Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Thần uể oải nằm trên giường không muốn thức dạy, chúng nữ đều đã thẹn thùng nhìn nhau, không một ai lên tiếng, mặc vào mình quần áo, tự động đứng dạy trở về phòng của mình, có lẽ họ đều hiểu được rằng mối quan hệ của họ với Diệp Thần từ hôm nay sẽ chính thức không thể cắt đứt. Chỉ có ngốc nghếch Shizuka giáo y cùng trẻ con mê ngủ Alice vẫn tại hai cánh tay Diệp Thần hai bên chiếm cứ ngủ say không biết trời đất.
Đám người vừa mới ra khỏi phòng, nằm tại trên giường nhắm mắt Diệp Thần cũng mở ra ưỡn lưng thẳng trên giường, nhẹ nhàng không đánh thức hai cô nàng rời khỏi chăn. Sau đó chạy thẳng vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
“Ọe… khụ… khụ… ọe… phì...” Toàn bộ đồ ăn ngày hôm qua nôn ra Diệp Thần cảm thấy người mệt lử ngồi chống tay vào bôn rửa mặt nhổ một miếng nước bọt.
“Bà già này uống không được còn uống, hại ta khổ chết. Bà sống một mình trong năm năm qua rốt cuộc là sống như thế nào hả?” Diệp Thần khẽ oán trách. Oba san cùng với hắn hiện tại liên kết với nhau, nàng cảm giác thế nào hắn đều rõ ràng hơn ai hết. Những vết thương trên cơ thể nàng vốn không tồn tại nhưng sau năm năm trở nên nhiều như vậy, lục phủ ngũ tạng đều bị người khác đả thương, bình thường có thể không sao, nhưng khi xúc động hay uống chất kích thích có cồn vào hít thở đều khẽ gây đau đớn. Vậy mà bà ta vẫn còn cười đùa với hắn vẫn còn uống rượu như nước lã được trong khi mình bị thương nặng như vậy, cái đồ ngốc này.
Diệp Thần khẽ hít thở sâu một cái, cảm giác đau đớn có vẻ đã đỡ rất nhiều. Qua nỗi đau này, hắn có thể khẳng định Oba san hẳn đã trải qua rất nhiều vết thương trí mạng. Trái tim ít nhất đã từng bị tổn thương xuất hiện qua vết cắt, các cơ cùng gần đều phân nữa đã đứt, chẳng qua sử dụng mình cường đại thể chất khôi phục cùng khí kéo lại một sợi dây mỏng. Nếu như sử dụng quá sức, nàng hẳn sẽ trở nên tàn phế. Mạch máu đều xuất hiện các vết xước, chưa kể đế gan, dạ dày nàng… không nói nữa. Có thể sống đến thời khắc này chịu qua hằng ngày hằng giờ đau đớn đến chết đi sống lại mà không có một cái nhíu mày, nàng hẳn phải có nghị lực phi thường, một niềm tin khiến nàng có hi vọng sống đến như thế rốt cuộc là gì đây.
Diệp Thần đưa tay muốn mở vòi nước súc đi mùi trong miệng của mình liền.
Rắc… nút vặn vòi nước bị hẳn đen bẻ gãy, nước bắn ra tung tóe xung quanh.
Keng, ký chủ phá hoại tài sản khấu trừ linh tệ.
“Móa, rõ ràng lão tử đã rất tốt không chế mình lực lượng, đều tại bà già đáng chết khiến ta mất kiểm soát.” Diệp Thần liền muốn chửi bới cả người đều ướt sũng, đưa tay bịt lại vòi nước đem nó ẩn xuống.
Rắc… cả thành vòi rửa tay đều bỉ hắn đem đẩy sập trên mặt đất. Nước bắn tung tóe khắp nhà vệ sinh.
“Khốn nạn.” Diệp Thần đưa tay hướng tới khăn tắm treo gần đó muốn đem vòi nước bịt lại liền đem cả móc treo cho dật xuống hất mạnh nó đâm cắn thẳng vào phía vòi tắm đem nó gãy mất nước chảy ra càng lúc càng nhiều.
“Chết tiệt thật.” Diệp Thần ném đi chiếc khăn tám lập tức hướng cửa muốn mở ra chạy ra ngoài. Cả người đều ướt như chuột lột đưa tay nắm đến tay nắm cửa vặn một cái.
Kịch… Diệp Thần ngơ ngác nhìn trên tay mình núm vặn cửa. Căn phòng này làm khá là tốt, cánh cửa làm vô cùng khít tránh cho âm thành truyền ra ngoài. Nước chảy trên mặt đất dần đều dâng đến chân của hắn.
“Móa, đen đủi như vậy.” Diệp Thần cảm giác mình thật sự là số con chó liên lên tiếng gọi người, có vẻ như căn phòng cách âm khá tốt, Alice cùng với Shizuka vẫn ngủ ngon lành nước nhanh chóng dâng đến hắn cổ nửa người. dần dần nâng lên có thể thấy rõ ràng.
“Đây không phải một cái ý hay, nhưng mà hết cách rồi.” Diệp Thần đưa tay vào cách cửa ẩn nhẹ một cái cảnh cửa liền bay thẳng đem bức tường phía trước đánh nát, nước lập tức từ trong nhà vệ sinh chấy xối xả khắp phòng đem đang ngủ trên giường hai người cũng giật mình tỉnh giấc.
“Lũ lụt…sóng thần… cứu ta không biết bơi.” Shizuka giáo y lập tức sợ hãi tỉnh giấc khóc oa oa, cả Alice cũng khóc lớn. Hai cái người đều khóc lớn sau khi nhìn thấy Diệp Thần đi ra từ bồn tắm ướt sũng miệng phin ra một ngụm nước.
“Chào buổi sáng.” Khẽ đưa tay chào hai người, cả người hắn đều ướt như chuột lột. Móa nó, thật sự là đen đủi. Bà già Oba san này chỉ cần dạy sớm một cái, là đem đến đen đủi kinh khủng cho người khác. Hắn còn thật nghi ngờ, đây không phải là bà già này dạy sớm có phải hay không đã bị cái nào phù thủy ám vào lời nguyền rủa.
“Diệp-kun hi hi trông ngươi thật buồn cười...” Hai người nhìn Diệp Thần ướt sũng liền đưa tay che miệng cười nhìn đằng sau hắn nước vẫn còn chảy ra.
“Có gì buồn cười, ở trong phòng tắm học bơi không được sao?” Diệp Thần nhìn hai người u oán hỏi. Hai người này đang cười trên sự đau khổ của hắn nha.
“Được được, ngươi mau đi lau khô người cùng mặc quần áo kẻo cảm lạnh đi, ta dẫn Alice về phòng, nơi này ướt còn có mùi vị này không hợp với trẻ con.” Shizuka giáo y ôm lấy Alice một mạch chạy thẳng ra ngoài.
“Tạm biệt Onichan ngáp…” Alice nằm trong ngực Shizuka tiếp tục ngủ.
“Ngươi định cứ trần như nhộng như vậy chạy về phòng sao?” Diệp Thần lập tức đưa tay kéo nàng lại nghi ngờ hỏi.
“ y da… thảo nào Shizuka cứ cảm thấy mông lạnh lạnh… hóa ra chưa mặc đồ sao? Diệp-kun biến thái không được nhìn.” Shizuka giáo y lập tức xấu hổ đỏ mặt đề phòng nhìn Diệp Thần.
“Hôm qua ngươi cùng Alice đều bị ta ngủ, hôm nay còn ngượng ngùng? Bị nhìn qua một lần, nhìn lần hai có gì mất mát.” Diệp Thần không biết liêm sỉ nói.
“Ô… nói cũng đúng.” Shizuka giáo y ngờ nghệch gật đầu liền mắt nhắm mắt mở lấy quần áo trên giường nhanh chóng mặc vào.
Allice cũng mắt nhắm mắt mở lấy quần áo mặc vào. Cuối cùng hai người chẳng mặc nổi quần áo tử tế liền ngã trên giường ngủ say.
“Này này này… hai người các ngươi là trẻ con sao? Ách, Alice đúng là trẻ con,...” Diệp Thần chán nản nhìn hai người cả thay quần áo đều ngủ gật liền đưa tay lên trên không đánh vào Shizuka cái mông.
“Ui da… đau quá… Diệp-kun đánh ta… hu hu...” Shizuka che mình cái mông trắng đã xuất hiện Diệp Thần bàn tay đỏ ửng nhìn Diệp Thần tủi thân khóc.
“Được rồi đừng khóc, mau mặc quần áo vào. Trở về phòng, nếu để Oba san biết ngươi qua đêm trong phòng ta nàng nhất định sẽ...” Diệp Thần lập tức dỗ dành nàng không quên đem Oba san ra dọa.
“Oba sensei… không được nàng rất đáng sợ… ta phải về phòng…” Shizuka giáo y nghe đến tên Oba sensei lập tức cả người đều run như bắn ngay lập tức tỉnh ngủ mặc vào quần áo bế Alice chạy như bay về phòng.
“Này này quên quần lót này…” Diệp Thần liền muốn nhắc nhở nàng quần mặc quần lót nhưng Shizuka đều sợ đến không dám quay lại hắn liền đành đem quần lót cất vào trong hệ thống thở dài lắc đầu.
Có vẻ như Shizuka đối với Oba sensei vô cùng sợ hãi. Ở giữa hai người hẳn có bí mật gì đó, khi nào có cơ hội hắn nhất định muốn tìm hiểu. Không thể để Shizuka sợ Oba san mãi được. Dù sao họ cũng phải sống với nhau dài dài, hậu cung tranh chấp là điều không nên.
Từ trong hệ thống, hắn nhanh chóng thay lấy một bộ quần áo khô, bỏ mặc căn phòng mình nước đang chảy xối xả. Diệp Thần liền vô trách nghiệm đi ra bên ngoài.
“Hắt xì… hơi… móa không phải cảm thật đấy chứ? Thế nào đầu óc lại đau đên thế chứ.” Diệp Thần hắt xì hơi liên tục xoa xoa mình mũi. Theo lý thường thì hắn không thể nào bị cảm như vậy được.
Sờ tay lên mũi mình, Diệp Thần liền cảm thấy là lạ… Móa máu…. thế quái nào lại chảy máu.
“Oba san? Chết tiệt, nàng xảy ra chuyện?” Diệp Thần lập tức phi từ phòng mình hướng tới phòng của Korito Oba mở cửa ra bước vào, nhìn thấy Oba san đang bất tỉnh trên mặt đất liên tục ho khụ khụ, hắn liền khẽ biến sắc.
“Bà già… tỉnh lại… tỉnh lại. Bà mà ốm chết, tôi cũng sẽ chết theo đấy. Hệ thống cho ta xem xét nàng tình hình, rốt cuộc là tại sao bị như vậy?” Diệp Thần lập tức lo lắng xông vào bên trong đem bất tỉnh nàng ôm vào lòng.
Keng, bị thương nặng, cộng thêm mất đi âm khí của mình, bị ngươi dương khí làm hao tổn. Nàng có thể chịu đựng lâu hơn một ngày vậy vẫn có thể sống sót sau khi mất đi âm khí thật là kỳ tích.
“Đúng rồi, mình biết y thuật… có thể xem bệnh...” Diệp Thần hoảng hốt đến mất khôn nhanh chóng đem tay nàng ra để băt mạch.
“Chết tiệt cái phó bản, chết tiệt xuyên không lão tử thế nào bắt không được mạch.” Diệp Thần lúc này liền nhớ đến phó chức năng mình mang không có phải thần y liền đem nàng bế lên giường hít thở sâu vào.
“Trong mát xa có các huyệt đạo, mỗi huyệt đạo lại dẫn đến cảm giác khác nhau. Có cách điều hòa mạch máu, có cách đả thông huyệt đạo… trong tình trạng của nàng, mạch máu tổn thương… không thể co dãn mạch máu… rốt cuộc có cách nào… chết tiệt...” Diệp Thần hơi hoảng loạng, cái cảm giác này giống như cái cảm giác sắp mất đi người thân cuối cùng vậy, giống cái này Tuyết Cơ cùng với ngày Mộ Dung Ngọc rời xa hắn. Hắn không muốn mình bất lực lần nữa.
“Nhất định là phải có cách nào đấy. Khụ khụ, khi nàng ho phủ của nàng có vấn đề, cần xoa nặn ở ngực...” Diệp Thần nhìn bất tỉnh Korito Oba máu mũi cùng với từng cơn ho ra máu liền khiến hắn gấp gáp đưa tay lên ngực xoa bóp.
Korito Oba càng lúc ho càng lớn hơn sau đó liền nôn ra máu. Có vẻ như điều tồi tệ hơn đã xảy đến.
“Không tốt, nàng nội tạng cũng bị tổn thương không thể làm vậy.” Diệp Thần cảm nhận đau đớn từ Korito Oba truyền đến cắn răng dừng lại hành động. Không nghĩ tới bệnh tình cùng với vết thương của nàng hôm nay lại cùng một lúc phát tác. Hắn hoàn toàn không tìm ra cách cứu giúp.
Keng, tình trạng của Korito Oba gặp nguy hiểm để bảo vệ ký chủ, hệ thống sẽ tách ra hai người liên hệ để bảo vệ ký chủ.
“Không được, không được, không được đâu. Không được tách ra, nguy hiểm cái quỷ gì… Mau cho ta hồi đoái thuốc. Đúng chỉ cần có thuốc nàng có cứu.” Diệp Thần lập tức gấp gáp vội vàng nói.
Keng, ký chủ không đủ điểm linh tệ hồi đoái.
“Không đủ… sao lại không đủ?” Diệp Thần lập tức mờ mịt nghĩ đến mấy ngày nay phá hủy đem Linh tệ đều trừ đến cạn kiệt hắn đều cảm thấy hối hận.
Keng, chuẩn bị tách ra ký chủ và Oba san ở giữa…
“Im miệng. Ta kêu ngươi im miệng, tách cái quỷ. Cứu nàng, cho ta cứu nàng. Ngươi không phải rất uy phong sao? Cho ta cứu nàng.” Diệp Thần liên tục hét lên, năm năm trước hắn đã mất nàng, năm năm sau hắn không thể mất nàng lần nữa.
Keng, hệ thống không thể làm trái với quy định.
“Ngươi… ngươi không cứu nàng ta tự cứu. Nếu không cứu được, ta sẽ cùng nàng chết.” Diệp Thần giận dữ nhìn đến Korito Oba nguy cấp tình hình. Đều là hắn ham muốn nàng, tổn thương nàng âm khí, khiến nàng cơ thể mất đi trạng thái cân bằng vốn có, nếu không nàng cũng sẽ không suy yếu đến vậy.