Diệp Thần đưa tay lên mặt mình, móa nó, bà ngược đãi tôi không đủ hay sao? Còn tự mình ngược đãi bản thân nữa. Cảm giác thấy mặt tê dát, hắn liền quay đầu lại nhìn Korito Oba tỏ ra vẻ như không sao nói: “Bà già bà rốt cuộc là làm sao? Chưa tỉnh ngủ hả? Mặc quần áo tử tế, rồi xuống ăn sáng đi.”
“Xuống ăn sáng? Nếu ta không ăn… ngươi sẽ đói hay sao?” Korito Oba một bộ nửa đùa nửa thật nhìn Diệp Thần hỏi.
“Nói linh tinh gì đấy? Ta đi trước đây.” Diệp Thần giả ngu giả ngốc hỏi sau đó liền quay người muốn rời khỏi.
“Được.” Korito Oba nhìn thấy Diệp Thần rời đi liền đi đến cạnh chiếc tủ vung chân đá mạnh vào sau đó liền ôm lấy chân của mình nhìn đến Diệp Thần.
“Ui… da… đau...” Diệp Thần đang bước đi lập tức ngồi xuống ôm mình chiếc chân.
“Ngươi có gì muốn giải thích không? Tại sao chân ta đau ngươi cũng biết, ta uống rượu ngươi cũng biết, ta tự tát mình tự hành hạ mình ngươi cũng sẽ… là tim ngươi đau… vẫn là ngươi cảm thấy đau? Tại sao lại quan tâm ta như thế?” Korito Oba ánh mắt vô hồn nhìn đến Diệp Thần bước tới gần hắn hỏi. Cảm giác này khiến nàng vô cùng khó chịu, mặc dù không muốn nghĩ đến, nhưng nàng luôn không tự chủ nghĩ đến việc Diệp Thần hắn vốn chỉ quan tâm đến hắn, sự chăm sóc ân cần trước giờ vốn chỉ là hắn yêu chính mình mà thôi.
“Ta… đi ăn sáng.” Diệp Thần cúi đầu không biết nên trả lời thế nào liền quay lưng nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài muốn chạy trốn.
“Ngươi cho ta đứng lại. Diệp Thần… mau đứng lại...” Korito Oba lập tức đuổi theo sau xuống bên dưới nhà chặn trước mặt hắn.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi tại sao? Ngươi chạy làm cái gì hả?” Korito Oba nhìn hắn mong muốn câu trả lời, muốn hắn nói nhưng lại không muốn hắn nói.
“Trả lời cái gì hả? Làm gì có chuyện vô lý thế được, đừng có hỏi tôi. Đồ thần kinh, mới sáng đã chạm mạch.” Diệp Thần thà chết không chịu thừa nhận nói.
“Tại sao tôi đau ngươi cũng sẽ đau?” Korito Oba kéo lại tay Diệp Thần không cho hắn rời đi hỏi.
“Bà già bà nhìn nhầm rồi. Tôi bị đau hay không liên quan gì đến bà. Chúng ta cũng đâu phải song sinh.” Diệp Thần đưa hai tay ra vô tội nói.
“Nếu như đã không liên quan… thì tại sao ngươi lại ở trong phòng ta chăm sóc ta? Tại sao lại quan tâm đến chân của ta, quan tâm đến lúc ta buồn hay vui. Ngươi rốt cuộc là còn che giấu điều gì? Năm năm qua… chúng ta có phải đã quá nhiều bí mật rồi không? Ta không đáng để ngươi tin tưởng thế sao?” Korito Oba đối với Diệp Thần thất vọng hỏi.
“Bà… bà nói gì thế… tôi không hiểu.” Diệp Thần nhìn Korito Oba né tránh nàng ánh mắt sau đó liền lách qua người nàng muốn rời đi. Trước mặt người nữ nhân này, hắn không thể nói dối. Con người thật của hắn, Korito Oba vô cùng hiểu rõ.
“Ha… không hiểu?” Korito Oba khẽ cười một cái từ trong người lấy ra một thanh kunai nhọn đem nó đâm thẳng vào mình bắp tay trái. Máu tươi liền chảy ra, không chút do dự nàng đem thanh Kunai rút ra máu từ đó bắn ra chảy dọc xuống ướt đẫm mặt đất một mảng tiên huyết.
“Hự...” Diệp Thần lập tức dừng chân lại đưa tay phải ôm lên tay trái, máu tươi từ bên tay trái chảy xuống, quay đầu nhìn đến Korito Oba.
“Ngươi không phải không thấy đau sao? Vậy tại sao lại chảy máu?” Korito Oba đem thanh Kunai tiếp tục đâm vào mình vết thương sau đó lại lần nữa rút ra cắn răng không kêu đau chỉ một tiếng nhìn Diệp Thần hỏi. So với vết thương trong lòng, vết thương trên cánh tay này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Bà già… bà điên rồi. Có phải ngốc rồi không hả?” Diệp Thần lập tức chạy tới đưa cánh tay nắm chặt lấy tay của Korito Oba ngăn nàng làm điên rồ hành động lại nói.
“Bỏ ra… ta đau thì liên quan gì đến ngươi.” Korito Oba hất tay Diệp Thần ra hỏi.
“Không liên quan đến ta? Không liên quan cái quỷ. Ta thừa nhận, chúng ta ở giữa có mối liên hệ nào đó. Có lẽ là do cùng xuyên tới dị giới hình thành. Bà vừa lòng chưa?” Diệp Thần đem thanh Kunai ném xuống đất thừa nhận nói.
“Thì ra là vậy, ngươi quan tâm ta như vậy. Xem ra không phải là niệm năm năm trước tình cảm. Có vẻ như ta nghĩ nhiều rồi. Ngươi giúp ta dùng lại kiếm, không phải vì ta là ngươi gia đình, mà là ngươi không muốn ta bị thương, để khiến mình cũng bị thương. Ngươi quan tâm ta cảm xúc cùng ta vết thương thật chất… chỉ là quan tâm bản thân mình. Vẫn là ta ngốc… cho rằng… không nói, ha ha...” Korito Oba miệng cười nhưng đôi mắt lại không tự chủ nhỏ lệ.
“Oba san ta… ta thật không phải lo cho bản thân mình mới làm vậy. Ta...” Diệp Thần đưa tay nắm lấy nàng tay mở miệng nói.
“Buông tay ra.” Korito Oba lạnh lùng nói.
“Oba san… ngươi không tin ta sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ngươi muốn ta tin làm sao? Yên tâm, ta sẽ không để mình bị thương nữa. Ngươi không cần phải lo lắng cho kẻ ngốc này nữa. Thời gian qua… làm phiền rồi.” Korito Oba hất ra Diệp Thần tay quay người trở về phòng tự mình băng bó vết thương.
“Ta thật không phải như vậy.” Diệp Thần nhìn Korito Oba rời khỏi muốn níu nàng lại nhưng lại không dám. Hắn không biết nên nói thế nào cho phải. Ngay từ đầu hắn… có vẻ như đã sai.
Đưa tay sờ lên mình trên mặt, hắn thấy nước mắt rơi ra, không phải hắn khóc… nàng đang khóc, hắn đã làm nàng khóc, lần đầu tiên không phải say rượu lúc trong vòng năm năm sau khi gặp lại. Tại trong phòng một mình, bước đến gần nàng cửa phòng, Diệp Thần khẽ lên tiếng: “Xin lỗi.” sau đó liền rời đi. Bây giờ hắn nghĩ cần cho nàng chút thời gian. Cũng là cho hắn chút thời gian.
“Diệp-kun mau mau đến ăn sáng nha. Đây là ta kêu nhà bếp giúp ngươi làm.” Takagi Yuriko đối không chút nào che giấu xán lại Diệp Thần ôm lấy cánh tay hắn nói.
“Ừ.” Diệp Thần mở miệng đầy tâm trạng ngồi xuống ghế.
“Sao vậy, Diệp-kun đồ ăn không ngon sao?” Takagi Yuriko thấy Diệp Thần không đụng đến đồ ăn hỏi.
“Không có, chẳng qua… ta không có tâm trạng ăn.” Diệp Thần nhìn Takagi Yuriko khẽ lắc đầu nói.
“Không sao, đợi ngươi có tâm trạng, ta kêu nhà bếp tiếp tục làm.” Takagi Yuriko không có vấn đề nói.
“Cảm ơn ngươi.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Nếu vậy, thay lời cảm ơn… chủ nhân nên cho ta đồ ăn sáng đúng không?” Takagi Yuriko dâm đãng đưa ngón tay vào trong miệng mút khiêu gợi Diệp Thần.
“Diệp-kun hôm nay là của Shizuka. Yuriko san không được ăn mảnh đâu. Như vậy là ăn gian đó.” Shizuka giáo y thấy vậy liền đi đến chống tay ngang lực phồng má nói.
“Biết rồi mà, ngày hôm nay là của ngươi. Ta sẽ đợi chủ nhân vào ngày mai. Chủ nhân, ngày mai ngươi nhất định phải thật tốt hành hạ ta.” Takagi Yuriko khẽ chấn an Shizuka không quên ném cho Diệp Thần cái mị nhãn.
“Cái gì của ngươi ngày của ta? Các ngươi rốt cuộc có trò gì sao?” Diệp Thần nghe không hiểu hỏi.
“Chúng ta hiện tại đều là nữ nhân của ngươi, vậy nên cũng muốn chia ngày phục vụ ngươi. Dù sao chơi tập thể đều bị ngươi chơi chết. Đâu còn cách nào, chúng ta là gả cho con thú chứ đâu gả cho người. Như vậy chúng ta có thể chia sẻ đều yêu thương cũng có thể nghỉ ngơi.” Saya Takagi nhấc nhấc kính đỏ mặt khẽ nói.
“Ta là thứ hai.” Saya Takagi thẹn thùng nói,
“Shizuka là thứ ba nè. Hôm nay Diệp-kun chỉ có thể ngủ cùng Shizuka thôi.” Shizuka đỏ mặt ôm lấy Diệp Thần cánh tay, trải qua nữ nhân tư vị, cô gái ngốc này trong đầu ngoài làm chuyện đó và ăn ra chính là chỉ Diệp Thần.
“Ta là thú tư nha chủ nhân.” Takagi Yuriko khẽ che miệng nói.
“Thứ… thứ năm.” Rei Miyamoto khẽ mở miệng.
“Ta chọn thứ sáu. Lần sau đừng thô bạo như vậy đó.” Saeko khẽ trêu chọc Diệp Thần nói.
“Alice… alice là thứ bảy.” Cả cô bé Alice cũng xấu hổ đưa lên mình ngón tay bẽn lẽn nói.
“Khụ khụ… vậy chủ nhật là… tất cả các ngươi cùng lúc sao?” Diệp Thần nghĩ đến mỹ cảnh này hỏi.
“Không hề…. ngươi nghĩ đẹp lắm.” Saya Takagi khinh bỉ nói.
“Vậy chủ nhật ai cho ta phục vụ?” Diệp Thần có chút thất vọng hỏi.
“Vợ cả Oba sensei chứ ai.” Đám người trả lời như điều tất nhiên nói.
“Cái này...” Diệp Thần nghe đến Korito Oba liền một bộ gấp muốn chết. Đừng đùa, ngủ nàng một đêm, nàng liền nửa sống nửa chết. Hắn làm sao dám tiếp tục thử.
“Vợ cả gì cơ… ngáp...” Korito Oba tiếng nói liền vang lên khiến chúng nữ liền im lặng.
“Không có gì… ngươi nghĩ ăn sáng sao?” Diệp Thần liền đem mình phần ăn sáng đẩy sang cho Korito Oba quan tâm nói.
“Ta tất nhiên phải ăn chứ, không nhọc nhóc quan tâm. Ta mặc dù đói, cũng sẽ không để ngươi đói.” Korito Oba lạnh nhạt cầm lên đưa đối với đồ ăn Diệp Thần ăn ngấu nghiến.
“Ta thật không phải như vậy, ngươi không thể tin ta sao?” Diệp Thần cảm thấy bất đắc dĩ hỏi.
“Ta tin ngươi, nhưng ta lại không tin chính mình. Ngươi nói ta phải làm sao? Ngươi… giấu ta quá nhiều thứ, năm năm quả thật là quá dài, ta đã quên nhiều thứ, cũng có nhiều thứ không biết, chúng ta ngay từ đầu đã là hai đường thẳng song song, đãng lẽ không lên gặp nhau. Nghiệt duyên này cũng nên kết thúc đi.” Korito Oba đặt đũa xuống không tiếp tục ăn nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ngoài chuyện lừa ngươi ra ta còn có chuyện gì nói dối ngươi nữa sao? Bí mật của ta ngươi đã biết, nhưng ngươi có bao giờ cho ta xem bí mật của ngươi sao?” Diệp Thần nhìn nàng bất bình nói. Chỉ vì một lý do hắn lừa nàng mà muốn hắn buông tay nàng, làm sao có thể.
“Ngươi… đã lợi dụng ta say rươu…làm chuyện đó với ta.” Korito Oba nhìn Diệp Thần đầy thất vọng hỏi.
“Không… không… phải đâu… làm sao có thể?” Diệp Thần nhìn Korito Oba không muốn thừa nhận. Hắn rất sợ chỉ cần hắn thừa nhận,... hắn sẽ mất nàng.
“Không phải là ngày cá tháng tư, ngươi vẫn thích lừa ta. Lừa ta rất vui sao? “ Korito Oba nhìn Diệp Thần hỏi.
“Oba san… là ai nói cho ngươi?” Diệp Thần nhìn Korito Oba lạnh lùng hỏi.
“Ta tuy ngốc nhưng ta vẫn biết rõ tình hình của mình. Ta tuy đần nhưng ta vẫn biết mình cơ thể ra sao.” Korito Oba khẽ cúi đầu nói.
“Ta… xin lỗi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi không cần xin lỗi, ta lừa ngươi. Ngươi lừa ta, chúng ta coi như huề. Ta cũng không cần ngươi chịu trách nghiệm.” Korito Oba mỉm cười mở miệng nói. Nàng không có khóc, ít nhất nàng cũng đã là người của hắn, ít nhất là như vậy, mặc dù. Đôi khi có những nỗi đau không phải khóc là có thể giải quyết được, không phải khóc là quên được, cũng như không phải muốn khóc là có thể khóc.
Diệp Thần nhìn Korito Oba liền im lặng ngồi xuống ghế không biết nên nói gì. Hắn hiểu rõ nàng, nàng cũng hiểu rõ hắn. Hai con người cứng đầu, khi đã quyết định chuyện gì… thì sẽ không thể thay đổi. Korito Oba muốn phân rõ ranh giới.