn bộ khí lực bị bay màu, hắn ta đã điểm huyệt y từ khi nào vậy? Tốc Lạc Phổ Đài quơ qua quơ lại tay trước mặt y hai cái. 


Vừa bước ra khỏi rèm che, gương mặt của Tốc Lạc Phổ Đài bỗng chốc biến hóa thành người Tây Huyễn bình thường, Cung Vận Ý cả kinh với thuật dịch dung nhanh như chớp mà không hề sơ hở kia. 


Đạt được đến trình độ cao thủ cũng khó nhìn ra thế này, hẳn là hắn đã phải tập luyện trên năm năm. 


Y vội liếc mắt nhìn mấy tên xung quanh, ai nấy cũng đều dịch dung xong rồi, ngay cả bản thân y lúc này cũng còn chưa nhận ra gương mặt của mình đã thay đổi. 


Tốc Lạc Phổ Đài đắc ý nói: "Tốt nhất ca ca không nên lên tiếng, nếu không sẽ bị lộ."


Y vội hạ mí mắt xuống nhìn sóng mũi của mình, đó là một tầng da trắng bệch, lúc này y mới có thể cảm nhận rõ lớp mặt nạ mỏng dính trên da. 


Trời ạ! Rốt cuộc thì người này có bao nhiêu lợi hại? 


Biến y từ nam nhân thành một tên bệnh tật ốm yếu? 


Đám người bọn họ thuận lợi nhận phòng ở trên lầu hai, sau đó bắt đầu lấy vài món từ trong rương đồ ra. 


Cung Vận Ý quan sát thật kỹ những món đó, tất cả đều là sừng hươu da bạch hổ quý hiếm, thế này là muốn lấy lòng ai đây? 


Tốc Lạc Phổ Đài hỏi: "Phu Kha, thư mà ta nhờ ngươi chuyển đến cho huyện lệnh Nam Dương thành đã gửi đi chưa?" 


Hoàng Phu kha dè chừng liếc nhìn Cung Vận Ý. 


Tốc Lạc Phổ Đài tùy tiện đáp: "Hắn con trốn được đâu chứ?" 


Hoàng Phu Kha mới yên tâm nói tiếp: "Đã chuyển đi rồi vẻ mặt khi đọc thư của lão ta xanh như tàu lá chuối vậy."


"Ta cần phải châm dầu vào lửa, khiến cho hiềm khích của lão ta với dân chúng cao hơn nữa."


"Vậy…"


"Ngày mai vợ con lão sẽ lên chùa cầu phúc, các ngươi giả làm ngư phu chặn đường gây chuyện, nhớ là để lại chút manh mối để lão biết."


"Nếu như lão ta tức giận, ắt hẳn sẽ tìm đến trấn Giảo Giảo làm lớn chuyện."


Cả hai cứ thế mà tự nhiên bàn chuyện đại sự, coi như Cung Vận Ý thành con rối không thể tự ý hành động. 


Quả thật là y không có cách nào trốn thoát, cũng không có cách nào ngăn cản âm mưu của chúng, trừ phi là được giải huyệt, y sẽ liều sống liều chết mà bỏ chạy rồi báo với Thiên nhi, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. 


Huyệt bị điểm rồi thì làm sao hành động được? 


Cung Vận Ý tức giận trong lòng, tận mắt tận tai y nghe thấy chứng kiến bọn chúng lên kế hoạch làm chuyện xấu, vậy mà y lại không làm được gì. 


Tốc Lạc Phổ Đài nắm được suy nghĩ này của y, hắn đắc ý nâng cằm y lên: "Thế nào? Ca ca rất bức bách đúng không?" 


Cung Vận Ý nhắm chặt mắt lại, y không muốn nhìn đến gương mặt bỉ ổi kia. 


"Có trách thì trách quan lại của Tây Huyễn đều chó má như nhau, căn bản ta chỉ phơi bày tất cả tật xấu vốn có của bọn chúng cho người dân thấy."


"..."


"Tham ô hối lộ, lạm dụng quyền lực, bất tài vô dụng, ăn chơi sa đọa! Điểm này chính Thiên Cơ tiên sinh đây cũng rõ ràng mà? Triều đình mục nát từ bên trong, bọn hồ quần cẩu đản đó chẳng khác nào con mối đục khoét Tây Huyễn, nếu sớm mai đất nước này sụp đổ âu cũng là do chính tay bọn chúng gây ra."


Những lời nói đó, Cung Vận Ý sao có thể không hiểu chứ? 


Cung gia của khi xưa chẳng phải bị hôn quân làm cho lụn bại? Trước đó thì Trang gia ba đời trung quân há cũng không thoát khỏi nanh vuốt của bọn gian thần lộng quyền hay sao? 


Tây Huyễn quốc vạn năm vượng khí nay đâu còn! Chỉ còn lại vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài mà thôi.


Nghĩ đến đây, lại nhớ đến lời mà sư phụ Hồi Mộng Toán Tử từng phán.


Thiên Hạ Vong Quốc! 


Chẳng lẽ sắp đến hồi kết của Tây Huyễn quốc rồi sao? 


Hắn đưa tay mở mắt y ra: "Sao vậy? Đau lòng?" 


Cung Vận Ý mím chặt môi, vì sao ta không được đau lòng kia chứ? 


Hắn cười giòn giã, sau đó chỉ để lại một người trong phòng canh chừng Cung Vận Ý, Hoàng Phu Kha cùng những người còn lại đều bắt đầu kế hoạch, Tốc Lạc Phổ Đài cũng rời khỏi nhưng vẫn chưa biết là hắn gặp ai, chỉ biết là hắn đã mang theo những món bảo vật kia. 









Bình Luận (0)
Comment