Lúc Diệp Thần từ trên cao bắt đầu rơi xuống lúc từ trong Thiên Đạo Hệ Thống người áo đen bí ẩn nhìn ra không khỏi che mặt lại. Không muốn quen biết người này đâu. Còn Đằng sau Phản Chiếu Thiên Đạo người không khỏi được trận cười bể bụng. Cái tên Diệp Thần này cũng có ngày tự đào mồ chôn mình a.
“Ngươi còn không ra tay hắn thực sự liền muốn rơi chết đó.” Người bí ẩn sau Phản Chiếu Thiên Đạo lên tiếng.
“Hừ, không còn ngươi nhắc nhở.” Người bí ẩn tại hệ thống bên trong không khỏi rên nhẹ tức giận một cái. Sau liền lập tức ra tay đưa một người một chim rơi vào vực Độc Cô Cầu Bại di tích bên trong. Lần này xem ra muốn cho hắn một lần thử thách đâu.
Diệp Thần cùng con điêu cháy khét sau một lúc bị người ta ném di chuyển liền có thể hoạt động lại đi à. Hai người ý lộn là một người một điêu hai mắt nhìn nhau đằng đằng sát khí đâu. Chim Điêu thì toàn long dựng hết lên, Diệp Thần cũng được bữa miễn phí salon làm bộ tóc xoăn dựng đi a.
“Chim ngu chim méo biết bay, ngươi không biết bay thì nói ra. Còn đem ta lên cao suýt khiến cả hai cùng chết giáng vẻ. Lần này lấy mạng ngươi đến đền lại cho ta. Trở thành ta thức ăn trong bụng đi.” Diệp Thần lập tức hai tay bốc ra lửa nói. Hắn nhất định muốn cho con chim này làm bữa KFC mới được.
“Quác Quác… quác…” Con điêu như là có gì muốn nói lập tức liền bắt đầu đằng đằng sát khí, nó là coi Diệp Thần thành kẻ địch đi a.
Hai bên đanh chuẩn bị diễn ra một trận đại chiến thì lập tức ngã gục xuống, bụng hai bên đều kêu lớn lên. Cả hai đều giống như nhau bị sét đánh trúng xong cơ thể đều có chút bủn rủn chân tay đi à.
“Quác… quác…” Chim Điêu từ trong vách đá lấy ra một cái lá sen đựng chút mật rắn cùng thịt rắn bên trong ăn lấy vài cái liền đưa đến phía Diệp Thần cho hắn ăn.
“Cái này là cho ta sao, thật sự là quá tốt.” Diệp Thần nhìn thấy đồ ăn liền như nhìn thấy bảo một dạng vui vẻ nhận lấy. Dùng mình hỏa lực đi nướng đồ ăn đi à. Dù sao hắn cũng là người không muốn ăn sống đi a.
Diệp Thần ăn xong vài khúc thịt rắn cùng với mật rắn hắn nếm qua vài lần liền nhổ. Dù chế biến lên vẫn là đắng khó nuốt. Nhất quyết ăn thịt rắn tốt nhất a. Xong lại đẩy một chút đồ nướng chín về phía chim Điêu. Dù sao hiện tại họ đều giống nhau a. Với lại con chim này cho hắn đồ ăn, hắn cũng không thể qua cầu đoạn ván.
“Quác Quác…” Chim Điêu vui vẻ ăn lấy thịt rắn nướng bắt đầu kêu lên vỗ vỗ cánh. Có vẻ như là rất thích đi a. Dù sao đồ ăn chín khi nào cũng là mỹ vị hơn rồi.
“Xem ra ngươi rất có linh tính, đến làm ta thú nuôi đi. Ta hiện liền gọi ngươi Tiểu Điêu Tử đi.” Diệp Thần nghĩ một chốc liền mở miệng.
Tiểu Điêu Tử lập quạt đến Diệp Thần ý tỏ ra không bằng lòng. Hắn chính là đại điêu nhìn xem có cái chỗ nào nhỏ a. Với lại đường đường Bổn Thần Điêu nào mất mặt cho làm ngươi khi thú nuôi chơi chứ.
“Ngươi còn ý kiến đường đường là chim điêu, thân xác to như vậy. Tiểu JJ chính là bé như thế, thảo nào ngươi không tìm được mẫu điêu. Ngoan ngoãn đi theo bổn đại gia, ta có cơ hội kiếm cho ngươi vài cái mẫu điêu nghịch chơi tốt. Còn cho ngươi vài cái tráng dương tiểu jj nữa.” Diệp Thần nhìn cái này to xác điêu tử khinh thường nói.
Thần Điêu giống như bị đánh chúng chỗ đen liền lập tức ỉu xìu nhưng nghe thấy Diệp Thần cho nó tìm mẫu điêu liền vui vẻ. Những năm nay hắn tại đây cũng trăm năm đi,gặp qua bao nhiêu mẫu điêu nhưng đến giờ vẫn là FA a. Đơn giản là có sức nhưng lực bất tòng tâm a.
Thấy thần điêu có vẻ quy thuận mình, Diệp Thần liền vui vẻ. Cùng Thần Điêu ở mấy ngày trong sơn cốc tĩnh dưỡng. Tiểu Điêu Tử cũng là dẫn hắn đến mộ của Độc Cô Cầu Bại học tập đến Độc Cô Cửu Kiếm đi a. Hắn cũng nhìn xem Độc Cô Cầu Bại cuộc đời luôn. Thật sự là cảm thấy tên Độc Cô Cầu Bại này chính là con chim điêu bản người a. Tiểu JJ bé thì bị nữ nhân cho cắm sừng là đúng rồi.
“Tiểu Điêu Tử, Độc Cô Cửu Kiếm xem đi xem lại cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhìn nhiều chướng mắt ngươi còn bắt ta luyện cho ngươi xem. Vẫn là thôi đi, ta đều đã học xong, ngươi không tin kệ ngươi.” Diệp Thần lười biếng nhin qua tạp nham Độc Cô Cửu Kiếm nói. Cái này kiếm pháp chính là dùng vô chiêu thắng hữu chiêu a.
Nhưng nếu gặp đối thủ vô chiêu thế nào có thể thắng. Hắn cần là một bộ kiếm pháp toàn năng đi à. Đã thế Độc Cô Cửu Kiếm phân ra cửu thức võ học. Mỗi thức phá một thức khác nhau a. Cái này võ công để solo tốt mà thôi. Đánh tập thể chính là chỉ một chữ nhanh mới có thể giải quyết.
Nếu không nhanh sẽ bị quần ẩu, đến lúc đó cái gì phá. Ngươi chỉ có hai tay dùng song thủ hỗ bác cũng chỉ là hai thức phá. Nếu đánh chín người mà không giết họ trong một chiêu chính là vô dụng. Còn Độc Cô Cầu Bại hắn là kiếm khách a, đánh nhau đương nhiên so lo là chính. Nếu như hắn có thể đánh quần ẩu chứng tỏ hắn kiếm pháp đủ nhanh là thứ nhất, thứ hai là hắn thông thạo Độc Cô Cửu Kiếm a.
Môn kiếm pháp này dùng để học tốt, nhưng dùng để ỷ lại không được. Dù sao kiếm thuật của mình mới là kiếm thuật mạnh nhất. Còn kiếm thuật của người khác mình có học cũng chẳng thể nào biến nó thành của mình, xử xuất ra cũng không được như Độc Cô Cầu Bại, hắn mới không muốn tốn thời gian với cái tạp nham này. Biết là đủ rồi.
“Độc Cô Cầu Bại tên thật là bá khí a. Nếu như ngươi nói kiếm thuật này có thể đánh thắng tất cả kiếm thuật. Vậy ta nhất định để ngươi bại bởi ta, Diệp Thần ta nói là làm được. Sớm muộn có ngày ta dùng chính mình kiếm hạ Độc Cô Cửu Kiếm của ngươi.” Diệp Thần một lời nhất định liền muốn quay người rời đi à. Dù sao hắn ở đây cũng đã lâu rồi a, đến lúc xuất phát.
“Quác… quác…” Chim Điêu lập tức ngăn Diệp Thần lại. Dù sao nó ở đây lâu như vậy mới có người cùng nó chơi a.
“Tiểu Điêu Tử ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc. Ta phải đi a. Ngươi ở lại tốt.” Diệp Thần xoa xoa đầu Thần Điêu nói. Hắn đã hỏi qua Thần Điêu, hắn muốn ở lại chăm sóc cái này ngôi mộ hoang a.
“Đạo hữu, đợi đã đừng đi. Ngươi vừa rồi bá khí như vậy. Độc Cô Cửu Kiếm có vẻ như không hợp mắt của ngươi a.” Lúc này đằng sau bỗng nhiên có một tiếng người lên tiếng nói.
“Ngươi là ai?” Diệp Thần lập tức đề phòng người này xuất hiện hắn hoàn toàn không cảm nhận được a. Thần Điêu cũng lập tức kích động đi à.
“Thần Điêu đã lâu không gặp lại. Xin chào ngươi, ta tên Độc Cô Cầu Bại, giang hồ hay gọi ta Kiếm Ma,tại hạ bất tài chính là cái bộ này chủ nhân kiếm pháp.” Độc Cô Cầu Bại liền cúi chào mở miệng nói.
“Móa, ngươi không phải chết rồi sao?” Diệp Thần ngạc nhiên nói. Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều a. Sống lại nhiều như vậy, bộ xác chết sống lại thịnh hành lắm hả trời.
“Cái này ta không có biết. Nhưng hôm nay ta xuất hiện ở đây chính là có một nhiệm vụ. Có lẽ cũng là ta trong đời sót lại nguyện vọng.” Độc Cô Cầu Bại nhấc lên một cái lá liễu nói. Hắn đã đạt đến cảnh giới, vô kiếm thắng hữu kiếm a. Dùng cây cỏ có thể làm kiếm a.
“Nguyện vọng gì a?” Diệp Thần lập tức đề phòng nói. Hắn có dự cảm không lành à.
“Đánh với ngươi một trận.” Độc Cô Cầu Bại nhẹ nhàng nói cũng không lập tức tấn công. Dù sao cũng là kiếm khách, hắn là đợi đối thủ chuẩn bị xong. Nếu không đánh không thể ra sức.
“Vậy sao ta cũng muốn xem thử ngươi thực có thể cùng ta đánh một trận hay không a.” Diệp Thần vận động cơ thể nói. Một đối thủ xứng tầm a. Hắn là muốn nghiêm túc.
Bên trong Hệ Thống Thiên Đạo lúc này, người mặc đồ đen bí ẩn nhìn ra bên ngoài không khỏi mỉm cười. Đây chính là hắn tạo nên thử thách cho Diệp Thần a. Nhất định muốn rèn luyện hắn võ công đi à.
“Ngươi giúp Độc Cô Cầu Bại hồi sinh lại khiến hắn cảnh giới tăng lên ngang với Diệp Thần cảnh giới. Còn giúp hăn vận dụng linh khí đánh với Diệp Thần một trận. Xem ra tên Diệp Thần đó lành ít dữ nhiều a.” Phản Chiếu Thiên Đạo nhìn trận chiến cười nói. Đẳng cấp, kiếm pháp, võ công hiện tại đối với Diệp Thần hoàn toàn bất lợi.
“Hắn không yếu như vậy. Chỉ là một cái Độc Cô Cầu Bại mà thôi.” Người bí ẩn lập tức mở miệng tự tin nói.
“Vậy sao, ta cũng nên góp vui chứ nhỉ.” Đằng sau phản chiếu thiên đạo lập tức cười tà nói. Trên chiến trường lập tức xuất hiện hai người nữa đi à.
“Lần này hắn nhất định muốn mạng đó. Ngươi còn không ra tay sao?” Phản Chiếu Thiên Đạo người khinh thường nói.
“Vẫn câu nói đó hắn không yếu như vậy.” Người bí ẩn liền mở miệng nói.
“Thật không hiểu ngươi lấy đâu ra tự tin đó.” Phản Chiếu Thiên Đạo chỉ nói một câu sau đó hai người liền xem trận chiến đi à.
“Hai người các ngươi là ai nữa đây?” Diệp Thần thấy hai người nữa xuất hiện trước trận chiến không khỏi mở miệng nói.
“Kiếm Thánh Tây Môn Xuy Tuyết. Đến đây muốn mạng ngươi.” Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng mở miệng nói.
“Tại hạ Diệp Cô Thành, người đời hay gọi Kiếm Thần. Cũng đến đây muốn các hạ thủ cấp.” Diệp Cô Thành không ít hàn ý nhấc trong tay kiếm mở miệng nói.
“Xem ra hôm nay đều là muốn ba đánh một rồi. Cái này có vẻ có chút không công bằng a.Vẫn là từng người tiến lên trước.” Độc Cô Cầu Bại thấy vậy liền mở miệng nói.
“Các ngươi trước đi, nếu hắn chết. Tức là yếu, không có quyền chết tại ta kiếm.”Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng khinh thường nói. Diệp Cô Thành cũng gật đầu đồng ý.
“Không cần như vậy, lão tử một mình đánh ba các ngươi thừa sức. Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Kiếm Ma danh tự cũng bá như vậy. Hôm nay các ngươi tất bại bởi ta Kiếm Nhân.” Diệp Thần tay toát ra hàn băng hình thành một cây kiếm chĩa về ba người. Thánh, Thần, Ma cái gì hôm nay hắn sẽ để cho chúng biết sức mạnh của loài người a.
“Tự tìm chết.” Tây Môn Xuy Tuyết rút ra mình kiếm lạnh băng nói.
“Tiểu tử ngông cuồng hảo a.” Diệp Cô Thành khinh thường nói, rút kiếm muốn giáo huấn cái này tiểu tử.
“Xem ra không có cách nào khác rồi.” Độc Cô Cầu Bại liền nhấc bên trông mộ ra hắn thanh Trọng Kiếm đi à. Cao thủ so chiêu dùng kiếm là tôn trọng hắn, tiểu tử này bá khí xứng đáng để hắn dùng kiếm.
Xem ra hôm nay là sẽ có một trận đại chiến đây. Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Kiếm Ma đều tề tụ tại đây. Hiện tại Diệp Thần chính là phải chiến ba người đi a.