Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 604

Thức dạy và buổi sáng, ánh nắng ấm áp khẽ chiếu qua tấm rèm khe cửa. Diệp Thần khẽ vươn người, cơ thể trở nên vô cùng dễ chịu. Nhìn bên cạnh Mộ Dung Tiên lão đã không thấy, có vẻ như nàng giúp hắn chuẩn bị bữa sáng. Dù sao Mộ Dung gia người làm đồ ăn, hắn đều cảm giác ăn không quen.

“Vẫn còn đây, thật may qua. Vẫn chưa có quên mất.” Vội vàng sờ lên lồng ngực chiếc nhẫn hoa hồng xanh, hắn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xem xét lại ký ức của mình cảm thấy không thiếu gì liền có chút yên tâm. 

Rời khỏi giường, hắn đơn giản chọn một bộ quần áo mặc vào. Sau đó hướng bên ngoài đi ra. Như thường lệ, hắn vẫn là ghé tới phòng bếp đầu tiên. Đi ngang qua căn phòng của Mộ Dung Ngọc, Diệp Thần bỗng dừng lại, hắn có chút do dự không biết có nên bước vào hay không. Dù sao mọi thứ cũng đã thay đổi, căn phòng này chắc cũng vậy.

Do dự một hồi, Diệp Thần vẫn là mở cửa bước vào bên trong. Quả nhiên giống như hắn nghĩ căn phòng màu hồng của Tiểu Ngọc hiện tại đã trở nên trống không, nhưng lại vô cùng sạch sẽ như chưa từng có người ở qua. Có lẽ người làm rất chăm chỉ quét dọn hằng ngày.

“Thật kỳ lạ.” Diệp Thần cảm giác có chút kỳ lạ ở trong căn phòng này. 

“Rất kỳ lạ đúng không? Mặc dù không có ai ở căn phòng này lại như vậy sạch sẽ. Cũng không được dùng làm nhà kho hay phòng khách? Mà cả đồ gia dụng cũng không có.” Mộ Dung lão gia tử từ ngoài bước vào nhìn Diệp Thần cùng xung quanh căn phòng hỏi.

“Lão đầu, rốt cuộc là có chuyện gì? Căn phòng này không lý nào lại bỏ trống cả.” Diệp Thần có chút tò mò.

“Từ lúc xây căn nhà này, lão già hồ đồ ta liền cảm thấy căn phòng này nên để trống. Chẳng biết rõ vì sao ta bỗng tự nhiên cảm giác nơi này đã có chủ nhân của nó. Mặc kệ ai muốn vào ở đều bị ta đuổi ra, có lẽ căn phòng này cũng đang đợi ai đó trở về. Vậy nên mỗi ngày ta đều tự mình quét dọn nơi này, không cho người khác vào trong. Có lẽ ngươi cảm thấy ta hồ đồ, nhưng nghĩ đến khi ai đó có vẻ như ta từng quen vào sống trong căn phòng dành riêng cho người đó, ta bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.” Mộ Dung lão gia tử sờ lên bức tường vẻ mặt có chú già nua nói.

“Lão già ta hứa với lão bằng tên vủa ta, sớm thôi ta sẽ đưa chủ nhân của căn phòng này trở về. Vậy nên cho đến lúc đó, phiền ngươi chăm sóc căn phòng này thật tốt.” Diệp Tháng nắm chặt lấy mình bàn tay kiên định nói.

“Cảm ơn, ta sẽ chăm sóc nó. Dù sao đây cũng là công việc của ta.” Mộ Dung lão gia tử cười phá lên nói.

Diệp Thần rời khỏi căn phòng để Mộ Dung lão gia tử dọn dẹp, hắn cảm thấy có vẻ như mọi người hẳn đã quên đi. Nhưng có một thứ mà họ không thể đánh mất, cảm xúc được sinh ra từ trái tim của chính bản thân họ. Nó xuất hiện một cách ngẫu nhiên và chỉ khi tim ngừng đập mới có thể biến mất.

“Ta nhất định có thể tìm ra cách, cố gắng lên nào. Ngày hôm nay lão tử sẽ bắt đầu lại.” Diệp Thần tự vô ngực chính mình phấn chấn hướng nhà bếp đi đến. Tỉnh dạy đầu tiên phải ăn một bữa thật ngon, có thực mới có thể vực được đạo.

“Đồ ăn thật sự rất ngon. Cho ta xin thêm. Ồ, nhóc tỉnh rồi hả? Ngồi xuống đi tự nhiên như ở nhà đừng có ngại.” Korito Oba ngồi thoải mái trên ghế nhà bếp gãi gãi mông đậm chất dân ăn quỵt yêu cầu Mộ Dung Tiên nấu thêm đồ ăn cho nàng.

Rầm… mở cửa nhìn thấy Korito Oba, Diệp Thần liền ngã đập mặt xuống đất. Mới sáng sớm bà già này thế nào lại sang ăn quỵt? Quan trọng nhất là mỗi lần bà già này dạy sớm đều sẽ ảnh hưởng đến nền hòa bình thế giới.

“Tiểu Tiên Nữ, mọi người lập tức theo ta ra ngoài, căn nhà này sắp sập rồi.” Diệp Thần liền lập tức bế lên Mộ Dung Tiên muốn chạy.

“Lão công đừng náo ta đang rán trứng.” Mộ Dung Tiên có chút sợ hãi cầm trên tay chảo nóng cùng với tạp dề chưa cởi lo lắng nhìn quả trứng ốp la bị bay lên không trung.

“Tên ngốc này làm cái gì vậy hả có biết lãng phí đồ ăn là tội chết không hả?” Korito Oba thoải mái đốt thuốc lá bằng một tay sau đó tay kia vô cùng nhẹ nhõm đem chiếc đĩa ném xoay tròn lên không trung, quả trứng ốp ngoan ngoãn rơi vào trên đĩa sau đó liền hạ cánh tại Oba-san trước mặt tạo thành một vòng parabol tuyệt đẹp.

“Chất.” Mộ Dung Thiên ánh mắt lóe sáng nhìn Korito Oba thở nhẹ nhàng ra khói thuốc.

“Phong cách.” Mộ Dung Tiên cũng ngưỡng mộ nhìn Korito Oba. Nàng cũng muốn làm được như vậy.

“Tầm thường. Xì, sử dụng chiếc đĩa như bum mê răng ném lên không trung. Có cái gì đáng ngưỡng mộ.” Diệp Thần mở miệng chê bai nói.

“Nói thì hay lắm.” Korito Oba lười biếng nói.

“Tiên Nhi tỷ tỷ làm ơn cho ta một bát nữa.” Bạch Tiểu Mai ngoan ngoãn ngồi một góc lễ phép lạ kỳ khác hoàn toàn với vẻ côn đồ ở trường. Có vẻ như nàng rất sợ hãi Tiên Nhi.

“Cả ngươi cũng đến ăn chực? Bộ nhà thiếu cơm sao?” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Mai chán ghét nói. Cô nàng này nói yêu Tiểu Ngọc nhiều nhất, hiện tại cả một chút hồi ức cũng không có, cái đồ bạc tình này.

“Ta đi theo quản nàng. Đây là đối tượng không thể rời mắt.” Bạch Tiểu Mai chỉ mình sư phụ nói. Thật chất nàng cũng đến ăn trực. Đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều.

“Tỷ tỷ không biết nấu cơm, chỉ có thể cùng sư phụ đến ăn ké. Tính ra chúng ta cũng là ngươi nửa cái em họ. Với lại hôm trước ta cõng ngươi về cũng cần bồi bổ.” Bạch Tiểu Hoa tại một bên cầm bát đặt xuống phản đối.

“Tiểu Hoa ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.” Bạch Tiểu Mai lườm mình muội muội.

“Cả ngươi cũng tại?” Diệp Thần kinh ngạc chú ý đến nhỏ bé Bạch Tiểu Hoa ngồi trên ghế.

“Ta ngay từ đầu đã ở đây.” Bạch Tiểu Hoa tức giận nói. Tên này cố ý đem nàng không để vào mắt mà.

“Xin lỗi, tại ngươi bé quá ta nhìn không ra.” Diệp Thần nói khía. Đã ăn chực còn lấy lý do, càng đáng ghét.

“Nói gì đó hả?” Bạch Tiểu Hoa muốn gây sự nhưng nhìn thấy Mộ Dung Tiên cười hiền hòa bên cạnh liền cả rắm cũng không dám thả ngồi xuống mạnh miệng nói.

“Ồn áo quá, các ngươi từ từ cãi nhau ta ra ngoài.” Korito Oba lười biếng đưa trứng vào miệng nhai nhai rồi nuốt đưa tay gãi gãi đầu muốn rời đi.

“Bà già muốn đi đâu? Bà không phải năm năm trước hứa sẽ không hút thuốc nữa hay sao hả? Thuốc lá rất có hại.” Diệp Thần kéo nàng lại đưa tay lên môi kéo xuống điếu thuộc dập đi nói.

“Ta không phải hút thuốc, là hút tịch mịch. Mà có tiền đó không? Dạo này nghèo quá, nhà giàu cho xin tý mua hộp thuốc đi, vừa rồi là điếu cuối cùng rồi đấy.” Korito Oba không biết xấu hổ nói. Năm năm qua nàng đều lừa đảo Diệp Thần. Thứ này nghiện rồi bỏ đâu có được. Mà Diệp Thần tật hút thuốc cũng là bị nàng dạy cho thành người. 

“Tịch cái rắm, tịch mịch thì kiếm việc gì làm đi. Tính ở nhà tôi ăn bám đến bao giờ hả?” Diệp Thần nhổ nước bọt nói. Còn xin tiền mua thuộc, ngươi thật sự nghèo điên rồi sao. Lão tử từ trước giờ làm giàu đều từ mua đồ không trả tiền có biết không hả.

“Đồ bủn xỉn.” Korito Oba nhìn Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Đồ vô dụng.” Diệp Thần cũng không chịu thua nói.

“Mặc kệ ngươi, ta đi tìm Mộ Dung lão già vay tý tiền.” Korito Oba mặt dày không biết ngại nói.

“Này này, bà còn định lừa người già táng gia bại sản nữa hay sao hả?” Diệp Thần kéo lại Korito Oba cái áo nói.

“Cái gì mà lừa, là vạy hiểu không? Về sau sẽ trả.” Korito Oba không biết xấu hổ nói. 

“Đúng về sau trả, năm năm trước bà cũng nói câu này, năm năm sau chủ nợ của bà, đều được bà đốt vàng giấy trả nợ.” Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Tiền âm phủ cũng là tiền chứ bộ. Với lại người chết có sài được tiền thật đâu.” Korito Oba mặt dày đáp.

“Oba-sama ta còn có chút tiền, ngươi cầm đi mua thuốc đi.” Bạch Tiểu Hoa đưa vào Korito Oba chút tiền nói. Hai người này mà đánh nhau, Tiên Nhi tỷ tỷ sẽ tức giận. Tiên Nhi tức giận thật sự vô cùng đáng sợ.

“Tốt, đợi dịp đặc biệt nào đó ta sẽ trả. Ta không biết ăn quỵt của ai bao giờ.” Korito Oba không biết xấu hổ đem tiền nhét vào trong túi nói.

“Đúng vậy, dịp đặc biệt chỉ có ở đám tang thôi. Cứ mơ đi nhé.” Diệp Thần nói khía.

“Ta đi mua thuốc.” Korito Oba mặc kệ Diệp Thần nói quay người rời đi. Ăn chực rồi cần phải ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.

“Đi luôn đi, ai giữ đâu mà ở.” Diệp Thần lè lưỡi trêu ngươi ngồi xuống bàn.

“Không cần đuổi cũng đi.” Korito Oba không chịu thua ném lại một câu liền chạy mất.

“Mà sáng này bà già này dạy sớm có xảy ra việc gì khủng khiếp không?” Diệp Thần nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Mai hỏi.

“Trên đường gặp bốn vụ giết người, đi qua năm cái ngân hàng xuất hiện năm vụ cướp. Bảy cây cầu có bảy người thất tình tự sát. Tình hình kinh tế thế giới toàn bộ lâm vào khủng hoảng tài chính, bão cấp độ bảy xuất hiện bất ngờ không báo trước trên biển Đông. Hai quả tên lửa được vài tên khủng bố bắn chơi tại I rắc. Bảy con thuyền trở người mất tích không rõ tung tích. Băng ở cực bắc tan một cách nhanh lạ lùng. Bản tin thời sự hôm nay vừa thông báo, bốn mươi ca phẫu thuật cắt trĩ dẫn đến chết người. Xuất hiện mười quả thiên thạc rơi vào trái đất, thiệt hại không rõ. Tiểu Hoa ngươi nói tiếp mệt quá...” Bạch Tiểu Mai lập tức tuôn ra từ tình hình trong nước đến quốc tế sau đó liền đến cả vũ trụ.

“Mấy cái này cũng thường thôi.” Diệp Thần nghe xong cảm giác không có gì đặc biệt cả.

“ n nói cái gì? À, truyện tranh cùng phim hentai chính thức bị cấm chiếu tại nước A chúng ta. Chưa tính cả Jav cùng Av băng đều bị cấm bán. Ngàng công nghiệp điện ảnh AAV mới nhú của nước nhà chưa kịp nổi tiếng đã bị vùi dập giữa làn chợ. Các trang web đen đã chặn chúng ta.” Bạch Tiểu Hoa đại khái thông báo lại.

“Cái gì? tận thế? Không thể nào? Thằng chủ tịch nước bị ngu à? Cấm cái rắm. Lão tử còn đang đợi cụ Tokuda ra phần sống cùng con dâu phần ba nữa. Làm vậy khác gì giết chết nền điện ảnh nước nhà.” Diệp Thần lập tức ánh mắt không tin vào tai mình sửng sốt.

“Sự thật nó phũ thế đấy.” Bạch Tiểu Hoa có chút thở dài lắc đầu, sự thật thật quá tàn nhẫn.

“Không thể nào, không thể như vậy. Tại sao lại cấm đọc hen tai cơ chứ? một thứ sách bổ mắt í lộn bổ ích như vậy sao lại bị cấm như vậy? Các ngươi xem nhé, nhờ hen tai chúng ta mới biết được chỗ nào lồi, chỗ nào lõm. Cùng nhờ nó ta mới biết cấu tạo cùng chức năng, cơ chế hoạt động của súng và bánh bèo. Mà cũng vì thế con trai cùng con gái mới biết được khi lớn lên chim cùng bướm không đơn giản chỉ dùng để đái đâu. Nhờ nó mà chúng ta biết cách phòng tránh thai hiệu quả. Nếu phổ cập nó vào nền giáo dục giới tính thì thế giới này đâu phải lo lắng về việc nạo thai tỷ lệ cao nữa. Bổ vậy mà cấm là sao? Bộ không biết hen tai sẽ mang cả vũ trụ vào trong quần của bạn sao.” Diệp Thần kiên quyết phản đối ác liệt.

“Biến thái.” Chúng nữ chung quanh nhìn Diệp Thần đều đưa ra một cái ý nghĩ. Từ tin tức thế giới biển cả đến cả vũ trụ đều coi là nhỏ. Ngươi liền coi cái tin tức này trấn động toàn cầu ảnh hưởng tới hòa bình vũ trụ thế giới là sao.

“Lão công ngươi có ăn sáng sao?” Mộ Dung Tiên nhìn Diệp Thần ân cần hỏi.

“Không cần, nhìn thấy bà già này ăn cục tức đủ no rồi. Đang đâu dạy sớm làm cái rắm. Ta đi tắm trước cái đã.” Diệp Thần đẩy ra ghế vẫn quyết định không ăn hướng phòng tắm đi tới.

“Tắm một chút cho sảng khoái.” Diệp Thần lẩm bẩm đem theo quần áo bước vào trong phòng tắm, lập tức phát hiện ra một vật thể lạ đang trôi nổi trên mặt nước bồn tắm rộng.

“Cờ lờ gờ tê?” Diệp Thần nhìn vật thể lạ lạc trôi có chút nghi ngờ. Thế nào lại có vật thể lạc trôi trong bồn tắm vậy nhỉ.
Bình Luận (0)
Comment