Diệp Thần ngước lên nhìn vào cái gương mặt vô cùng đáng ghét của Cửu Tử một cái, ánh mắt lóe lên một tia hi vọng. Người nam nhân biến thái trước mặt này có thể sẽ có cách giúp hắn thoát khỏi đây. Ngoài ra, tên này vô cùng mạnh mẽ biết đâu sẽ có cách nào đó cứu giúp Tiểu Ngọc của hắn.
“Ách, Diệp Thần ngươi đừng nhìn người ta như vậy mà. Người ta sẽ biết thẹn thùng đó.” Cửu Tử giả bộ đỏ mặt hai tay bưng bưng má của mình xấu hổ nói.
“Thẹn cái con em ngươi. mau giúp lão tử rời khỏi đây. Ta không thể ở lại đây được.” Diệp Thần tức giận chửi.
“Đó là các ngươi cầu người sao? Muốn ta giúp không như vậy… chẳng phải lỗ vốn sao?” Cửu Tử làm bộ dáng ngươi mau tới cầu xin lão tử sủng hạnh ngươi, may ra ta có thể xem xét.
“Cửu Tử đại nhân ngươi mau mau giúp ta đi mà. Về sau ta liền cho ngươi tìm mấy cái mỹ nam tử hầu hạ ngươi thật chu đáo..” Diệp Thần cố gắng nhẫn nhịn nói. Hiện tại lão tử vội không tính toán thiệt hơn với ngươi.
“Nhưng ta chỉ cần mỗi Tiểu Thụ của ca thôi hà. Ngươi chỉ cần một đêm hắc hắc… theo ta, ta có thể dạy ngươi cách ra vào kết giới không gian một cách tự do thoải mái, đảm bảo ngươi về sau không bị loại này kết giới vây nhốt.” Cửu Tử đánh chủ ý xấu xa nói.
“Móa nó, lão tử coi ngươi là huynh đệ. Ngươi lại muốn bạo hoa cúc lão tử.” Diệp Thần muốn mắng lớn lên nói.
“Ngươi không muốn ta bạo ngươi, vậy đổi lại, ngươi tới bạo ta thế nào? Dù sao miễn là có lỗ là được, ai chọc ai quan trọng làm gì.” Cửu Tử đưa tay sờ sờ lên Diệp Thần ngực có ý muốn đem hắn bẻ cho cong.
“Có lỗ cái rắm, lão tử không chơi gay. Đổi cái khác điều kiện.” Diệp Thần nhổ nước bọt nói.
“Thật là… cái khác điều kiện miễn bàn đi, dù sao ta cũng không phải người vội.” Cửu Tử làm bộ ta sợ ngươi sao nói.
“Ngươi… ép người quá đáng. Đưa ta ra ngoài đối với ngươi chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi. Còn muốn ta lấy thân báo đáp, nằm mơ.” Diệp Thần ức đến nổ phổi, cái tên này rõ ràng là đang làm khó hắn.
“Ngươi cho rằng đưa một người thoát khỏi kết giới không gian là việc dễ dàng sao? Có biết là ngay cả Tiên Cảnh cường giả nếu không có không gian lĩnh vực đều có thể bị nhốt cả đời trong này chờ chết không hả?” Cửu Tử khinh bỉ nói.
“Kết Giới Không Gian? Cái này gọi là kết giới không gian sao? Giờ mới biết đấy.” Diệp Thần có chút ngạc nhiên không nghĩ tới cái chiêu này mạnh vậy, về sau thoát khỏi nhất định phải vào hệ thống cửa hàng mua sắm. So với giết một người, việc nhốt kẻ đó cho đến chết ác thú vị hơn rất nhiều.
“Không có kiến thức, thật đáng sợ.” Cửu Tử khinh bỉ nói.
“Chẳng phải ngươi vừa nãy đến giờ ra vào không gian đơn giản lắm sao? Ngươi nhất định có thể đưa ta một cách đơn giản ra ngoài mà.” Diệp Thần không phục nói.
“Ngươi không như ta, thực lực không đủ, xuyên qua kết giới để chết sao? Muốn ra ngoài, trao cho lão tử một đêm, ngươi rõ ràng kiếm lời.” Cửu Tử nhổ nước bọt nói.
“Lão tử cóc chơi gay, không có thời gian đùa, mau đưa ta ra ngoài.” Diệp Thần tức giận quát.
“Muốn ra ngoài cũng có thể, ta thậm chí có thể đưa ngươi đến gặp TIểu Ngọc, nhưng rồi sao? Ngươi làm được cái gì?” Cửu Tử bình tĩnh ngồi xuống nhìn Diệp Thần nghiêm túc hỏi.
“Ta… ta sẽ đưa nàng trở lại.” Diệp Thần mở miệng đáp.
“Bằng cách nào?” Cửu Tử nực cười, ngươi suy nghĩ đơn giản như vậy sao?
“Ta… ngươi… ngươi mạnh như vậy nhất định có cách phải không? Nói cho ta biết.” Diệp Thần kéo lấy Cửu Tử người nói.
“Ta thì có cách nào được cơ chứ? Một thứ vốn không tồn tại, thì là sao có thể làm cho nó tồn tại được mà không phải có sự hi sinh? Muốn cứu nàng, từ bỏ Tuyết Cơ, việc đơn giản như vậy ngươi còn cần ta nói sao?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần trả lời.
“Ta không muốn mất đi một ai.” Diệp Thần cũng lắc đầu, muốn hắn chọn, hắn thật không chọn được.
“Ngươi hiện tại hoàn toàn không giống. Tiểu thụ mạnh mẽ của ta ngươi không còn phải.” Cửu Tử lắc đầu thở dài nói.
“Đưa ta ra ngoài. Ngươi không phải nói các ngươi muốn tốt cho ta sao? Vậy đưa ta ra ngoài.” Diệp Thần nhìn Cửu Tử nói.
“Cho ta tỉnh lại.” Cửu Tử cũng giận quát. Nhốt ngươi ở đây còn không phải vì tốt cho ngươi sao.
“Ta vì nàng cả linh hồn cũng có thể bán cho ác quỷ rồi. Nàng mất rồi, ta còn tỉnh lại được sao?” Diệp Thần thẫn thờ ngồi trên mặt đất nói tay ôm chặt lấy Mộ Dung Ngọc thân thể không buông.
“Ngươi… ta đưa ngươi đi là được rồi. Thật là… hết cách với ngươi.” Cửu Tử thở dài nói.
“Cảm ơn ngươi.” Diệp Thần đa tạ nói.
“Không cần cảm ơn ta, ngươi nợ ta một lần ân huệ, sau này ta sẽ đòi lại.” Cửu Tử ánh mắt lườm sang Diệp Thần.
“Ách, ngươi muốn đòi cái gì.” Diệp Thần hai tay che mình thân thể nói.
“Hắc hắc… ngươi đoán.” Cửu Tử nhìn lên Diệp Thần thân thể liếm liếm cái môi nói.
“Sao ta có cảm giác không tốt thế này.” Diệp Thần cảm giác có chút lạnh sống lưng.
“Đừng sợ hãi, ta không cần ngươi thân thể đâu. Dù sao thì… ta cũng không thích ép buộc người khác.” Cửu Tử cười cợt nói.
“Làm ta hú hồn.” Diệp Thần vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, không phải cái này là được.
“Tất nhiên là trong trường hợp đói quá thì nó sẽ khác.” Cửu Tử cười đểu nói. Diệp Thần mặt có chút biến sắc.
“Đùa thôi, ngươi vẻ mặt đó là sao chứ? Có cần sợ đến mức này hay không?” Cửu Tử phì cười nói.
“Đùa ta vui lắm sao?” Diệp Thần nhìn Cửu Tử tức giận.
“Vui lắm.” Cửu Tử thành thật nói vô cùng nghiêm túc.
“Vui cái rắm.” Diệp Thần thô tục nói.
“Khi nào có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này chứ?” Diệp Thần nhìn xung quanh hỏi, bị nhốt ở loại kết giới không gian này không chỉ một lần, hắn đối với nơi này rất ghét bỏ, giống như ngồi tù vậy.
“Từ từ nào, muốn ra ngoài kết giới không gian cần xem hiểu nó cấu trúc. Linh Nhi đặt cái này cấu trúc quá phức tạp, cần một chút thời gian để tìm hiểu.” Cửu Tử nhìn xung quanh ánh mắt ngưng trọng tại một điếm nói.
“Đúng rồi, rõ ràng còn một ngày nữa, tại sao Tiểu Ngọc nàng lại tự nhiên bị như vậy?” Ôm trong tay Mộ Dung Ngọc, Diệp Thần thắc mắc lên tiếng hỏi.
“Cái này còn không phải là do ngươi hay sao?” Cửu Tử khinh bỉ nói. Lỗi tại mình giờ đi hỏi ta.
“Do ta? Ta làm quái gì?” Diệp Thần có chút nghi hoặc. Hắn làm cái gì nha? Chỉ là chọc nàng một chút mà thôi.
“Ngươi để nàng trong một ngày sử dụng quá nhiều nội lực, bộ ngươi không biết nàng không có linh hồn cũng không có thân xác sao hả? Nội lực là thứ duy nhất có thể duy trì nàng sự tồn tại. Hiện tại thì tốt rồi, nội lực cũng gần như cạn kiệt. Đương nhiên nàng không thể cùng với Tuyết Cơ đấu, còn sót lại một chút linh lực đem nàng bảo trì trôi nổi ra bên ngoài.” Cửu Tử liền giải thích nói.
“Vậy hiện tại… trong thân xác này là… Tuyết Cơ sao? Vậy sao nàng cũng không tỉnh lại. Còn không có sự sống nữa.” Diệp Thần vẫn không hiểu.
“Bởi vì hai người Tuyết Cơ và Mộ Dung Ngọc sống với nhau cũng đã mười mấy năm, trừ phi một trong hai người chết đi, thì người kia mới có thể sống. Cửu Tử mở miệng đáp.
”Thật không còn cách nào sao?” Diệp Thần thẫn thờ nói.
“Nếu nói về một phương diện nào đó thì quả thật là vậy. Xong rồi, ra bên ngoài đó, ngươi phải tự quyết định thôi. Giữ được nàng hay không đều là ở trái tim của ngươi. Mộ Dung Ngọc thân xác cứ để ta thay ngươi bảo quản.” Cửu Tử phất tay một cái một cánh cửa hiện ra trước mắt, hắn quay đầu lại nhìn Diệp Thần nói.
“Cảm ơn.” Diệp Thần lập tức gật đầu sau đó đặt thân thể Tiểu Ngọc cẩn thận nằm xuống liền đuổi vào cánh cửa biến mất.
“Ngươi xen vào quá nhiều việc rồi đấy.” Diệp Thần vừa biến mất, Linh Nhi lập tức từ không gian hiện ra tức giận nói.
“Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn như vậy, chín lần đâm sau lưng người khác còn không đủ sao?” Cửu Tử nhìn nàng khinh bỉ nói.
“Xin lỗi, nhưng… đối với mỗi người các ngươi.Ta đều là thật lòng dùng cả trái tim này đi yêu.” Linh Nhi nhìn Cửu Tử chân tình nói.
“Đừng nói chuyện cười như thế. Ngươi và hắn kết thúc chỉ có thể một bên sống sót. Đừng quên không ai có thể đấu lại với tên khốn cả. Tất cả mọi thứ ngay từ đầu đều bị hắn kiểm soát. Ta biết rõ ràng ngươi không dám phản bội lại tên đó. Không đúng là không thể phản lại thì đúng hơn. Còn về yêu? Đừng nói chuyện nực cười thế, cô đã nói câu nói này chín lần rồi. Nhưng lần nào cô cũng là người kết thúc mọi chuyện.” Cửu Tử tháo xuống mình mũ lộ ra một khuôn mặt giống hệt Diệp Thần thở dài nói.
“Tên đó… ngươi thế nào còn nhớ?” Linh Nhi đều cảm thấy kinh ngạc.
“Không chỉ có ngươi mới nhớ được hắn đâu. Bị người mình yêu nhất đâm sau lưng đến chín lần đương nhiên phải nhớ thật rõ ràng. Lần này sẽ không lặp lại đâu.” Cửu Tử liền muốn quay người rời đi.
“Người đâm sau lưng ngươi… thật không phải là ta.” Linh Nhi muốn bước nên nói cái gì nói. Sau vụ nàng tấn công Diệp Thần nàng đã nhớ ra tất cả. Chỉ là cố như không biết mà thôi.
“Vậy là ai chứ?” Cửu Tử tức giận lập tức từ trong bóng tối phóng tới một đòn đánh, còn tốt hắn còn kịp né tránh.
“Linh Nhi ngươi quá yếu ớt, nói với hắn quá nhiều đồng nghĩa với tai họa. Chủ nhân không vui ngươi cũng sẽ biến mất. Ngươi biến mất, cũng sẽ kéo theo ta có biết không hả?” Từ Phản Chiếu Thiên Đạo một cái khác Linh Nhi mặc một bộ đồ đen bước ra nhìn Linh Nhi nói.
“Chủ nhân… không...” Linh Nhi liền biến sắc.
“Ngươi là ai?” Cửu Tử biến sắc, thế này là sao?
“Như ngươi muốn biết, kẻ đâm sau lưng ngươi.” Linh Nhi áo đen cười một cách bí ẩn. Cửu Tử ánh mắt đều mở to. Có quá nhiều sự thật bọn họ vẫn còn chưa biết hay sao? Hay là một trò chơi nhỏ của tên đó, kẻ đứng sau tất cả những thứ này.