Phượng Doanh dẫn Âu Dương Lân Phong thẳng đến đấu trường. Khi nàng vừa đến, văn võ bá quan thi nhau hành lễ, Phượng Doanh cũng theo đó hành lễ với Phượng Tường.
Tư Đồ Ngọc thấy nàng đến thì có chút vui mừng, môi mỏng có hơi nhếch lên, lê trên bàn được hắn tao nhã đưa vào miệng.
Hữu Phi Kha nhìn thấy nàng thì tâm treo lơ lửng, cứ si ngốc mà nhìn, mắt không nhịn được mà cứ hướng về thân ảnh nhỏ.
Phượng Doanh trực tiếp bỏ qua mọi tia đánh giá, nàng đứng thẳng lưng, hai tay chấp trước ngực, hướng về phía Phượng Tường xin một chỉ thị, Phượng Tường hài lòng gật đầu một cái, tiểu nữ thật khiến ông mát gan mát ruột.
Phượng Doanh sau khi được Phượng Tường đồng ý, nàng liền tiến về phía trung tâm, các quan văn võ thấy vậy liển đứng vào hàng, kẻ biết điều ở nước khác cũng thông minh mà im bặt, còn kê không biết điều thì vẫn cứ nhao nhao như ong vò vẽ. Khung cảnh trước mặt làm Phượng Doanh nheo mắt, hàn khí lạnh băng bộc phát làm tất cả khiếp sợ, nàng chỉ đứng đó, tay không chỉ trỏ, miệng cũng không mở nhưng làm người đông cứng, thay nhau im bặt. Phượng Doanh có một chút hài lòng, môi hồng khẽ mở, tuy nói nhỏ nhưng âm vang cả một phương.
" Ba vòng đã qua, quỳnh liên vẫn chưa có chủ, Ân quốc theo qui tắc trăm năm của đại hội mà mở ra một hiệp phụ mới, ... đối với lần này, Ân quốc cử ra tân tinh anh của nước ta để đối kháng với ba nước còn lại, một chọi ba, ai lấy được lông vũ trên người hắn trong thời gian nhiều nhất là một nén nhan, người giành được nhanh nhất sẽ là người chiến thắng, nhưng nên nhớ, mạng người quan trọng, nên dừng lúc nào các ngươi tự biết căn nhắc, bổn điện không muốn nhiều lời" Phượng Doanh đặt biệt nhấn mạnh hai chữ " nhiều lời", bởi lẽ người chết sẽ không cần nàng phải nhiều lời.
Nghe nàng nói xong trong lòng bọn họ tự có suy tính, lại nhìn tiểu thiếu niên tuấn tú phiá sau lưng nàng, chắc hẳn là tân tinh anh trong lời nàng nói.
Phượng Doanh nói xong liền xuống đài, trên đường tới đây, Lí Nhu cũng đã nói nhanh lí do đằng sau cho Âu Dương Lân Phong biết, nàng cũng không cần nhắc lại, nhưng nàng vẫn quay lại cho hắn nửa ánh mắt trấn an. Âu Dương Lân Phong ngạc nhiên nhìn nàng, gương mặt tuấn tú có hơi ửng đỏ, hắn trăm vạn lần cũng không thể ngờ kẻ băng lãnh trong truyền thuyết lại trấn an hắn, tim trong ngực có lỡ một nhịp, tuy chỉ một nhịp nhưng cũng làm quỷ đạo từ đây thay đổi.
Đối kháng bắt đầu, lông vũ màu vàng được Âu Dương Lân Phong đeo ở bên hông, Cửu Thần đứng đó, trao cho hắn một ánh mắt lạnh lùng. Một kẻ mệnh danh thiên tài, một kẻ trí tuệ siêu đẳng.
Gió mạnh thổi lên, Cửu Thần nhanh nhẹn xông tới, kiếm mỏng nhanh chóng thoát áo mà xông ra, linh lực cũng theo đó tuông trào, tay phải nhanh nhẹn, thân thể linh động uyển chuyển, mỗi bước đi theo một quỷ đạo nhất định, khó mà phòng tránh. Âu Dương Lân Phong cũng không phải kẻ thường, hai tay kết ấn hình chữ thập, linh lực màu đỏ nhanh chóng bao bọc lấy hắn, áo dài bay lên vẫn không che khuất hết dấu ấn màu đỏ của cấp 10 hậu kì, mọi người xung quanh nín thở nhìn một màn tuyệt đấu.
Choang! Người đánh người đỡ, chưởng phong của Cửu Thần không thể làm Âu Dương Lân Phong, đó là sự chênh lệch giữa trung kì và hậu kì. Cửu Thần cũng không thay đổi sắc mặt, người mà Ân quốc xuất ra có thể thua dễ dàng được sao! Lần này Âu Dương Lân Phong phản công, đao trên lưng được hắn rút ra, chiếc đao sắt bén từng đường từng đường chém về phía Cửu Thần, dũng mãnh vô cùng, Cửu Thần ban đầu có thể dễ dàng né tránh, nhưng linh lực của Âu Dương Lân Phong chỉ tăng không giảm, khiến hắn có chút chật vật. Cửu Thần nheo mắt, trong tít tắt kết ra " Ảo Ảnh trận", quả là ảo ảnh, 10, Cửu Thần một lúc đứng vây quanh Âu Dương Lân Phong, kẻ nào cũng giống kẻ nào, mà quan trọng hơn, khi dùng linh lực dò xét, 10 kẻ đều nồng đậm.
Phượng Doanh nhìn cảnh này có chút hứng thú, " Ảo Ảnh trận" quả là danh bất hư truyền, chỉ tiếc, người sử dụng linh lực còn chưa đủ, rất nhanh sẽ bị phá được. Quả nhiên, vài phút sau đó, 10 kẻ mất 9 kẻ, Cửu Thần chân chính bị bại lộ, Âu Dương Lân Phong cầm đao rất nhanh tiến sát về Cửu Thần, ngay khi đao sắp cứa vào cổ thì bỗng ngưng lại.
Thu!
Hết một nén nhang, lông vũ vẫn còn chỗ cũ. Cửu Thần Hạ quốc, thua!
Nhìn một màn lộng đao trên khán đài người ta liền bắt đầu tính toán xem ai sẽ chiến thắng, nhưng có vẻ vẫn rất khó mà phân định. Cửu Thần thi lễ lui về, tuy gương mặt vẫn không đổi sắc, nhưng khi cúi xuống mắt lại hiện tia tức tối.
Phượng Doanh không hiểu sao lại cảm thấy bất an, bàn tay dưới bàn liên tục điều tiết linh lực, 7 phần hồi phục bây giờ lên đến gần 9 phần, tiếp theo chính là Tư Đồ Ngọc lên đài, theo cách nhìn nhận của nàng, tuy thiên hạ ghi nhận hắn chỉ mới cấp 8, nhưng nàng lại cảm thấy hắn chính là cấp 10 trung kì, quả thật là cấp 10, còn tên Cửu Thần kia tuy phát ra võ công của cấp 10, nhưng tiềm tố ẩn sâu lại không giống. Phượng Doanh mở mắt, nhìn cảnh trên khán đài.
" Tư Đồ Ngọc xin nhận thua" Tư Đồ Ngọc ôm quyền, hắn vẫn nở nụ cười như gió xuân nhưng làm người khác không cảm thấy hắn đang bỡn cợt. Ai ai cũng thấy bất ngờ, mí mắt Phượng Doanh cụp xuống, suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn nàng, Phượng Doanh cũng không né đi chỗ khác, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Tư Đồ Ngọc nở một nụ cười thật đẹp làm một tư thế kiểu chịu thua.
Nếu Phong quốc đã nhận thua, thì chỉ còn lại Miêu quốc có hi vọng.
Hữu Phi Kha lên đài, ánh mắt không nhìn về đối thủ mà hướng về Phượng Doanh trên khán đài, ánh mắt thanh khẩn, dịu dàng, có chút lưu luyến, hai tay trước ngực ôm quyền hướng về phía nàng.
" Hữu Phi Kha ta dùng 3 năm để thực hiện lời nói của người, thay da đổi thịt nhờ lời người chỉ bảo, hôm nay ở đây, xin được nói một lời đa tạ" Hữu Phi Kha bái một cái thật sâu, nhìn vào cặp mặt nhỏ sâu không thấy đáy.
Mọi người bắt đầu bàn tán, kẻ nào lại ban một ân lớn như vậy, Hữu Phi Kha hướng về phía bên kia, nhưng bên đó cũng chỉ có nhị điện hạ và tì nữ, chẳng lẽ là nhị điện hạ? Chắc không phải đi, lúc đó nàng bao nhiêu tuổi chứ? Vậy thì là ai? Cũng có kẻ nghĩ rằng là một cao nhân ẩn thân nào đó.
Phượng Doanh nghe lời này, lại nhìn thật kĩ vào dung mạo đó, một kí ức mơ hồ xuất hiện. Một đêm mùa đông lạnh giá, lúc các Vương gia thúc thúc lén mang nàng ra ngoài chơi, lúc đó nàng hẳn là 3 tuổi, có chút nghịch ngợm. Đang đi dạo phố thì bị tập kích, lúc các tiểu thúc và Yến Nhã bận giao đấu với bọn chúng, nàng âm thầm tránh vào một chỗ khác, lúc đó nàng gặp một tên "chán sống". Hắn hẳn khoảng 7,8 tuổi, người cũng đẹp đẽ, đồ cũng sáng láng, nhìn là biết con nhà giàu có, chỉ là mắt nhỏ hoang mang hoảng loạn vô cùng, long châu trong người chỉ dẫn cấp bậc kẻ đối diện : cấp 2. Bảy, tám tuổi cấp hai đối với người bình thường thì đã rất là tài giỏi, tuy nhiên nhìn cách ăn bận của hắn thì chỉ cấp 2 thôi là chưa đủ. Vậy thì thôi đi, đang yên đang lành hắn lại bật khóc, nước mắt đầm đìa làm nàng có chút chán ghét, tên nọ bỗng lấy ra một con dao khắc vài chữ vào cái cây bên cạnh, xong rồi lại kề dao vào cổ, Phượng Doanh nhìn một màn này cũng không biết phải làm sao, thôi thì đành tặng hắn một câu " Nếu đã là kẻ hèn nhát thì đừng nhìn ta.". Bên kia thấy đã yên ắng nên nàng lững thững quay lại, để lại một tiểu nam hài hai mắt sáng rực. Cuộc đời tiểu thiếu niên mở ra một trang mới, mà kẻ mở ra lại là Phượng Doanh nàng. Lại nói, thế nào là duyên, thế nào là phận, hai chữ " duyên phận" ra cớ làm sao?
Phượng Doanh tuy có suy nghĩ khác nhưng cũng không lấy làm quan trọng, chỉ là một lần tình cờ, không đáng nhắc tới, nàng vẫn như vậy nhìn tiểu thiếu niên trước mặt, thiếu niên thấy nàng không đáp lại vẫn mỉm cười nhìn nàng, áo bào màu đen lấp lánh, nụ cười thật đẹp dưới ánh mặt trời có hơi chói mắt.
Hữu Phi Kha thật rõ ràng nói một câu khiến người ta một đời khó quên
" Hữu Phi Kha ta lấy trời đất làm chứng, một lời hôm nay thiên thu không thay đổi, nguyện đem xương máu dâng hiến nàng, đem trái tim bảo bọc nàng, trái lời, vạn kiếp bất phục, đời đời kiếp kiếp!" Một lời nói ra oanh động một phương, khiến người ta bất giác rùng mình, có là một lời hứa, một lời thề độc, đừng quên thân phận và bản lĩnh của Hữu Phi Kha, có được lời hứa này chính là có được một nửa Miêu quốc cũng không quá! Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã giúp đỡ hắn, bọn họ bất giác nhìn lại thân ảnh nhỏ, một suy nghĩ táo bạo loé qua trong đầu, ngay cả Phượng Tường cũng lén nhìn nàng, nhưng vẫn không thể nắm được chút gì.
Võ đài bốc hơi máu, hai kẻ ngang sức ngang tài đứng đối diện nhau, một đao một kiếm cũng đã ra khỏi vỏ.
Lần này Phượng Doanh không lơ là nữa, mắt nhỏ chăm chú hướng về khán đài, nàng thật muốn nhìn cho ra trắng đen thật giả. Nhưng chính là không có gì cả, Hữu Phi Kha thật sự không có giở trò, ấn kí cấp 10 hiện rõ như ban ngày, linh lực nồng đậm không đường nào chối cãi, quan trọng là kĩ thuật của hắn, quả là kẻ trải qua máu tanh. Tuy cùng là cấp 10 hậu kì nhưng lại có sự chênh lệch, nếu cùng lấy hậu kì mà Âu Dương Lân Phong lại thắng Cửu Thần thì Hữu Phi Kha đương nhiên cũng có thể! Hữu Phi Kha ra kiếm thật nhanh, một con mãnh hổ hoá hình xuất hiện sau hắn, hổ có màu xanh lam, dũng mảnh như chiến thần, con hổ táo bạo vồ về phía Âu Dương Lân Phong, hắn cũng nhanh chóng kết ấn ra đỡ nhưng vẫn bị nó cào cho một mảng, Âu Dương Lân Phong cũng không mất bình tĩnh, hoá hình của hắn cũng nhanh chóng xuất hiện, một con lân màu trắng tuyệt đẹp, hai hoá hình nhanh chóng gào vào nhau, bến dưới, đao và kiếm cũng thi nhau lấy máu kẻ thù. Một trăm chiêu trôi qua bất phân thắng bại, nhưng là, ngay khi cây nhang chuẩn bị tàn, Hữu Phi Kha bỗng tăng nhanh tốc độ, thân hình cao lớn lấy sức mạnh của gió mà đánh tới, Âu Dương Lân Phong vì sự đột ngột này mà ngã ra đất, Hữu Phi Kha chớp lấy thời cơ cướp đi lông vũ hắn đeo bên hông. Nhan tàn, quỳnh liên cũng đã có chủ!
Phượng Tường thu hết cảnh tượng vào mắt, ông quay đầu nhìn về phía Phượng Doanh, nàng đang suy nghĩ bỗng cảm nhận được ánh mắt của Phượng Tường nên ngẩng lên gật nhẹ một cái, quả là không có gian lận.
Quỳnh liên chính thức kết thúc, ngoại trừ Tư Đồ Ngọc Phong quốc không lên đài thì hẳn cũng không còn gì đáng tiếc.