Tại trong cửa hàng quần áo bên trong, cô nhóc Linh nhi chạy khắp nơi, thay hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác đi a. Ở trên núi quá lâu, khiến nàng thực sự là đối với thế giới bên ngoài thích thú đâu. Huống chi ở trên môn phái, quần áo nào cũng như quần áo nào, là con gái ai lại không nghĩ muốn đẹp, vậy nên đi mua quần áo không khác nào đối với nàng sức hút mạnh a.
“Tiểu Diệp, ngươi xem thử Linh nhi bộ này thế nào a? Có phải hay không rất đẹp.” Linh Nhi thay lấy một bộ váy trắng, đứng tại trước mặt của Diệp Thần đỏ mặt lén nhìn hắn nói. Con gái ăn mặc đẹp đương nhiên là muốn cho nam nhân của mình nhìn rồi.
“Rất xinh đẹp, nhưng ta cảm thấy Linh Nhi không mặc gì là đẹp nhất a.” Diệp Thần liền cố tình trêu trọc nàng nói.
“Tiểu Diệp, ngươi biến thái a. Linh Nhi không để ý đến ngươi nữa.” Tuyết Linh mặt liền nóng ran lên ngượng ngùng đối với DIệp Thần gắt.
“Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng có giận mà. Ta bồi ngươi mua quần áo thế nào hả?” Diệp Thần giỗ giành nàng nói.
“Vậy ngươi xem, Linh Nhi bộ này, hay là bộ này đẹp a?” Tuyết Linh chuyện gì đều không thể nghĩ quá ba giây liền lập tức đem quên nói.
“Nếu do dự như vậy, thì thay cả hai bộ đi a.” Diệp Thần không chút do dự nói. Hắn chính mình quần áo còn không có xem xong, xem cho nàng? Không khỏi có chút không có khoa học đi, chẳng khác nào đi hỏi thằng mù đường cả.
“Vậy tốt a, ta liền đi thay.” Linh nhi liền vui vẻ đem hai bộ vào phòng thay đồ tiếp tục mình công việc đâu.
“Linh Nhi ngươi xong chưa vậy?” Diệp Thần mở miệng có chút không kiên nhẫn hỏi. Sao lại lâu như vậy chứ.
“Tiểu Diệp, ngươi có thể hay không giúp ta cởi xuống cái khóa váy này a. Thực sự tay ta không với tới đâu.” Linh Nhi chui đầu ra khỏi rèm mở miệng nói.
“Thật là hết nói nổi ngươi mà. “ Diệp Thần cũng không có từ chối lập tức đi vào bên trong a.
“Ây… ây … đừng có nhìn a. Tiểu Diệp biến thái, không cho sờ mông ta sẽ bị méo.” Linh Nhi mặt đều đỏ ửng lên nói. Nàng nghĩ đuổi Tiểu Diệp ra ngoài nhưng lại không nghĩ ra lý do đuổi hắn a. Vì Diệp Thần hắn nói. “Mông ngươi, cơ thể ngươi không để ta sờ, chẳng lẽ muốn để nam nhân khác sờ sao a?”
“Bị méo? Không có sao, vừa rồi ta sờ bên mông trái của ngươi bóp bốn cái. Hiện tại lại sờ mông phải của ngươi bóp lại bốn cái, như vậy sẽ không bị méo.” Diệp Thần cười hắc hắc đen tối nói. Cánh tay liền mò mò đến cái bên kia mông của nàng.
“Oái, nơi này rất nhiều người a. Như vậy không có hay.” Linh Nhi liền cả người đều run lên đâu. Nghĩ đến bên ngoài nhiều người đang mua quần áo, nếu bị bắt gặp, nàng thực xấu hổ chết. Nàng lập tức cầm lấy tay của Diệp Thần không cho hắn đối với mông phải của nàng loạn động.
“Không sợ hãi, ngươi chẳng lẽ muốn để mông bị méo sao?” Diệp Thần uy hiếp nói. Dám chống đối lại ta sao.
“Linh Nhi không muốn bị méo mông. Vậy Tiểu Diệp ngươi bóp nhanh một chút nha.” Linh Nhi liền ngốc nghếch bị Diệp Thần lừa đảo, cắn răng bỏ ra tay hắn, đưa mình cái mông lại về phía hắn a. Mắt đều nhắm lại xấu hổ không dám nhìn đâu.
“Yên tâm, ta làm ăn, Linh Nhi còn không an tâm sao. Oa thật căng a, cũng thật là mềm nữa à.” Diệp Thần liền cười đểu đưa tay xuống dưới nàng mông bên phải xoa xoa vài cái cũng không có bóp vội a.
“Tiểu Diệp, không muốn xoa ta, mau bóp a.” Linh Nhi mặt đỏ lên nói. Nàng có cảm giác rất lạ khi bị hắn động đến mình mông à.
“Từ từ đã nào, bóp mông là cả nghệ thuật đó, Linh Nhi ngươi không biết sao? Mà bộ môn nghệ thuật này, vừa hay ta lại là nhà nghệ thuật của bộ môn này, tin tưởng ta a.” Diệp Thần đối với Linh Nhi bóp một cái đầy kỹ thuật a.
“Ưm… Tiểu Diệp là đồ ngốc.” Linh Nhi bị Diệp Thần bất ngờ tấn công liền phát ra khẽ âm thanh a. Cũng may nàng kịp lấy tay che miệng, nếu không liền để người ngoài nghe thấy rồi.
“Thật mềm mại đâu. Wow, không ngờ Linh Nhi ngươi mông cũng thật là… hương a.” Diệp Thần không có tiếp tục làm khó nàng, bóp thêm mấy cái liền đưa tay lên trên mũi ngửi một cái, ánh mắt đầy đê tiện nhìn đến Linh Nhi trêu trọc nàng.
“Tiểu Diệp ngươi là đồ ngốc. Đồ ngốc, không cho ngươi ngửi.” Linh Nhi đỏ mặt nói.
“Tại sao lại không cho ta ngửi, có biết hay không nếu như ngươi không cho ta ngửi, như vậy sẽ đẫn đến ta tâm lý tổn thương a. Mà tâm lý tổn thương sẽ sinh ra bệnh, với lại ngươi có biêt rằng, nam nhân khi tiếp xúc nữ nhân mùi hương, sẽ có thể tăng tuổi thọ a. Chẳng lẽ ngươi mong Tiểu Diệp chết sớm sao?” Tiểu Diệp liền mở miệng trêu ghẹo, mọi khi cho nàng khi dễ hắn, hôm nay hắn phải khi dễ lại nàng.
“Linh Nhi ngươi làm cái gì vậy chứ?” Diệp Thần thấy Linh Nhi tự dung cởi xuống mình quần lót, không khỏi mở miệng hỏi.
“Không được, không cho Tiểu Diệp chết sớm, nếu Tiểu Diệp muốn ngửi vậy thì ngửi Linh Nhi đi a…” Linh Nhi ẩn Diệp Thần nằm xuống đưa mình cái mông trắng nhỏ về phía mặt Diệp Thần nhắm mắt lại có chút nước từ khóe chảy ra nói.
“Linh nhi… ta chỉ đùa… oái Linh Nhi… khó thở, khó thở quá.” Diệp Thần liền định mở miệng nói liền bị nàng ngồi vào mặt a. Móa, hắn bị cưỡng hiếp sao hả trời.
“Tiểu Diệp, như vậy… ngửi đủ rồi sao?” Linh Nhi thấy Diệp Thần ẩn nàng ra liền mở khẽ mắt nhìn hắn nói.
“Đủ đủ… lần sau tuyệt đối không muốn lại làm như vậy.” Diệp Thần cảnh cáo nói. Hắn chỉ đùa nàng chút, nàng liền ngồi lên mặt hắn. Thật sự là kích thích đây, thằng em hắn đều khó mà chịu đựng nổi nè, giờ tính sao đây. Lại không thể tại chỗ giải quyết a.
“TIểu Diệp ta…” Linh Nhi liền ngượng ngùng nói.
“Hả? sao vậy? À đúng rồi, ta đi ra ngoài. Ngươi cứ thay đồ tự nhiên.” Diệp Thần liền nghĩ ra nói. Muốn quay người đi, liền bị nàng đưa tay ra, túm lấy a.
“Sao vậy? Linh Nhi?” Diệp Thần quay lại nhìn nàng hỏi.
“Lúc nãy… Tiểu Diệp bóp mông bên phải của ta mới được có ba cái, vẫn thiếu một cái. Linh Nhi không muốn bị méo mông.” Linh Nhi mặt đều quay đi chỗ khác ngượng ngùng nói.
“Méo mông? Vậy ta liền bóp lấy một cái a.” Diệp Thần đưa tay xuống nàng mông bóp một cái nữa đi. Lần này xúc cảm so với trước cách một lớp pansu quả thực tốt hơn nhiều a. Xúc cảm quả thực là chân thực, và thoải mái hơn nhiều so với lúc sờ qua pansu đâu.
“A… chết rồi. Linh Nhi lại như tối qua tiểu ra nữa.” Linh Nhi lập tức bị hắn bóp mạnh một cái tự dưng ngồi xuống dưới đất, ánh mắt đều sắp khóc ra a. Thật mất mặt, nàng đều gần mười bảy tuổi còn tiểu ra.
“Không phải nước tiểu, cái này rất sạch. Đừng lo lắng…” Diệp Thần không khỏi vỗ đầu nói. Thật không nghĩ việc đêm qua, khiến hắn tạo cho nàng sự nhạy cảm đến vậy a. Hay là nói nàng nước nôi nó vốn thể chăng.
“Tiểu Diệp ngươi lại lừa ta, rõ ràng bảo bóp một cái, sao lại bóp nhiều thế chứ. Đều tại ngươi, ta mới tiểu ra đâu.” Linh Nhi tức giận trừng mắt nói.
“Không khống chế tốt.” Diệp Thần e hèm ho nhẹ một cái nói.
“Làm sao bây giờ a. Ngươi bóp ta như vậy sẽ bị méo mông đâu.” Linh Nhi đều sắp khóc lên. Nếu để Tiểu Diệp bóp thêm vài lần nữa, nàng thực sợ sẽ lại đi tiểu ra a.
“Vậy ngươi để ta bóp lại là được rồi.” Diệp Thần không nỡ rời xa xúc cảm nói.
“Nghĩ đẹp lắm.” Linh Nhi liếc hắn nước mắt dưng dưng nói.
“Vậy thì ngươi tự bóp lại là tốt rồi.” Diệp Thần thấy nàng như vậy liền tội nghiệp nói.
“Tự bóp? Đúng a, tại sao Linh Nhi lại không nghĩ ra a. Tiểu Diệp ngươi quá thông minh.” Linh nhi đầu óc não cá vàng lập tức vui mừng quên mất cả hiện tại trạng thái đối với Diệp Thần ôm lấy hôn lên má đâu.
“Đây là…” Diệp Thần nhìn Linh Nhi không khỏi đờ người ra a.
“Thưởng cho Tiểu Diệp a. Ngươi… ngươi mau ra ngoài đi.” Linh nhi nghĩ ra cái gì đó lập tức đẩy Diệp Thần ra ngoài đâu.
“Muốn đuổi ta đi? Không phải nói thưởng ta sao? Vậy thì là phải như vậy.” Diệp Thần lập tức ép nàng lại đối với nàng môi hôn lên đâu.
“Ưm…” Linh Nhi đối với việc Diệp Thần hôn minh cũng không có mấy bài xích, chỉ thoải mái tiếp nhận a.
Bỗng nhiên rèm bị mở ra a.
“Quý khách, ngươi không sao chứ…. Xin lỗi đã làm phiền rồi, hai người tiếp tục, lần sau đừng lại làm tại trong này nữa nhé.” Một cái nữ nhân viên nghe thấy tiếng động lạ từ bên trong phát ra, liền mở ra rèm a. Nhưng đập vào mắt nàng là, một cái nam nhân đang hôn một cái nữ nhân. Trong khi nữ nhân này ngoài cái áo lót thì không mặc gì a. Chỗ đó, còn nhìn rõ ướt át đâu, trên nền nhà còn có một thứ chất lỏng không xác định, lập tức đứng hình. Sau đó nhắc nhở một cái liền lịch sự đóng lại rèm a.
“Tiểu Diệp, đều tại ngươi. Linh Nhi bị người ta nhìn thấy.” Linh Nhi liền tức giận nhìn Diệp Thần đá hắn ra ngoài a. Sau đó đối với mông của mình bóp vài cái thầm mong. “ Mông nhỏ mông nhỏ ngươi đừng có méo nhe.”
“Phụ nữ thật là kỳ quái.” Diệp Thần không khỏi thở dài nghĩ. Rõ ràng vừa rồi, đối với hắn rất trung thực, vậy mà quay ngoắt một cái liền đá hắn được rồi. Hắn cũng không có quản nhiều, mà đi chọn cho mình một cái y phục a.
“Cô gái, có thể hay không giới thiệu một chút, quần áo được chứ? Giá cả không vấn đề.” Diệp Thần nhìn cái nữ bán hàng mở miệng hỏi.
“A, vị nam nhân lúc nãy.” Cô gái nhìn thấy Diệp Thần mặt không khỏi đỏ lên đi à. Vừa rồi nàng chính là người phát hiện ra nam nhân này cùng nữ nhân tại nơi công cộng ấy ấy a.
“Lúc nãy, có chút không hợp lắm. Cô đừng trách.” Diệp Thần hiền hòa nói. Dù sao, ở nơi công cộng làm cái này việc, quả thực là làm khó cái này cô nhân viên đi.
“Không có gì cả. Ngài cùng với bạn gái, lần sau chú ý một chút là được rồi.” Cái này cô gái đỏ mặt nói. Tốt, một cái xuất ca a. Quả thực là đẹp đến nàng đều muốn ăn hắn đi à.
“Nhìn đủ rồi sao?” Diệp Thần thấy cô gái ngây người nhìn hắn, ánh mắt còn có chút không hợp lý ánh nhìn, chắc chắn trong đầu nghĩ đến chuyện gì đó dâm tà đi à. Liên lên tiếng đánh thức nàng.
“Ây… ây xin lỗi quý khách, ta có chút thất thố rồi.” Nữ bán hàng lập tức cúi đầu xin lỗi nói.
“Ta không có sao?. Có thể hay không cho ta mua một bộ quần áo đâu?” Diệp Thần mở miệng hỏi. Cái này công ty thời trang, không phải rất chuyên nghiệp a, hắn đều đợi từ nãy đến giờ đi à.
“Lập tức liền, ngươi liền đi theo ta a.” Nữ bán hàng lập tức đưa Diệp Thần rời đi đi à.
“Quý khách, ngươi làm sao vậy?” Nữ bán hàng dẫn Diệp Thần vào khu của nam, thấy hắn có chút đơ người ra liền mở miệng lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy nơi này tốt quen thuộc, hình như ta đã từng đến đây đâu.” Diệp Thần nhìn về phía trước một bộ quần áo nam dành cho trẻ con đang trưng bày không khỏi có chút ấn tượng nói.
“Khách quan mời qua bên này a.” Cô gái lập tức nở nụ cười nói.
“Được rồi, được rồi, đi thôi nào.” Diệp Thần gật đầu nói, cũng đi theo nàng lấy một bộ véc tới xem a.
“Tiểu Diệp chọn xong sao?” Tuyết Linh đi tới nhìn Diệp Thần ngượng ngùng nói. Sau lại nhìn sang nữ nhân viên bán hàng, khuôn mặt đều đỏ lên tới tận tai a.
“Hai người quả thực là kim đồng ngọc nữ a. Rất xứng đôi. Vị nữ sĩ này, ngươi có cái nam nhân rất tốt à.” Cô nhân viên bán hàng thây cái này Tuyết Linh ngượng liền mở miệng giúp nàng giải vây a.
“Ân, đúng đúng vậy. Tiểu Diệp ngươi chọn đồ xong sao?” Linh Nhi liền trốn sau lưng Diệp Thần mở miệng nói.
“Cô gái này thật nhút nhát đâu, nhưng nhìn hai người họ rất xứng đối a. Đều rất xinh đẹp đi à. Nàng xem ra không nên mở tưởng nhiều a.” Cô bán hàng liền không khỏi cười nghĩ, sau đó tìm cớ đi ra ngoài, để hai người một ở lại với nhau a.
“Tiểu Diệp, ngươi mau đi thay đồ đi a.” Linh Nhi liền thúc dục Diệp Thần a. Nàng thực sự muốn thấy Tiểu Diệp mặc đồ đẹp đâu.
“Được rồi, đừng có vội mà.” Diệp Thần mở miệng nói. Sau đó liền cầm quần áo chui vào phòng thay đồ đi a.
“Nữ sắc lang, ngươi vào đây làm cái gì a?” Diệp Thần thấy Linh Nhi lếch nhếnh đi the hắn sau lưng vào bên trong không khỏi mở miệng hỏi.
“Thì giúp Tiểu Diệp thay đồ a.” Linh Nhi mặt tỉnh bơ nói.
“Muốn ăn đậu hủ của ta hả?” Diệp Thần trêu trọc.
“Không có a, Linh Nhi chỉ là sợ Diệp Thần không biết mặc quần áo mà thôi. Trước đây, đi cùng tỷ tỷ mua đồ, nàng đều cho ta thay a.” Linh Nhi giải thích nói.
“Xem ra đã quá lâu, ngươi không đi mua sắm đi.” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Không có lâu lắm.” Linh Nhi trả lời.
“Ừm…”
“Khoảng đại khái gần mười mấy năm mà thôi.” Linh Nhi tỉnh bơ nói.
“Oái, TIểu diệp làm cái gì vậy chứ? Sao lại cho ta nhìn thứ đó a. Nơi này không được đâu.” Linh nhi lập tức sợ hãi nhìn Diệp Thần hai chân giữa nói. Nàng nghĩ lại tối qua, miệng đều cảm giác cứng lại đi.
“Nghĩ linh tinh quá đó. ĐI ra ngoài a, ta lập tức thay xong.” Diệp Thần gõ đầu của nàng nói.
“Ta ra ngoài tốt.” Linh Nhi lập tức trốn luôn à.
“Cái này cô gái… thật đáng thương a. Không nghĩ ngươi lại cô độc dài đến vậy. Thảo nào Tiểu Linh lại sinh ra đâu.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói.
“Bộ đồ véc này khá hợp với mình a.” Diệp Thần mặc đồ mới lên, thắt cái cà là vạt điều chỉnh nhìn gương nghĩ.
“Tiểu Diệp à… ngươi còn ở đó sao?” Linh Nhi từ bên ngoài lên tiếng hỏi.
“Ta vẫn tại a, Linh Nhi ngươi sao vậy.” Diệp Thần điều chỉnh cà vạt nói. Cái cà vạt này thật khó thắt a.
“Không có gì, chẳng qua là ta muốn nhận định mà thôi.” Linh nhi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm nói.
“Nhận định?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Không có gì cả. Chẳng qua là ta sợ Tiểu Diệp biến mất khỏi cuộc đời của ta. Mỗi khi thức dậy, ngươi lại biến mất. Ta thực sự sợ hãi. Có phải là Linh Nhi quá ngốc phải không?” Tuyết Linh liền thành thật mở miệng nói.
“Ngươi đúng là rất… ngốc.” Diệp Thần đứng im lại cúi đầu nói. Sớm muộn hắn sẽ rời đi, liệu lúc đó… hắn có phải sẽ cứ như vậy biến mất không?
“Cảm ơn Tiểu Diệp, ta biết ta thực sự rất ngốc mà. Nhưng ngươi biết không, lúc ngươi mở miệng nói chuyện với Linh Nhi, nói Linh Nhi xinh đẹp, lúc đó Linh Nhi thực sự rất vui. Mặc dù, Tiểu Diệp có chút biến thái một chút, còn có chút hoa tâm. Nhưng Linh Nhi thật sự, thật sự rất là vui vẻ. Tiểu Diệp đưa Linh Nhi ra khỏi nơi đó, còn mua cho Linh Nhi quần áo đẹp, là người dạy Linh Nhi biết yêu, mặc dù Linh Nhi chẳng thể làm gì cho Tiểu Diệp cả, Linh Nhi xin lỗi.” Linh Nhi liền thành thật thú nhận nói. Hai tay của nàng đều đan vào nhau nói.
“Tại sao phải xin lỗi chứ? Ngươi đã làm gì sai?” Diệp Thần cắn răng nói. Hắn cảm thấy nàng … rất giống hắn trước đây.
“Đãng lẽ ta không nên để Tiểu Diệp tốn thời gian với một người như ta. Càng không nên ích kỷ giữ lấy ngươi. Vì lẽ đó ta thực sự xin lỗi. Tiểu Diệp, ta biết ngươi sẽ chán ghét ta, có một lúc ngươi phải đi, vậy nên lúc đó, có thể hay không nói với ta lời tạm biệt a.” Linh Nhi nước mắt đều chảy ra nói.
“Nói cái gì vậy chứ? Ta… ta sẽ không đi đâu cả, kể cả ngươi có đuổi ta đi. Ta cũng sẽ không đi. Vậy nên đừng có dùng tế bào não của ngươi vào việc này nữa… nó vốn không có đủ đung đâu.” Diệp Thần nghẹn ngào nói.
“Cảm ơn Tiểu Diệp… Linh nhi thực sự rất thích ngươi. Và cũng thực sự xin lỗi vì điều đó. Nếu nó cản trở Tiểu Diệp.” Linh nhi nghẹn lòng nói. Một cái nữ nhân lại không thể làm nữ nhân thiên chức, càng vô dụng như nàng, thì không nên ước mơ đến hạnh phúc a. Nàng cảm thấy nó thật mong manh, tuy ngay trước mặt nhưng lại quá xa vời.
“Đừng có cảm ơn, cũng đừng có xin lỗi. Vì ngay từ khi bắt đầu, chẳng có cái gì đúng hay sai cả. Một cái nữ nhân ngốc nghếch đã từng nói với ta như vậy đó. Này đồ ngốc, đang khóc sao.” Diệp Thần nhìn về bên kia đằng sau bức rèm nói.
“Hả? làm gì có, Linh Nhi làm sao sẽ khóc, Linh Nhi rất vui, Linh Nhi không thể ngừng cười được nè.” Linh Nhi đưa tay lên lau khô nước mắt nói.
“Có muốn nghe một câu chuyện sao?” Diệp Thần muốn mở ra tấm rèm nhưng lại không có tiếp tục a. Đồ ngốc này rõ ràng đang khóc, còn tỏ ra vui vẻ cái gì chứ. Chính vì ngốc như vậy, mới khiến hắn thực sự không lo lắng không được mà.
“Tiểu Diệp kể đi a.” Linh Nhi gật đầu nói. Nàng không muốn hắn nhìn thấy nàng trong bộ dạng này.
“Ngày trước, cũng có một cái tên nào đó, vô dụng, bất tài, vô học. Hắn chẳng làm được gì, ngoài bám váy một cái ngốc ngếch cô gái cả. Hắn chưa từng xin lỗi, cũng chưa từng cảm ơn nàng… vậy mà cái ngốc nghếch cô gái đó, vẫn không có bỏ rơi hắn. Ngay cả khi… hắn muốn đẩy nàng ra xa. Nàng vì hắn học mọi thứ mà nàng chưa từng làm, bỏ cả vinh hoa phú quý, cũng chưa từng đối với hắn nặng nửa câu.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Cái cô gái đó thật ngốc. So với Linh Nhi còn ngốc.” Linh nhi không khỏi mở miệng nói.
“Đúng vậy nàng rất ngốc. Nhưng ta thích những kẻ ngốc nghếch, họ có thể thay đổi những điều mà dường như không thể. Nàng đã thay đổi được một tên ngốc nào đó…” Tiểu Diệp cũng cười nói. Tên ngốc nào đó như hắn.
“Vậy nàng cuối cùng có bỏ hắn sao?” Linh Nhi lên tiếng hỏi.
“Không hề, nhưng nàng cũng đã có được nàng hạnh phúc. Cùng với một tình yêu vĩnh cửu.” Diệp Thần cười mở miệng nói.
“Hạnh phúc? Linh Nhi cũng sẽ có được hanh phúc sao?” Linh Nhi mở miệng nói.
“Sẽ có. ” Diệp Thần mở miệng nói.
“Linh Nhi muốn một tình yêu vĩnh cửu.” Linh Nhi ánh mắt sáng lên nói.
“Tình yêu vĩnh cửu? Đó không đơn giản chỉ là lời nói đầu môi chót lưỡi. Mà là mojot thứ phải hiến dâng hạnh phúc cả đời, hi sinh tất cả mọi thứ mới có được. ” Diệp Thần cười nói. Đôi khi hắn thực nghĩ có phải không trong tình cảm hắn mới là ngốc nhất đâu. Quả thực đôi khi biết trước mình sẽ phải đi, quả thực là rất đau khổ a, nếu vậy hắn thà không muốn biết còn hơn. Có lẽ hắn là người đàn ông ích kỷ, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nàng nước mắt.
“Linh Nhi không ngại hi sinh. Chỉ cần có Tiểu Diệp bên cạnh là đủ.” Tuyết Linh quyết tâm nói.
“Tiểu Diệp? Ngươi sao vậy? TIểu DIệp?” Linh Nhi lên tiếng gọi.
“Đau quá…. Cơ thể ta đau quá… hự… chết tiệt, mình bị sao thế này… Tay của mình đang… biến mất?” Diệp Thần nói không ra tiếng ngồi khụy trên mặt đất nhìn cơ thể đang dần trong xuất.
“Tiểu Diệp? Ngươi vẫn ở đó chứ?” Linh Nhi ghé sát vào tấm rèn hỏi.
“Á….á…á” Diệp Thần lập tức kêu lớn lên a.
“Tiểu Diệp… ngươi không sao chứ? Tiểu Diệp….” Linh Nhi nghe thấy tiếng hét lập tức kéo dèm ra. Nhưng bên trong lúc này, mọi thứ đều như cũ, chỉ có hắn… là biến mất. Phảng phất như chưa từng tồn tại vậy.
“Ở phía bên này có người ngất… mau đến…” Đám đông lập tức dồn sang bên gần đó a. Tất cả mọi người, trừ nàng, nàng ngồi tại trong căn phòng thay quần áo, hai chân quỳ xuống đất, nàng khóc, đã rất lâu rồi, tim nàng một lần nữa mới lại thấy đau như vậy.
“Tiểu Diệp, đừng đùa, mau ra đây đi. Tiểu Diệp… ngươi không phải nói hạnh phúc sao? Không phải nói cho ta tình yêu vĩnh cửu sao? Tiểu Diệp… ta sợ… ngươi ở đâu… ta sợ… Tiểu Diệp…” Linh Nhi lầm bẩm đi lang thang khắp nơi tìm kiếm một cái hình bóng quen thuộc nào đó. Mà càng tìm… lại càng không thấy.
Mọi người vẫn qua lại và chẳng có ai chú ý đến nàng, cũng chẳng ai biết, nơi này cũng có một người khác …. Biến mất.