Thiên Của Thiên

Chương 9 - Hai Vị Khách Không Mời

Lúc Phượng Doanh ra tới, Tư Đồ Ngọc đang ngồi ở đó thưởng trà. Hơi trà bốc lên đưa vào tâm trí một hương thơm thoang thoảng, khiến vị trước mặt trở nên mờ ảo, uống một ngụm trà, chờ nó từ từ đi xuống cổ họng chính là một loại mĩ vị, còn ngắm người trước mắt thưởng trà quả là loại một mĩ cảnh. Chỉ tiếc, người ngắm lại là kẻ vô cảm như Phượng Doanh.

Nàng đi thẳng vào chỗ ngồi của chủ nhà, Tư Đồ Ngọc đứng lên chào hỏi, nàng cũng đáp lễ một cách bân quơ theo lẽ thường.

" Tam điện hạ tới đây, không biết có gì chỉ giáo?" Phượng Doanh nhìn vào tách trà trong tay hỏi hắn.

Tư Đồ Ngọc thấy vậy thì nở một nụ cười có chút sủng nịnh.

" Đồ Ngọc tới đây không phải để chỉ giáo mà là thọ giáo"

Phượng Doanh nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, mắt phượng thủy chung nhìn vào chén trà trên tay, trà có chút ngọt.

Phượng Doanh không nhanh không chậm trả lời

" Ồ.. chỉ tiếc Phượng Doanh tài hèn sức mọn, nhất định không thể giúp tam điện hạ giải bày ý muốn, vẫn là phiền ngài đi tìm cao nhân khác". Haizz, thực chất chính là lệnh đuổi khách.

Tư Đồ Ngọc nghe nàng nói vậy, ý cười càng hiện rõ trên mặt, khuôn mặt đã đẹp, nay còn ấm áp như gió xuân, khiến các loài hoa trong chậu xấu hổ cúi đầu.

" Chuyện này chỉ có nhị điện hạ mới có thể giúp được Đồ Ngọc".

" Tam điện hạ nói thử xem" Phượng Doanh cũng muốn xem hắn sẽ giở trò gì.

Tư Đồ Ngọc liếc nhẹ nàng rồi nở một nụ cười ưu nhã.

" Đồ Ngọc thật lòng muốn biết vị cao nhân nào lại làm ra được bánh quế hoa ngon đến như vậy?"

Phượng Doanh quả thật là ba chấm, Lí Nhu bên cạnh cũng câm nín. Có thể nói gì sao? Chính là mắt nhìn tay, tay nhìn chân, chân nhìn mặt đất.

Bánh quế hoa? Phượng Doanh cũng cảm thấy mình thật kiên nhẫn, rồi đột nhiên nàng nghĩ có nên giết tên nghiệt súc này hay không.

Phượng Doanh cười trả lời nhưng không nghe ra độ ấm.

" Bổn điện cũng không biết, nhưng nếu tam điện hạ đã khẩn cầu như vậy, thì nên hỏi thử mẫu hậu ta xem"

Nàng cũng không nói dối, nhưng phải xem Tư Đồ Ngọc có cái gan này hay không. Nàng cũng đã từng nghĩ đến việc hắn có âm mưu gì khác, nhưng thật sự chính là không thể nghĩ ra lí do gì, thôi thì, binh đến tướng chặn đi.

Tư Đồ Ngọc ồ lên một tiếng, có ai biết được đằng sau tiếng ồ này chứa bao nhiêu ý cười, hắn quả thật không ngờ nàng lại đem hoàng hậu ra doạ hắn, cái này có phải là doạ mách mẫu thân trong truyền thuyết hay không?.

Phượng Doanh nếu biết suy nghĩ này của hắn chắc cũng sẽ không thể hiện gì, bởi lẽ, nàng chính là không chấp vặt.

Tư Đồ Ngọc mắt đầy ý cười, cười đẹp đến nỗi khiến người khác tim đập loạn xạ. Phượng Doanh đưa mắt nhìn hắn, nàng thật là muốn hỏi "sao ngươi còn chưa cút", nhưng chính là nghĩ hắn còn chút thông minh. Chính là không ngờ Tư Đồ Ngọc giả vờ không hiểu, ngồi một lúc thật lâu cho đến khi Phượng Doanh chịu không nổi nữa, mắt phượng khẽ nheo, cũng không dong dài mà phun hai chữ

" Tiễn khách" . Nói rồi nàng một mạch đi thẳng vào bên trong, để lại Lí Nhu khó xử một mình. Tư Đồ Ngọc biết rằng tiêủ nhân nhi đã khó chịu, hắn cũng không làm khó nàng nữa, hắn đứng dậy, lễ phép cáo từ, trước khi bước ra khỏi điện còn quay đầu nhìn lại, hai chữ " Cư điện" đập vào mắt, mãi mãi khắc ghi.

Chuyện nhạt nhẽo của Tư Đồ Ngọc nhanh chóng bị Phượng Doanh quên mất, nàng tới chỗ Hi Khanh dùng cơm rồi lật đật quay về.

Chuyện nàng sai Hứa Nhậm làm hẳn đã xong, nhìn một chồng sách còn cao hơn mình trong tẩm điện, Phượng Doanh có chút cao hứng. Tật xấu khó bỏ, nàng lao ngay vào đống sách. Đây chính là thông tin mà nàng sai Hứa Nhậm thu thập một năm nay, đều là chuyện thường ngày xảy ra trong quân doanh, Phượng Tường ngại nàng tuổi nhỏ nên ra cho nàng ra đó, vậy thì nàng chỉ có thể ở nhà đọc sách mà thôi. Đây cũng chính là cái hay của Phượng Doanh, bởi lẽ, cho dù có học bao nhiêu binh pháp, bày bố bao nhiêu trận mạc, nhưng nếu ngày cả một chút sự tình ở quân doanh cũng không có, thì há chẳng phải là bèo bọt trôi sông, đan lưới lọt cá!

Đã là nửa đêm, tẩm cung nhỏ vẫn sáng đèn.

Phượng Doanh đang châm chú đọc, bỗng tay đang lật sách có hơi ngừng, linh lực được nàng âm thầm vận lên mức cao nhất. Phượng Doanh vẫn giữ tư thế đọc sách ban nãy, nhưng có quỷ mới biết mắt nàng đã quét hết một vòng..có sát khí!

Từ phía sau...phụt! Phượng Doanh nhanh chóng quay lưng lại, linh lực dưới đan điền lấy tốc độ xé gió mà trào ra, hai cao thủ giao chưởng, tên kia bị chưởng phong của nàng làm cho ngạc nhiên, bóng dáng xấu xí bị đẩy lùi vài bước. Phượng Doanh nặng hơn, máu đỏ phun ra một ngụm. Phượng Doanh đề phòng nhìn người trước mặt, dáng người cao lớn, sát khí nồng nặc, ăn bận thật giống một kẻ nhận tiền giết người, long châu cho nàng biết hắn đã tới cấp 13 trung kì, bỏ tiền ra mời một cao thủ cấp 13 để giết một đứa bé 6 tuổi, không biết người nọ có coi trọng người bên cạnh nàng quá hay không.

Ám vệ của nàng thấy vậy cũng cắn chặt răng không ra giúp, bởi lẽ Phượng Doanh đã ra sát lệnh :" không chết không cứu", ai dám cãi lệnh thì giết không tha.

Tên áo đen kinh ngạc nhìn nàng, chỉ là một đứa nhóc 6 tuổi nhưng lại có linh lực nồng hậu như vậy quả là khó tin, khi nàng bị ám sát, vẫn không có chút hoảng loạn mà âm thầm tính kế, thật đúng là hiếm gặp. Nếu để nó lớn lên, nhất định sẽ là mối hoạ khổng lồ. Tên áo đen híp mắt cười nham hiểm, 7 phần công lực lúc trước bây giờ hắn dồn thành 10, phải thật gọn lẹ nếu không sẽ kinh động đến cẩm y vệ.

Hắn vung chưởng lên, ma trảo màu đen hướng vọt về nàng, hai chân di chuyển có chút quỷ quyệt nhìn không ra hình dáng, tốc độ nhanh quả thật không thể thấy rõ, một chưởng này bổ xuống, chính là triệt để muốn mạng của nàng. Ám vệ tay đã kết thành quyền, chỉ chờ thời khắc này vọt ra. Nhưng Phượng Doanh nhanh hơn họ một bước, kế sách nàng đã chuẩn bị từ lâu, Lưu Luy đã chờ sẵn trong tay áo, miệng nhỏ đọc khẩu quyết mà nàng đã thuộc lòng, mắt như đao nhìn chầm chầm phía đối diện, Lưu Luy giơ lên, sáo đẹp biến mất, một lưỡi kiếm đen tuyền xuất hiện. Ngạo Kiếm Song Linh tầng thứ 10 sẵn sàng nghênh đón, tên áo đen thấy thế cũng chỉ cười nhếch miệng, hắn thật không tin nàng có thể giở trò gì. Chính là, chưởng phong 10 phần chỉ còn 8 phần, tên áo đen mắt trợn ngược lên, lại nhìn thanh kiếm như con rồng đen phía trước lại bỗng giật mình, trong gang tấc lại hiểu vì sao người nọ lại bỏ ra một số tiền lớn để thuê hắn....nàng, không hề đơn giản như lời bọn họ nói!

Phốc, Lưu Luy xuyên qua chưởng phong, thẳng vào trong tim của kẻ áo đen, không phải gọi chính xác là xuyên thẳng vào tim của Hắc Mạc - Một trong 10 con bài có tiếng của tổ chức sát thủ Phiệt Lân.

Mắt Hắc mặt trừng to như không dám tin vào cảnh trước mắt, máu đỏ vãi ướt cả tẩm điện, áo bào của Phượng Doanh cũng theo đó mà đỏ theo. Tiểu nhân nhi chán ghét nhìn một màn trước mắt, nàng cười nhếch mép in vào con ngươi Hắc Mạc một hình ảnh đáng sợ nhất mà hắn từng gặp, phải gọi là cả đời cũng chưa từng gặp!

Bọn ám vệ định xông vào cũng miệng ô miệng a, kinh sợ nhìn một vùng trời máu, đặc biệt là nhị điện hạ của bọn họ, mắt nàng rét lạnh, khoé miệng nhếch lên, máu dính đầy mặt, không biết là của địch hay của nàng, ngay khi Hắc Mạc ngã xuống, nàng vẫn đứng đó như cột trời trồng, một ý nghĩ thật đáng sợ xẹt qua đầu nhanh chống bị bọn họ dập tắt.

Phượng Doanh đứng một lúc, trời đất bỗng quay cuồng, rồi mọi thứ tối dần đi.

Bình Luận (0)
Comment