Diệp Tiểu Y cùng với cả Vương Ngữ Yên cùng với cả Tần Hồng Miên đều vô cùng ngạc nhiên khi thấy tấm ngọc thạch phát sáng sau đó liền vỡ nát trên không trung. Phía trước mặt lập tức xuất hiện ra một cái ngôi nhà bằng gỗ nhỏ phong cách theo tửu lâu thời bấy giờ, nhưng ai lại ở nơi rừng hoang khỉ tha cò gáy này mở cái tiệm chứ.
Tên bảng còn đề chữ Thực Thần Cư, nghe thực sự rất kêu tai. Với lại cái tiệm này vừa rồi bọn họ từ xa thực sự nhìn không thấy? Chẳng lẽ là thuật che mắt? Hay là trận pháp sao? Cái này không thể nào nha.
“Vừa rồi là gì? Thuật che mắt sao? Chẳng lẽ nào là trận pháp. Trên đời này thực sự có điều thần kỳ như vậy sao? Cái này Thực Thần Cư thực sự có vấn đề.” Tần Hồng Miên đề phòng nói. Theo bản năng mách bảo nàng, phía trước quán ăn này thực sự không tầm thường.
“Không thể nào. Ta đọc qua rất nhiều thuật che mắt cũng như võ công, còn có cả trận pháp. Nhưng từ trước đến giờ đều chưa từng thấy thuật che mắt nào lợi hại như vậy. Tần tỷ tỷ hay là chúng ta quay lại đi, phía trước ta thấy có vấn đề.” Vương Ngữ Yên phủ nhận có chút sợ hãi nói. Dù sao nàng cũng không biết võ công, tiểu thư từ nhỏ được nuôi lớn, sự dũng cảm cũng chẳng được là bao nhiêu.
“Ngươi không biết không có nghĩa là không có, chỉ là chút thuật che mắt mà thôi. Nếu các ngươi sợ, liền đi ra ngoài trước, ta liền đi vào.” Diệp Tiểu Y nhìn phía trước căn nhà gỗ liền mở miệng chấn an hai người nói. Dù phía trước là bẫy hắn cũng phải đi, đã đi đến tận nơi này, còn quay lại. Hắn không cam tâm.
“Ngươi nói ai sợ chứ? Lão nương xông pha giang hồ lúc, còn chưa biết sợ là cái gì, một cái quán ăn nhỏ, ngươi cho rằng ta còn sợ hãi. Đừng có coi thường ta.” Tần Hồng Miên tức giận nói.
“Hiện tại ngươi đều không có võ công, vào đó có bẫy ta cứu không được ngươi.” Diệp Tiểu Y giữ tay của nàng nói.
“Ta không cần ngươi quản.” Tần Hồng Miên mở miệng nói.
“Ta phải quản, ngươi còn chưa cho ta sinh bảo bảo, ngươi liền không được chết. Đừng quên ngươi đáp ứng ta.” Diệp Tiểu Y trừng mắt nhìn nàng nói.
“Ta sẽ không quên. Cũng sẽ không nuốt lời, nhưng ta không nói là lúc nào sẽ sinh cho ngươi.” Tần Hồng Miên nhìn Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Hiện tại nàng không có võ công, so với nữ nhân bình thường còn yếu ớt. Đi đứng không tiện nói gì đến việc bỏ trốn.
“Ngươi muốn nuốt lời.” Diệp Tiểu Y tức giận nói.
“Là ngươi trước chơi ta, ngươi không phải muốn Ngữ Yên cho ngươi sinh bảo bảo sao? Nàng là ngươi danh chính ngôn thuận vị hôn thê, cho ngươi sinh bảo bảo là được. Ngươi cần gì làm khó ta?” Tần Hồng Miên đều tức giận nói. Hắn cầu nàng cho hắn sinh con, trong chớp mắt liền muốn nữ nhân khác sinh con cho hắn. Tên này cùng tên sắc lang Đoàn Chính Thuần không khác gì nhau cả. Mặc dù đối với tên trước mặt chỉ có chán ghét, nhưng nữ nhân trong lòng sự chiếm hữu là rất mạnh, khi mất đi cái gì đó thì sẽ cảm thấy khó chịu.
“Ngươi đang ghen sao?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng khẽ cười nói. Cái cô gái này quen hắn được nửa ngày liền biết ghen tuông.
“Ai nói ta ghen? Ta còn muốn giết ngươi.” Tần Hồng Miên mặt bỗng đỏ bừng ánh mắt lập tức muốn giết người nhìn Diệp Tiểu Y.
“Ghen muốn giết cả ta? Không nghĩ tới ngươi yêu ta đến vậy.” Diệp Tiểu Y bước một bước đến hướng của nàng nói.
“Ngươi đừng có xảo biện, ý ta vốn không phải như thế.” Tần Hồng Miên theo bản nàng lùi lại một bước nói.
“Ngươi nói dối, ta thấy ngươi rõ ràng đang ghen. Hồng Miên ngươi có phải hay không…thích ta rồi?” Diệp Tiểu Y sờ lên cằm nàng gẩy nhẹ đôi mắt nhìn nàng hất một cái dáng vẻ lưu manh hỏi.
“Ngươi...a….” Tần Hồng Miên lập tức muốn lùi lại, đi đứng còn chưa có vững lập tức muốn ngã ra phía sau.
“Cẩn thận.” Vương Ngữ Yên vốn đứng tại một bên nhìn hai người thẹn thùng lập tức hoảng hốt kêu.
Diệp Tiểu Y lập tức nhanh chóng kéo lấy eo nàng siết chặt nàng vào trong ngực của mình, đôi tay không quên ở mông của nàng bóp một cái. Hắn cảm thấy rõ ràng sự đàn hồi cùng Tần Hồng Miên hương thơm. Nếu ở Mộc Uyển Thanh có hương thơm của hoa rất quyến rũ, thì ở Tần Hồng Miên lại có mùi có hương thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng mà nồng nhiệt.
“Ngươi… ngươi...” Tần Hồng Miên tức giận, tên này vừa chiếm nàng mông tiện nghi.
“Ta làm sao? Tần Hồng Miên ta thực không nghĩ tới, ngươi lại thủ đoạn như vậy, giả bộ ngã để ta đỡ ngươi sau đó liền ngã vào trong lòng của ta. Cao minh cao minh.” Diệp Tiểu Y sờ lên tóc của nàng trêu trọc nói.
“Ta mới không cần ngươi đỡ… Ngươi… ưm...” Tần Hồng Miên muốn ẩn Diệp Tiểu Y ra xong võ công mất hết, lại thêm đứng không vững lập tức khiến nàng đổ nhào vào Diệp Tiểu Y trong ngực, đẩy ngã hắn xuống trên mặt đất, ngay tại trên môi của hắn điểm một nụ hôn.
“A… Tần tỷ tỷ ngươi không sao chứ? Mau mau đứng dậy nha.” Vương Ngữ Yên thấy hai ngươi như vậy thân thiết không hiểu sao có một hồi khó chịu cũng có một hồi thẹn thùng mở miệng quay mặt sang một bên nói.
“Ta… ta… thực không cố ý...” Tần Hồng Miên nhìn sang Vương Ngữ Yên đỏ mặt giải thích, thật sự quá mất mặt rồi, nàng nụ hôn vậy mà tiện nghi cho tên chết tiệt kia.
“Chà chà, Hồng Miên ngươi thực sự chủ động nha, môi cũng thật sự rất ngọt. Không nghĩ tới ngươi thủ đoạn còn nhiều như vậy. Không chú ý cái ngươi liền đem ta nụ hôn cướp mất, đêm đêm ta mà ngủ quên, ngươi còn không phải muốn cả ta thân thể?” Diệp Tiểu Y giả trang bộ vô sỉ làm người bị hại nói trong khi mọi việc đều là hắn cố tình tính toán, Tần Hồng Miên rõ ràng không thể nào đẩy ngã hắn, là hắn cố ý ngã.
“Phi…vô sỉ, cái môi thịt thối của ngươi ai thèm hôn… vừa rồi… vừa rồi...” Tần Hồng Miên không biết giải thích thế nào, dù sao đè hắn ra cũng là nàng. Mà hôn hắn cũng là nàng.
“Vừa rồi là vô tình. Được được ta hiểu, buổi tối liền có thể vô tình đi lộn phòng đúng không?” Diệp Tiểu Y mở miệng trêu trọc.
“Ta… ta… không nói với ngươi.” Tần Hồng Miên dứt khoát không thèm giải thích nói.
“Hồng Miên đừng chối, vừa rồi hôn ngươi một cái, ngươi cũng thích mà đúng không? Nếu không tại sao ngươi cứ nằm ở trên người ta mãi không chịu đứng dạy vậy chứ? Chẳng lẽ cướp hôn xong liền muốn cướp sắc?” Diệp Tiểu Y cười cợt nhìn nàng nói.
“Phi… ngươi nói thối lắm… Chỉ có ngươi mới thích. Ngươi cho rằng ta không muốn, ta là… ta là đứng không nổi.” Tần Hồng Miên đỏ mặt mở miệng nói. Nàng cảm thấy cái này tư thế giống như đang cưỡng hiếp hắn vậy.
“Ta còn chưa làm gì ngươi ngươi đã đứng không nổi. Thực sự là kém đến vậy sao? Sao vậy nhìn ta âu yếm như vậy, có phải yêu ta rồi hả?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng mở miệng hỏi.
“Yêu ngươi, kể cả nam nhân trên đời này chết hết, ta cũng không yêu ngươi.” Tần Hồng Miên khinh bỉ mở miệng nói.
“Đúng đúng, ngươi không cần yêu ta. Ngươi chỉ cần sinh cho ta bảo bảo, rồi yêu phụ thân của chúng là được rồi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Hai cái còn không phải là một sao?” Tần Hồng Miên nhìn Diệp Tiểu Y mặt dày liền muốn bội phục nói.
“Sai rồi sai rồi, hai cái hoàn toàn khác nhau, ta hỏi ngươi hiện tại ngươi gọi ta là gì?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Tên biến thái, đồ mắc dịch, dâm dê, đê tiện, kỹ… na… m.” Tần Hồng Miên mở miệng đầy gai nhọn nói.
“Đủ đủ nói xấu ta như vậy là đủ, vậy ngươi gọi phụ thân của các con ngươi là gì?” Diệp Tiểu Y mở miệng lại hỏi.
“Lang quân, tướng công còn có,.... ” Tần Hồng Miên mở miệng sau đó liền cảm thấy có gì sai sai dừng lại.
“Sao vậy, nương tử ngoan, gọi tiếp đi tướng công đang nghe nè.” Diệp Tiểu Y mở miệng trêu trọc.
“Diệp Tiểu Y ta bóp chết ngươi, bóp chết ngươi, tên đê tiện nhà ngươi, dám chiếm ta tiện nghi.” Tần Hồng Miên đưa tay bóp cổ Diệp Tiểu Y nhưng lập tức bị hắn giữ lại tức giận mắng.
“Ta chẳng qua chỉ là muốn để ngươi thấy sự khác biệt thôi. Rõ ràng ngươi hỏi ta giờ trách ta rồi?” Diệp Tiểu Y làm bộ vô tội nói.
“Vô sỉ. Câm cái mõm chó ngươi lại cho ta, lý do ta tồn tại đến bây giờ là… để giết...” Tần Hồng Miên túm lấy Diệp Tiểu Y cổ áo.
“Ta biết, ta đương nhiên biết lý do ngươi tồn tại, ngươi cần gì phải nói chứ. Nhạc phụ cùng nhạc mẫu gặp nhau, sau đó liền ba ba ba, t*ng trùng cùng trứng kết hợp cuối cùng liền… khụ khụ, đừng đừng lay tay, ta không nói không nói nữa… Nhưng nếu đó không phải lý do ngươi tồn tại, chẳng lẽ nào nhạc mẫu ngươi cùng ông hàng xóm, ấy ấy đừng đừng… ta lại không nói. Ngươi còn lay rách áo ta kêu ngươi hãm hiếp ta đó… chẳng lẽ ta nói sai, ngươi chẳng lẽ từ tảng đá sinh ra.” Diệp Tiểu Y trêu trọc nàng nói.
“Ngươi câm miệng cho ta. Ta…đúng là từ tảng đá sinh ra đó. Thì đã làm sao? Ta không cho nương thân phụ mẫu thì đã làm sao? Ai cho ngươi nói? Còn muốn ta sinh con cho ngươi? Nằm mơ.” Tần Hồng Miên tức giận mắng.
“Xin… xin lỗi. Ta không cố ý… ta không biết ngươi...” Diệp Tiểu Y biết mình nói sai liền nhận lỗi.
“Ai cần ngươi xin lỗi, ta không cần ngươi thương hại. Ngươi là tên khốn khiếp.” Tần Hồng Miên bị tổn thương ánh mắt có chút đỏ nhìn hắn.
“Dù sao thì một lời xin lỗi vẫn tốt hơn một sự im lặng đúng không? Nếu ngươi muốn ta có thể bán cho ngươi một chút tịch mịch.” Diệp Tiểu Y đưa tay lên lau nàng mắt.
“Ai cho ngươi động vào ta.” Tần Hồng Miên hất ra hắn tay.
“Ta hứa với ngươi ta sẽ không để cho ngươi đơn độc nữa, từ nay nơi nào có ta nơi đó liền là ngươi nhà. Nếu như thế giới này không cho ngươi một gia đình, thì hãy để ta cho ngươi.” Diệp Tiểu Y lập tức kéo Tần Hồng Miên vào lòng nói.
“Ngươi… nói thật sao?” Tần Hồng Miên vốn định tức giận không hiểu sao lòng đều muốn mềm nhũn.
“Lừa ngươi đó. Lừa ngươi cho ta sinh đứa con, như vậy chúng ta liền có một gia đình.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Ngươi… ta đánh chết nhà ngươi...” Tần Hồng Miên tức giận đỏ ửng mặt nói. Cái tên này hình tượng không quá ba giây.
“Khụ khụ… hai người rốt cuộc định ở trong cái trạng thái đó đến bao giờ nữa.” Vương Ngữ Yên giả bộ ho khẽ ra hiệu mình tồn tại nói. Hai người này hình như quên mất nàng thì phải.
“Ta...” Tần Hồng Miên cảm thấy mình xấu hổ tư thế. Tay túm lấy hắn cổ áo, môn đặt lên hắn thượng vị liên tục kéo giống như cưỡi ngựa xem hoa tư thế. Lập tức liền muốn đứng dạy không cẩn thận lập tức ngã đè lên Diệp Tiểu Y người. Nàng vẫn là đứng không vững.
“Oa, chủ động như vậy? Ta không có vấn đề, ở tư thế này bao lâu đều phụ thuộc vào nàng cả. Ta không có ý kiến. Nếu nàng muốn thoải mãi cưỡi ngựa, ta có thể cởi quần áo, dù sao cũng không có con ngựa nào mặc quần áo đúng không?” Diệp Tiểu Y không biết liêm sỉ.
“Không biết liêm sỉ… A… ngươi mau bỏ tay của ngươi ra, không được sờ vào chỗ đó. Ta cảnh cáo ngươi ngươi làm gì cũng phải có giới hạn.” Tần Hồng Miên cảm thấy dưới mình hoa mật có cái gì đó cưng cứng chạm vô mài mài ma sát nàng.
“Hai tay ta rõ ràng không có làm gì.” Diệp Tiểu Y đưa hai tay lên vô số tội nói.
“Không phải tay ngươi… chẳng lẽ… á… ngươi vô liêm sỉ, bị người khác nhìn còn có thể cứng lên được.” Tần Hồng Miên tức giận xấu hổ nói. Bị hắn gạ gạ còn bị Vương Ngữ Yên nhìn thấy thực sự vô cùng mất mặt.
“Tại sao không thể cứng lên được? Ta không cứng lên được mới thực sự là có vấn đề đó. Ngoài ra, Ngữ Yên sớm muộn gì cũng phải chào hỏi ta huynh đệ. Có cái gì phải xấu hổ?” Diệp Tiểu Y không biết xấu hổ mở miệng nói.
“Tần Tỷ Tỷ ta giúp ngươi.” Vương Ngữ Yên xấu hổ trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Y sau đó lập tức chạy đến đỡ lên Tần Hồng Miên. Vốn dĩ nàng còn sợ hãi phá hỏng Diệp Tiểu Y chuyện tốt hắn liền hướng nàng sờ tới, nhưng tên biến thái này vốn không có ý định tha cho nàng.
“Ngữ Yên, tránh xa loại háo sắc này một chút, nếu không thất thân lúc nào còn không biết.” Tần Hồng Miên lời nói có gai hướng Diệp Tiểu Y nhìn thằng.
“Yên tâm, dù nàng có thất thân mà không biết, ngươi chắc chắn biết. Ta sẽ để hai các ngươi song túc song phi nha.” Diệp Tiểu Y đảm bảo.
“Háo sắc.” Hai nữ đồng thời khinh bỉ.
“Không cùng nữ nhân các ngươi đấu, nếu cả hai không muốn rời đi, liền theo ta đi vào. Còn nếu sợ liền ở bên ngoài đợi ta.” Diệp Tiểu Y phủi đi bụi trên người quay người lập tức bước đi.
“Ngươi nói ai sợ? Ta lập tức đi cùng ngươi, lúc đó đợi ngươi sợ hãi đừng có hướng ta khóc.” Tần Hồng Miên lập tức bước theo.
“Ai khóc trước còn chưa biết đâu.” Diệp Tiểu Y cười cợt hướng tới cánh cửa bắt đầu gọi. “Có ai ở đây sao?”
Không có tiếng trả lời.
“Có vẻ như không có ai ở đây, hoặc đã đi vắng. Xung quanh rất sạch sẽ chắc chắn có người sống.” Vương Ngữ Yên nhìn xung quanh xem xét nói.
“Không phải cứ sạch sẽ là sẽ có người sống. Chúng ta vào trong xem thử.” Diệp Tiểu Y mở miệng nhìn Vương Ngữ Yên nói lập tức muốn ẩn cửa đi vào.
“Cẩn thận có bẫy.” Tần Hồng Miên mở miệng đưa tay kéo lấy hắn tay nói.
“Không sao. Nhưng mà Hồng Miên ngươi quan tâm ta sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nhìn nàng.
“Ngươi cứ đi chết đi.” Tần Hồng Miên lập tức buông tay nói.
“Yên tâm, chưa cùng ngươi sinh vài chúc đứa con chết không được.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng mở miệng trêu đùa.
“Đừng giỡn, Tiểu Y công tử, chúng ta vào thế nào giờ?” Vương Ngữ Yên nhìn xung quanh hỏi. Tất cả cửa đều đóng lại a, vào thế nào?
“Cửa không khóa.” Diệp Tiểu Y chỉ cách cửa nói.
“Không khóa?” Vương Ngữ Yên nghi ngờ, trước khi Diệp Tiểu Y đẩy cửa nàng cũng từng thử ẩn qua, cái cánh cửa này đẩy bất động nha.
“Vào thôi.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng sau đó lại nhìn cách cửa. Chẳng lẽ nơi này chuẩn bị cho ta? Mặc kệ đi vào sẽ rõ. Hắn lập tức đẩy cửa ra đi vào. Một cật đen lập tức từ bên trong lao ra nhanh khó mà tin thẳng đến Diệp Thần ngực.
“Cẩn thận, có bẫy.” Tần Hồng Miên lập tức hô lên.
“Công tử chú ý có ám khí.” Vương Ngữ Yên cũng sửng sốt.
Diệp Tiểu Y ánh mắt không thể tin, tốc độ này thậm chí so với hắn còn nhanh. Vật bí ẩn lập tức lao thẳng vào trong lòng ngực khiến hắn bắn ra đằng sau đụng nát bấy một tảng đá lớn sau ngã trên mặt đất. Hai nữ cũng lập tức lo lắng chạy tới.
Một tiếng động trong não hắn vang lên.
“Keng, Thiên Đạo nhà hàng Thực Thần Cư chính thức khai trương.”