Diệp Tiểu Y bá đạo cầm kiếm chỉ tứ phía hô lớn: “Có tên nào phản đối hay sao? Ngon ăn thì bước ra. Không dám? bọn nhát gan. Đám vô dụng các ngươi không phải xuất ngày thề trung thành sao? Giờ lại như rùa rụt đầu cả lũ vậy. Quả thực để ta mở rộng Đại Lý lực lượng tầm mắt. Nào đứng ra đây, ta đảm bảo không có gì đặc biệt, chuẩn bị sẵn tinh thần là được rồi.”
Những người xung quanh đều vô cùng sợ hãi, đứng trước huyết tinh như mưa bá đạo tính cách, một chiêu sát vạn người. Ai có thể không kinh hoảng được chứ. Họ rất rõ ràng, Diệp Tiểu Y là tội phạm, hắn không hề e ngại giết người. Giết thêm họ vài người cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Vậy nên không ai dám bước lên. Thậm chí còn có ý lùi về phía sau.
“Nếu như không có ai phản đối, vậy từ bây giờ Tiêu Dao Phái chính thức tiếp quản....” Diệp Tiểu Y tự tin cười nhìn xung quanh muốn tuyên bố chủ quyền.
“Ai nói không có ai dám phản đối ngươi, ta Tần Hồng Miên, phản đối. Ngày hôm nay không phải ta chết, thì chính là ngươi chết.” Tần Hồng Miên cố gắng đừng dạy, nàng bị thương khá nặng. Đôi chân khập khiễng bước từng bước câm chặt lấy thanh kiếm đi tới trước mặt Diệp Tiểu Y hướng hắn chém tới.
“Tần tỷ tỷ, đừng mà. Ngươi như vậy sẽ chết thật đó.” Cam Bảo Bảo lập tức chạy tới ôm chặt lấy Tần Hồng Miên không cho nàng hướng tới Diệp Tiểu Y. Nàng biết rõ ràng, Diệp Tiểu Y ra tay sẽ không nương tay.
“Tần Hồng Miên ngươi cho ta tỉnh lại, ngươi làm như vậy, là tự tìm cái chết.” Nguyễn Tinh Trúc cũng khuyên can.
“Uyển Thanh chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì. Hôm nay ta muốn cho nàng trả thù, các ngươi đừng cản ta. Mau buông ta ra.” Tần Hồng Miên lập tức trở lên điên dại gào thét.
“Không biết sống chết.” Diệp Tiểu Y nhìn Tần Hồng Miên liền mặc kệ nàng. Nữ nhân này thực sự quá phiền phức rồi.
“Diệp Tiểu Y ngươi không dám đánh với ta sao? Tên khốn nạn, ngươi dựa vào cái gì coi thường ta. Ngươi dựa vào cái gì? Không dám giết ta sao? Giỏi liền giết ta đi. Không phải ngươi nói người nào phản đối ngươi liền giết chết kẻ đó hay sao hả?” Tần Hồng Miên tức giận nhìn Diệp Tiểu Y bóng lưng nói.
“Giết ngươi? Cho rằng ta không dám?” Diệp Tiểu Y có chút tức giận quay người nhìn Tần Hồng Miên ánh mắt băng lãnh. Ngươi có thể nói ta bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng không thể nói ta không dám.
“Vậy liền giết ta đi, có gan liền giết ta.” Tần Hồng Miên ánh mắt khiêu khích nói.
“Tiểu Y đừng mà...” Hai nữ Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc nhìn đến Diệp Tiểu Y bằng ánh mắt cầu xin.
“Tránh ra.” Diệp Tiểu Y cúi khẽ đầu tiết kiệm phun ra hai chữ.
“Tiểu Y đừng...” Hai nữ lắc đầu nhìn hắn.
“Ta lặp lại lần nữa, tránh ra.” Diệp Tiểu Y nhìn hai nàng vẫn ngữ khí băng lãnh nói. Nữ nhân hắn có thể cản đường hắn nhưng tuyệt đối không thể cản trở hắn. Đó là giới hạn của hắn.
“Tiểu Y...” Hai nữ có chút run sợ, nhưng cũng dần dần tránh xa khỏi Tần Hồng Miên, họ biết rõ, hiện tại nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ không nghe.
“Diệp Tiểu Y chết đi.” Tần Hồng Miên thoát khỏi hai nữ ôm chặt lập tức dùng kiếm trên tay chém về phía Diệp Tiểu Y.
Diệp Tiểu Y lập tức vung nhẹ kiếm đánh bay Tần Hồng Miên kiếm khiến nó rơi cắm trên mặt đất, lại đưa lưỡi kiếm nhọn chĩa thẳng đến Tần Hồng Miên phía cổ trắng bên trên.
“Cầm kiếm còn không vững, còn muốn giết ta? Ngươi nghĩ rằng mình có thể trả thù cho ai chứ?” Diệp Tiểu Y khinh thường.
“Giết ta đi.” Tần Hồng Miên nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.
“Ngươi không sợ chết?” Diệp Tiểu Y có chút hứng thú với nàng.
“Uyển Thanh chết rồi, ta còn sống để làm gì chứ?” Tần Hồng Miên ánh mắt căm thù nhìn đến Diệp Tiểu Y.
“Vậy ta liền thỏa mãn ngươi nguyện vọng.” Diệp Tiểu Y lập tức vung đao của mình chém tới nàng. Tần Hồng Miên nhắm chặt mắt chờ đại cái chết dến dần.
“Đừng mà...” Hai nữ lập tức gấp gáp muốn ngăn cản.
Ánh kiếm lóe lên, một màu đỏ thẫm của máu bắn nhuộm đỏ sắc trời. Tần Hồng Miên hai gối quỳ trên mặt đất vẻ mặt thống khổ.
“Hự… Ngươi… tại sao?” Tần Hồng Miên ôm lấy bờ vai đang chảy máu của mình đau đớn nhìn Diệp Tiểu Y.
“Hầy, thật là có lẽ ta lên bỏ nghề rồi. Gần như vậy còn có thể chém trượt nữa. Thật sự là quá tệ rồi. Có lẽ liền trở về phái ăn nằm chờ chết còn hơn.” Diệp Tiểu Y ném kiếm sang một bên quay người không chú ý đến Tần Hồng Miên tự thở dài nói.
“Thật may quá...” Hai nữ nhìn tháy vậy liền cảm tạ ông trời.
“Giáo chủ… là lần đầu tiên chém trượt.” Tô Tinh Hà ánh mắt không khỏi không muốn tin, phải nhớ lúc đồ sát Tinh Túc phái hơn trăm tên đệ tử, hắn một người một đao, mỗi nhát đều là trí mạng, chưa từng có chém trượt qua. Hắn là cố ý.
“Tại sao không giết ta, ngươi đứng lại. Ngươi làm vậy là có ý gì?” Tần Hồng Miên không phải kẻ ngốc liền biết rõ Diệp Tiểu Y cố tình chém trượt nàng.
“Bổn giáo chủ nói bổn giáo chủ chém trượt ngươi tin sao?” Diệp Tiểu Y nghiêng đầu hỏi.
“Có quỷ mới tin.” Không chỉ Tần Hồng Miên tất cả những người xung quanh đều in lên mặt mấy chữ này. Ngươi chém trượt mà lại gần trong gang tấc như vậy?
“Ta nói thật ngươi không tin? Vậy ngươi còn hỏi cái gì? Bổn giáo chủ chém một lần không chết ngươi, liền tha cho ngươi, cút đi.” Diệp Tiểu Y lười biếng đáp.
“Ngươi nói láo, Diệp Tiểu Y ngươi nghe kỹ cho ta, ngày hôm nay không phải ngươi...” Tần Hồng Miên chỉ tay vào Diệp Tiểu Y nói.
“Chết thì là ta chết đúng không? Ngươi đã nói câu này rất nhiều rồi, nhưng giờ thì sao nào? Ta sẽ không giết ngươi, ngươi lại không thể giết ta. Sao? Ngươi không cảm thấy rất nhàm chán sao? Đổi một câu không được à? Ta đã nói ta chém trượt, ngươi không tin ta? Vừa rồi không phải ngươi cũng gần trong gang tấc chém trượt ta? Chẳng lẽ ngươi có tình ý với ta? Nên mới cố tình chém trượt?” Diệp Tiểu Y láu cá nói.
“Nói bậy bạ, cẩu tặc ngươi câm miệng.” Tần Hồng Miên lập tức quát. Nàng thực sự không phải cố tình chém trượt. Mà là chém không trúng.
Tô Tinh Hà liền biết rõ Tần Hồng Miên lúc đó không phải chém trượt mà là Diệp Tiểu Y đã né được, nhưng vì cự ly di chuyển quá ngắn chỉ khoảng một mi li mét sau đó liền cấp tốc trở về vị trí cũ lên không có ai nhận ra được hắn di chuyển, nếu không phải Diệp Tiểu Y từng sử dụng qua chiêu này, hắn thực sự còn cảm thấy tà môn.
“Chúng ta đi thôi. Hôm nay liền đến đây.” Diệp Tiểu Y liếc nhìn Mộc Uyển Thanh nằm trên mặt đất, trong lòng có chút cảm xúc không rõ ràng liền quay người rời đi.
“Ngươi đứng lại, mau cho ta đứng lại. Nếu hôm nay ngươi không giết ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, ta sẽ giết chết ngươi. Ta nhất đính sẽ chặt đầu ngươi.” Tần Hồng Miên thở dốc mồ hôi đều chảy dài trên má nói.
“Có rất nhiều người từng nói với bổn giáo chủ câu này rồi, nhưng mà bổn giáo chủ vẫn cứ sống đấy thôi. Chúng ta đi.” Diệp Tiểu Y kéo hai nữ vào lòng muốn rời đi từ phía sau. Tần Hồng Miên không biết từ lúc nào liền ngã gục trên mặt đất, không rõ sống chết, cơ thể rối loạn.
“Tần tỷ tỷ? Người làm sao vậy?” Hai nữ lập tức lo lắng. Lập tức thoát ra khỏi Diệp Tiểu Y chạy đến đỡ lấy Tần Hồng Miên đã hôn mê.
“Không tốt, kinh mạch rối loạn. Nội lực tắt nghẽn. Mạch máu đang vỡ dần. Nàng… sử dụng… cấm dược?” Nguyễn Tinh Trúc kéo lấy tay của Tần Hồng Miên bắt mạch hoảng hốt nói.
“Cấm dược? Tần tỷ tỷ ngươi điên rồi. Sao lại có thể dùng thứ đó cơ chứ? Còn có thể cứu sao?” Cam Bảo Bảo nhìn Tần Hồng Miên vừa giận vừa thương nói.
“Không thể.” Nguyễn Tinh Trúc lắc đầu thở dài nói.
Những người xung quanh cũng im lặng, họ biết rõ cấm dược là gì. Trong giang hồ bán thực sự không ít mà cũng không nhiều. Có thể qua rất nhiều đường mua tới. Sử dụng cấm dược có thể khiến võ lâm cao thủ người gia tăng gấp đôi công lực, thậm chí còn có thể gia tăng mình chiến lực lên rất nhiều.
Tất nhiên là phải có trả giá, khi dược liệu thuốc đi qua, nhẹ người ăn cấm dược sẽ rối loạn kinh mạch, kinh mạch phá nát, trở thành phế nhân, nặng liền là mạch máu vỡ nát, thất khiếu chảy máu mà chết. Mà tệ hơn nữa liền là cả đời bại liệt nằm trên giường, sống không được mà chết cũng không xong.
“Không nghĩ tới, nàng lại vì Uyển Thanh mà đi đến con đường này.” Cam Bảo Bảo ồm lấy Tần Hồng Miên vào trong lòng cảm động.
“Thực sự là phiền phức. Nhưng không chết được.” Diệp Tiểu Y có chút bất đắc dĩ nói. Liền đi đến cạnh Tần Hồng Miên cho nàng bắt mạch.
“Không chết được? Tiểu Y ngươi nói vậy nghĩa là sao?” Nguyễn Tinh Trúc hỏi.
“Tức là mọi chuyện vẫn ổn.” Diệp Tiểu Y nhún vai.
“Nàng đều gần chết rồi, ngươi lại còn nói vẫn ổn?” Cam Bảo Bảo tức giận nói.
“Ta nói mọi chuyện vẫn ổn thì mọi thứ sẽ là như vậy. Có ta ở đây nàng muốn chết không dễ như vậy đâu. Ta đã nói, hôm nay không giết nàng, thì hôm nay nàng tuyệt đối không thể chết.” Diệp Tiểu Y tự tin mở miệng nói.
“Đều là tại ngươi, ép nàng đến mức như vậy, ngày nào ngươi không chữa khỏi cho Tần tỷ tỷ. Thì ngày đó đừng động vào ta.” Cam Bảo Bảo mau nước mắt nói.
“Thế nào lại trách ta rồi? Rõ ràng cấm dược là nàng tự nguyện uống, là nàng đòi chém giết ta? Lại trách ta?” Diệp Tiểu Y khó chịu không phục.
“Ta chính là vô lý. Mặc kệ ngươi.” Cam Bảo Bảo chính là mặc kệ Diệp Tiểu Y kêu trời kêu đất.
“Nữ nhân thật sự là… quá… không nói lý.” Diệp Tiểu Y không khỏi lắc đầu một cái thở dài.
“Bây giờ ngươi còn định trốn đến lúc nào nữa? Còn không chịu lộ diện sao? Đao Bạch Phượng?” Diệp Tiểu Y đứng dạy nhìn về một hướng đám người bất đắc dĩ mở miệng nói.
“Đao Bạch Phượng?” Hai nữ lập tức vô cùng ngạc nhiên liếc mắt xung quanh tìm kiếm. Đao Bạch Phương không phải xuất gia rồi sao? Nàng xuất hiện ở đây? Nhưng ở đâu chứ?
“Thực sự là không thể qua mắt được ngươi… Tiêu Dao giáo chủ… hay phải gọi ngươi là giáo chủ đại nhân?” Đao Bạch Phượng từ trong hàng người đi đến kéo xuống mình áo choàng chùm đầu nở nụ cười nói.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hiện ra, kèm thêm nụ cười tuyệt mỹ. Lập tức khiến đám người xung quanh nam nhân cảm thán không thôi. Quả thực là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Quả nhiên danh bất hư truyền, các nam nhân nhìn nàng ai đấy đều muốn nhìn nhiều một cái. Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, không những khắc phu còn khắc tử. Hiện tại liền thành cái quả phụ.
Hai nữ nhìn thấy Đao Bạch Phượng qua bao nhiêu năm vẫn như vậy xinh đẹp rạng ngời, không khỏi cảm thấy chính mình có chút tự ti. Nói thật thì khi đứng cạnh nàng, hai người cảm thấy mình luôn không bằng Đao Bạch Phượng. Từ trên người Đao Bạch Phượng có một loại khí chất kiêu ngạo mà các nàng không có.
“Kiêu ngạo khí chất?” Diệp Tiểu Y cũng cho một cái nhận xét trong lần đầu tiên nhìn thấy Đao Bạch Phượng. Cô gái này quả thực vô cùng hoàn mỹ, từ gương mặt, chân mày lá liễu. đôi mắt sàng ngời. Quả thực như quan âm tỷ tỷ hiện thân. Nhưng hắn… cảm thấy chán ghét nàng.
Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc thực chất dung mạo không hề kém nàng tẹo nào. Nhưng lại thiếu đi nàng một phần tiểu thư khuê các khí chất. Thiếu đi sự cao ngạo, bù lại các nàng lại có tính khí khác nhau, mỗi người mang một mùi vị riêng. Trong mắt của cổ đại, nữ nhân khuê các khí chất thực sự là hấp dẫn trí mạng, nhưng hắn luôn cảm thấy nữ nhân chính là phải có cá tính mới thực sự là hấp dẫn, ở Đao Bạch Phượng hắn không cảm thấy nữ nhân này có gì đặc biệt.
“Ngươi vẫn là cứ gọi ta giáo chủ đại nhân đi. Đao Bạch Phượng, nếu ngươi đã hiện thân, ta cũng không có thời gian nói nhiều. Nữ nhân này bổn giáo chủ mang đi. Mộc Uyển Thanh là con cháu của Đoàn gia, hiện tại đã như vậy, cũng lên giao cho Đoàn gia người. Ta không nhúng tay vào. Hiện tại người có đủ tư cách ngồi vào vương hậu vị trí chỉ có ngươi. Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, làm tốt ngươi nữ vương Đại Lý quy thuận Tiêu Dao phái chúng ta làm một cái bù nhìn. Thứ hai, chẳng có gì đặc biệt. Chuẩn bị tốt tinh thần bị bán làm kỹ nữ là được rồi. Đừng nói ta ép người, ngươi lựa chọn đi. Nếu không chọn ta có thể lựa chọn giúp ngươi.” Diệp Tiêu Y đưa ra hai ngón tay cười cợt nói.
Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc nhìn Diệp Tiểu Y cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tên háo sắc này vậy mà đối với Đao Bạch Phượng như vậy không chút nào quan tâm. Thậm chí còn có cảm giác chán ghét không muốn nhìn một cái? Chẳng lẽ mai liền là ngày tận thế của nhân loại sao? Ngươi đang đứng trước mặt đệ nhất mỹ nữ đó nha.
Nhưng so với Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc, Đao Bạch Phượng càng là thêm phần ngạc nhiên. Người nam nhân này thực sự cư xử quả khác thường… Nếu là nam nhân khác, bọn họ sẵn sàng vì nàng mà đổ máu, vì nàng mà hi sinh, còn có thể vì nàng mà…
“Sao vậy? Ngươi bị câm sao? Trả lời đi? Đao Bạch Phượng. Ngươi muốn chọn thứ mấy phương án?” Diệp Tiểu Y ánh mắt lạnh băng nói.