Dựa vào ưu thế Quỳ Hoa Bảo Điển về tốc độ, Đông Phương Bạch sử xuất ra chưởng pháp tại khống chế lại Nhậm Ngã Hành Hấp Tinh Đại Pháp, tránh trường hợp trực tiếp giao phong để hắn hấp thu bản thân mình nội lực.
“Đều đi chết đi… gừ...” Nhậm Ngã Hành bị trêu đùa lập tức phát điên chân khí trở nên tán loạn điên cuồng tấn công tới Đông Phương Bạch bỏ mặc phòng thủ.
“Nhậm Ngã Hành đã phát điên hoàn toàn. Chính là lúc này...” Đông Phương Bạch thấy Nhậm Ngã Hành sát khí trùng thiên lập tức quay người liền chạy.
Mắt thấy Đông Phương Bạch chạy trốn, Nhậm Ngã Hành lập tức đuổi theo mục tiêu mặc kệ tình hình xung quanh.
Oành… vào đúng lúc này từ trên trời lập tức rớt xuống một chiếc lồng giam bằng sắt vô cùng chắc chắn rơi thẳng vào đầu hắn. Đem hắn nhốt lại bên trong, các đệ tử cũng lập tức đem Nhậm Ngã Hành bao vây lại.
“Thả ta ra… ta sẽ giết hết các ngươi...” Nhậm Ngã Hành nổi điên liên tục tấn công vào những thanh sắt cứng rắn tạo lên tiếng vang kinh người nhưng hoàn toàn không có chút nào tác dụng.
“Giáo chủ...” Mắt nhìn thấy giáo chủ như vậy, Khúc tả sứ cùng với Hướng tả sứ không đành lòng nhìn khẽ kêu.
“Tâm trí giáo chủ bất minh, lúc nhất thời khó mà khỏi được. Đợi đến khi người khỏi bệnh thì trở lại xử lý giáo vụ, không biết các người nghĩ thế nào?” Đông Phương Bạch lập tức đề xuất ra ý kiến nói.
“Ta nghĩ… bổn giáo không thể một ngày vô chủ.” Hướng tả sứ cắn răng suy nghĩ nói. Hiện tại nếu giáo chủ rời đi, như vậy Nhật Nguyệt Thần Giáo khác gì rắn mất đầu. Ngoài Ngũ Nhạc Kiếm Phái ra, trên giang hồ cũng không ít môn phái cùng họ đối đầu.
“Đông Phương phó giáo chủ, dùng kế dùng sức để cứu chúng ta, chức vị giáo chủ nếu không do Đông Phương phó giáo chủ làm thì làm sao có thể phục giáo chúng?” Một cái trưởng lão họ Hạ bị Đông Phương Bạch mua chuộc lập tức đứng ra thay Đông Phương Bạch đề xuất bản thân, để nàng có thể mượn nước đẩy thuyền đưa mình lên làm giáo chủ một cách hợp tình hợp lý.
“Khoan đã, chuyện kế thừa giáo phái là chuyện lớn, cần phải bàn bạc kỹ càng, trên dưới thống nhất. Huống chi chuyện giáo chủ phát điên, nguy hiểm trùng trùng, chúng ta cần phải điều tra kỹ càng hơn...” Một cái họ La trưởng lão lập tức đứng đi ra lên tiếng phản đối nói.
Hạ trưởng lão lập tức táy thành ưng trảo bất ngờ đánh vào cổ của La trưởng lão đem cổ hắn bẻ gãy khiến hắn chết ngay tại chỗ sau đó lớn tiếng nói: “Đông Phương phó giáo chủ vốn dĩ là người kế thừa của giáo chủ. Lời nói phản loạn của tên họ La này là cố tình gây nhiễu loạn giáo phái, hiện tại đã bị ta trảm giết. Còn có ai không phục?”
Đông Phương Bạch sắc mặt lạnh lùng vô tình nhìn về xác chết của họ La trưởng lão một bộ vô tình dáng vẻ bước qua hắn xác hướng trên ghế giáo chủ đi đến, tên họ La này chính là nàng muốn dùng để giết gà dọa khỉ. Cùng lúc này, một đám đệ tử bị nàng mua chuộc lập tức bao vây lại đại điện đem nhứng kẻ tính đứng ra phản đối nàng lên làm giáo chủ uy hiếp.
“Nhật Nguyệt Thần Giáo đánh thắng muôn trận, Đông Phương giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ.” Họ Hạ trưởng lão lập tức tung hô khiến các đệ tử khác tung hô theo, những đệ tử không phục cũng không có cách gì chỉ còn cách cúi đầu xưng thần.
Khúc tả sứ cùng Hướng tả sứ chỉ im lặng nhìn mọi chuyên diễn biến quá nhanh, lần này trận cờ họ đi sai một nước liền sai cả bàn cờ. Hiện tại chỉ có thể dương mắt nhìn Đông Phương Bất Bại lên làm giáo chủ mà thôi.
Lúc này, tại một bên một cái tiểu cô nhóc nhìn thấy tất cả mọi thứ rơi vào trong mắt liền cắn răng đầy tức giận hận hận nhìn đến Đông Phương Bạch. Không ai khác nàng chính là Nhậm Doanh Doanh, từ đầu đến cuối nàng đều trốn một bên xem.
“Nếu như không có ai phản đối, Đông Phương ta đây từ nay chính là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Đợi khi Nhậm giáo chủ khỏi bệnh quay về, mong sẽ không có ai chống đối ta làm việc, nếu không… giết không tha.” Đông Phương Bạch ngồi xuống trên ghế giáo chủ lớn tiếng nói.
“Tình nguyện đi theo Đông Phương giáo chủ nhất thống giang hồ.” Khúc tả sứ cùng Hướng tả sứ cũng không có ngu ngốc, vừa rồi Đông Phương Bạch người chính là giết chết La trưởng lão chính là giết gà dọa khỉ. Nếu bọn họ còn cứng đối cứng e rằng tính mạng của bản thân mình còn khó giữ chứ đừng nói là sống để cứu ra giáo chủ đại nhân.
“Tốt, hiện tại để đề phòng Nhậm giáo chủ xảy ra sơ xuất nguy hiểm gì, ta sẽ đưa người rời đi Hắc Mộc Nhai để chữa trị bệnh tình tránh để lộ tin tức. Để Ngũ Nhạc kiếm phái biết được, lúc đó Nhậm giáo chủ hẳn sẽ nguy to.” Đông Phương Bạch một bộ vì Nhậm Ngã Hành suy tính nói.
“Đông phương giáo chủ anh minh.” Đám người lập tức hô hào nói.
Đông Phương Bạch một bộ tự mạn thích thú, thật là làm giáo chủ thật uy phong nha. Cái ghế này để Nhậm Ngã Hành ngồi lâu vậy, quả thật là lãng phí.
“Giáo chủ đại nhân, hiện tại Nhậm giáo chủ đã trở về môn phái chữa bệnh. Ngũ Nhạc chưởng môn chúng ta có nên giết đi trừ hậu họa không?” Hạ trưởng lão lập tức đi lên đối với Đông Phương Bạch xin ý kiến nói.
“Ngũ Nhạc kiếm phái giết ta nhiều đệ tử vậy, tất nhiên không thể để sống sót. Tính mạng của chúng không cần giữ lại, Chúng ta trước giết chúng trả thù cho Nhậm giáo chủ.” Đông Phương Bạch lập tức tùy ý nói. Dù sao Nhậm Ngã Hành đã bị nàng đại bại, hiện tại giữ lại Ngũ Nhạc chưởng môn chỉ có hại không có lợi với nàng. Đương nhiên nàng sẽ không giữ.
Vào lúc này một cái đệ tử tay chân bị thương cổ có vết cắn chảy máu từ ngoài điện lập tức xông vào bên trong hớt hải quỳ một chân trước mặt Đông Phương Bạch bẩm báo: “Đông Phương giáo chủ, tình hình không ổn. Ngũ Nhạc chưởng môn không biết cắn phải cái gì thuốc trở nên giống như quái vật điên cuồng phá vỡ nhà lao cùng xích sắt ăn thit đệ tử môn phái xong liền trốn xuống dưới núi. Ta liều chết liền chạy… chạy… gừ...”
Cái tên này đệ tử chưa kịp nói hết câu lập tức trở lên điên cuồng co dật, mắt long sòng sọc trắng xóa. Nằm lăn ra mặt đất miệng xùi bọt mép vô cùng mất mỹ quan.
“Hắn… hắn bị sao vậy chứ?”
“Là trúng độc sao? Hắn ổn chứ?”
“Hắn…. hắn chết rồi sao?”
Đám đệ tử lập tức xúm lại nghi hoặc tò mò nhìn cái này đệ tử.
“Tất cả mau tránh ra nguy hiểm.” Đông Phương Bạch mặt đều co rụt lại nhớ tới tác phẩm của con mèo chết tiệt đó lập tức hét lớn. Cái này triệu chứng giống hệt Ngũ Nhạc chưởng môn năm đó.
“Vụt… gừ...” Cái này đệ tử tưởng như đã chết lập tức bất ngờ vùng dạy hướng một cái đệ tử xông tới cắn xé vào cổ của hắn.
“Cứu… cứu mạng… cứu với….” Vị này đệ tử bị cắn lập tức kêu cứu nhưng vô cùng nhanh chóng tắt thở. Máu tươi bắn khắp nơi, các đệ tử hoảng loạng nhìn việc kỳ dị này xảy ra.
“Tất cả đệ tử không được hoảng loạn. Chuyện này… rốt cuộc là chuyện gì chứ? Sao lại tà môn như vậy.” Khúc tả sứ hét lớn với mọi người sau đó khẽ hướng tới Hướng tả sứ dò hỏi.
“Ta cũng không rõ ràng, nhưng cái này đệ tử hẳn bị trúng một loại độc dược gì đó rất đáng sợ. Chúng ta xử lý cái này đệ tử sau lại trấn an giáo chúng.” Hướng tả sứ lập tức tấn công tới cái này đệ tử đem hắn một cước đá thẳng vào ngực ngã ra trên mặt đất.
“Giải quyết.” Hướng tả sứ thoải mái tiêu sái quay người lúc lập tức tưởng như bị đá vỡ tim đệ tử lập tức bật dậy xông lên bất ngờ tấn công hắn.
Đông Phương Bạch một bên khẽ mỉm cười, ngươi cho rằng như vậy liền giết chết được cái này đệ tử thật sự quá sia lầm. Mà sai lầm nhất định phải trả giá lớn.
“Hướng tả sứ, cẩn thận hắn chưa chết..” Khúc tả sứ mắt thấy cái kia đệ tử bật dậy lập tức xông lên, lần này hắn đưa ra một chưởng đem đầu của cái này đệ tử đánh bay. Lúc này cái này đệ tử mới hoàn toàn chết hẳn.
Hướng tả sứ sờ lên cổ mình vẫn còn một trận sở hãi hoảng hồn, vừa rồi… vừa rồi… rõ ràng hắn đã giết chết cái này đệ tử, thế nào hắn còn có thẻ vùng dạy tấn công. Chuyện… chuyện gì xảy ra. Đây còn là người sao?
“Nếu như Hướng tả sứ không sao mọi người liền giải tán đi. Hướng tả sứ võ công cần phải cải thiện lại đi. Nếu không xảy ra tình huống vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Ngũ Nhạc chưởng môn cũng không cần tìm kiếm nữa, mọi chuyện kết thúc ở đây.” Đông Phương Bạch một bộ đứng lên che giấu nói. Nàng biết rõ chuyện gì đang xảy ra đâu, nếu hiện tại để lộ ra giáo chúng hẳn sẽ rất khủng hoảng.
Bây giờ cho người truy ngũ nhạc chưởng môn, chỉ khiến cho càng nhiều tử thi vùng dạy tấn công mà thôi. Mà lại… tên đó hắn còn ở đây, Ngũ Nhạc chưởng môn sẽ không làm bừa đi.
Cùng lúc này tại gần đó, Diệp Thần đã nhanh gọn chế phục Ngũ Nhạc thây ma đem bọn chúng đều cho trói lại.
“Có thể trốn xuống dưới này, quả nhiên là ta sản phẩm. Không tồi chút nào.” Diệp Thần nhìn năm cái thây ma liên tục gào rú liền có chút hài lòng từ trong người xuất ra năm cái kim tiêm đi tới.