Hoàng Dung lúng túng nhìn nhóm người Quách Tĩnh ánh mắt mở tròn to thi thoảng liền chớp chớp vài cái. Hiện tại nàng là không biết nên nói cái gì đi a. Nếu như không có Phù Nhi tại đây mọi chuyện liền có thể muốn dễ dàng hơn rất nhiều à. Dù sao sớm muộn chuyện này cũng sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, giấy thì sao có thể bọc được lửa a.
“Dung Nhi, ngươi đối với cái tên đó là quen biết sao? Tại sao ta không biết ngươi quen biết hắn.” Quách Tĩnh nghi ngờ hỏi. Hắn làm sao không biết Dung Nhi có người bạn này a. Dù sao hắn cũng là nàng người theo đuổi trung thành chẳng lẽ bị hớt tay trên dễ vậy sao.
“Đúng vậy, ta quen biết hắn. Hắn tên DIệp Thần là ta … bạn. Chẳng lẽ ta quen ai đều phải thông báo cho ngươi. Ngươi nghĩ rằng ngươi lấy quyền gì quản ta. ” Hoàng Dung nhìn bên cạnh Quách Phù liền liền có chút do dự nói. Nàng là nói hắn là bạn a, cũng có thể coi như là bạn tình, bạn giường bộ không được sao.
“Ta không cấm ngươi giao du bạn bè nhưng loại người như hắn vốn không phải hạng tốt đẹp gì.”Quách Tĩnh biết Hoàng Dung đang nói đến chuyện gì liền lập tưc mở miệng nói.
“Ta quen biết ai không cần đến ngươi quản. Phù Nhi ta đưa ngươi về phòng ngủ trước. Đại Võ Tiểu Võ hai người các ngươi trôn Tiểu Cẩu đi. Chuyện này chúng ta sẽ cùng nhau nói sau. Còn nữa, Đại sư phụ ngươi tấn công Dương Quá chuyện này cần một lời giải thích. Quá Nhi ngươi về nghỉ trước đi.” Hoàng Dung liền mở miệng nhìn họ sau đưa lấy Quách Phù về phòng.
Quách Phù liền cảm nhận được nàng mẫu thân đại nhân thực sự tức giận. Đúng vậy không sai, nàng thấy rất ít khi mẫu thân tức giận như vậy. Hai người lại có tranh chấp gì sao à.
“Sư phụ ta đi trôn con chó này.” Đại Võ Tiểu Võ lập tức bê con chó đi chôn.
“Quá Nhi có lẽ hiện giờ võ công của con thực sự cao hơn ta, nhưng về phụ nữ con không được như ta mắt nhìn. Dung Nhi nàng đã không phải là Dung Nhi ngày xưa. Nếu để nói.
“Sư phụ nàng chẳng qua chỉ là quen bạn mà thôi. Sẽ không như vậy đâu, Dung Nhi không phải người như vậy.” Quách Tĩnh tự dối lòng mở miệng nói.
“Con sai rồi, có những thứ không cần đến thời gian để nói. Tình cảm càng không thể dùng thời gian để đo đạc.” Kha Trấn Ác uống lấy một ngụm rượu liền bước vào bên trong dưỡng thương.
“Chết tiệt.” Quách Tĩnh lập tức tức giận tột độ, ánh mắt đều nhanh phát đỏ,đánh một chưởng tới phía trước khiến cây đào lập tức đổ rạp xuống. Sau đó liền phất tay áo rời khỏi nơi đây.
Hoàng Dung đưa Quách Phù lên trên giường giúp nàng đắp chăn an ủi nàng vài câu vỗ về liền đứng dạy muốn rời khỏi phòng liền bị nữ nhi mình giữ lại cánh tay.
“Mẫu thân, ngươi cùng cái người tên Diệp Thần rốt cuộc là có cái gì quan hệ a? Người quen hắn sao?” Quách Phù liền mở miệng đỏ mặt nói.
“Phù Nhi đừng suy nghĩ nhiều quá, đi ngủ trước đi ha. Ta có việc phải đi.” Hoàng Dung liền mở miệng đỏ mặt nói.
“Mẫu thân ngươi là đối với hắn yêu thích sao?” Quách Phù nhìn thẳng mình mẫu thân có chút dồn dập hỏi.
Hoàng Dung nhìn nữ nhi mình nghiêm túc như vậy không nói gì chỉ nhẹ gật đầu một cái thừa nhận mình cùng Diệp Thần là có tình cảm quan hệ.
“Mẫu thân ngươi tại sao lại như vậy chứ. Phụ thân hắn chẳng lẽ không đủ tốt, huống chi hắn cái tên đó liền đã có nữ nhân yêu thích nữa. Mẫu thân ngươi không nên như vậy đọa lạc a.” Quách Phù liền không khỏi lo lắng mở miệng nói.
“Phù Nhi có một số chuyện ngươi còn rất nhỏ không có hiểu được. Đợi sau này ngươi lớn lên sẽ hiểu.” Hoàng Dung xoa nhẹ mình nữ nhi mái tóc an ủi nàng nói. Dù sao cũng nên để cho Quách Phù tập quen với mọi việc để tiếp nhận sự thật a.
“Mẫu thân đại nhân ngươi làm ta quá thất vọng. Ta muốn ở một mình, mẫu thân ngươi ra ngoài trước đi.” Quách Phù trùm chăn kín đầu không chịu hiểu nói. Nàng chỉ biết gia đình nàng sắp sửa tan vỡ a. Mẹ nàng không còn thương nàng nữa.
“Vậy ngươi đi ngủ sớm đi đừng thức quá khuya.” Hoàng Dung liền lập tức có chút không đành lòng xong cũng không thể làm gì lập tức rời đi. Nàng cần cùng với Đại Sư Phụ cùng với cả Quách TĨnh nói một ít chuyện đi.
Hoàng Dung vừa đi khỏi, Quách Phù lập tức chui ra khỏi chăn. Ánh mắt không khỏi liền có chút nước mắt vương lại, có lẽ nàng vừa khóc đi à. KHông hiểu sao giờ nghĩ đến cái bản mặt tên đáng ghét đó nàng liền muốn một kiếm chém hắn xong lại muốn bắt hắn về nuôi a.
“Không muốn để người khác nhìn thấy mình yếu đuối sao?” Đang lúc nàng đang khóc lóc mông lung liền có một tiếng vang lên khiến nàng không khỏi rợn người đi à.
“Là ngươi! Tại sao ngươi lại ở đây? “ Quách Phù nhìn trước mặt cái này tuấn mỹ nam tử không khỏi có chút ngẩn ngơ nói.
“Ta tại sao không thể ở đây a.” Diệp Thần mỉm cười nhìn nàng nói. Hắn cũng là muốn về phòng cùng với cả Phùng Hằng tầm hoan thâu đêm nhưng nàng nói nàng muốn đi tắm a.Thật không biết là nàng có cố tình để hắn leo cây không liền một mực tắm như vậy lâu a. Hôm nay hắn tắm vài lần đã quá đủ, không có gì, cũng chẳng biết đi đâu liền đến cái này cùng tiểu cô nương chơi đùa kích thích đi à.
“Ngươi muốn làm gì ta, có tin hay không ta hét lên. Nói cho ngươi biết cha ta là Quách đại hiệp mẹ ta liền là bang chủ cái bang. Ngươi chắc chắn không chạy được họ.” Quách Phù giở thói đại tiểu thư uy hiếp nói.
“Mẹ ngươi không phải là thích ta sao nàng liền thương ta còn không kịp lý nào sẽ đánh ta a. Còn cha ngươi ngươi cũng thấy rõ ràng không đánh thắng được ta.” Diệp Thần nhìn cái này tiểu cô nương chơi đùa nói.
“Ngươi nói bậy, mẫu thân mới không thích ngươi.” Quách Phù liền cắn răng không thừa nhận nói.
“Thật sao,nhưng mà cũng không phải là ngươi nói tính a.” Diệp Thần nhún vai như không có việc gì nói.
“Ngươi…” Quách Phù liền lập tức mở miệng nói.
“Thôi ta đi trước nhé. Với lại mông cũng đủ cong đó.” Diệp Thần vỗ nhẹ Quách Phù cái mông nhỏ liền muốn nhảy ra cửa sổ đi mất hút.
“Diệp Thần đợi đã.” Quách Phù ngượng đỏ mặt lập tưc giữ hắn lại. Nàng đã nghĩ kỹ và vừa ra một quyết định quan trọng trong đời mình a.
“Chuyện gì đó, không lẽ ngươi định giữ ta lại thâu hoan sao.” Diệp Thần trêu trọc mở miệng nói. Cái này cực phẩm tiểu yêu tinh hắn nhất định sẽ thu nhưng sẽ không ngu đi ăn trái xanh chưa chín.
“Ta thích ngươi, có thể hay không cùng ta giao du a.” Quách Phù liền ngượng ngùng nói. Nàng cảm thấy mình thích cái này đại ca ca thêm nữa, nàng muốn cướp đi Diệp Thần trước khi mẫu thân nàng lún sâu vào a.
“Ta đi trước.” Diệp Thần từ trước tới giờ đều là người chủ động a. Đây là lần đầu hắn bị người ta tỏ tình đây à. Quả thực là sốc a. Con gái thời này sao bao giữ vậy trời.
“Bộ ngươi ghét ta hả?” Quách Phù ôm chặt lấy cái này nam nhân không cho hắn chạy mất nói.
“Ta không ghét ngươi nhưng ta cũng không thích ngươi.” DIệp Thần liền nhún vai nói. Dù sao hắn đã hứa với Dung Nhi trước khi con bé đủ “Lông” đủ “Cách” hắn sẽ không làm gì cô bé. Hắn nam tử nói được làm được a.
“Ai cũng thích ta sao ngươi lại không thích ta.” Quách Phù liền không khỏi mở miệng hỏi. Đại Võ Tiểu Võ còn chẳng nói vì nàng mà chết mê chết mệt, sợ chỉ cần nàng nói họ đi hướng đông chắc chắn sẽ không đi hướng tây a.
“Không phải gu.” Diệp Thần nghĩ một lúc liền lấy ra lý do sứt mẻ nói.
“Thế gu ngươi là gu làm sao hả? Đừng nói ngươi thích mấy trái mít, trái dừa trái dưa hấu nha. Ngươi nhìn kỹ đi ta cũng như trái bưởi chứ bộ, chứ có phải trái nho,trái kim châm đâu mà ngươi chê. Ngươi nhìn kỹ chút cũng được lắm đó.” Quách Phù không khỏi đỏ mặt nói phét. Nàng chính là như trái nho được không, chẳng qua nghĩ đến mẫu thân như vậy đại dưa hấu không khỏi có chút ghen tỵ.
“Hử, mệt ngươi quá. Tại sao ngươi cứ nghĩ ta thích trái cây chứ.” Diệp Thần không khỏi đỏ mặt nói. Con gái có thể thoáng như vậy sao, ngươi tuy thích ta cũng không cần nói trực tiếp vậy chứ. Ta là động vật ăn tạp a, đừng tưởng loli là ta tha đi à.
“Diệp Thần ca ca, đàn ông các ngươi không thích trái cây chứ không lẽ lại thích lá cây. Chứ ngươi khai thiệt đi ngươi thích cái gì trên bộ phạn cái cây, ta đều có hết.” Quách Phù kiên quyết không muốn chịu thua kém ai nói. Tại sao nữ nhân khác được nàng lại không được. Nàng là thiên kim tiểu thư a.
“Vậy bây giờ ta hỏi thật ngươi.” Diệp Thần liền nhìn qua Quách Phù cực phẩm la lỵ này một lượt không khỏi nuốt nhẹ nước bọt. Loli ba tốt mềm min dễ đẩy a. Nhưng hắn đã hứa qua sẽ không vi phạm đi à.
“Ngươi cứ hỏi đi.” Quách Phù cảm giác lung lay được cái tên háo sắc này tâm liền vui vẻ.
“Cái cây của ngươi có còn dễ không hả? Hay không có dễ, cây không dễ như mùa thu không đến a. Trái cây hay lá cây đều sẽ tàn tạ chỉ có dễ là bất diệt theo thời gian năm tháng.” DIệp Thần đầy triết lý cam thâm nói. Còn nhỏ như vậy đừng nói rễ cây cọng lông đều không có a.
“Ơ, cái này.” Quách Phù lập tức đỏ bừng nói. Nàng chính là trắng phau phau a. Không có cái sợi rễ nào mọc ra đi à. Giờ nói như vậy mất mặt lắm đi.
“Không có vậy ta đi trước a.” Diệp Thần liền muốn chuồn lẹ nói.
“Đừng a, ta xin lỗi. Rễ cây thì ta liền cạo rồi chặt hết rồi, giờ chỉ còn cái nồi đất không hà.” Quách Phù kiên quyết không buông nói. Nàng mà buông tay liền để hắn chạy mất sẽ không biết bao giờ mới được gặp lại a.
“Nồi đất đứa nào mà không có, bỏ tay ra đi a, ngươi làm ta nhột quá. Trên cái cây ta chỉ thích duy nhất rễ cây, rễ cây càng dài càng mượt ta lại càng thích.” Diệp Thần kéo ra tay của Quách Phù liền mở miệng nói.
“Ta có thể đi trồng cây phủ xanh đất trống đồi chọc a.” Quách Phù liền lập tức đỏ mặt nói.
“Vậy đợi đến khi nào kế hoạch trồng rừng của cô thành công rồi tính tiếp a,nhớ bổn thiếu gia cần chất lượng không cần số lượng. Quan trọng phải dài mượt và tự nhiên.” DIệp Thần liền nhìn nàng mở miệng cười nói. Đợi rễ cây ngươi mọc đủ chẳng nói ngươi đã lớn bổn thiếu không cần giữ lời nữa a.
“Được ta hứa với ngươi. Nhưng trước tiên… có thể… hôn ta không?” Quách Phù đỏ mặt nói.
Diệp Thần nghĩ một chút liền đặt lên nàng nụ hôn, cướp đi Quách Phù đầu đời nụ hôn sau đó liền chiến nàng chút tiện nghi ở hai gò đất đồi núi chưa mọc chạy mất tiêu. Dù sao thì hắn hứa với Dung Nhi sẽ không ăn món ăn này khi nó chưa chín, nhưng không có nghĩa sẽ không chấm chấm mút mút đi a.
“Ngươi nhất định muốn đợi ta.” Quách Phù hai má đỏ ửng nhìn Diệp Thần đang đi xa quyết tâm nghĩ. Trồng rễ à, mai liền muốn đi tìm mẫu thân học a. Dù sao nàng tắm cùng mẫu thân rễ mẫu thân rất là đẹp đi à. Chẳng trách khiến Diệp Thần như vậy điên đảo a.