Đạp trên lụa vải mà đến, Đông Phương Bất Bại tay cầm lấy mình những sợi chỉ điểu khiển kim thêu quấn quanh Diệp Thần thanh kiếm không cho hắn giết người. Sau đó nhanh chóng phóng ra nội lực đem năm người đánh ngất.
Mạng của năm người này đối với nàng vẫn còn không nhỏ công dụng. Hiện tại, dù có căm ghét chúng thế nào. Nàng vẫn chưa thêể ra tay trừ khử những cái đinh trong mắt này được.
“Ngươi đến rồi. Meow… bổn miêu nói rồi. Không có kiệu tám người khiêng, voi chín ngà, gà chín cựa, thịt chó chín hồng mao ý lộn ngựa chín hồng mao. Bổn miêu không gả cho ngươi… Meow… miêu gia có giá lắm đó. Chậc chậc, đã tắm rửa để chuẩn bị lên thớt rồi hả? Meow...” Diệp Thần đem kiếm cắt đứt chỉ nhanh chóng thu kiếm vào trong vỏ tiêu thất trong hư không trở lại trong mình không gian nói.
“Lên thớt cái đầu ngươi. Ta lấy đâu ra mấy thứ đó mà cưới… đợi đã dù có ta cũng không thèm lấy con chồn hôi như ngươi.” Đông Phương Bạch lè lưỡi khinh bỉ nói.
“Bổn miêu là mèo. Meow… ngươi không đến lấy miêu gia, ngươi đến làm cái gì?” Diệp Thần lười biếng mở miệng hỏi.
“Ta đương nhiên là đến, không phải vậy con mèo ngươi còn định bế Doanh Doanh chạy đến tận đâu nữa hả?” Đông Phương Bất Bại chỉ chỉ trên lưng Diệp Thần Nhậm Doanh Doanh là mục đích nàng tìm đến nói.
“Cũng đến vì đứa bé này sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, ta đến chính là vì cái này đứa bé… Nếu ngươi không đưa đứa bé cho ta… Đừng trách ta không nển mặt… Oái,... ngươi điên rồi sao tự dưng đem đứa trẻ ném vậy chứ?” Đông Phương Bạch đang muốn uy hiếp cái này con chồn hôi đáng chết liền bị hắn một tay đem Nhậm Doanh Doanh ném trả lại.
Nhanh chóng bắt lấy Nhậm Doanh Doanh kiểm tra đứa bé an toàn, Đông Phương Bạch đều đối với cái này con mèo đáng ghét trách móc. Rõ ràng con mèo này không hề đem Nhậm Doanh Doanh an toàn để trong mắt.
“Ngươi không phải bắt được rồi sao? Meow...” Diệp Thần vô trách nghiệm hỏi.
“Ta… ta… hừ, ngươi dễ dàng như vậy trả lại?” Đông Phương Bạch nghi ngờ. Con mèo này vô cùng cứng đầu.
“Ừ, mau cho nó bú đi chứ làm gì nữa? Meow...” Diệp Thần lạnh nhạt mở miệng nói.
“À ừ,... đợi đã bổn trưởng lão lấy đâu ra sữa cho nó bú?” Đông Phương Bạch mặt đỏ ửng như hai quả cà chua kịp thời nhận ra điều sai lầm nói.
“Xì… Meow… Nhỏ vậy không có sữa thế là đúng rồi. Mình có thể trong chờ gì vào hai cái hột nhãn nhỉ?” Diệp Thần thể hiện ra cái bộ mặt khinh bỉ nói.
“Này, con chồn chết tiệt lẩm bẩm cái gì đó hả? Muốn chết hả?” Đông Phương Bạch đều muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Meow… bổn miêu có nói gì đâu.” Diệp Thần cảm nhận được sát khí liền lập tức trốn.
“Rắc rắc...” Đông Phương Bạch bẻ mình ngón tay muốn động thủ.
“Ta đều trả lại rồi còn gì hả? Còn muốn cái gì nữa? Meow...” Diệp Thần bộ lông đều cảm giác nguy hiểm dựng đứng hỏi.
“Ta mới là người muốn hỏi. Ngươi bế Doanh Doanh đi khắp nơi rốt cuộc muốn làm cái gì hả? Có biết cả giang hồ hiện tại đang loạn lên vì ngươi không?” Đông Phương Bạch thở dài nhìn cái này vô trách nghiệm con mèo hỏi. Vẫn là tha cho cái này con mèo, dù sao nàng cũng chưa chắc đánh thắng nó. Hôm nay cũng không đem theo lá bạc hà nha.
”Giang hồ loạn rồi sao? Quả nhiên không ngoài ta dự đoán. Meow...” Diệp Thần cân nhắc mở miệng nói.
“Không ngoài dự đoán?” Đông Phương Bạch không hiểu nói.
“Không phải tự nhiên bổn miêu trộm Nhậm Doanh Doanh xuống núi đâu. Meow, bổn miêu không có rảnh như vậy. Meow...” Diệp Thần liền thành thật trả lời nói.
“Vậy ngươi muốn cái gì hả? Muốn giang hồ này đại loạn sao? Có lợi gì chứ? Hiện tại cũng đủ loạn rồi.” Đông Phương Bạch hoàn toàn nhìn không thấu cái này con mèo hỏi.
“Ta không phải muốn giang hồ này đại loạn. Thứ ta muốn là… Loạn Thế… Meow...” Diệp Thần cười mỉa mai Đông Phương Bạch nông cạn nói.
“Loạn… loạn thế?” Đông Phương Bạch đều cảm giác run rẩy nói.
“Đúng vậy, Meow… bổn miêu cần chính là loạn thế.” Diệp Thần ánh mắt lấp lóe nói.
“Mà đợi đã… loạn thế là gì ấy nhỉ?” Đông Phương Bạch liền nhớ tới.
“Hả? Meow.... không biết ngươi run làm cái gì hả?” Diệp Thần đều che hai mắt nói. Tên đồng đội não heo này.
Diệp Thần từ trong không gian lấy ra một thứ đồ nhỏ gọn giống như ống tiêm khẽ cười kinh dị một cái khoe mẽ trước mặt Đông Phương Bạch.
“Đây là cái gì vậy cà?” Đông Phương bạch nhìn cái món đồ kỳ lạ này hỏi. Không hiểu sao món đồ này khiến cho nàng thâm tâm sinh ra sự sợ hãi. Thuốc độc chăng?
“Đây là ta nghiên cứu ra dựa trên… à mà thôi. Về sau ngươi sẽ hiểu. Vẫn là trước tiên tiêm cho bọn chúng trước đã. Meow… sẽ rất vui đây.” Diệp Thần nụ cười đê tiện nói. Kế hoạch của hắn chuẩn bị tiến hành rồi. Cái thế thế giới này quá yếu cần thêm một chút kích thích mới vui.
Đem ống tiêm hướng tới ngũ nhạc chưởng môn, đây chính là huyết thanh hắn chế tạo dựa trên Highshool of the dead thế giới thây ma. Loại thuốc này trải qua hắn cải tiến rất nhiều. Hắc hắc,... nghĩ đến Ngũ Nhạc Chưởng Môn mỗi ngày cần thức ăn là thịt và máu người để duy trì sự sống. Thật sự khiến hắn có chút kích động không nhẹ.
Chỉ cần một thời gian, khi thuốc của hắn hoàn toàn chiếm cứ năm người bọn họ. Những thây ma cao cấp đích thực sẽ được sinh ra. Năm người này chính là căn nguyên của bệnh tình. Bệnh sẽ lan rộng ra khắp nơi, tạo thành loạn thế. Đó chính là hiện tại hắn mục đích, còn mục đích cuối cùng chính là...
“Nè, ngươi định làm gì năm người bọn họ hả?” Đông Phương Bạch che chắn năm người nói.
“Đông Phương Bạch ngươi tránh ra một bên đi, ngươi và chúng có thù oán. Ngươi quản ta làm gì chúng? Meow… Chỉ cần biết ta sẽ không hại ngươi là được.” Diệp Thần cảm thấy có chút bị cản trở nói.
“Ta mặc kệ, ngươi không được giết năm người bọn hắn. Năm người đối với ta còn tác dụng.” Đông Phương Bạch lắc đầu mở miệng nói.
“Công dụng gì? Meow… nói nghe thử chút.” Diệp Thần vẫn là kiên nhẫn hỏi.
“Ta cần dùng Ngũ Nhạc Kiếm Phái đến áp Nhậm Ngã Hành, năm người này chính là cái đinh trong mắt Nhậm Ngã Hành. Ta cần dùng bọn chúng làm nhiễu loạn.” Đông Phương Bạch nói ra mục đích của mình nói.
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn? Meow… không sai, ngươi yên tâm. Ta không giết chúng, chỉ là dùng một chút thuốc khống chế lại chúng mà thôi.” Diệp Thần lắc lắc cái đuôi hướng tới tiêm vào mỗi kẻ một ống huyết thanh.
Cảm nhận sự đau đớn, Ngũ Nhạc Chưởng Môn dần dần tỉnh lại. Họ cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi sục, nó đang trở lên lạnh. Năm người cơ thể co rút lại. Tròng mắt trắng trở nên đỏ như máu, con ngươi co rụt lại, miệng xùi bọt mép, lăn ra tắt thở không còn chút sinh cơ ngay trước mặt của Đông Phương Bạch sau đó nhắm mắt lại, mặt khô héo vặn vẹo xương cốt như gẫy vỡ, gò má co quắp lại da thịt trở nên hư thối nhăn nheo, trong miệng chui ra rất nhiều dòi bọ khiến người bình thường buồn nôn.
“Meow… công dụng không sai.” Diệp Thần nhìn thấy cái này cảnh tượng khẽ hài lòng gật đầu.
“Ngươi… ngươi… ngươi nói không giết năm người họ cơ mà.” Đông Phương Bạch khẽ che miệng buồn nôn khi nhìn cái này kinh khủng cảnh tượng.
“Đừng nóng… trò hay còn ở phía sau cơ. Meow...” Diệp Thần khẽ cười nhìn trước mặt mình năm người đã tắt thở hoàn toàn không còn chút sinh cơ.
Đông Phương Bạch vốn muốn ôm Nhậm Doanh Doanh bỏ đi, thì sấm sét trên trời bắt đầu đánh mạnh, trời nổi cuồng phong.
“Thời tiết thế nào tự nhiên thay đổi? Ta nói con mèo… bọn họ,... năm người… không phải… không phải đã… đã...” Đông Phương Bạch cảm thấy giật mình nhìn trên trời thiên lôi như muốn đánh tới bọn họ. Nhưng kinh dị hơn là năm người nàng tưởng như đã chết bỗng nhiên xương cốt bắt đầu kêu rắc rắc miệng phát ra mùi hôi cử động dãy dụa trên mặt đất.
“Chết.” Diệp Thần nhìn thấy Đông Phương Bạch nói không lên lời liền giúp nàng nói từ còn lại.
Nhìn lên bầu trời sấm xét muốn đánh xuống, thời gian không có gì sai biệt lắm. Diệp Thần khẽ cân nhắc, thiên kiếp a. Cái này thế giới không chấp nhận thây ma sinh ra. Xem ra, cần dùng một chút thủ đoạn. Đang định đưa móng vuốt lên trời đánh tan cái này đám mây. Hắn liền cảm thấy có người ôm chặt lấy hắn sợ hãi run như cầy xấy.
“Tiểu… Tiểu Bạch?” Diệp Thần nhìn cái đáng thương Đông Phương Bạch sợ hãi ôm chặt lấy mình nhắm chặt mất không biết gì như cô gái nhỏ cùng Nhậm Doanh Doanh đang khóc oe oe liền thở dài. Sao hắn lại quên mất nhỉ, cô gái này… sợ hãi sấm sét.