Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Sợ bị Lang Âm nhìn ra dị thường, nàng vội vàng cúi đầu, liền đổ vài chén rượu nhuận họng.

Lại vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, còn chưa thấy bóng người, liền thấy được hai đạo hồng quang nối theo nhau mà đến.

Một người đến đầu mày liễu dựng ngược, mặt đầy vẻ phẫn nộ, hướng phía Từ Mạn Mạn lớn tiếng nói: "Ngươi chính là Liễm Nguyệt đạo tôn!"

Từ Mạn Mạn nhìn Lăng Chức nổi giận đùng đùng, lại nhìn Lê Khước đi theo bên cạnh nàng, mờ mịt gật đầu.

"Đều là bởi vì ngươi, Lê Khước mới không cùng ta thành thân!" Lăng Chức cả giận nói.

Từ Mạn Mạn sửng sốt một chút, nhìn về phía Lê Khước, người sau tuấn mi hơi nhíu, ánh mắt loe lóe, liền giống như hạ quyết tâm, mắt nhìn lại Từ Mạn Mạn: "Như theo tộc quy Đế Loan, người lấy trinh linh của ta, chính là thê chủ của ta."

Từ Mạn Mạn đỡ trán cười khổ: "Ta không phải Đế Loan, không tuân thủ bộ tộc quy kia của các ngươi, hơn nữa ta cũng đem nguyên cực trinh linh trả lại ngươi a."

Lăng Chức nghe thế mở to hai mắt nhìn, vui mừng mà quay đầu nhìn Lê Khước: "Nàng ta đem trinh linh trả lại huynh? Lê Khước, vậy huynh có thể đương chính phu của ta!"

Lê Khước vẻ mặt bài xích, hướng bên cạnh né tránh, ánh mắt càng thêm chấp nhất mà nhìn Từ Mạn Mạn: "Chính là chính miệng người nói, chúng ta là người một nhà."

Chuyện sợ nhất vẫn là tới rồi...

Từ Mạn Mạn vốn đang tâm tồn một tia may mắn, nói không chừng Lê Khước chán ghét nàng, sẽ phủ nhận đoạn quan hệ này, cầm nguyên cực trinh linh vui vẻ phấn khởi mà đi tìm xuân thứ hai*. Nhưng mà có Lăng Chức ở bên vây truy chặn đường, bên nào có hại ít thì chọn bên đó, hắn là chủ động cũng tốt bị động cũng thế, dù sao là đem Từ Mạn Mạn trở thành lá chắn.

(*Xuân: nghĩa đen: mùa xuân/ nghĩa bóng: lạc thú, tình yêu, mối tình, ái tình,..../ tìm bạn đời thứ 2)

"Ta...." Từ Mạn Mạn cân nhắc lời nói, muốn cự tuyệt.

Lê Khước ngắt lời: "Đạo tôn miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ là giả sao? Lẽ nào người chỉ là muốn lợi dụng lực lượng Đế Loan nhất tộc vì người tiêu diệt Huyết tông, xong việc liền qua cầu rút ván? Người hẳn là biết, Đế Loan nhất tộc nhưng giết không thể nhục, có thù tất báo."

Từ Mạn Mạn cười khổ, nàng xác thật là nghĩ như vậy.... Nàng hoài nghi những lời này đều là Lê Anh và Lê Khước thương lượng tốt lý do thoái thác, nàng cũng chính là lợi dụng Lê Anh một hồi, bán Lê Khước một hồi, xem ra Lê Anh là muốn quyết tâm giành lại nàng.

"Lăng Chức, ta cùng Lê Khước xác thật là có một tầng quan hệ như vậy..." Từ Mạn Mạn ngập ngừng ấp úng mà nói, còn chưa nói xong, liền nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng trong trẻo vang lên, nàng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lang Âm buông chén đũa thật mạnh, thần sắc lạnh nhạt mà nói: "Ta không đồng ý."

Lê Khước nhíu mày, ngạo nghễ nói: "Đạo tôn đều đồng ý, ngươi có cái tư cách gì cự tuyệt?"

Lang Âm lạnh lùng mà nhìn Từ Mạn Mạn, nhìn thấy Từ Mạn Mạn lòng đều luống cuống, ho khan hai tiếng tránh đi tầm mắt hắn.

Lê Khước nhìn Từ Mạn Mạn dưới ánh mắt của Lang Âm dần dần khí nhược, không khỏi sốt ruột để tâm, chịu đựng giận dữ nói: "Nếu ngươi tuổi tác lớn hơn, ta liền kính ngươi làm đại, cũng không có gì ghê gớm."

Hắn ở trong lòng mặc niệm: Cấp Đạo tôn làm tiểu, cũng không tính mất mặt.

Lăng Chức sau khi nghe xong tức giận đến nhảy dựng lên: "Lê Khước, huynh thà rằng vì người khác làm tiểu, cũng không muốn đương chính phu ta!"

Lê Khước đứng ở phía sau Từ Mạn Mạn, cùng Lê Khước kéo ra khoảng cách, lời lẽ chính nghĩa nói: "Lăng Chức, ta làm nam nhân có thê, không thể cùng nữ tử khác thân mật quá mức, cô về sau vẫn là cách xa ta một chút."

Lăng Chức cau mày, giọng nói bén nhọn lên: "Nàng ta nếu đem nguyên cực trinh linh trả lại huynh, huynh liền cùng nàng ta đã không có hôn ước, huynh nên là nghe theo hội trưởng lão chỉ thị, cùng ta về Chu Tử Khư thành hôn."

Lăng Chức nói liền hướng Lê Khước vươn tay tới.

Từ Mạn Mạn cũng không ngờ tới nàng ta bá đạo đến như vậy, ở trước mặt mình cưỡng ép Lê Khước, mảy may không mang người khác để ở trong mắt. Hội trưởng lão quyền lực to lớn như thế, nếu đã có thể áp chế Lê Anh, lại muốn bài bố Lê Khước, khó trách Lê Anh muốn kéo nàng xuống nước.


Từ Mạn Mạn trong lòng thở dài một tiếng, duỗi tay ngang ở trước người Lê Khước, ánh mắt lay động, đột nhiên mở ra một đạo kết giới, hất tay Lăng Chức ra.

"Lăng Chức, Lê Khước nếu là người của ta, liền không phải do các ngươi bài bố." Từ Mạn Mạn nhìn Lăng Chức, thần sắc nhàn nhạt nói.

Linh lực đang bao phủ nàng hoa quang lưu chuyển, khuôn mặt thanh lệ vô song dưới ánh sáng chói mắt lộ rõ vài phần thần thánh khiến lòng người giật mình, nàng trước kia tu vi thụt lùi, ngụy trang thành thân phận Từ Diễm Nguyệt, nói ngọt thích cười, liền khiến người tháo xuống lòng phòng bị, giờ phút này khôi phục thân phận Liễm Nguyệt đạo tôn, cố ý kinh sợ Lăng Chức, trong nhấc tay khôi phục ung dung phong thái ngày xưa, thần sắc bình đạm lại không giận tự uy, khiến Lăng Chức không khỏi tâm sinh kiêng kị.

Từ Mạn Mạn chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà chặn lại công kích của nàng ta, vẫn chưa làm ra phản kích, nhưng Lăng Chức đã ý thức được giữa tu vi hai người chênh lệch. Nàng ta không cam lòng mà nhấp môi, lại không dám nhận đúng là đối Từ Mạn Mạn vô lễ, liền chỉ có trừng mắt liếc nhìn Lê Khước một cái, buồn bực mà dậm chân: "Huynh dám can đảm kháng cự mệnh lệnh hội trưởng lão, ta sẽ không dễ dàng buông tha huynh!"

Dứt lời thở phì phì mà xoay người chạy đi.

Từ Mạn Mạn thấy nàng chạy ra ngoài cửa, mới nhún bả vai xuống khe khẽ thở dài, có chút ai oán mà liếc nhìn Lê Khước một cái: "Ngươi đều cho ta chọc phải chuyện gì a..."

Lê Khước nheo mắt lại, tức giận bất bình nói: "Rõ ràng là cô trêu chọc ta trước!"

Từ Mạn Mạn day day thái dương, nói: "Phải phải phải, là ta trước đây có sai, hiểu lầm ngươi, tổn thương ngươi, còn lừa ngươi, xứng đáng có một kiếp này, phải giúp ngươi thu dọn mớ đào hoa này." nàng nói có khí vô lực nà gõ gõ cái bàn, "Nếu tới rồi, liền ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Khuôn mặt thanh lãnh của Lang Âm ẩn hiện tức giận, nhưng vẫn là nhịn xuống, thấy Lê Khước ở bên cạnh Từ Mạn Mạn ngồi xuống, hắn lạnh lùng nói: "Nghe nói Đế Loan kiêu ngạo, không phải lễ tuyền*không uống."

(*Nước suối ngọt, rượu suối ngọt)

Lê Khước ngẩn ra một chút, dư quang nhìn thấy thần sắc Từ Mạn Mạn cười như không cười, tức khắc khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nói: "Không thể chú trọng thời gian... chúng ta cũng là có thể tạm chấp nhận..."

Lang Âm nói: "Nếu là cảm thấy tạm chấp nhận, đảo cũng không cần miễn cưỡng."

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng, dập tắt chiến hỏa sắp bốc cháy lên, rót cho Lê Khước ly rượu: "Thử xem bí nhưỡng*ngây ngất của Tứ Di Môn này, so với lễ tuyền cũng không kém. Có miệng cũng không nhất định phải nói chuyện, cũng có thể dùng để ăn cơm."

(*Cách ủ rượu đặc biệt, rượu ủ theo công thức riêng)

Lê Khước nhịn xuống tức giận, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mắt phượng hơi hơi sáng lên. Từ Mạn Mạn thật không có tự biên tự diễn, rượu này xác thật không tồi, vào miệng hương thuần, hương rượu kéo dài, tuy không nồng liệt lại dư vị vô cùng.

Từ Mạn Mạn tuy rằng tích cốc nhiều năm, lại cũng tham ăn uống, bất quá vân du tứ hải, rất khó có thời điểm tạm chấp nhận, đồ ăn có thể không ăn, rượu lại không thể không uống, trong túi càn khôn bí nhưỡng uống không hết, có để trăm năm, càng là trân quý vô cùng.

Lê Khước cũng không khách khí, đoạt lấy bình rượu liền rót tiếp một chén đầy.

Lang Âm trong lòng không vui, khuôn mặt trầm động đũa, trong đầu vẫn là câu "Lê Khước nếu là người của ta" mà Từ Mạn Mạn vừa nói kia....

Lê Khước uống hết một bình, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn liền nhiễm vài phần hồng nhạt. Chu Tử Khư cũng có rượu, bất quá Lê Anh từ trước đến nay quản thúc hắn, nói nam nhân không thể uống rượu, cơ hội hắn có thể uống rượu không nhiều lắm, tửu lượng cũng không tốt, róc rách một bình liền mặt đỏ, mắt phượng hơi sắc bén cũng trở nên nhu hòa ẩm ướt.

Từ Mạn Mạn liếc mắt một cái, trong lòng thổn thức, khó trách Lăng Chức không buông tha hắn, thậm chí không tiếc lấy quyền ép người, cường thủ hào đoạt, chung quy là lam nhan họa thủy.

Lê Khước thấy bình rượu trống không, buông bình rượu liền giơ đôi đũa lên gắp đồ ăn.

Lang Âm ánh mắt lay động, hai đôi đũa đụng phải nhau.

Lê Khước mày nhăn lại, trên tay tăng thêm sức lực, không lùi không nhường.

Lang Âm trên mặt ung dung bình tĩnh, trên tay cũng âm thầm tăng thêm sức lực, chặn lại đôi đũa của Lê Khước không cho hắn xuống tay.

— Đây là Từ Mạn Mạn lần đầu tiên sau hai trăm năm qua vì ta xuống bếp, ngươi con chim ngốc này cũng dám động đũa!

Mắt phượng Lê Khước ửng đỏ, hơi thở tăng thêm.


— Là Từ Mạn Mạn mời ta tới, đừng tưởng rằng tuổi của ngươi lớn hơn thì ta sẽ sợ ngươi!

Từ Mạn Mạn đang cúi đầu ăn, bỗng nhiên lông tơ dựng lên, vừa nâng mắt liền nhìn thấy hai đôi đũa đối chọi gay gắt, bị linh lực lôi theo tỏa ra uy lực có thể so với huyền thiết viên tinh*.

(*Sắt đen thiên thạch)

"Các người làm gì vậy?" Từ Mạn Mạn sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nói: "Đều buông tay."

Lê Khước lạnh lùng nói: "Là hắn chống đối ta, bảo hắn buông tay trước!"

Lang Âm lạnh lùng cười: "Địa bàn của ta, đồ của ta, người của ta, ngươi cũng dám động!"

Lê Khước nhiễm say mắt phượng bốc cháy lên chiến ý, tóc đều bay lên, linh lực kích động, chính là đối đầu Lang Âm cũng không cam lòng yếu thế.

Lang Âm khuôn mặt từ trước đến nay thanh lãnh xa cách cũng lây dính tức giận, trong mắt bộc lộ mũi nhọn, trên tay có chừng có mực không nhường.

Từ Mạn Mạn thái dương co rút đau đớn, nàng vạn vạn không nghĩ tới sẽ biến thành cục diện trước mắt này, còn không phải là chuyện ăn bữa cơm sao, như thế nào biến thành một đóa hoa cùng một con chim tranh đoạt địa bàn?

Từ Mạn Mạn trầm giọng xuống, nghiêm mặt nói: "Ta đến đến ba, đồng thời buông ra!"

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Từ Mạn Mạn vừa dứt lời, liền thấy Lang Âm triệt hồi linh lực, Lê Khước chậm một cái chớp mắt, Lang Âm không có phòng bị, nhất thời bị linh lực Lê Khước đánh trúng, sắc mặt trắng nhợt, phát ra một tiếng kêu rên, đũa cũng rơi xuống mặt đất.

Từ Mạn Mạn đại kinh thất sắc, vội vàng nghiêng người, đỡ lấy Lang Âm sắc mặt tái nhợt, hắn giữa mày nhíu lại, sức lực trên người tựa hồ bị rút đi hơn phân nửa, vô lực mà dựa vào vai Từ Mạn Mạn.

Lê Khước sửng sốt một lúc lâu, nhìn thấy bộ dáng Lang Âm bị thương không nhẹ, lẩm bẩm nói: "Ta từ khi nào biến thành lợi hại như vậy..."

Hắn còn nhớ rõ hôm qua Lang Âm ở miếu Thần Nông uy phong cỡ nào, hắn tự biết tu vi xa không bằng Lang Âm, làm sao cũng không nghĩ tới mình có thể đả thương đối phương.

Từ Mạn Mạn đỡ bả vai Lang Âm, lại thấy bạch y sau lưng hắn chảy ra huyết sắc, bỗng nhiên nhớ tới Ninh Hi nói qua, Lang Âm vì che chở nàng, dùng lưng nhận lấy lôi đình lửa cháy.

Nàng cũng không biết hắn bị thương nghiêm trọng như vậy...

Từ Mạn Mạn trong lòng đau xót, hít sâu một hơi, đối Lê Khước nhàn nhạt nói: "Lang Âm hôm qua bị thương nặng chưa lành, ta phải vì hắn chữa thương, liền không giữ ngươi nữa."

Lê Khước có chút choáng váng nặng trĩu mà chớp chớp mắt, lúng ta lúng túng đứng lên, nói một tiếng: "Ò"

Hắn trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái, rồi lại không biết không đúng chỗ nào, mờ mịt mà ra khỏi phòng, còn chu đáo mà đóng cửa.

Từ Mạn Mạn đem Lang Âm đỡ đến bên giường ngồi xuống, nói: "Để ta nhìn vết thương sau lưng người."

Lang Âm nhàn nhạt cười nói: "Không ngại."

"Đều đổ máu rồi, còn kêu không ngại!" giọng Từ Mạn Mạn đột nhiên nặng ba phần, khẽ quát nói: "Cởi y phục ra."


Lang Âm hơi giật mình, đối trong mắt Từ Mạn Mạn ẩn chứa lo lắng cùng đau lòng, trong lòng không khỏi bủn rủn. Mạn Mạn ở trước mặt hắn từ trước đến nay đều là ngoan ngoãn kính cẩn nghe theo, chưa từng cường thế bá đạo như thế.... Nhưng trong lòng hắn lại có một tia mừng thầm ẩn kín.

Lang Âm quay người đi, cởi thắt lưng, cho phép y phục từ đầu vai rơi xuống, lộ ra vai lưng kiên cố rộng lớn. Từ Mạn Mạn vén tóc dài đen như mực lên, nhìn thấy miệng vết thương bị hắn khăng khăng che giấu, không cấm hít ngược một hơi khí lạnh.

Ban đầu trên da mịn màng oánh nhuận rắn chắc giống như ngọc trắng trải rộng dấu vết dữ tợn, có vết thương ngọn lửa bỏng cháy sém, vết rách hẹp dài do sấm sét gây ra, sương kiếm xuyên thủng máu đông ngưng kết....

Từ Mạn Mạn hốc mắt đỏ lên, nức nở nói: "Người lại gạt ta, này làm sao có thể kêu không ngại!"

Ở một khắc thời không yên lặng kia, hắn đem nàng gắt gao bảo vệ ở trong lồng ngực, không để nàng chịu một tia tổn thương, một mình nhận hết tất cả rét cắt da cắt thịt, lại không cho nàng biết nửa phân.

Từ Mạn Mạn chịu đựng đau nhức trong lòng, lấy ra dũ linh sinh cơ cao, lấy đầu ngón tay chấm lấy dược cao trắng mịn, thật cẩn thận mà bôi lên trên miệng vết thương.

Lang Âm cảm giác được chỗ phỏng trên vai lưng chợt phủ lên lạnh lẽo, đầu ngón tay mềm ấm hết sức ôn nhu mà quét qua chỗ thương của hắn, hắn không nhịn được cả người căng thẳng, hô hấp cứng lại.

Dược không tự chữa bệnh, máu hắn có thể trị bệnh cho người khác, lại không thể chữa khỏi bản thân, chỉ là khôi phục so với người khác sẽ nhanh một chút. Hắn cũng có thể nhịn đau, liền mặc kệ thương thế không để ý tới, giờ phút này dưới tác dụng của tiên dược, miệng vết thương xé rách mới chân chính bắt đầu khép sinh cơ lại, đau đớn biến mất, thay vào chính là một cổ tê dại ngứa ngáy, như là bị đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng cào qua đầu tim.

"Mạn Mạn..." giọng Lang Âm nhẹ như một tiếng thở dài.

Từ Mạn Mạn hết sức chăm chú mà giúp hắn chức khỏi thương thế, mắt thấy miệng vết thương thấm máu dưới tác dụng của linh lực khép lại một chút, chỉ là vẫn lưu lại vết sẹo hơi mờ, cần nhiều thời gian hơn để chữa trị.

"Người không nên gạt ta." giọng nói Từ Mạn Mạn run rẩy, hơi thở ấm áp thoáng qua vai Lang Âm, như có như không thổi hoa bên gáy hắn nở.

Lang Âm trong lòng căng thẳng, giọng khàn khàn: "Ta chỉ là cảm thấy... không cần thiết để nàng lo lắng, qua mấy ngày liền tốt."

"Nhưng mà ta có quyền được biết." Từ Mạn Mạn tăng thêm ngữ khí, giọng lại có một tia nghẹn ngào, "Ta phải nên biết, người vì ta trả giá cái gì..."

Mà không phải chẳng hay biết gì, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ hắn bảo vệ. Hắn từ hôm qua đến bây giờ, liền toàn tâm toàn ý bồi ở bên người nàng, vì nàng lo lắng, vì nàng bôn tẩu, thậm chí vì nàng đi cứu Ngao Tu, mặc kệ thương thế bản thân thản nhiên không màng.....

"Ba cánh tâm hoa trong Liễm Nguyệt quan, chờ trong Tứ Di Môn hai trăm năm, người vì ta làm rất nhiều chuyện, ta sau khi chết mới biết. Người... khiến ta thiếu người quá nhiều."

Lang Âm ngẩn ra, ánh mắt hơi lập lòe: "Ba cánh tâm hoa... nàng làm sao biết được?"

"Ta nhìn thấy qua hồi ức người, nhìn thấy người ở hí lâu nhiều ngày nghe hí khúc, biết người vì một người trằn trọc, tâm hoảng ý loạn, cũng thấy được người tách ba cánh tâm hoa ra, rèn Liễm Nguyệt quan. Khi đó ta mới nhớ tới ngày rời khỏi sư môn, khi người tặng ta Liễm Nguyệt quan liền nói 'tín vật định tình'.... Trước đây ta chưa từng nghĩ tới Tiên tôn là dùng đạo lữ chi tâm đối xử với ta, ta chỉ nói đó là trưởng bối tặng cho..."

Lang Âm khẽ cười một tiếng, giọng cũng nhẹ thả lạnh, tựa gió thu tiêu điều: "Thì ra là thế.... là ta hiểu lầm nàng, nàng cũng hiểu lầm ta. Ta lại làm sao không phải sau khi nàng rời khỏi mới hiểu được hết thảy, từ đầu đến cuối đều là một mình tự mình động tâm. Mạn Mạn, nàng sinh ra mềm lòng, chỉ có người khác phụ nàng, nàng cũng không phụ người, này tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện, nàng không nợ ta cái gì. Nếu nàng đối ta chỉ có áy náy mắc nợ...."

Từ Mạn Mạn nhấc y phục Lang Âm lên vì hắn khoác vào, đôi tay thuận thế từ sau lưng vòng lấy bờ vai của hắn, thật cẩn thận mà tránh đi chỗ thương, nghiêng mặt áp lên vai hắn, nhìn cánh hoa trên da thịt trắng tuyết bên gáy nở đến diễm lệ, trong lòng nàng rung động, nhẹ nhàng áp sát, đem môi dán ở trên cánh hoa.

Lang Âm tức khắc thân mình cứng đờ, giọng Từ Mạn Mạn thấp thấp từ trên vai truyền đến, cùng với hơi thở ấm áp đưa vào trong tai hắn.

"Nếu chì là áy náy, ta sẽ không làm như vậy."

Nhẹ nhàng một hôn, một đụng liền xa cách, cảm giác nóng bỏng lại vứt đi không được, khiến cánh phù dung kia có vẻ càng thêm diễm lệ đa tình.

Từ Mạn Mạn trên mặt nóng lên, nhất thời xúc động, thế nhưng khinh nhờn Lang Âm tiên tôn, nhưng nàng lại không cảm thấy hối hận.

Tự hồ nàng muốn làm chuyện này đã rất lâu rồi....

Trước kia không biết Lang Âm ma tôn chính là hắn, nàng đối hắn làm càng quá mức, chín phần là tình thế bức bách, một phần cũng là tư dục quấy nhiễu, chỉ là nàng đã lừa gạt bản thân rất tốt.

Giờ khắc này lại không lừa được.

Nàng đối hắn, là động tâm khó có thể kìm lòng nổi.

Từ Mạn Mạn vừa định rút ra, bất ngờ bị Lang Âm nắm lấy cổ tay, hắn nghiêng người dùng sức lôi kéo, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, một tay khác ôm lấy eo thon của nàng, mùi hoa thơm ngào ngạt liền cùng với hương rượu tập kích cánh môi mềm ấm của nàng.

Nàng kinh ngạc mà mở to hai mắt, nhìn mặt mày thanh lãnh của hắn nhiễm diễm sắc mê người, hắn thu liễm ma khí liền là hôn môi cũng là khắc chế, ôn nhu mà vuốt ve cùng liếm láp, đem cánh môi nàng một chút tô điểm màu son, lưu lại dấu vết cùng khí tức thuộc về hắn, sau đó đặt trên môi nàng khàn giọng hỏi: "Câu hỏi đêm qua... này chính là câu trả lời của nàng sao?"

Trong lòng bủn rủn tê dại lan ra toàn thân, khiến nàng hô hấp hỗn loạn, có chút nhấc không nổi sức lực. Lang Âm trước mắt, là Tiên tôn nàng quen thuộc, là nàng động tâm qua, buông qua, nhiều năm về sau lại một lần nữa nhặt lên điểm tình ý này.


Nàng tiến đến khóe môi hắn, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn, đỏ mặt nói: "Đúng vậy."

Tay ấn ở trên eo mình khẽ run lên, chợt lại tăng thêm lực đạo, đem nàng thật sâu ôm vào trong lồng ngực.

"Mạn Mạn..." giọng nói khàn khàn, hơi thở cực nóng dừng ở bên tai, gợi lên nàng một trận rùng mình.

"Ta thích Lang Âm..." Từ Mạn Mạn dựa vào đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: "Chính là... ta sợ không có thích chàng nhiều như vậy."

Lang Âm cười nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống: "Mạn Mạn, ta không để ý."

Chỉ cần trong lòng nàng có một cây hạt giống thuộc về hắn, vậy hạt giống kia liền có ngày nảy mầm. Mà giờ phút này, có thể đem nàng ôm ở trong ngực, hắn liền đã cảm thấy mỹ mãn.

Từ Mạn Mạn mềm mại mà dựa vào ngực hắn, chợt thấy trên đầu hơi hơi trầm xuống, nàng ngồi dậy, sờ tóc mai, sờ đến hình dáng quen thuộc.

Lang Âm tự mình vì nàng một lần nữa đội lên Liễm Nguyệt quan, cười nhẹ nói: "Cung nghênh Liễm Nguyệt đạo tôn quy vị."

Nàng khẽ vuốt tua rua bên mái, viên tinh rực rỡ lung linh khiến khuôn mặt vốn là thanh lệ vô song càng thêm vài phần hoa quý ung dung, mà khuôn mặt nhiễm màu đỏ, hốc mắt hơi hơi thấm ướt, cánh môi ướt át tươi đẹp, rồi lại mang thần đàn cao không thể với này kéo xuống, khiến lòng người sinh rung động, nhịn không được âu yếm.

Lang Âm hô hấp trầm xuống, cúi người hôn lấy cánh môi nàng, trăn trở cọ xát, liếm láp xâm lược.

Từ Mạn Mạn nhẹ thở gấp, nức nở một tiếng: "Không được.... còn chưa ăn cơm...."

Lang Âm dừng một chút, đầu lưỡi thâm nhập trong miệng nàng, giọng nói khàn khàn không rõ ràng: "Đang ăn."

Lê Khước trở về chỗ Lê Anh, mới tỉnh rượu vài phần, nói mấy câu đem chuyện trước đó xảy ra nói một lần nữa, trong lòng luôn có chút buồn bực không thôi.

Lê Anh nhẹ nhàng cười một tiếng: "A... đệ đệ ngốc, đệ biết vấn đề ở đâu không?"

Lê Khước ngẩn ra.

Lê Anh nói: "Khi Từ Mạn Mạn đếm tới hai, hắn liền triệt linh lực."

Lê Khước hoảng hốt chớp mắt một cái, tức khắc suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt đại biến, cả giận nói: "Cái nam nhân này quỷ kế đa đoan, hắn là cố ý, muốn để Từ Mạn Mạn chán ghét ta!"

Mắt phượng Lê Anh híp lại, lười nhác mà dựa vào xích đu, trên người cũng có hương rượu nhàn nhạt, bất quá nàng tửu lượng tốt, không dễ say.

"Lăng Chức mới vừa rồi tới nơi này của ta náo loạn một hồi, ta đem nàng đuổi đi. Đệ hiện tại có Liễm Nguyệt đạo tôn đương lá chắn, hội trưởng lão đối Đạo Minh có điều kiêng kị, liền tính Lăng Chức lại nháo, cũng không thể làm gì được đệ." Lê Anh nhàn nhạt nói, "Ta thấy Từ Mạn Mạn một thân, bình tĩnh lý trí, thiện tâm không cổ hủ, giảo hoạt cũng có nguyên tắc, là cái người có thể phó thác. Nàng nợ chúng ta tình, đối với đệ cũng có thua thiệt, sẽ không mặc kệ đệ không quản."

Lê Khước thật vất vả bình tĩnh lại, hồ nghi mà nhìn Lê Anh: "Nghe ý tứ của tỷ, là tính đem ta ném cho người khác?"

Lê Anh cười liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nam nhân trưởng thành, chung quy là nhà người khác, đệ còn muốn ta chiếu cố đệ cả đời hay sao?"

Lê Khước từ nhỏ được Lê Anh bảo hộ đến quá tốt, còn giữ lại vài phần ngây thơ, nhưng cũng mơ hồ nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lê Anh.

"Tỷ có phải hay không muốn làm cái gì?" Lê Khước trong lòng hiện lên một tia lo lắng.

"Vậy cũng không phải chuyện đệ có thể nhọc lòng." Lê Anh cười nói, "Đệ nên nhọc lòng chính là chuyện của đệ. Đệ có thể lựa chọn chiếm lấy trái tim Từ Mạn Mạn, hoặc là mượn nàng đương lá chắn, chờ ngày nào đó đệ có ý trung nhân, nàng liền sẽ thả đệ rời đi."

Không phải khinh thường đệ đệ mình, thật sự là đối thủ quá cường đại, muốn cùng Lang Âm tranh đoạt Từ Mạn Mạn, Lê Khước có cánh cũng kém hơn người ta bay ba ngàn năm trước.

Bất quá Lê Anh cũng không lo lắng, liền tính Từ Mạn Mạn đối Lê Khước không có tâm tư, ít nhất cũng sẽ che chở Lê Khước, vậy nàng liền có thể yên tâm.

Lê Khước ánh mắt phức tạp mà nhìn kỹ Lê Anh, hắn không bằng Lê Anh thông tuệ, tâm tư kín đáo, tự nhiên là nhìn không thấu tính toán của Lê Anh.

"Tỷ." hắn ánh mắt đảo qua dưới váy Lê Anh, nói: "Trên người của tỷ làm sao có lông mèo?"

Lê Anh hơi cúi đầu, nhặt sợi lông màu trắng trên váy sam màu đỏ lên, nhàn nhạt cười: "Nói bậy gì đó, là hạt bồ công anh a."

Nói rồi nhẹ nhàng thổi, lông mèo màu trắng liền bị gió thu mang đi.
Bình Luận (0)
Comment