“Nào cho ta xem thử một chút đi, hai các ngươi đáng giá thế nào chứ? Nhớ lấy ta chỉ chọn một mà thôi.” Diệp Thần đi đến phía trước nhìn hai người mở miệng nói.
“Diệp công tử, ta có thể giúp ngươi chỉ huy quân binh. Ngươi xem hắn thử xem, chính là quân tử rởm, anh hùng rơm, nam nhân tởm. Ngươi để hắn sống chính là bẩn đất, chật nhà, hại nước a.” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng cầu xin nói. Trước tính mạng của mình hắn nhất định sẽ bỏ mặc những thứ còn lại.
“Phụ thân ngươi sao có thể nói như vậy chứ? Ta là ngươi duy nhất nhi tử a.” Gia Luật Tề không nghĩ phụ thân hắn sẽ từ bỏ hắn vào lúc này a.
“Thì đã làm sao chứ? Ngươi cho rằng ta chinh chiến xa trường bao nhiều ngày, lại chỉ có một mình ngươi là con trai sao. Chỉ cần ta muốn bên ngoài nhi tử còn có thể thiếu một cái so với ngươi thông minh có thừa?” Gia Luật Sở Tài khinh thường nói. Trước đó là hắn không muốn để người khác ảnh hưởng đến hắn hình tượng, với lại một tên nhi tử kém cỏi đã đủ khiến hắn mệt mỏi rồi. Hiện tại còn thêm vài đứa hắn có điên đâu.
“Thì ra ta đối với ngươi là gánh năng a. Diệp công tử, chỉ cần ngươi tha cho ta. Ta nhất định hướng ngươi tận trung. Quyết không hai lòng. Huống chi ta còn trẻ ta còn có thể cống hiến, ngươi xem, lão đã già khọm rồi. Còn sống được bao lâu nữa chứ?” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Gừng càng già càng cay. Diệp công tử ngươi không nên nghe hắn nói. Ta luôn đi trước hắn một bước, ngươi đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá chất lượng bên trong a. Với lại ta mới tướng quân chứ không phải là hắn. Ta có thể cho ngươi gia tài lẫn cả chức vị hiện tại của ta a.” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Đợi đã các ngươi làm như vậy mà tay không, không có cái gì thì làm sao cho được hả trời.” Diệp Thần không khỏi nhướng mày nói.
“Quà, đương nhiên là có rồi. Ngươi xem đây là ta tướng quân lệnh phù, trước đó ta có ý định tạo phản đã chuẩn bị một đội quân tinh nhuệ a. Chỉ cần nhìn thấy nó, ngươi có thể điều khiển họ. Yên tâm họ đều qua tẩy não, chỉ nhận lệnh bài không nhận người.” Gia Luật Sở Tài liền nhét đến Diệp Thần tay một cái lệnh bài nói. Hắn đau chứ, nhưng chỉ có thể mới có thể được sống a.
“Ta… ta chỉ có quán sách này a.” Gia Luật Tề kiếm khắp người rồi đỏ mặt đưa lên một quấn sách nói.
“Chỉ là quấn sách mà thôi. Ngươi cho là cho ăn mày sao?” Diệp THần nhướng mày nói. Bộ tên này không có vị hôn thê xinh đẹp nào đó mang ra gán nợ sao hả trời.
“Thật là đây chính là ta bảo bối, xếp hàng hết mười ngày mười đêm mới mua được a. Đây chính là cuốn sách mơ ước một thời tuổi trẻ “Cô Giáo Thảo” so với “Kim Bình Mai” còn hot a. Chưa kể còn rất hiếm nữa, có luôn cả phần so lo với tazan, thổi kèn cùng Robinhood nữa. Chưa tính đến là còn tặng kèm chữ kỹ của Ozawa nữa a, đem bảo sốt bỏng tay luôn. Không xem quả thực là phí cuộc đời đó.” Gia Luật Tề liền mở miệng thổi phồng nói.
“Ngươi đưa cuốn sách lậu cho ta làm gì hả. Lão tử bộ như ngươi chỉ biết làm bạn với cánh tay sao hả? Cuốn sách này là hàng cấm bán, hiện tại bổn công tử tịch thu xung vào công quỹ, ngươi mau kiếm cái món quà khác đi, tặng ta cái này muốn ta bị bắt lên nha môn sao. Bình Nhi đâu?” Diệp Thần nhìn sang Hoàn Nhan Bình mở miệng nói.
“Bình Nhi tại a.” Hoàn Nhan Bình liền mở miệng nói.
“Ngươi đem cuốn sách này xung vào công quỹ, nó là hàng cấm, không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Vậy nên để tối đên hay coi, học hỏi. Kỹ thuật không bao giờ chê ít, chỉ sợ không có nhiều mà thôi. Học được vài tư thế thì càng tốt.” Diệp Thần liền đưa quyển sách cho Hoàn Nhan Bình dặn nàng cất cẩn thận nói.
“Diệp công tử, ta thực sự hết rồi a. Chỉ còn cái hoa cúc ngươi nếu có sở thích đặc biệt mà nói có thể a.” Gia Luật Tề liền mở miệng nói. Tên khốn nạn này rõ ràng là lấy sách của ta mà còn nói đường đường chính chính như em là người tốt không bằng vậy.
“Diệp công tử, lão già ta tuy cúc đã thâm, nhưng người ta nói thâm nho không bằng thâm niên mà thâm niên thì không bằng cúc thâm a. “ Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Ta biến thái nhưng sẽ không biến thái với đàn ông, nữ nhân của ta chơi hoa cúc cũng nhiều rồi. Hai các ngươi giữ lại mà chơi với nhau.” Diệp Thần liền không khỏi đen mặt lại nói. Bộ tưởng hắn gay lắm hả trời.
“Công tử hiện tại, Tề Nhi hắn đã không còn gì để trao đổi có phải hay không là ta… có thể sống sao?” Gia Luật Sở Tài dò hỏi ý kiến nói.
“Tất nhiên là được rồi.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài khẳng định, nhưng Gia Luật Sở Tài còn chưa kịp vui mừng thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua người đi a.
“Ngươi… ngươi…” Gia Luật Sở Tài không tin vào mắt mình nói.
“Phụ thân… không màng đến tình thân mà sống sót, cái này là ngươi dạy cho ta. Vậy nên đừng trách ta. Có trách thì trách ngươi, ta thông minh hơn phụ thân tưởng đấy. Ngươi đi luôn trước ta một bước nhưng ngươi không biết ta còn đi trước ngươi cả hai bước nữa cơ.” Gia Luật Tề liền cắn răng rút ra kiếm, Gia Luật Sở Tài cứ như vậy chết đi không nhắm mắt a.
“Ồ, ngươi giết người của ta, vậy thì phải làm thế nào a?” Diệp Thần nhướng mày nhìn Gia Luật Tề nói.
“Công tử, ngươi thấy đó, hắn là một người chết. Còn ta là một cái người sống. Hơn nữa ta biết mình không có thông minh vậy nên là một con cờ lý tưởng của ngươi sử dụng a. Huống hồ, ta còn đang trúng độc nữa.” Gia Luật Tề liền quỳ xuống mở miệng nói.
“Ngươi nói đúng ta không cần một kẻ quá thông minh. Với lại cái lão già đó không hợp khẩu vị của ta, nhưng ngươi đối với nữ nhân của ta có ham muốn ta cũng không thể không đề phòng. Ngươi nói xem ta lên làm thế nào chứ?” Diệp Thần nhìn Gia Luật Tề mở miệng hỏi.
“Như vậy thì yên tâm rồi chứ?” Gia Luật Tề cắn răng tự cung lên nén chịu đau mồ hôi đều chảy dài nói.
“Ngươi chơi lầy vậy thì ta cũng nên có lòng. Mạng của ngươi được giữ lại a. Cút về tìm lang trung đi.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Tề vung đao tự cung cũng không có ngăn cản a. Sống hai mấy tuổi thanh niên còn là trai tân, thì tiểu huynh đệ cũng chỉ dùng để mọc lông mà thôi. Như vậy thiến đi, tránh bệnh tinh dồn lên não và ung thư trai thẳng cũng tốt rồi a.
“…” Gia Luật Yến đứng bên cạnh nhìn vậy cũng không khỏi có chút đau lòng a. Dù sao huynh muội bao nhiêu năm lại biến thân tỷ muội quả thực khó mà chấp nhận được.
“Có thể cho ta thuốc giải độc sao? Dạo này ta thấy trong người ngày càng trở lên yếu a.” Gia Luật Tề liền cầu xin nói.
“Thuốc giải độc? Ta quên chưa nói với các ngươi, các ngươi vốn không hề trúng độc, chỉ là do các ngươi tự tưởng tượng ra mà thôi.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Tề cười nói.
“Nhưng ta rõ ràng cảm thấy cơ thể yếu đi a.” Gia Luật Tề ngỡ ngàng không tin tưởng.
“Ngươi vừa nói từ cảm thấy a. Khi con người sợ hãi một thứ gì đó, thì họ sẽ tự huyễn hoặc mình, ngươi sẽ tự cảm thấy mình yếu hơn mà thôi. Dù sao thì nếu cứ tin vào một lời nói dối, cuối cùng rồi nó cũng sẽ trở thành sự thật.” Diệp Thần liền cười lớn sau đó ôm các nữ đi ra khỏi phòng a. Con người đên cả tính mạng đều không làm chủ được không phải vì họ yếu mà họ quá ngu ngốc mà thôi.
Gia Luật Tề liền hững hờ nhìn phụ thân cái xác chết rồi cười lớn lên a. Cuối cùng thì, mọi việc bọn hắn làm là vì cái gì cơ chứ hả? Không phải vì thuốc giải sao? Hiện tại lại biết mình vốn không trúng độc, hắn lại cảm giác không có chút vui vẻ nào. Dù cố gắng thế nào hai người rốt cuộc lại trở thành trò cười cho người khác mà thôi. Như tên ngốc cứ tưởng như biết tất cả trong khi lại chẳng có gì cả. Không phải buồn cười lắm sao?