Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 260

Sau đại chiến đâu cũng đã vào đấy, Phùng Hằng cũng là yêu chết hắn đi a. Người ta nói không sai nữ nhân hư thì phải đắp chăn dạy bảo, dùng bạo lực là không có được. Định luật bất biến đã được chứng minh đi a. Với lại kỹ thuật của hắn đâu phải để làm cảnh, thuần phục một cái cô nuong chẳng lẽ còn không làm được sao.

“Diệp ca ca ngươi là thực sự quá xấu, ngay cả quần áo còn không có biết mặc nữa. Còn chưa tính nữ nhân so với ngươi còn thực sự ghen tỵ đâu.” Phùng Hằng nhịn lại mình đau đớn giúp Diệp Thần chỉnh lại quần áo, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ a. Đã là người ta nữ nhân, thì nam nhân ra ngoài chính là giống như nữ nhân bộ mặt vậy à. Tất nhiên muốn giúp hắn chỉnh chu đi.

“Hì hì, nếu cái gì ta cũng biết chẳng phải nói không có việc gì cho ngươi làm sao. Với lại ta là nam nhân hay nữ nhân ngươi không phải là rõ ràng đi sao.” Diệp Thần liền nhìn nàng mở miệng cười nói.

“Được không cùng ngươi nói. Ta đều mệt, đi ngủ cái đã.” Phùng Hằng liền không khỏi thấy ngọt trong lòng đau dưới háng lập tức bò lên giường đánh một cái giấc ngủ đi à.

“Heo lười a, rõ ràng là ngủ tại hầm băng lâu như vậy. Giờ vẫn còn có thể ngủ được thật thua ngươi.” Diệp Thần không khỏi trêu trọc nàng.

“Kệ ta a. Không biết ai vừa rồi còn thích lên heo đâu.” Phùng Hằng liền mặc kệ Diệp Thần tiếp tục đi ngủ đi à.

“Ân vậy lúc nãy ai còn kêu á…á… mạnh lên… kimochi đâu. Ta ra ngoài trước.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói. Thấy mặt của Phùng Hằng đều đỏ như trái cà chua, hắn liền chuồn đi à. Cuối cùng vẫn chỉ là cái tiểu cô nương a.

“Đáng ghét còn không phải là ngươi bắt ta kêu nếu không liền không có chịu làm.” Phùng Hằng liền tức giận lẩm bẩm xong liền đắp trăn kín đầu ngủ đi à.

Diệp Thần rời khỏi phòng liền nhanh chóng muốn đi tìm Hoàng Dung đi a. Cái này cô nàng có lẽ liền đối với Dương Quá dạy học chữ đi à. Dù sao nàng đối vơi cha ruột của Quá Nhi có cái gì đó thành kiến vậy nên có thể biết Dương Quá chắc chắn sẽ không mấy vui vẻ đi a.

“Quá Nhi mau dạy cho ta a.” Hoàng Dung liền la mắng Dương Quá đi à. Cái tên này lại ngủ quên đi a.

“Sư phụ ngươi đến rồi.” Dương Quá nằm trên bàn cuối cùng cũng tỉnh đi à. Người ta nói ăn no ngủ kỹ a. Hắn còn động đến sách vở không muốn ngủ mới là lạ đó à.

“Quá Nhi đống sách này ngươi học thuộc hết sao à.” Hoàng Dung nhìn tập sách trên bàn cùng với đống giấy Dương Quá đem ra vẽ linh tinh không khỏi không vừa lòng nói.

“Cái này… à… ừm…” Dương Quá liền gãi đầu lúng túng. Cái gì đọc sách chứ hắn vốn dĩ sẽ không đi à.

“Thật là, Quá Nhi ta biết ngươi đối với ta không dạy ngươi võ công bất mãn. Nhưng nên nhớ rằng võ công không phải là tất cả, với lại dù võ công ngươi có cao đi chăng nữa, nếu không có đức cũng khong thể trở thành đại anh hùng được.” Hoàng Dung nhìn Dương Quá bất tài vô học liền khuyên can nói.

“Ta nói sư phụ, tại sao ngươi chỉ đối với ta như vậy chứ. Quách Phù, Đại Võ Tiểu Võ bọn họ ngươi đều cho họ học võ công. Tại sao chỉ có mình ta phải học văn chứ. Văn này ta không muốn học.” Dương Quá liền phản đối nói.

“Ngươi… ngươi cho rằng ta thực muốn dạy ngươi. Nếu như không phải sợ ngươi xa vào ma đạo ta mới không quản đến ngươi. Nếu ngươi không muốn học văn vậy được chỉ cần ngươi có thể trong ba bước làm đến một bài thơ ta liền tha cho ngươi.” Hoàng Dung liền khiêu khích nói.

“Sư phụ ngươi là đang chơi khó ta sao. Ta vốn là không biết văn thơ ngươi nói ta ba bước làm một bài thơ ta không làm được. Nếu như sư phụ không muốn dạy ta võ công ta cũng không có trách người. Ta có thể tự mình luyện lấy.” Dương Quá liền lập tức muốn rời đi nói. Hoàng Dung rõ ràng là luôn bài trí hắn, đề phòng hắn đi à.

“Đứng lại, ta là sư phụ ngươi. Nếu như ngươi muốn học võ vậy ta liền phế ngươi kinh mạch xem ngươi như thế nào học.” Hoàng Dung liền mở miệng ngăn lại nói. Nàng cũng chỉ là muốn dọa một chút cái này tiểu hài tử mà thôi. Dù sao đây là thời đại võ hiệp, thời đại của giang hồ à. Văn ở cái này thời điểm không có được trọng dụng như Võ đi a.

Đứa trẻ DƯơng Quá này thiên tư võ học quá cao, đã thế lại là cái thông minh gian trá người. Nàng thực sự sợ hắn sẽ giống như cha của hắn Dương Khang gây lên giang hồ một lần nữa gió tanh mưa máu đi à.

“Ngươi… “ Dương Quá liền đứng lại tức giận nói. Đây quả thực là ép người quá đáng mà.

“Quá Nhi ta biết ngươi muốn học võ công chỉ cần ngươi đọc xong số sách này ta sẽ đích thân dạy ngươi võ công. Chỉ có như vậy tương lai ngươi mới có thể đỉnh thiên lập địa một cái hiệp khách người mới có thể hành hiệp trượng nghĩa.” Hoàng Dung liền vừa đấm vừa xoa nói.

“Ta không muốn làm cái gì hiệp khách người. Ta chỉ muốn học võ công. Đọc hết cái này sách liền đến ngày thàng năm nào a.” Dương Quá liền mở miệng nói. Muốn đọc hết đống này sách liền cũng tính hết mười mấy năm đi à.

“Đúng vậy, Quá Nhi chúng ta vốn không muốn làm hiệp khách người.” Diệp Thần bỗng nhiên xuất hiện cười nói.

“Phụ thân, là ngươi a. Ta muốn giống như phụ thân làm một cái đại ngươi xấu.” Dương Quá nhìn Diệp Thần không khỏi tự hào nói.

“Tướng công ngươi đây là phản đối ta cách dạy Quá Nhi sao. Chẳng lẽ ngươi không vì giang hồ nghĩ một cái sao.” Hoàng Dung liền không khỏi mở miệng nói.

“Dung Nhi, ngươi là người trong giang hồ. Là nữ hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa ta biết nhưng đừng quên ta không phải, Quá Nhi hắn cũng không phải. Chúng ta chỉ là làm việc chúng ta thích mà thôi. Thiên hạ cái gì chứ? Mưa máu cái gì ta không quan tâm. Làm cái người ác thì đã làm sao nào chỉ cần sống sót là tốt rồi. “ Diệp Thần liền nhìn nàng mở miệng nói.

Hoàng Dung liền im lặng, nàng đúng là người trong giang hồ còn là cái bang bang chủ. Giang hồ như thế nào xảy ra đều là nàng đến bang. Nàng là hiệp khách người nhưng hai người họ không phải, nàng cũng không có quyền đi a. Hắn vốn dĩ không môn không phái, càng không sư phụ ai có thể ước thúc hắn.

“Dung Nhi, ta đã từng nói với ngươi. Ta chỉ ném một viên đá vào biển lớn. Viên đá này thuộc về ai không quan trọng. Quan trọng là đợt sóng đầu tiên trên mặt nước có thể hay không trở thành bão lớn. Cứ để hắn làm những gì hắn thích. Mỗi người đều có đạo của riêng mình đều có con đường mình muốn đi.” Diệp Thần liền mở miệng khuyên can.

“Tướng công, ngươi nói vậy là không được. Quá Nhi hắn quá vô phép tắc nếu cứ để như vậy sẽ thành đại họa. Võ lâm sẽ chửi rủa hắn một cái đại ma đầu.” Hoàng Dung liền không khỏi nghĩ đến DƯơng Khang khi đó lạy giặc làm cha khiến thiên hạ đại loạn liền lo lắng.

“Dung Nhi ngươi đừng quên ngươi là hiệp khách nhưng chúng ta không phải. Khi không có những kẻ ác thì đâu cần những anh hùng. Hắn là ma hay đạo, chính hay tà đều từ hắn nhất niệm không ai có quyề xen vào.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

Làm kẻ xấu thì đã làm sao. Những nhân vật xấu xa thì luôn được xây dựng một cách đầy sáng tạo và quấn hút, trong khi anh hùng thì chỉ chạy theo điều đó. Nếu sinh ra là một nguyên bản vậy sao lại muốn chết đi như một bản sao.

“Ta cần thời gian để suy nghĩ. Quá Nhi liền giao cho ngươi đến dạy dỗ” Hoàng Dung liền không khỏi trầm tư mở miệng nói quay người đi. Nàng là đồng ý đi a.

“Phụ thân ngươi thật sự là giỏi đi a. Vậy mà có thể thuần phục cái này bà cô đi à.” Dương Quá lập tức vui vẻ mở miệng nói.

“Đây không phải là thuần phục là sức mạnh tình yêu a. Với lại gọi nàng là Mẫu thân a, nàng là cha ngươi vợ đâu.” Diệp Thần không khỏi chém gió thành bão giông nói.

“Phụ thân ngươi mau dạy ta đi a.Ngươi là làm thế nào đối mặt với nàng còn tỏ tình với con giá a.” Dương Quá liền sáng mắt nói. Đối với vấn đê nữ nhân không hứng thú thì không phải là nam nhân đi à.

“Ta, Diệp Thần, đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Chiếu theo kinh nghiệm của ta, tỏ tình, cũng quan trọng như màn dạo đầu.” Diệp Thần liền không khỏi khoe khoang nói.

“Phụ thân ngươi mau nói tiếp a.” Dương Quá nóng ruột nói.

“Từ từ để còn nghĩ mới chém được chứ. Mày nghĩ bố mày trước học văn được mấy điểm hả? Ân, nếu như tấn công trực diện mà không có màn dạo đầu, chẳng trách cô gái sẽ thấy mình thô bạo.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Vậy phải làm sao a.” Dương Quá liền mở miệng hỏi.

“Nếu ngươi muốn bước vào trái tim mỹ nữ. Trước tiên hãy cởi quầ… không cởi bỏ sự đề phòng của cô gái đó.” Diệp Thần liền lập tức cười nói.

“Rồi sao nữa.” Dương Quá lập tức háo hức cuối cùng cũng đến phần quan trọng đi à.

“Một khi ngươi đã bước vào trái tim cô ấy rồi. Phải tiếp tục hiểu cô ấy, an ủi cô ấy. Có thể trau dồi tình cảm vuốt ve, vuốt ve không ngừng. “ Diệp Thần liền nắm chắt tay miêu tả lại nói.

Dương Quá một bên tưởng tượng không khỏi chảy máu mũi ra đi à.

“Cho đến khi chảy nướ… à không, tình cảm trao đổi sau đó hai người sẽ vượt qua.” DIệp Thần nói ngắt quãng nói.

“Vượt qua cái gì?” Dương Quá liền không khỏi thắc mắc.

“Vượt qua rào cản … ý lộn là vượt qua tình yêu của hai người … đến lúc đó sẽ đẩy lên. Đẩy lên trời cao. Lên Vũ Trụ… ta đẩy… cuối cùng thì ở bên nhau.” Diệp Thần liền truyền đạt tri thức sinh lý à không tri thức tình yêu cho cái này ngây thơ đầu óc đen tối đứa trẻ.

“Phụ thân ngươi vẫn là áp dụng cách này cho mình đi a. Ta đi luyện công.” Dương Quá liền mở miệng nói. Hắn hiện tại đừng nói làm lên còn khó đi à. Với lại đối mặt với nữ nhân hắn đều không có cảm xúc đi a. Đều tại phụ thân lúc đầu giả gái trêu ta giờ hắn nghi ngờ phải đi lang trung xem giới tính vấn đề.

“Hừ, kỹ xảo của ngươi dùng để làm gì chứ bộ không thể dùng lưỡi sao à. Ý ta là uốn lưỡi dùng lời nói tán gái. Địch đã đánh đến cửa thành còn không có kế hoạch gì cả. Lúc cần cứng thì không cứng, lúc không cần cứng thì lại cứng. Đến khi nào ngươi mới thành thanh niên cứng như ta. Yêu con gái còn muốn để ta dạy, sao không để ta làm thay luôn đi.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Tiểu nhóc con một dạng còn đòi tán gái.
Bình Luận (0)
Comment