Thiên Của Thiên

Chương 6 - Kẻ Áo Đen

" Vậy ta cũng ngẫu hứng giết người, nhưng lại giết nhầm ngươi, thế nào, vui không?" Phượng Doanh như có như không trả lời.

Tên áo đen ngẩng ra một chút rồi lại cười phá lên như nghe được chuyện gì đó thú vị nhất trên đời. Hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài chỉ vào tiểu nhân nhi trước mặt.

" Nàng, đợi ta đủ cường đại được không?!" Lời lẽ khẳng định nhưng Phượng Doanh lại cảm thấy có một chút khẩn trương, một chút mong đợi. Nàng không trả lời

" Điện hạ, điện hạ....." Cung nhân từ xa nghe tiếng cười của tên áo đen nên hối hả chạy tới.

Bỗng, một thứ gì đó lấp lánh vọt về phía nàng, Phượng Doanh theo phản xạ giơ tay chặn, vật nhỏ rớt xuống đất, nhìn kĩ, là một cái vòng tay bằng bạc được điêu khắc tinh xảo, tên áo đen biến mất, Phượng Doanh nhặt lấy vòng có chút đăm chiêu cùng bọn cung nhân hồi cung.

...

Thanh điện - điện tiếp đãi xứ thần Phong quốc.

" Bẩm điện hạ, nhị điện hạ Ân quốc quả thật chỉ mới 6 tuổi, tính tình kì quái, chỉ mặc đồ đỏ đen, bế quan từ sáng cho tới chiều, buổi tối lại tìm Ân đế đánh cờ, tóm lại là một người không đơn giản". Cận vệ Phiến Tân cẩn trọng bẩm báo.

Tư Đồ Ngọc thân như trích tiên mỉm cười một cái

" Không còn gì nữa sao"

" Thuộc hạ bất tài, cô ta hành sự quá cẩn thận, cộng thêm người bên cạnh đều là những người không đơn giản". Phiến Tân quỳ một chân xuống đất.

" Lui xuống trước đi".

Tư Đồ Ngọc nhìn vào cành hoa trước mặt, gió nhẹ làm cánh hoa khẽ rơi vào vạt áo hắn, hắn cũng không phủi đi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, không ai biết hắn nghĩ gì, người ta cũng không dám suy đoán.

Liên hoa đại hội chính thức bắt đầu:

Từ sớm xa, bá quan, xứ thần cùng các tinh anh đã tề tựu đầy đủ, "kẻ điên cuồng" ngày hôm qua cũng đã có mặt, hôm nay, Phượng Doanh mặc một bộ hoàng phục, áo bào đỏ thẳm thêu rồng ba ngón màu trắng cuộn mình, bên hông đeo ngọc bội đích thân Phượng Tường khắc tặng, chân mang hài đen thêu đuôi rồng, đầu đội mão khảm ngọc giành cho người kế thừa. Cả thẩy đều lộ rõ vẻ uy nghi của người hoàng gia.

Tất cả đều đã đông đủ, không khó để cảm nhận được ba đạo ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm: Tư Đồ Ngọc, Cửu Thần, Hữu Phi Kha. Phượng Doanh cũng không khách sáo cho họ đánh giá trực diện, dung nhan như họ quay lại nhìn từng người, chỉ là không có lấy một cái mỉm cười chào hỏi.

15 đội đại diện cho 15 quốc gia, mỗi quốc gia cử ra 5 người tinh anh nhất tuổi từ 10-20 để thi đấu. Vòng thứ nhất là nhạc hoạ, vòng thứ hai là bắn cung, vòng thứ ba cũng là vòng ấn định: đấu võ đài.

Hôm nay, chính là vòng thứ nhất : Nhạc hoạ

Mỗi đội cử ra một người để thi đấu, có thể là vẽ cũng có thể là đàn, cầm, sáo,..

" Mĩ Nhạc của Hoa quốc xin được dự thi" Tiểu cô nương khuôn mặt khả ái lên tấu một khúc "Bách hoa lệ", tiếng đàn trong trẻo ngân vang, ngón tay thon dài nhảy múa điệu nghệ trên những dây đàn.Ngay khi tiếng đàn vừa ngưng, xung quanh vỗ tay như sấm. Tiểu cô nương e thẹn lui xuống khán đài.

Tiếp đến là Hữu Phi Kha của Miêu quốc, vừa nhắc đến tên Hữu Phi Kha, mọi người liền trợn mắt lắng tai mà nghe, duy chỉ có Phượng Doanh cùng Tư Đồ Ngọc có vẻ không hứng thú lắm, một người ngồi thả mình nhìn cành lê ra trái, còn một người ngồi cười ngắm người nhìn cành lê.

Hữu Phi Kha đàn một khúc hành quân ra trận, khí thế hùng hồn, hắn đánh nhanh đến nổi không ai kịp nhìn thấy tay hắn, khúc nhạc ban đầu nghe thấy vó ngựa cao nguyên, lúc sau chiến thắng vang dội, cuối cùng máu chảy thành sông, tiễn người đã khuất, thê lương đến tột cùng, dây đàn dứt, máu rướm cả con tim....Mọi người như ngừng thở, một lúc lâu sau, người ta mời ý thức được đâu là cõi thực. Phượng Doanh cũng nghiên đầu nhìn qua một chút, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Hữu Phi Kha cũng đang nhìn nàng, hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, Phượng Doanh nhận thấy được hắn có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng nàng lại quay đi trước, có lẽ, hắn biết nàng.

Chén rượu trong tay Cửu Thần chợt ngưng một chút, nhìn tình cảnh ở phía đối diện, môi mỏng nhẹ cong. Khác với hắn, nụ cười của Tư Đồ Ngọc có chút cứng ngắt.

Mới thi đấu được một nửa, dường như người ta đã biết được ai là người chiến thắng, nói gần không gần, nói xa không xa, không ai ngoài ba người nọ.

Tiếp đến là các nước nhỏ hơn thi nhau phô tài, nhưng chung quy, bọn họ đều mờ nhạt trước màn đánh phủ đầu của Hữu Phi Kha.

Phượng Doanh ngồi thả hồn một lúc lâu, dưới ánh nắng buổi sớm, gương mặt trắng hồng càng thêm khả ái, mi mắt vì lạnh mà hơi run run nhẹ, một tay vịn ghế một tay vuốt ve ngọc bội bên hông, dường như, một ồn ào xung quanh đều khó có thể làm nàng lay động, đôi khi bất giác quay đầu, một khung cảnh khiến người ta sửng sờ.

Thật nhanh chóng, Cửu Thần cũng lên đài, lần này hắn không đánh đàn cũng không thổi sáo, một người một kiếm cứ như vậy mà hớp hồn cả khán đài.

"Hoán vũ" - khúc múa nổi tiếng nhất Hạ quốc khiến trái tim thiếu nữ loạn nhịp.

Kiếm thứ nhất vung lên, hô mây hoán vũ

Kiếm thứ hai vung lên, xoay chuyển trời đất

Kiếm thứ ba vung lên, hất tan mộng mị

Chỉ là,..kiếm tàn, tình tan, có kẻ lụi tàn.

Cửu Thần đường kiếm thanh thoát, dứt khoát, lại có lực, từng đường từng đường xé gió mà mà tới, vạt áo xanh nhẹ tênh phiêu dạt trong gió, khuôn mặt như điêu tiêu soái đến cực độ, " Hoán vũ" cứ như vậy xâm nhập mỗi lúc một sâu vào trong tâm trí. Phút chốc, người và kiếm như hoá thành một, đôi chân nhanh nhẹn không ngừng di chuyển, tay cầm kiếm chuyển thành tay trái, linh lực phất lên một cái, linh lung ngập bầu trời...Ngưng!

Rầm rầm rầm..... mọi người cảm thán không thôi, quả là kì tài trong kì tài.

Cửu Thần khiêm tốn chào một cái, tuy tài năng nhưng lại không sinh kiêu, cái này quả thật là một nước cờ hay.

Phượng Tường cùng Hi Khanh nhìn một màn trước mặt có chúc trầm ngâm, đặc biệt là Phượng Tường, ông nghiêng qua nhìn tiểu nữ nhi vẫn đang mãi ngắm trời thì lại lo lắng không thôi.

Nếu Phượng Doanh biết được suy nghĩ này của cha mẹ nàng thì không biết sẽ có cảm nhận gì đây, "lo lắng gì chứ"?.

Chỉ là lúc này, trong lòng nàng cũng có một lúc đắng đo, tuy mắt không ngó qua một chút, nhưng hữu lực trong đường kiếm, nàng vẫn nghe ra được. Còn về phần đắng đo điều gì, hãy bàn ở lúc sau.

Cuối cùng, chính là phần thi của Hạ quốc, nói về Hạ quốc này cũng thật phiền phức, ban đầu người lên đài thi đấu là Tư Đồ Ngọc, nhưng hắn từ chối, nhưng vào phút chót, hắn lại muốn thi, thật là không biết nên giận hay nên yêu.

Tu Đồ Ngọc một thân áo trắng như trích tiên, bước lên đài thi đấu, lần này hắn thi là cầm, đúng vậy, Tư Đồ Ngọc Hạ quốc môn nào cũng tinh thông, nhưng khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhất chính là tiếng đàn của hắn.

Cũng chính là lúc này, các nước khác lại bắt đầu lo lắng, vì đa số bọn họ đều thi cầm, khong phải lúc trước bảo Tư Đồ Ngọc sẽ không thi đấu sao.

Tư Đồ Ngọc ưu nhã hành lễ, dĩ tưởng hắn sẽ đàn ngay một khúc oanh động trời đất, nhưng không.

" Ân quốc bệ hạ, Đồ Ngọc trước khi thi có một thỉnh cầu quá đáng, không biết có được không?" Tư Đồ Ngọc vừa cười nhẹ vừa nói.

" Không biết đó là thỉnh cầu gì, nếu hợp lí, đương nhiên là trẫm sẽ thành toàn".

" Đồ Ngọc nghe nói nhị điện hạ của quý quốc nổi danh thông tuệ luật âm, chẳng hay có thể mời nhị điện hạ đệm sáo cho Đồ Ngọc?" Vừa nói, Tư Đồ Ngọc vừa quay về phía Phượng Doanh, bắt gặp gương mặt "vẫn ngắm lê" của nàng, khoé môi hắn cong nhẹ.

" Điện hạ, điện hạ" Lí Nhu nhanh chóng gọi nàng, tâm tư treo lơ lửng nãy giờ mới có chút động đậy.

Tư Đồ Ngọc cũng không lấy làm bất ngờ, hắn cười một cái rồi kiên nhẫn nhắc lại câu vừa nãy.

Phượng Doanh theo lễ đáp lời.

"Quý quốc đã có lòng, chỉ tiếc, Phượng Doanh tài hèn sức mọn, không dám động vọng trèo cao" Vốn dĩ nàng định nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy Oãi cầm của hắn, không hiểu sao nàng lại có xúc động muốn thổi sáo.

" Bêu xấu rồi". Phượng Doanh giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời, những người quen biết Phượng Doanh và cả Tư Đồ Ngọc cũng âm thầm kinh ngạc.

Gió ấm thổi nhẹ, hai tiểu nhi một lớn một nhỏ, một trắng một đen, người ngồi người đứng trên khán đài.

Bình Luận (0)
Comment