Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1737

- Ngươi nói cái gì?

Nghe nói như thế, mấy vị Chiến Sư ở sau lưng Trác Thanh Phong lập tức giận dữ.

Ngay cả đám người Ô Thiên Khung, Thẩm Bình Triều cũng ngốc trệ.

Chiến Sư cường đại như thế, bị người ở trước mặt đánh nằm bảy tám cái, còn cười nhạo gà đất chó kiểng... Coi như tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy giống như nằm mơ.

- Còn tưởng rằng Chiến Sư lợi hại bao nhiêu, thoạt nhìn chỉ như vậy a!

Một tay cầm chặt trường thương, một tay vắt chéo sau lưng, thần sắc của Trịnh Dương hờ hững.

Đã sớm nghe nói qua Chiến Sư, vốn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu, chính thức nhìn thấy, thật sự có chút thất vọng.

- Khẩu khí thật lớn!

Thấy gia hỏa này không biết từ đâu xuất hiện, không che đậy miệng như thế, cuồng vọng không bị trói buộc, Ngô Hư hét lớn một tiếng, tiến về phía trước một bước:

- Có dám cùng ta tỷ thí một trận hay không?

Lúc này Ngô Hư đã đạt đến Bán Thánh, mặc dù chỉ là sơ kỳ, nhưng tu vi hùng hậu như sông lớn, Bán Thánh đỉnh phong cũng khó chống lại.

- Có gì không dám?

Mí mắt vừa nhấc, Trịnh Dương vén trường thương lên, tựa như linh động.

- Tốt, hiện tại ta liền đè thấp tu vi, so thử với ngươi!

Ngô Hư gật đầu, lấy ra trường kiếm, kiếm quang du đãng, như là Linh xà.

Hơn ba tháng, tu vi của hắn không chỉ gia tăng lên, lĩnh ngộ cùng lý giải đối với kiếm pháp cũng sâu hơn không ít, so với ban đầu ở sơn cốc Xích Huỳnh Quả, càng cường đại hơn.

- Không cần, một Bán Thánh sơ kỳ mà thôi... Xem ta một thương phá tan!

Trịnh Dương cười nhạt một tiếng, bước về phía trước, mặt đất dưới chân như rút ngắn một nửa, một bước liền đi tới trước mặt Ngô Hư, trường thương như rồng, mang theo khí tức huy hoàng, đánh tới trước mặt.

- Muốn chết!

Thấy chiêu này của đối phương không hề biến hoá, lại có thể cùng hắn cứng đối cứng, sắc mặt Ngô Hư trầm thấp.

Bất kể nói thế nào, hắn cũng là Chiến Sư Bán Thánh cấp, đồng cấp bậc có thể nói vô địch... Thực lực thấp, mưu lợi thắng ta cũng khó khăn, cứng đối cứng, không phải muốn chết sao?

Quát nhẹ một tiếng, kiếm trong tay Ngô Hư trường không có bất kỳ biến hoá, thẳng tắp đâm tới mũi thương của đối phương.

Cùng thời khắc đó, Chân khí trong cơ thể như sông lớn vỡ đê, trào lên.

Nếu như đối phương cùng hắn cứng đối cứng, vậy hắn sẽ dùng lực lượng cường đại của Chiến Sư, để đối phương biết rõ, cử động như vậy là buồn cười cỡ nào.

Bành!

Trường kiếm cùng trường thương va chạm.

Ngô Hư đang nghĩ ngợi, đối phương tất nhiên không chịu nổi Chân Khí hùng hậu của hắn, bị nghiền ép, lại cảm thấy một cỗ lực lượng càng thêm hùng hồn lan tràn đến.

Chân khí trong cơ thể hắn như trong nháy mắt gặp biển gầm, căn bản không có ở cùng một cấp bậc.

Đăng đăng đăng đăng!

Sắc mặt đỏ bừng, bàn chân Ngô Hư đạp mặt đất, liên tục lui về sau bảy, tám bước, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

- Chỉ bằng vào Chân Khí cùng lực lượng nhục thân, lại có thể cường đại hơn Ngô Hư... Gia hỏa này tu luyện thế nào a?

Đám người Trác Thanh Phong cũng trợn tròn mắt, cực kỳ hoảng sợ.

Chiến Sư đồng cấp bậc, vô luận nhục thân hay Chân Khí, đều là cao cấp nhất... thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này, lại có thể vượt qua cấp bậc, đẩy lui Ngô Hư... Không khỏi quá kinh khủng.

- Tiếp tục đi!

Đánh lui Ngô Hư, trong lòng Trịnh Dương sinh ra hào khí, thét dài một tiếng, lần nữa bước ra.

Cùng thời khắc đó, trường thương liên tục điểm nhẹ, mỗi kích đều phong tỏa chung quanh, Ngô Hư chỉ có thể phòng ngự lui về phía sau.

- Thương pháp thật nhanh, kỹ xảo chiến đấu thật cao thâm...

Đồng tử của Trác Thanh Phong lần nữa co rút lại.

Nếu như đối phương chỉ dùng man lực, ngược lại không có gì có thể sợ hãi, dù sao lực lượng lớn cũng không phải chuẩn tắc chiến thắng trong chiến đấu, thật giống như tỷ thí ban ngày, những học sinh kia của Hồng Viễn học viện, không có một cái lực lượng mạnh, nhưng Chiến Sư lại không phải đối thủ.

Man lực lớn, có thể dùng kỹ xảo đền bù, tìm ra nhược điểm của đối phương, sau đó đánh bại...

Vốn tưởng rằng Ngô Hư sẽ có cơ hội, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương lý giải chiến đấu, khống chế chiêu số, cũng cực kỳ cường đại.

Một thương đâm ra, rõ ràng cho thấy nhìn ra lỗ thủng trong chiêu số của Ngô Hư, dùng tốc độ nhanh nhất, phong tỏa chung quanh, như vậy cho dù có võ kỹ mạnh hơn, cũng thi triển không ra.

Lực lượng mạnh mẽ, võ kỹ lĩnh ngộ sâu... Gia hỏa này từ đâu xuất hiện a?

Thật đáng sợ!

Bành bành bành bành!

Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, phía trước Ngô Hư đã cực kỳ nguy hiểm, liên tục lui về phía sau mấy bước, rút cuộc không chịu nổi, trường kiếm lập tức rời tay, trên không trung lăn lộn mấy vòng, cắm ở trên mặt đất.

Mà hắn thì lảo đảo té ngã trên đất, trường thương của thiếu niên đối diện khoác lên trên cổ, băng hàn rét thấu xương, tựa hồ tùy thời sẽ đâm phá cổ họng.

- Ta thua...

Toàn thân Ngô Hư cứng ngắc.

Vốn tưởng rằng đột phá Bán Thánh, đồng cấp bậc có thể thắng được hắn vô cùng ít, nằm mơ cũng không nghĩ đến, bị một thiếu niên chỉ có Tàm Phong cảnh sơ kỳ nhẹ nhõm đánh bại, ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có!

- Lợi hại... Ta tỷ thí với ngươi!

Thấy bằng hữu thất bại triệt để như thế, Lộc Thành cũng nhịn không được nữa, tiến về phía trước một bước.

- Lộc Thành, ngươi không phải đối thủ!

Trác Thanh Phong lắc đầu.

Lấy nhãn lực của hắn, có thể nhẹ nhõm nhìn ra thiếu niên này đáng sợ.

Chân Khí, lực lượng, tốc độ, lý giải võ kỹ, lĩnh ngộ chiến đấu... Đều không chê vào đâu được, không có một chỗ thiếu sót.

Tuy Lộc Thành đã đột phá Bán Thánh rất sớm, là thực lực mạnh nhất trong nhóm người hắn mang, nhưng so sánh với đối phương, còn kém một mảng lớn, hoàn toàn không thể so sánh.

- Đội trưởng...
Bình Luận (0)
Comment