Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 417

Tiêu Dao phái đoàn người khoảng gần trăm đệ tử, lập tức tiến quân thần tốc đến Tinh Túc Phái, muốn trong vòng một ngày có thể đến nơi. Người phái đi Đại Lý nước giao dịch, cùng phát thông tin ra giang hồ cũng rất nhanh truyền về đến nơi. Mọi chuyện đều diễn ra khá suôn sẻ.

“Bẩm báo giáo chủ đại nhân, tin tức đã được truyền đi. Tất cả đại tông môn đang lục sục vì cái này sự kiện, Vạn Kiếp Cốc bên trong đã bắt đầu tụ hợp người trong võ lâm. Còn có Thiếu Lâm, Cái Bang Tiêu Phong, Nam Mộ Dung đều đã có hành động.” Đệ tử quỳ trên đất bẩm báo.

“Rất tốt, giang hồ bạo loạn, thời cơ đã đến. Chúng ta đã thả mồi, cá đã cắn câu, giờ là lúc kéo thả dây câu. Mau đem tin tức này tung ra giang hồ. Hai ngày nữa, Tiêu dao phái sẽ tại trong Tinh Túc phái mở tiệc ăn mừng, mời thiên hạ võ lâm đến hội họp.” Diệp Tiểu Y lập tức vỗ tay nói.

“Rõ chưởng môn.” Người này lập tức cúi đầu rời đi.

“Giáo chủ đại nhân, người làm vậy là có ý gì?” Tô Tinh Hà không hiểu rõ nói. Hiện tại Tiêu Dao phái là cái bánh lớn. Mời bọn họ đến? Không đùa chứ. Họ đến sao? Dù có đến cũng không có ý tốt.

“Ta là muốn thể hiện Tiêu Dao phái thực lực, mọi người đều biết, Tinh Túc phái vẫn còn đó. Nếu tin tức này xông ra, ba ngày sau nếu như chúng ta hạ được Tinh Túc Phái. Các môn phái khác sẽ kiêng dè chúng ta. Tại sao ư? Vì ta nói một cái môn phái trong một đêm biến mất, nó liền sẽ biến mất. Trước đó phát hiệu lệnh quy phục càng thể hiện rõ uy lực. Bọn chúng hiểu rõ, nếu như không đến dự, Tiêu Dao phái sẽ ra tay với môn phái đó. Nên chắc chắn sẽ đi. Đến lúc đó, chúng ta nói thế nào. Tính là cái đó.” Diệp Tiểu Y âm trầm nói.

“Quả nhiên cao ý.” Tô Tinh Hà hít một cái hơi lạnh nói.

“Hừ, không phải tự dưng ta được làm chưởng môn đâu.” Diệp Tiểu Y thoải mái nói.

“Nhưng nếu không thể công phá Tinh Túc phái thì làm thế nào nha?” Tô Tinh Hà thắc mắc nói.

“Thì thôi chứ làm sao? Cùng lắm thì đóng của Tiêu Dao phái thả chó ra. Kẻ nào đến cắn kẻ đó.” Diệp Tiểu Y nói như điều hiển nhiên nói.

“Hôm trước vì cái này chuyến đi, cái gì trong môn phái động vật đều bán lấy ngân lượng. Lấy đâu ra chó?” Tô Tinh Hà đen mặt lại nói.

“Không có? Vậy thả ngươi ra cũng được.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.

“Giáo chủ...” Tô Tinh Hà đều cảm thấy Diệp Tiểu Y mặt dày.

“Bẩm báo giáo chủ, Đại Lý nước, đồng ý chi cho chúng ta tiền thưởng tài lực, nhưng đổi lại cần giáo chủ ngươi đích thân đến Đại Lý một chuyến.” Một cái đệ tử gấp gáp đi vào bẩm báo nói.

“Hồ đồ, làm sao có thể như vậy chứ? Hắn rõ ràng là muốn chúng ta tự dẫn xác đến. Đại Lý nước binh lực hùng hậu. Để giáo chủ đi đến đó, chẳng khác nào tìm chết.” Tô Tinh Hà lập tức vỗ mạnh xuống bàn quát lớn tức giận.

“Bình tĩnh lại chút đi. Chuyện đâu còn có đó. Nóng giận sẽ khiến chỉ số thông minh của con người giảm xuống. Hắn biết rõ chúng ta tình hình, vậy nên mới đưa ra điều kiện như vậy. Nếu đoán không nhầm. Hắn muốn mua chuộc chúng ta, còn nếu như chúng ta không đồng ý, e rằng đến rồi thì không có đi.” Diệp Tiểu Y thâm trầm nói.

“Giáo chủ đại nhân, nếu như vậy thì đừng đi. Đi không khác nào rơi vào bọn họ cái bẫy.” Tô Tinh Hà mở miệng có chút lo lắng nói.

“Đi, sao lại không đi? Báo lại cho Đại Lý, ngày Tinh Túc phái tiêu diệt, Diệp Tiểu Y ta, giáo chủ đại nhân của Tiêu Dao phái sẽ tự mình đến đó bái phỏng.” Diệp Tiểu Y lắc đầu lười biếng nói.

“Giáo chủ như vậy rất nguy hiểm.” Tô Tinh Hà lập tức khuyên can, Diệp Tiểu Y làm gì đều rất tùy hứng.

“Đợi đã, quay lại đây. Nói với hắn, muốn giáo chủ đích thân đi gặp một chuyến cũng cần phải có cái giá của nó. Đi đường mệt nhọc, lộ phí hắn nên chi, ngoài ra giá thành lúc bàn ban đầu ta muốn gấp ba lần. Đi đi.” Diệp Tiểu Y ngồi trên ghế ra chỉ thị nói. Muốn hắn đi gặp các ngươi, cũng được, nhưng cần có giá của nó chứ. Nếu như đã giỏi việc gì, thì sẽ không làm nó miễn phí.

“Rõ chưởng môn đại nhân.” Đệ tử lập tức cúi đầu cung kính sau liền rời đi ra ngoài.

“Giáo chủ đại nhân ngươi quả thật là ham tiền đến không cần mạng rồi. Đại Lý khắp nơi đều là bọn hắn đất, đi vào đó… khác gì tìm đường chết chứ? Quả thực là hồ đồ.” Tô Tinh Hà lập tức mở miệng lo lắng gấp gáp nói.

“Ta còn chưa vội lão già ngươi vội cái gì?” Diệp Tiểu Y phất quạt ra khẽ quạt nhẹ một cái nói. Hắn không có cái gì phải lo lắng cả.

“Nhưng mà… nhưng mà… ầy...” Tô Tinh Hà đều gấp không ngồi yên tại chỗ liên tục đi lại xung quanh.

“Ngươi làm cái gì vậy chứ? ngồi yên một cái cho ta. Đi lại nhiều thật chóng mặt chết. Ta tự có ta diệu kế.” Diệp Tiểu Y đều chán ghét nói. Cái lão già này, cái gì cũng tốt, chỉ có điểm quá biến thái, lại già mà thông minh không đủ. Gan lại bé, nguy hiểm một cái liền cuống lên. Thảo nào Vô Nhai Tử biết hắn khó thành đại sự.

“Diệu kế? Giáo chủ đại nhân, ngươi quả nhiên là có kế sách, ta biết ngay mà. Ngươi nhất định không ngu ngốc như vậy… e hèm lỡ miệng. Ta không có nói giáo chủ ngu ngốc. Giáo chủ nói một chút kế sách.” Tô Tinh Hà lập tức mặt mày đều vui mừng nói.

“Kế sách này không có gì mới lạ cả. Ngươi Tô Tinh Hà thay ta chưởng môn đến Đại Lý một chuyến. Với ngươi tuổi tác, cùng sự khôn khéo, cộng thêm so với Tiêu Dao phái hiểu rõ hơn cả ta. Hắn sẽ không thể phát giác ra ngươi.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt nói. Việc nguy hiểm tất nhiên bổn giáo chủ sẽ không tự mình đi làm.

“Nhưng… nhưng … như vậy ta chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?” Tô Tinh Hà mặt mũi đều khó coi nói.

“Vậy chẳng lẽ lại để bổn giáo chủ gặp nguy hiểm? Dù sao ngươi cũng già rồi. Cho dù chẳng may có vấn đề gì xảy ra. Tiền bảo hiểm ta thay ngươi lấy, tiền ma chay ta thay ngươi làm là được rồi.” Diệp Tiểu Y tùy ý nói. Ngươi không đi chẳng lẽ muốn ta đi.

“Giáo chủ hay để cái khác đệ tử đi được sao?” Tô Tinh Hà mở miệng cầu xin nói.

“Không thể, vì người khác không làm được. Tô Tinh Hà ngươi là Tiêu Dao phái am hiểu nhất người, cũng từng thay giáo chủ đảm nhiệm môn phái, cũng tính từng làm qua nửa cái chức. Không ai so với ngươi phù hợp hơn. Ta tin tưởng cũng chỉ có mình ngươi, ngươi sẽ không làm ta thất vọng đúng không.” Diệp Tiểu Y vỗ vai của Tô Tinh Hà nhìn thẳng vào mắt của hắn nói. Đối với việc khiến người khác vì hắn mà chết… nàng rất giỏi.

“Ta...” Tô Tinh Hà do dự ngập ngừng, lần này đi không đơn giản như vậy. Có thể sẽ chết thật đó, hắn già rồi, mà càng già thì sẽ càng cảm thấy sợ chết.

“Tô Tinh Hà ta quả thực không muốn ngươi thay ta đi đến đó. Nhưng thời thế không cho chúng ta lựa chọn. Bọn họ ép ta, Đại Lý ép ta, ngay cả Tiêu Dao phái sự nghiệp tương lai cũng ép ta. Ta không thể lựa chọn. Ngươi thấy đó, mới ngày hôm qua ta chỉ là một cái tiểu nữ nhân, nhưng hiện giờ… ta là cả thiên hạ này bên trong một cái đại nhân vật.

Thứ bảo đảm an toàn cho ta bây giờ, chính là ngoài Tiêu Dao phái ra không ai biết được ta giới tính, tuổi tác, mặt mũi. Nếu như ngươi không muốn đi, ta sẽ không ép ngươi, chỉ mong ngươi, nếu như ta không thể quay trở về… Tiêu Dao phái này chính ngươi đến làm chưởng môn.” Diệp Tiểu Y giọng nói có chút bất đắc dĩ nghiêng mặt sang một bên thở dài nói.

“Không… Tiêu Dao phái này không có ngươi, nó không thể sống lại. Ta đi, chuyến đi đến Đại Lý lần này ta thay ngươi. Nếu như lần này ta đi không thể trở về, Tiêu Dao phái cùng các đệ tử của ta… mong giáo chủ đại nhân chú ý đến họ.” Tô Tinh Hà cắn răng hạ quyết tâm nói. Diệp Tiểu Y đối với hắn như tín nghiệm, hắn không thể phụ lại sự kỳ vọng của nàng. Huống chi, nàng mà đi, vậy các môn phái khác đến tìm Tiêu Dao phái tính sổ, hắn còn không phải chết?

“Tốt lắm, Tiêu Dao phái sẽ đời đời nhớ đến ngươi hi sinh anh dũng thế nào. Còn nữa, ngươi tài sản riêng tư còn cái gì, tốt nhất cũng nên bàn giao ra đi. Ta thay ngươi giữ. Đúng rồi, còn mấy quyển bí tịch đó, ngươi còn giấu mấy quấn, ta tiện thể thay ngươi bảo quản. Đúng rồi, còn di chúc nữa. Cái quan trọng thế mà quên mất.” Diệp Tiểu Y vỗ vai của hắn nói.

“Ta đi chưa chắc sẽ chết nha.” Tô Tinh Hà mở miệng có chút giật nói. Cái này giống như nói chắc chắn sẽ chết vậy à.

“Không sao, không sao. Dù sao trước sau cũng phải chết, viết trước di chúc cũng không thành vấn đề. Ngươi không có con cái đúng không? Đệ tử ngươi thì nhiều quá, bổn giáo chủ e hèm chịu thiệt một chút thế nào? Về sau cứ đến ngày ngươi dỗ, ta mua cho ngươi một bọc giấy tiền vàng đốt?” Diệp Tiểu Y liền vội vàng nói. Đùa, ta lừa mãi ngươi mới chịu đi, lần này đi là chín thành chết. Ngươi nếu chẳng may chết đi, vậy số tiền ẩn trong tối của ngươi ai dùng? Phụ lão luôn dạy không được lãng phí.

“Giáo chủ, ta cảm giác hình như mình bị tính kế thì phải?” Tô Tinh Hà mở miệng có chút khổ sở nói.

“Khụ khụ, ai dám tính kế ngươi chứ? Ai dám? Ai dám? Tên nào dám tính kế Tô Tinh Hà? Bước ra coi? Đó làm gì có ai? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta cũng chỉ là giúp ngươi bảo quản, ngươi may mắn thoát chết ta liền trả lại ngươi thế nào?” Diệp Tiểu Y mặt dày mở miệng nói.

“Giáo chủ đại nhân, ta nghĩ mình có thể hối hận sao?” Tô Tinh Hà mấp máy môi nói. Giáo chủ hình tượng của ngươi quả thực không quá ba giây mà. Vừa mới khiến người ta muốn vì ngươi mà chết, hai giây sau liền khiến họ hối hận không kịp.

“ n, ngươi nói cái gì cơ? Bổn giáo chủ nghe không rõ? Chết thật? Ngươi nói cái gì vậy chứ? Dạo này chưa già đã điếc rồi. n, Tô Tinh Hà, ta tin tưởng ngươi nhất định đại công cáo thành. y cha, ta còn bận việc. Đi trước.” Diệp Tiểu Y lập tức giả điếc xoa xoa mình cái tai rời đi nói.

“Giáo chủ đại nhân… giáo chủ đại nhân? Ầy, thiên hạ này liệu có cái giáo chủ nào như ngươi chứ? Nữ cải nam trang chạy đi tán gái cũng làm, khiêu chiến thiên hạ cũng là ngươi làm, lừa trẻ con cũng từng làm, giờ cả già cả cũng không tha. Thật không biết kiếp trước ta nợ ngươi cái gì nữa.” Tô Tinh Hà khóc không ra nước mắt gọi với theo nói.
Bình Luận (0)
Comment