Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

Chương 60

Cung Vận Ý đi theo nhị đương gia vào sâu bên trong sơn trại, dọc đường đi đều là nữ nhân chân yếu tay mềm đang làm những công việc mà đám sơn tặc thô kệch không làm được, giặt giũ nấu cơm và tỉ ti thứ khác.


Đặng Tả Khanh trong lòng trở nên bực dọc, hắn vốn là người chính nghĩa nên nhìn mấy cảnh tượng này không được thuận mắt.


"Bọn họ đều là bị cướp về, trở thành thê tử của sơn tặc, tuy có chút uất ức nhưng đám sơn tặc lại không hành hạ họ."


Cung Vận Ý thở dài, nói nhỏ với hắn. Đặng Tả Khanh siết chặt nắm đấm: "Họ cam tâm sao?"


Cung Vận Ý lắc đầu: "Không cam tâm, nhưng họ còn có thể làm gì được? Nơi này từng tấc đất đều có sơn tặc hung hăng cầm đao cầm kiếm, dù liều mạng cũng chưa chắc đã thoát được."


Trong lòng y cũng không dễ chịu gì khi nói ra chuyện đó với Đặng Tả Khanh. Những nữ nhân nhìn hai người họ, có một số là ánh mắt ảm đạm, một số là tuyệt vọng và có không ít nữ nhân muốn cầu cứu.


Giang nhà rộng lớn xuất hiện ngay trước mắt, trên cửa còn treo một cái đầu lâu hổ trông rất dữ tợn.


Nhị đương gia thích thú khoe với y: "Con hổ này là do trại chủ chúng ta giết được vào năm trước."


"Lợi hại như vậy sao?"


"Phải đó, còn nhớ lúc đó trại chủ đang chặn đường một phú thương giàu sang, bọn chúng có mang theo lồng hổ. Sau khi giết được con hổ thì ngài cũng cướp được hết của cải của chúng, hơn nữa còn mang về một áp trại phu nhân."


"Áp trại phu nhân là con hộ phú thương đó sao?"


"Không phải, phu nhân lúc đó là một nô lệ bị tên phú thương kia mua từ thanh lâu."


Vừa nhắc đến trại chủ, lập tức có một giọng nói ồ ạt vang lên: "Nhị đệ lại nhắc đến chuyện xưa rồi."


Vừa bước vào đại sảnh liền thấy một nam nhân lưng dài vai rộng, vận một chiếc áo lông hổ để lộ ra hai tay cơ bắp cuồn cuộn chi chít vết sẹo, trên mặt gã còn bịt một bên mắt.


Bên cạnh gã còn có mấy tên mặt mày hung tợn đang ngồi uống rượu tán dóc.


Vừa nhìn thấy Cung Vận Ý, gã nam nhân liền hớn hở đứng bật dậy đi đến lôi lôi kéo kéo y, sẵn tiện tay ăn tàu hủ một chút.


Đặng Tả Khanh nghiến răng muốn ra tay, người của tướng quân mà gã khốn này còn dám đụng, quả là chưa biết chữ chết viết ra sao.


"Cung tiểu đệ, lâu quá không gặp."


"Mạnh trại chủ, vẫn khỏe chứ?"


Cung Vận Ý cười gượng khách sáo né tránh ma trảo của gã.


Mạnh trại chủ tà tà cười, tay lưu mạng vòng qua eo nhỏ của y: "Chúng ta cách biệt đã lâu, không ngờ thân thể của Cung tiểu đệ lại tốt như vậy."


"Mạnh trại chủ quá lời…"


Đột nhiên một giọng nói lanh lảnh đầy nội lực vang lên cắt ngang hành động quá trớn của gã.


"Cách biệt đã lâu? Tướng công đây là đang nhớ nhung ai vậy?"


Nữ nhân yểu điệu thon thả, tử y tuy hở mà không lộ làm cho cơ thể đó càng tuyệt mỹ hơn, tóc đen như mun dài đến xương cụt, làn da trắng nõn như ngọc ngà, đôi môi ửng đỏ mọng nước cùng với đôi mắt kiều diễm tựa phượng tiên càng làm toát lên vẻ yêu mị.


Nàng sắc như dao bén lườm Mạnh trại chủ một cái, gã ngay lập tức cách xa Cung Vận Ý vài trượng, vẻ mặt chân chó cười hề hề chạy đến nắm lấy tay nàng xoa xoa.


"Phu nhân hiểu lầm rồi, ta không có nhớ ai ngoài phu nhân cả."


"Mạnh Long Miên, ngài còn nhớ ta là ai sao?"


Nàng lạnh lùng hất tay hắn ra, thong thả bước đến bên cạnh Cung Vận Ý, ánh mắt nàng đánh giá y một lượt rồi mới ngồi xuống ghế.


Mạnh Long Miên không thể để uy thế của nàng lấn áp gã khi trước mặt còn có người ngoài được, gã liền mạnh bạo vỗ ngực mình.


"Bạch Chi Chi, nàng chính là phu nhân của ta."


Nghe được lời này, Bạch Chi Chi vỗ mạnh xuống bàn: "Được! Ngài còn biết ta là phu nhân của ngài, sao ngài còn dám có ý đồ với người khác? Hơn nữa đó chỉ là một nam nhân tầm thường, ngài xem thường ta quá rồi. "


Vẻ hung hăng của gã lập tức bị uy nghiêm kia thổi bay một cái vèo, Mạnh Long Miên liền cười hề hề đi đến ôm lấy tay nàng.


"Ta chỉ đùa thôi, đùa thôi."


Cung Vận Ý mắng thầm trong bụng, ngoài mặt ra vẻ dữ tợn thế kia vốn cũng chỉ là một tên sợ vợ.


"Phu nhân đừng hiểu lầm, ta và trại chủ chỉ là bằng hữu."


Nàng liếc nhìn ý, thấy y có vẻ không phải thuộc dạng người gian xảo gì nên dịu giọng đi một chút.


"Ngươi họ Cung, liệu có phải là Cung Vận Ý trước đây từng có ân cứu mạng phu quân ta?"


Cung Vận Ý nhẹ gật đầu, Bạch Chi Chi liền thân thiện cười: "Vậy hôm nay ngươi đến đây có việc chi?"


"Thật ra… Là ta muốn nhờ một chuyện có liên quan đến chiến sự sắp tới ở Quản Xuyên."


Lập tức mọi người trong đại sảnh biến hóa sắc mặt, không khí âm trầm ngột ngạt vô cùng, ngay cả Bạch Chi Chi cũng dần dần mất đi đi ý cười trên mặt.


Vốn dĩ những loại người như sơn tặc thổ phỉ không quan tâm chuyện liên quan đến chiến sự hay triều đình, dù cho Tây Huyễn có vong quốc hay thế nào thì cũng đâu liên quan đến bọn họ, chỉ khi nào sự việc ảnh hưởng đến thì họ mới nhúng tay vào.


Bất kỳ ai cũng có thể hiểu được điểm này, vậy mà Cung Vận Ý lại đến bàn chuyện chiến trận với bọn họ thật khiến người ta cười chết mất.


Mạnh Long Miên phì cười vỗ vỗ đùi một tay chỉ về phía y: "Tiểu đệ thật biết nói đùa."


Cung Vận Ý vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Ta không đùa, thật sự cần nhờ sơn trại giúp một tay, đội quân của Sát Phong tướng quân hiện đang thiếu lương thực, ta chỉ xin trại chủ có thể chia cho họ một ít trong kho lương của ngài."


Mạnh Long Miên từ từ căng cứng cơ mặt lại, nụ cười chợt tắt thay vào đó là biểu tình không mấy tốt: "Cung tiên sinh đây từng ở lại sơn trại một quãng thời gian, không lẽ quy tắc ngươi quên rồi?"


Cung Vận Ý thở dài, y cúi đầu xuống nhìn lên hai bàn tay đang đổ đầy mồ hôi của mình, sau đó lại ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định trả lời gã.


"Thứ nhất, không xen vào chuyện giang hồ. Thứ hai, không lo chuyện bao đồng. Thứ ba, không quản việc quốc gia đại sự."


Bạch Chi Chi nghiêng đầu dùng tay làm điểm tựa, nàng lười nhác lên tiếng: "Nếu đã biết như thế, tại sao ngươi lại chạy đến nhờ vả?"


"Mạnh trại chủ, ngài có nhớ lúc ấy đã hứa cái gì với ta không?"


Cung Vận Ý hướng đến Mạnh Long Miên, cố ý nhắc lại một đoạn quá khứ mà gã tưởng chừng như đã bỏ quên mất.


__________________________________


Năm đó, sau khi Cung Vận Ý mách bảo Mạnh Long Miên những việc nên làm để tránh đại nạn, gã có ý muốn giữ y ở lại nạp thành áp trại phu nhân, suốt đời hưởng sung sướng chăn ấm nệm êm.


Nhưng Cung Vận Ý từ chối, gã thật sự rất khó xử vì bản tính Mạnh Long Miên không thích mắc nợ bất kỳ ai.


Cung Vận Ý bèn đưa ra chủ ý: "Vậy ngài có thể hứa với ta một chuyện?"


Mạnh Long Miên do dự hồi lâu, suy cho cùng y cũng là ân nhân cứu mạng nên bèn gật đầu.


"Sau này, lỡ như ta gặp phải chuyện gì nan giải, chỉ cầu ngài đồng ý giúp ta vô điều kiện, cho dù việc đó có động đến ba quy tắc luật bất thành văn của ngài, được không?"


"Cái này…"


"Chỉ như vậy thôi, sau đó ngài cũng không còn ân oán gì với ta nữa, cũng chẳng cần nặng lòng chuyện mắc nợ ta."


"Được, ta hứa với ngươi."


_________________________


Mạnh Long Miên cười mỉa mai: "Hóa ra ngươi đã tính trước việc này?"


Cung Vận Ý mím môi gật đầu: "An nguy của Tây Huyễn cũng là an nguy của tất cả mọi người, nếu Hồ Cương tộc đánh vào rồi thì sơn trại của ngài cũng chẳng thể yên ổn được, ngài cũng biết người Hồ Cương thiện chiến ngoan độc cỡ nào mà?"


Bạch Chi Chi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra hướng bầu trời bên ngoài: "Tộc Hồ Cương thiện chiến, bọn chúng chọn đứng đầu sẽ không muốn bất kỳ ai có thể ngang hàng với chúng, dã tâm rất lớn, không chỉ Tây Huyễn mà cả Nam Huyền, Bắc Triều, Đông Triệu chúng cũng muốn chiếm."


Đặng Tả Khanh đánh giá khá cao đối với nữ nhân này, mắt nhìn của nàng rất rộng, hơn nữa tư tưởng cũng đã khác xa so với đám nam nhân đầu óc chẳng mấy thông minh này. Mặc dù xuất thân của nàng là kỹ nữ, không cao quý cũng chẳng sạch sẽ gì, điều đó chứng tó nhìn người không chỉ nhìn xuất thân danh phận, phải nhìn vào bên trong mớ có thể nhận định đúng đắn được.


Mạnh Long Miên nghe ra ý tứ của nàng, từ lúc thú nàng làm chính thê, mọi việc lớn nhỏ trong sơn trại đều được nàng giải quyết rất tốt, hơn nữa bằng chính sự thấu đáo mà nàng còn giúp sơn trại trở nên lớn mạnh hơn. Vì vậy gã mới nể phục nàng.


"Được, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, việc này chúng ta sẽ không còn ân oán gì nữa."


Cung Vận Ý mừng rỡ: "Đa tạ trại chủ, trại chủ phu nhân."


Bạch Chi Chi hài lòng cười: "Cung tiên sinh thật biết đối nhân xử thế."


Mất không quá nhiều thời gian, Mạnh trại chủ đã cho thuộc hạ đem phân nửa lương thực đến, tầm hơn một trăm bao gạo, hai trăm cân gà rừng, bốn mươi cân thịt thỏ khô, năm mươi bao ngô và khoai sắn.


Cung Vận Ý liền nhờ họ chất lên mười mấy xe hàng, sau đó để Đặng Tả Khanh dẫn theo vài người chuyển đến phía trước đường hành quân của Tư Không Dương Thiên.


Đặng Tả Khanh chọn một vùng đất trống cách nơi đội quân tầm vài dặm, đặt tất cả xe lương để ở đó rồi từ từ ngồi đợi.


"Tướng quân, phía trước có chuyện kỳ quái."


Lính dò đường thúc ngựa chạy trở lại báo cáo với nguyên soái, hắn ghìm cương ngựa rồi hỏi: "Chuyên kỳ quái thế nào?"


"Ngài phải đến xem ngay."


Tư Không tướng quân lập tức cho đoàn quân di chuyển nhanh hơn, chẳng mấy chốc hắn có thể nhìn thấy bóng dáng nam nhân ở phía xa xa.


Mai Hữu Sài kinh hỉ thốt lên: "Tả Khanh?"


Y lập tức suy ngựa chạy đến gần, nhìn thấy một đống lương thực khiến y càng thêm ngạc nhiên hơn.


Đặng Tả Khanh sáng lạng cười với y: "Ta đem lương thực đến tiếp trợ."


"Làm sao có thể?"


Đặng Tả Khanh chỉ ngón tay về phía Cung Vận Ý ở trên sườn núi: "Cung tiên sinh đã tìm được lương thực, chỉ có ta và ngươi biết Cung tiên sinh đang ở đây, đừng nói lại với tướng quân."


"Là… Cung tiên sinh nhờ sao?"


"Phải."


Cung Vận Ý âm thầm quan sát bọn họ, trong lòng đã vơi bớt phần nào lo lắng, y cũng cảm thấy bản thân không còn vô dụng nữa.






Bình Luận (0)
Comment