Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 746

Nhìn vật thể lạ à nhầm là chiếc bánh màu kỳ dị bị Đông Phương Bạch bóc ra, Diệp Thần mồ hôi đều chảy dọc trên mặt đầy nặng nề. Hiện tại, hắn thà chạy ra bên ngoài cùng Cửu Tử đại chiến ba trăm hiệp, rồi để hắn bắt đi cũng còn hơn phải ăn cái món đồ quỷ quái này. Mặc dù bản thân không bị độc chết nhưng mà… cũng sẽ có vị giác nha, cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

“Mặc dù chiếc bánh có chút xấu, nhưng ta đảm bảo vị nó nhất định rất ngon.” Đông Phương Bạch thấy Diệp Thần do dự liền bảo.

“Tin được không? Tin chứ? Tin thế đếu nào đươc?” Diệp Thần một bộ đầy không muốn nói.

“Vậy ngươi rốt cuộc là có ăn hay là không hả?” Đông Phương Bạch chống nạnh đầy bực tức nói. Đồ ăn nàng nấu ra, chẳng lẽ thật không thể ăn hay sao? 

“Ăn.” Diệp Thần nhìn nàng mắt đầy nghiêm túc nói.

“Thế thì...” Đông Phương Bạch cảm giác muốn vui vẻ muốn đưa Diệp Thần cái bánh.

“Điên mới ăn. Ngươi nhìn ta điên sao? Ngươi thích liền tự đi mà ăn. Ngươi dám ăn, ta liền dám ăn.” Diệp Thần liền nhếch lên khóe miệng cười không có tiết tháo đội thẳng gáo nước lạnh vào Đông Phương Bạch nói.

“Ngươi nghĩ ta không dám ăn đồ mình nấu ra?” Đông Phương Bạch đều bị khích đến nói.

“Không phải ta không tin, ta sợ ngươi ăn xong liền sẽ nhớ mãi không quên mùi vị chiếc bánh. Ta cũng rất vui nếu ngươi ăn xong còn chưa chết có thể nói cho ta mùi vị là như thế nào. Nhất định là ngon chết người.” Diệp Thần liền vô cùng nghiêm túc mở miệng nói.

“Đợi ta ăn hết, ngươi nhất định sẽ hối hận.” Đông Phương Bạch ánh mắt khinh bỉ nói. Nàng không tin nàng nấu thật không ăn được. Trước kia nàng cũng không phải chưa từng vào bếp, chẳng qua là… lâu quá không làm mà thôi.

“Ta nhất định sẽ hối hận khi đứng trước quan tài của ngươi. Tại sao ta lại không ngăn tên đồ đệ ngốc của mình lại.” Diệp Thần khẳng định vô cùng nói.

Đông Phương Bạch càng cảm thấy giận, lập tức đem chiếc bánh hướng mình miệng nhét vào nhắm mắt nhắm mũi.bắt đầu nhai từng miệng một. 

“Rắc… rắc… rộp rộp… ực...” Tiếng động kinh dị vang lên từ trong miệng của Đông Phương Bạch, nàng vẫn là nhắm mắt nhắm mũi cuối cùng vẫn là nuốt đi xuống. Vừa rồi nàng thật sự cảm giác lạc vào địa ngục. Thứ đồ này vốn dĩ không phải cho người ăn. Mùi vị kinh dị, lại cứng như đá.

“Ngươi thật ăn?” Diệp Thần kinh ngạc nhìn Đông phương Bạch dũng cảm. Hắn có chết cũng không nghĩ tới. Cô nàng này sẽ chơi lớn như vậy, món đồ này thực không phải dành cho người ăn.

“Cũng không phải không thể ăn, vị cũng rất ngon, bánh cũng vô cùng mềm, đồ tốt như vậy, tại sao không ăn?” Đông Phương Bạch một bộ thản nhiên nói dối không biết ngượng mồm nói.

“Tiểu Bạch những năm ngươi học ở ta cái gì đều không học. Nhưng về khoản da mặt này, ta thật sự cảm thấy ngươi học rất tốt. Đối với mình thật sự cũng rất ác độc, khâm phục.” Diệp Thần vỗ vai Đông Phương Bạch đưa lên ngón tay khen ngợi nói.

Bánh mềm sao? Bánh mềm đến độ nghe răng rắc trong miệng, còn vụn cứng như đá rơi ra. Còn cái gì thơm ngọt, ngon lại còn bổ? Tin được mới là lạ lùng đấy.

“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Cái gì mà da mặt, ta nói hoàn toàn là sự thật. Không tin ngươi nếm thử liền biết.” Đông Phương Bạch nói dối mặt không chút nào thay đổi nói. Nàng từ đầu đến cuối vẫn là muốn lừa Diệp Thần nhai cái thứ chết toi này.

“Thật sự ăn được?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Ngươi còn không phải thấy ta ăn ngon lành sao?” Đông Phương Bạch thản nhiên nói.

“Vậy ngươi ăn thêm miếng, nếu ngươi ăn ta liền ăn.” Diệp Thần liền đem một miếng lớn tách ra đưa chọ Đông Phương Bạch nói. 

“Thật cần phải ăn sao?” Đông Phương Bạch cảm giác đều run rẩy nói. Nàng ăn một lần đã nếm qua mùi vị của nó tuyệt đối không muốn tiếp tục ăn. Vừa rồi nàng còn thoát chết do ăn miếng bé, ăn tiếp, dạ dày nàng đều bị cái này đồ vật cho đâm thủng.

“Ngươi không muốn ăn? Ta liền không ăn, nhìn qua cũng biết không có gì ngon lành.” Diệp Thần liền nhún vai nói.

“Được, vậy… ta ăn. Ngươi cũng phải ăn, nếu ngươii không ăn… ngươi liền là con chó.” Đông Phương Bạch liền thỏa thuận nói.

“Tốt, một lời đã định, chỉ cần ngươi ăn hết đống đồ này. Ta liền ăn.” Diệp Thần không có vấn đề nói.

“Ta ăn cho ngươi xem...” Đông Phương Bạch nhắm mắt nhắm mũi lại đem miếng bánh cho vào miệng, cố gắng nhai từng miếng một. Nước mắt ủy khuất đều chảy ra. Nàng thật sự cảm giác muốn tự sát. Món bánh này thật rất khó ăn.

“Ngươi xem… rất ngon… bánh rất mềm.” Đông Phương Bạch miệng đều xuất huyết nói.

“Ngươi… ngươi khóc kìa. Miệng còn ra máu.” Diệp Thần có chút cảm thấy mình đùa hơi quá nói. Món ăn này thật không thể ăn vào người.

“Đây là do bánh ngon quá đó. Còn đây là nhân bánh không phải máu.” Đông Phương Bạch đưa hai tay sờ sờ mắt lau đi bốc phét nói.

Diệp Thần một bộ nghi ngờ không tin dáng vẻ: “Lão tử tin ngươi mới là lạ. Vì đạt được mục đích không từ chút nào thủ đoạn. Cả bản thân mình cũng không tha.”

“Ta đều ăn hết, ngươi mau ăn đi.” Đông Phương Bạch một bộ chờ mong bóc một miếng bánh đưa đến miệng Diệp Thần.

“Gâu.. gâu...” Diệp Thần nhìn chiếc bánh rồi nhìn đến Đông Phương Bạch nhếch miệng cười vô liêm sỉ kêu.

Đông Phương Bạch nha Đông Phương Bạch, ngươi thật sự là quá coi thường bổn công tử. Cả mèo lão tử đều làm qua, chỉ giả tiếng cẩu, còn làm khó lão tử được hay sao? 

“...” Đông Phương Bạch cầm miếng bánh trong tay cả người đều đứng hình ngay tại chỗ không kịp phản ứng lại.

“Ngươi… trêu đùa ta?” Đông Phương Bạch cả người đều giận run nhìn Diệp Thần muốn cho hắn một cái bạt tai.

“Ta nào có trêu đùa ngươi? Ta không ăn, ta đều thực hiện đúng ngươi nói rồi còn gì? Hi sinh lớn lao như vậy nhân cách cùng với phẩm hạnh, hầy, ngươi còn muốn gì chứ?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi. Kiểu như rốt cuộc ta đã phạm phải cái lỗi gì nha? Ngươi làm gì nổi cáu với ta.

“Chỉ kêu hai tiếng, ngươi liền có thể qua cửa rồi? Ta còn phải ăn hai miếng bánh có được không?” Đông Phương Bạch trừng mắt muốn tức phun máu nói. Loại người như ngươi có nhân cách cùng phẩm hạnh sao? Vốn dĩ không có thì lấy cái gì mà mắt, da mặt ngươi dày như vậy?

“Vậy không phải ngươi có lời rồi? Bánh vừa ngon vừa ngọt, lại còn mềm nữa chứ? Đâu như ta phải giả tiếng cẩu, còn chẳng được cái gì.” Diệp Thần một bộ ủy khuất, ta rất đáng thương bộ dáng nói.

“Ta… ta… ngươi...” Đông Phương Bạch một bộ nói không ra khẩu khí chỉ chỉ Diệp Thần cuối cùng vẫn là nuốt đi vào cái này cục tức.

“Hừ, coi như ngươi giỏi.” Đông Phương Bạch đành phải chấp nhận.

“Ta từ trước đến giờ vẫn giỏi như vậy. Ngươi đi đâu vậy chứ?” Diệp Thần thản nhiên trả lời nói.

“Đi vệ sinh… đau bụng. Sao? Muốn đi cùng?” Đông Phương Bạch phẫn nộ nói. Thật sự là ngày chó mà, nàng thật đen đủi. Sáng vừa đi ra toàn bộ giờ còn đi tiếp, nàng sớm sẽ bị ép khô.

“Ách, còn có thể đi cùng sao?” Diệp Thần một bộ ta không ngại dáng vẻ nói. 

“Ngươi… ta mới không đi cùng ngươi.” Đông Phương Bạch trừng mắt nói.

“Đông Phương Bạch nha Đông Phương Bạch, ta cũng không có nói sẽ đi cùng ngươi. Ngươi có cần phải lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không hả?” Diệp Thần lắc đầu lắc đầu nói.

“...” Đông Phương Bạch có chút im lặng. Cái tên này chính nghĩa như vậy sao? Tuyệt đối không thể tin tưởng. Hắn mà là quân tử, thì thế gian này ai cũng là thánh nhân chẳng có tiểu nhân nữa rồi.

“Cùng lắm ta cũng chỉ nhìn trộm chứ đi vệ sinh cùng, ta mới không có sở thích biến thái đó.” Diệp Thần liền vô cùng nghiêm túc khẳng định nói.

“Có kẻ quân tử nào nhìn trộm nữ nhân đi vệ sinh sao?” Đông Phương Bạch khinh bỉ nhìn Diệp Thần nói.

“Không phải có một cái trước mặt ngươi hay sao? Ta nhìn trộm là quang minh chính đại nhìn, có gì không quân tử? Ngươi không nghe câu sao? Thà để quân tử nhìn còn hơn để tiểu nhân nhìn. Ta vừa nhòm vừa giúp ngươi trông chừng.” Diệp Thần một bộ quang mình lẫm liệt nói.

“Cút.” Đông Phương Bạch phun ra một chữ quay người liền hướng nhà vệ sinh liền đi. Diệp Thần cũng không có ngăn cản nàng. Dù sao, hắn cũng không muốn ngửi thử phân nàng thơm hay thúi.

Hắn nhanh chóng quay lại trong nhà lúc này, Ninh Trung Tắc vẫn tại nằm trên giường ngủ say. Dù sao nàng cũng quá mệt, hắn cũng không có ý tứ đánh thức nàng tỉnh lại. 

“Ưm… ngươi trở lại rồi sao?” Cảm nhận được có người ngồi lại bên cạnh mình. Ninh Trung Tắc khẽ tỉnh lại ánh mắt tràn đầy tính ái kiều mị nhìn Diệp Thần.

“Ta vừa mới trở lại. Tiểu Tắc, có lẽ ta sớm phải rời khỏi đây. Vậy nên hẫy cầm lấy nó.” Diệp Thần đem một chiếc ngọc bội từ không gian lấy ra đưa cho Ninh Trung Tắc nói.

“Ngươi phải đi? Đây là…” Ninh Trung Tắc cầm tấm ngọc bội nghi hoặc.

“Là ta tư nhân định chế ra, có thể bảo vệ ngươi. Cố gắng sống tốt, đợi ta trở lại nghe không?” Diệp Thần đưa tay lên sờ mặt của nàng nói.

“Ngươi rốt cuộc là muốn đi đâu nữa chứ? Không thể đem ta cùng đi hay sao?” Ninh Trung Tắc cầm lấy tay của hắn cầu xin nói.

“Sẽ, nhưng không phải ngày hôm nay.” Diệp Thần an ủi nàng nói. Ta cũng không rõ lúc ta lúc nào quay trở lại thế giới này. Có thể nói cho ngươi cái gì hay sao?

“Ngươi… lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ chịu tiết lộ điều gì.” Ninh Trung Tắc thở dài than thở nói.

“Ta...” Diệp Thần muốn nói xin lỗi nhưng Ninh Trung Tắc liền đưa tay che miệng hắn lại.

“Không cần xin lỗi ta. Nam nhân có nơi người đó cần đi, ta… có thể sống tốt. Lần sau trở về, không lần nữa thả xuống ta là được. Vậy nên, ngươi đi đi. Nhanh lên… trước khi… ta...” Ninh Trung Tắc lắc đầu nói. 

“Ta hiểu. Cảm ơn.” Diệp Thần quay người bước ra bên ngoài không quay đầu lại để cho hồng nhan tại trong căn phòng rơi lệ. 

Lúc này, Đông Phương Bạch cũng từ trong nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn đi hướng đến Diệp Thần đi đến: “Ê, ngươi làm sao vậy? Khóc sao? Ấy, thả ta xuống, ngươi làm cái gì đó chứ?”

Diệp Thần không có trả lời đem Đông Phương Bạch nhẹ nhàng vác lên vai, tay kia đưa tay cầm lấy Nhạc Bất Quần kéo trên mặt đất hướng đỉnh Hắc Mộc Nhai đi thẳng lên, thần thức cũng lần nữa thả ra.

Lúc này tại trên bầu trời cầm quả táo gặm một nửa, Cửu Tử lông mày liền nhíu lại. “Không chút nào thả ra thần thức? Xem ra,... tiểu thụ của ka đã quyết định rồi. Tên cứng đầu này, rốt cuộc nghĩ thông rồi sao?”
Bình Luận (0)
Comment