Vào ngay lúc, Đông Phương Bạch gần như tiếp cận với sự thật nhất một tiếng kêu Meow… vang lên khiến nàng đều cảm thấy có chút giật mình. Ngay sau đó một cái ám khí tại trên nàng mặt đánh thẳng tới khiến nàng ngã về phía đằng sau.
“Meow… cá ướp muối thần chưởng… Meow… biết bổn miêu lợi hại chưa.” Diệp Thần đứng bằng hai chân mèo, hai chân còn lại vác một con cá ươn vừa mới bị hắn tìm được.
“Ui da… mông của ta đau quá. Cái này là cái gì,... ọe hôi quá... Con mèo chết tiệt, ngươi bị điên rồi hả?” Đông Phương Bạch ngã dập mông trên mặt đất đau đớn đưa tay sờ sờ chất dịch trên mặt mình dính lại từ con cá buồn nôn nói.
“Meow… cá ươn đó. Thấy thế nào hả? Dám dùng mùi bạc hà để chơi khăm bổn miêu… hắc hắc cho ngươi biết tay.” Diệp Thần cầm trên tay con cá ươn đã chết hướng Đông Phương Bạch đánh tới.
“Ọe, đồ con mèo chết bằm. Ngươi… ngươi tuyệt đối không thể nào là hắn… Tuyệt đối không phải là...” Đông Phương Bạch đều muốn nôn liên tục lùi lại tránh ra cái này mùi cá.
Nhớ trước kia để khiêu khích đám mèo tấn công nàng. Sư phụ chết toi đó chính là dội lên người nàng một thùng cá ươn. Nàng đều phải tắm đến mười ngày còn sài cả hắn nước thuốc mới hết mùi vị trên người.
Hiện tại chỉ cần ngửi thấy cái mùi vị này cũng khiến nàng rợn gai ốc, cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Ách, không đúng kích bản cho lắm nha.... Meow… trong lúc chất nhớp này bắn lên đầy mặt của ngươi… Ngươi đáng ra phải kêu lên… A… ư Kimochi bắn nhiều quá đi. Iku Iku...” Diệp Thần cảm thấy kỳ lạ mở miệng hỏi.
“Kimochi là gì vậy?” Tuyết Tâm nghi ngờ hỏi.
“Khụ khụ… từ ngữ chuyên ngành đi theo bổn miêu một đêm. Bổn miêu gia dạy ngươi hắc hắc… ” Diệp Thần không biết xấu hổ dụ dỗ tán gái nói.
Nhìn cái này đê tiện con mèo, Tuyết Tâm liền có chút cảm giác muốn tránh xa. Mặc dù vẫn chưa biết Kimochi và Iku iku là gì nhưng mà chắc chắn không phải tốt đẹp gì từ ngữ.
“Dạy miễn phí mà meow… cơ hội chỉ có một lần duy nhất nha… meow… đại mỹ nữ nghĩ một chút.” Diệp Thần đê tiện mặt dày vác con cá ươn trên lưng tán gái nói.
“Con mèo chết tiệt, cho bổn trưởng lão câm mồm. Tuyết Tâm tỷ tỷ không phải ngươi có thể sơ múi.” Đông Phương Bạch cố nén nôn ra đưa áo lau lau dính trên mặt mình chất nhờn mùi vị chán ghét đưa một chân tới đá cái này con mèo nói.
Diệp Thần lập tức né ra cái này cước đá chế giễu nói: “Tiểu Bạch Nhi ngươi thế nào lại học xấu đá miêu gia ta… Meow...”
“Ngươi còn dám nói, ngươi dùng còn cá ươn chết tiệt đó đập vào ta khuôn mặt… ọe… bổn trưởng lão cùng ngươi liều mạng.” Đông Phương Bạch đều đem điều mình muốn nói cấp cho quên mất. Hiện tại nang trong đầu chính là muốn ăn lẩu mèo.
“Meow… một thùng cá ướp muối thần chưởng… Meow...” Diệp Thần từ trong túi không gian của mình ném ra một đống cá ươn hướng thẳng đến Đông Phương Bạch bay tới.
Đông Phương Bạch bị đống cá ươn đập vào người đều mất đi sức chiến đâu nằm ngất trong đống cá ươn thúi. Nàng cảm thấy cuộc đời thật sự trở nên bi thảm. Lần này muốn tắm mấy ngày đây.
“Đông Phương hiền đệ… ưm… ngươi… ngươi không sao chứ?” Tuyết Tâm vốn dĩ muốn lại gần Đông Phương Bạch nhưng ngửi thấy trên người nàng cá ướp muối mùi vị đều có chút không chịu được lui lại phía xa hỏi.
“Ư...” Đông Phương Bạch nằm tại trong đống cá đều cảm thấy nhức não đầu quay vòng vòng. Con mèo chết bằm này lấy đâu ra nhiều cá vậy chứ.
“Meow… cho ngươi chưa cái tội con sen dám bắt nạt miêu gia. Muốn làm phản hả? Meow...” Diệp Thần tự hào thành công đem Đông Phương Bạch kéo ra khỏi đống cá ươn tránh cho nàng chết ngộp.
“Đừng để ta tìm được cơ hôi… đồ con mèo chết tiệt. Bổn trưởng lão năm nay muốn đeo khăn bông da mèo.” Đông Phương Bạch nằm trên mặt đất cứng miệng nói.
“Meow… nói thì hay lắm… meow… hãy yên nghỉ… Meow...” Diệp Thần hai chân mèo đứng thẳng cầm trên hai chân còn lại một con cá ươn to cười đểu nói.
“Nè… nè làm gì đó?” Đông Phương Bạch mặt đều tái xanh hỏi.
“Dạo này truyện có chút nhạt, cho thêm tý cá mắm cho đỡ nhạt… Meow… đây là cách mà người ta gọi là Đắp Mộ Cuộc Tình, xin hãy yên nghỉ. Meow...” Diệp Thần cười đê tiện nói.
“Đừng… đừng… này này… ta sẽ giết chết ngươi còn mèo chết tiệt.” Đông Phương Bạch đều muốn hét lên khi con cá này đặt lên chán nàng đem nàng ngất lịm đi.
“A di phò phò, khẩu nghiệt thọc nhau thục nhau.” Diệp Thần đưa hai cái tay mèo chắp lại như một cao nhân đắc đạo nhìn Đông Phương Bạch nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự nói.
Hắn thật sự cảm thấy may mắn vô cùng, nếu vừa rồi không phải hắn tìm đến nàng trả thù. E rằng cô nàng này với trí thông minh của mình sẽ phát hiện ra hắn mất. Nhiệm vụ thất bại cái dây chuyền đó hắn cũng không thể nhận lại được.
“Đông Phương hiền đệ… ngươi làm vậy hắn không sao chứ?” Tuyết Tâm nhìn Diệp Thần dùng cá ươn cho Đông Phương Bạch “Đắp Mộ Cuộc Tình” có chút tàn nhẫn nói.
“Meow… đại mỹ nữ không cần quan tâm… chưa chết được.“ DIệp Thần cười cợt nói.
“Ngươi chính là cái đó con mèo biết nói thật đặc biệt.” Tuyết Tâm liền nhìn cái này con mèo có chút thích thú nói.
“Hắc hắc… đặc biệt vậy hắc hắc… liệu cô nương có thể cho bần đạo đá lưỡi một cái được không?” Diệp Thần vô liêm sỉ liếm liếm cái mép con mèo nháy nháy một bên mắt ra hiệu nói.
Đây chính là hắn tán gái một trăm cái bí kíp một trong, hiệu quả nhất phương pháp. Trực tiếp gạ xoạc ý lộn là gạ tình gái đẹp, và dụ hoặc gái hư.
Tuyết Tâm cảm giác như cái này bề ngoài đáng yêu con mèo chút không đáng yêu như nàng vẫn tưởng. Mặc dù không hiểu lắm nhưng những điều con mèo này nói nàng chắc chắn không trong sáng và không phù hợp thiếu nhi.