Vừa bước đến võ đài đã nghe thấy tiếng reo hò của mọi người. Hay, hay, hay.
“Người nhìn kìa bọn họ đang đánh nhau, ngươi xem” Hoàng Dung cười lớn nói. Đánh nhau là trò vui nàng thích xem nhất nha.
“Tốt, tốt. Vóc người rất tốt đi.Đáng tiếc không nhìn thấy mặt a” Diệp Thần liên tục gật đầu nói.
“Trung Nguyên đúng là đất địa linh nhân kiệt. Một cô nương trẻ vậy mà có võ công thật lợi hại.” Quách Tĩnh ngưỡng mộ nói.
“Tên nam nhân thối kia thua trận rồi, ngươi xem Diệp Thần không phải muốn bắt nàng sao. Còn không lên” Hoàng Dung liền ẩn Diệp Thần nói.
“Ta trộm là tâm chứ nếu người không ta mới không cần.” Diệp Thần cười nói. Đây rõ ràng là mánh khóe kiếm tiền mà thôi à. Không thấy sao, muốn tham gia phải bỏ tiền ma vé à.
Một người đàn ông mặt đầy sẹo bước lên trước phát biểu.
“Các vị, tại họ họ Mục tên Dịch. Người Sơn Đông di ngang qua đất này, bày ra võ đường chiêu thân này. Chỉ vì muốn tiểu nữ Niệm Từ tìm được một vị hảo hán, võ nghệ cao siêu, phẩm hạnh đoan chính làm hiền phu.
Vừa phát biểu xong hai tên lập tức nhảy lên đòi tỷ võ chiêu thân à.
“Ngươi xem thật vui nha, hòa thượng và ăn mày cũng muốn cưới vợ à.” Hoàng Dung càng xem càng thấy vui nói.
“Trong thời buổi mỹ nữ khan hiếm thế này, chuyện này cũng phải.” Diệp Thần liền nói.
“Người ta con đeo khăn bịt mặt ngươi sao biết nàng là mỹ nữ đây.” Hoàng Dung bĩu môi khinh thường.
“Ngươi nhìn cái đôi chân nàng, dài như vậy. Ngươi nói xem chính là mê chết bao nhiêu đàn ông a. Người lùn như ngươi bao giờ mới hiểu được à.” Diệp Thần phản bác.
“Tuy ta thấp nhưng ai cũng phải cúi chào nha. Ngươi không thể như thế phân biệt được.” Hoàng Dung liền không phục. Như vậy, chẳng phải nói nàng thấp hơn Niệm Từ cô nương kia nhan sắc liền so nàng kém sao.
“Được vậy ngươi xem bộ ngực nàng như vậy tốt to. Ta nói nam nhân đều ưa thích như vậy lớn nha” Diệp Thần liền chỉ chỉ nói.
“Đồ biến thái, đến cả cái đấy ngươi cũng có thể để ý” Hoàng Dung lập tức gào lên. Bộ ngực nàng nhỏ a, động đến vấn đề này là nàng liền tức giận à.
“Không phải ta để ý mà nó cứ đập vào mắt à. “ Diệp Thần liền cười.
“Hai người không thể ngừng chủ đề này không?” Quách Tĩnh đứng một bên mặt đỏ chót nói.
“Là hắn khơi mào trước” Hai người đồng thanh nói.
“Ai cho ngươi bắt trước ta?” Hoàng Dung liền lườm Diệp Thần.
“Thôi đi có mà ngươi bắt trước ta.” Diệp Thần nhìn vào mắt Hoàng Dung nói.
Đôi mắt liền phát ra tia sét, liên tục chạm vào nhau bốc ra lửa. Quách Tĩnh thấy vậy liền đứng nép sang một góc. Người ta hay nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà.
Bỗng nhiên từ trên lôi đài liền bay xuống tên hòa thượng vào đúng chỗ của Diệp Thần và Hoàng Dung đang đứng.
Diệp Thần còn may mắn tránh khỏi, cũng đơn giản thôi. Khinh công của hắn không phải dạng vừa đâu.
Nhưng Hoàng Dung thì tốt rồi, ăn ngay tên hòa thượng đập vào người liền ngã ra đất.
“Móa, trời sập hay sao” Hoàng Dung bị đáp trúng đầu óc mơ hồ đứng dậy.
“Không phải, là vừa có một vị công tử đi lên đá bay tên hòa thượng xuống dươi à.” Quách Tĩnh liền nói.
“Sang hiệp mới rồi sao. Xem ra số ta cũng quá đen đi” Hoàng Dung liền xoa xoa cái mông nhỏ nói.
“Không phải số đen mà là trời phạt đi. Nhà ngươi ăn ở thế nào mà bị như vậy nha” Diệp Thần giả vờ thương tiếc nhìn Hoàng Dung.
“Ngươi muốn gây sự sao.” Hoàng Dung liền đỏ mặt tức giận nói. Nàng nhìn tên này ngứa mắt lâu lắm rồi nha.
“Ta chính là muốn gây chuyện nha, làm sao ngươi muốn nô lấn chủ à. Tồi nay ta không tin ngươi có ba đầu sáu chân chạy khỏi ta, ngươi có tin sao?” Diệp Thần liền đe dọa, hắn không ra uy nàng tưởng hắn không dám ăn nàng chắc.
“Ta không tính toán với ngươi” Hoàng Dung nhìn lên đài xem đấu.
“Diệp sư phụ, ngươi nói Niệm Từ cô nương này sẽ thắng sao.” Quách Tĩnh liền hỏi.
“Không thể, ngươi nhìn khinh công cùng chiêu thức hắn dùng là của Toàn Chân phái. Nhìn qua là biết chính quy nha, luyện rất bài bản à.” Diệp Thần cười nói.
“Ngươi làm sao nhận ra à.” Hoàng Dung liền nói. Võ công tên kia dùng đa số là cơ bản. Một người trẻ tuổi tu vi không cao rất khó để nhìn là nhận ra môn phái nào nha.
“Ta biết thế thôi, ngươi cũng không cần tin ta.” Diệp Thần cười nói.
“Ám khí” Diệp Thần liền thay đổi sắc mặt nói. Tên Mục Dịch kia không đơn giản, võ công của hắn rất cao, nhưng xem ra bị thương khiến hắn sức chiến đấu giảm mạnh à.
Tên công tử trên đài liền dễ dang né được à, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Chỉ có Diệp Thần rơi vào trầm tư.
Khinh công vị công tử kia vừa dùng là của …. Mai Siêu Phong. Không thể sai được a, võ công của hắn chính là học trộm từ Thất Quái, Mã chân nhân của toàn chân phái cùng với Mai Siêu Phong khinh công à.
Mỗi người dùng khinh công đều sẽ khác nhau vận dụng nhưng đều có một thứ giống chính là cước bộ.vậy nên khẳng định người công tử trước mặt này có liên quan đến Mai Siêu Phong. Xem ra nàng ở gần đây nha.
“Ây cô nương này thật xinh đẹp nha.” Mọi người xung quanh liền như vậy nhao nhao lên. Vị công tử kia vừa rồi kéo xuống tấm khăn che mặt của nàng nha.
“Xem ra cô nương này thua chắc nha, Hoàng Dung ngươi không phải muốn trả thù hắn sao. Ta có cách này thế nào?” Diệp Thần liền nảy ra ý tưởng nói.
“Ngươi không phải vì mỹ nữ sao?” Hoàng Dung bĩu môi nói.
“Không phải nha, ngươi làm sao nghi oan ta à, ta chỉ muốn giúp ngươi trả thù thôi à. “ Diệp Thần ho khan nói. Hắn thực chất vì mỹ nữ trên đài nha.
“Ta còn không biết tính ngươi nhưng trò vui không thể thiếu đại gia ta nha, nói đi” Hoàng Dùn liền khoanh tay cười nói.
Hai người liền to nhỏ một lúc liền kéo lấy Quách Tĩnh.
“Hai người muốn làm gì nha” Quách Tĩnh liền ngờ nghệch nói.
“Không có gì mượn ngươi tý đồ thôi à” Hai người xấu xa cười.
Diệp Thần đưa đồ cho Hoàng Dung nàng cũng nhanh chóng chốn vào trong đám đông.
Lúc này trên đài Mục Niệm Từ cũng đang rơi vào hiểm cảnh. Nàng sắp thua nha.
Bỗng nhiên từ dưới đài một vật thể lạ bay đến đập thẳng vào mặt của vị công tử đang sắp thắng. Mục Niệm Từ cũng nhanh chóng đạp một cước vào bụng của hắn khiến hắn ngã xuống. Mục Dịch cũng chớp thời cơ tuyên bố Mục Niệm Từ thắng à.
Lập tức công tử đó liền đứng dậy, sắc mựt giận dữ. Từ nhỏ đến giờ chưa ai dám làm thế với hắn à.
“Chiếc giầy này của ai? “ Vị công tử liền hét lên.
“Của ta nha, cảm ơn huynh đài giúp ta lấy lại à” Quách Tĩnh liền thật thà chạy lên đài lấy lại giầy đi vào.
“Ngươi dám ném ta ngươi có biết ta là tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang không mà dám ném ta “ Hoàn Nhan Khang liền túm áo của Quách Tĩnh giận dữ nói.
“Giầy là của ta nhưng không phải ta ném a” Quách Tĩnh khóc không ra nước mắt. Hai người kia rốt cuộc muốn làm gì à.
“Ta mới không tin tiện dân nha ngươi “ Hoàn Nhan Khang vừa dứt lời. Liền ngay lập tức một vật thể lạ nữa vừa vặn chạm đúng mắt thân yêu của hắn à.
Hoàn Nhan Khang buông tay ra khỏi Quách Tĩnh điên cuồng hét lên. “ Tên khốn nào dám ném ta mau đứng ra à. Ta nói chiếc giày này của ai, có giỏi mau đứng ra nhận.”
“Vị huynh đài này, cái giày này cũng là của ta à.” Quách Tĩnh liền lấy giày trên tay Hoàn Nhan Khang đi vào. Vừa đủ một đôi nha.
Hoàn Nhan Khang mắt có chút giật, hai lần ăn giầy ào mặt mà lại vừa vặn là giầy của một người à. Mặt hắn dạo này hút đồ thế à.
Hoàng Dung ở trong đám đông lẻn vào cười trộm. Hoàn Nhan Khang né được mới là lạ đi. Đạn Chỉ Thần Thông vốn là nàng từ cỗ của cha nàng học nha, tuy không có thành tựu nhưng muốn cái dép nó yên vị vào mặt ai đó cũng là qua đơn giản à.
“Mẹ nó, có giỏi đáp thêm lần nữa nha. Ta không tin ngươi dám à” Hoàn Nhan Khang liền kêu lên.
“Này thằng ngốc” Bỗng nhiên từ đằng sau hắn có tiếng kêu lên.
Vừa quay đầu lại Hoàn Nhan Khang ăn nay cái đạp vào mặt. Sau đó liền lăn ra đất. Tình cảnh trong rất đáng thương.
“Xin lỗi nha, ta sợ ném giầy vào ngươi liền mắt toi nha. Đạp ngươi một phát coi như ngươi kiếm lời đi” Diệp Thần phủi giầy nói. Ây, mặt ngươi làm bẩn hết giầy ta rồi à.
Mọi người xung quanh đều không nhịn được cười lớn tiếng. Mục Niệm Từ trong lòng cái hình ảnh ấn tượng của Hoàn Nhan Khang lập tức hoàn toàn sụp đổ à.
“Ta muốn các ngươi chết.” Hoàn Nhan Khang lập tức xông lên.
Quách Tĩnh liền nhảy ra, đánh đấm. Diệp Thần liền quay người sang chỗ cha con Mục Niệm Từ. Việc đánh đấm để tiểu đệ làm tốt nha.
“ Tại hạ Diệp Thần. Vị cô nương này ngươi gả cho ta thế nào. “ Diệp Thần liền ngỏ lời nói.
“Công tử, tỷ võ chiêu thân đã kết thúc. “ Mục Dịch liền đứng ra nói.
Mục Niệm Từ thì say xưa nhìn Diệp Thần. Vị công tử này rất đẹp trai nha, nàng chưa gặp ai soái như vậy. Đặc biệt khí chất này khẳng đinh không phải người bình thường có thể có.
“Nhạc phụ ngươi đừng nói vậy a” Diệp Thần liền nói.
“Ai là nhà ngươi nhạc phụ à.” Mục Dịch liền nghiệm túc nói.
“Mục cô nương chúng ta làm một giao dịch thế nào?” Diệp Thần không để ý đến Mục Dịch quay ra nói với Mục Niệm Từ.
“Công tử, ngươi giúp đỡ chúng ta, ta rất biết ơn, nhưng nếu ngươi muốn gây bất lợi,ta sẵn sàng tiếp đón.” Mục Niệm Từ liền thủ thế nói.
“Làm với ta một giao dịch đảm bảo ngươi sẽ không hối hận “ Diệp Thần gạt tay nàng ra nói.
“Nếu vậy xin mời.” CẢm thấy không có ác ý, Niệm Từ không tiếp tục thủ thế.
“Ta giúp nhạc phụ chữa lành bệnh của hắn cùng vời đảm bảo hắn một đời phú quý thế nào?” Diệp Thần liền nói.
“Đổi lại” Mục Niệm Từ có chút kích động hỏi.Không có cái gì là miễn phí nha.
“Ngươi đã đoán được còn phải hỏi sao? Ngươi liền thuộc về ta thế nào.” Diệp Thần liền nói.
“Niệm Từ, con không cần tin hắn. Bệnh của ta ta biết không thể chưa lành được trừ khi Hoàng Dược Sư chịu ra tay.” Mục Dịch liền sợ Mục Niệm Từ đồng ý nói.
“Ta thực có thể y khỏi hắn, ngươi tin hay không tùy ngươi nhưng cơ hội chỉ đến một lần.” Diệp Thần liền nói.
“Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng chỉ khi nào ngươi trị khỏi cho hắn ta mới cùng ngươi.” Mục Niệm Từ suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
“Niệm Từ không nên” Mục Dịch liền ngăn cản.
“Cha, ngươi không nên cản ta. Nếu hắn thực trị khỏi cho ngươi ta gả cho hắn cũng không sao.” Mục Niệm Từ mắt hơi có nước mắt.
Mục Dịch liền vỗ ngực tự trách tất cả là tại cái thân già này a, hiện tại tỷ võ chiêu thân vốn là mánh để kiếm tiền nha, bây giờ giao dịch với Diệp Thần cũng là vì hắn à. Nói cách khác Mục Niệm Từ vốn cho bản thân mình là một món đồ để trao đổi à.
Diệp Thần đi đến lau nước mắt trên mặt Niệm Từ nói.”Nước mắt của ngươi chỉ có thể rơi vì ta mà thôi. Nhạc phụ ngươi yên tâm ta lập tức cho ngươi trị khỏi.“
“Ngươi tại sao muốn ta à” Mục Niệm Từ liền hỏi.
“Con người chính là một loài động vật hiếu thắng, khi thấy cái gì mình thích sẽ muốn giành lấy bằng được” Diệp Thần liền nói.
“Bởi nhan sắc của ta sao?” Mục Niệm Từ tự giễu nói.
“ Một phần thôi, quan trọng hơn chính là yêu thích con người ngươi đi” Diệp Thần cũng gật đầu nói. Với y thuật của hắntaoj ra một mỹ nữ quá đơn giản nhưng để tạo ra một người có tính cách để hắn ưa thích sẽ rất khó à.
“Ngươi nói dối đi.Nhưng ta cũng thấy rất vui” Mục Niệm Từ cười nói.
Diệp Thần đi qua nàng liền nắn lại toàn bộ xương cho Mục Dịch rồi đưa hắn một viên thuốc.
“Nhạc phụ, ngươi đã già rồi để xương khớp có thể tiếp tục lanh lại là việc rất khó uống viên thuốc này vào ngươi lập tức có thể hoạt động bình thường, ba ngày sau có thể thi triển võ công như cũ.” Diệp Thần cười nói.
“Cái này quá quý đi.” Mục Dịch nâng viên đan dược trên tay nói.
“Quý cũng không quý bằng nàng” Diệp Thần ôm lấy Mục Niệm Từ nói. Viên thuốc này chính là hắn dùng các thảo dược quý hiếm lấy từ tài sản của Thiết Mộc Chân chia cho hắn luyện thành nha.
Mục Niệm Từ lập tức liền đỏ mặt, Nàng chưa bao giờ cùng đàn ông như vậy gần a.
“Hiền tế, mong ngươi đối xử tốt với nàng. Ta nợ nàng quá nhiều.” Mục Dịch liền chắp tay nói.
“Nhạc phụ ngươi không cần khách khí. Nàng hiện tại nữ nhân của ta, ta tuyệt đối sẽ cho nàng hạnh phúc.” Diệp Thần khẳng định nói.
Mục Niệm Từ ở một bên nghe thấy cũng đỏ mặt nhìn Diệp Thần. Đây sẽ là phu quân của nàng a.
Hoàng Dung cũng chạy đến. “ Các ngươi còn tình tứ đến bao giờ nha, Quách Tĩnh tên ngốc kia liền sắp bị đập chết tươi rồi kìa.”
“Hắn chết chưa” Diệp Thần liền hỏi.
“Chưa nha, nhưng cũng ngỏm một phần ba rồi” Hoàng Dung liền nói.
“ Đợi chết khoảng một phần hai rồi tính” Diệp Thần liền trả lời.
“Trọng sắc khinh bạn” Hoàng Dung khinh bỉ.
“Không thể nói như vậy nha, chẳng qua ta thấy hắn chết một phần ba quá lãng phí thuốc cứu hắn à” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi nói cũng đúng nha, nếu hắn như vậy chết đi. Chẳng phải ta có thể có ngựa đi sao.” Hoàng Dung liền gật gù nói.
“Này, không những thế. Chúng ta cũng không phải phụ trách đưa hắn đi nha. Còn có, ngươi nói tiền của hắn chúng ta cũng có thể chia à” Diệp Thần vuốt cằm nói.
Hoàng Du cũng gật đầu đồng ý.
“Hai người thực không định lo sao. Ta cảm thấy hắn sẽ chết thật đó” Cha con Mục Niệm Từ mắt có chút giật nhìn hai người nói.
“Sao lại không lo chứ, nếu không cứu hắn Tiểu Oanh không lột da ta mới là lạ đi.” Diệp Thần lập tức xông lên.
“Lúc nãy chỉ đùa tý thôi, Quách Tĩnh cùng các sư phụ của hắn đối với ta rất tốt nha. Hắn còn là ta bằng hữu sao có thể thấy chết không cứu nào.” Hoàng Dung cũng nghiêm túc nhảy đến.
Diệp Thần đạp ra Dương Khang kéo Quách Tĩnh về, nhét vào miệng Quách TĨnh một viên thuốc nói. “ Ngươi nghỉ ngơi một lúc, còn lạ chuyện cứ để ta lo.”
“Hai người cẩn thận” Quách Tĩnh nằm trên đất nói.
Diệp Thần và Hoàng Dung liền liền hợp lao vào. Hoàng Dung chẳng mấy chốc liền thồi lui ra ngoài, võ công của nàng quá thấp không thể cẩn chiến à.
“Xem ra võ công phái toàn chân không làm gì được ngươi” Hoàn Nhan Khang hừ lạnh nói.
Diệp Thần cũng cười, võ công phái toàn chân hắn biết rất rõ nha, mấy chiêu thức này hắn không biết pha giải sao được.
Hoàn Nhan Khang liền vận nội công định sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo tấn công Diệp Thần.
Thấy không ổn Diệp Thần liền muốn lui lại phía sau. Hoàn Nhan Khang tiếp tục tấn công thẳng đến. Diệp Thần liền như vậy né tránh, ngươi có võ công mạnh thì sao cũng không thể đánh trúng ta à. Nói về khinh công Diệp Thần rất tự tin về mình nha.
Lúc này một cây phất trần liền đánh về phía Hoàn Nhan Khang khiến hắn dừng tay lại lui ra phía sau.