Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 87

Binh lính của Vương phủ chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích của nhóm người Diệp Thần.

“Chúng ta trốn tại cái này hoa viên an toàn chứ.” Dung Nhi lo lắng nói.

“Ngươi không nghe câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao.” Diệp Thần cao nhân nói.

“Nhưng không phải trường hợp nào cũng có thể dùng nha. Theo ta vẫn chốn ra ngoài tốt.” Dung Nhi liền đề ra kế hoạch.

Hiện tại vương phủ khắp nơi tồn tại cao thủ võ lâm tìm người còn nhanh hơn cả chó tìm mồi nữa là.

“Các ngươi cứ im lặng và đi theo ca thôi mọi việc cứ để ca lo. Không lo chết đói.” Diệp Thần vỗ ngực đảm bảo.

Lúc này một đám người cũng đang chạy đến chỗ bọn họ trốn.

“Ngươi xem, bọn chúng đánh hơi tới rồi. Ta đã bảo nghe ta mà.” Hoàng Dung nóng giận nói.

Đây là Lương Tử Ông dẫn theo đám người dựa vào mùi của con rắn Diệp Thần mang theo mà tìm tới đây.

Lập tức đám người Diệp Thần bị bọn họ bao vây tứ phía không có đường chạy.

“Đê ma ma, sao các ngươi tìm tới nhanh vậy? Các ngươi là cẩu sao? Giống gì ta nhất định phải kiếm một con?” Diệp Thần tò mò. Mấy tên này nhất định có thủ đoạn tìm người ẩn dấu nha.

“Thằng nhóc mau đưa bảo bối của ta trở lại, hôm nay lưu ngươi toàn thây.” Lương Tử Ông tức giận muốn xông lên nói.

“Bảo bối của ngươi ta mới cần vào, cái đó ta cũng có lấy của ngươi làm gì?” Diệp Thần mặt xạm lại nói.

“Ý ta không phải vậy, nó là con rắn của ta nuôi ngươi nếu không đen trả ta liền cho ngươi chết không nhắm mắt.” Lương Tử Ông càng tức giận.

“A, hóa ra ngươi dựa vào dược tính trên con rắn nhỏ này chạy tới đây. Rất tiếc ta định nó làm bữa sáng không có phần của ngươi à.” Diệp Thần xoa xoa cái túi nói.

“Ta đã nói không nên tham lam mà ngươi xem hiện tại liền tốt rồi.” Hoàng Dung liền nói.

“Nhưng ta không thể không có bữa sáng nha, ngươi cũng không cho ta ăn vụng ta mới phải đi kiếm mồi à.” Diệp Thần buồn bã.

“Các ngươi nói đủ chưa, bay đâu xông lên. Làm thịt bọn hắn.” Lương Tử Ông không chịu được hét lên. Bảo bối hắn đang gặp nguy hiểm nha, phải biết thứ này vốn là để hắn đột phá đến Tiên Thiên cảnh giới sử dụng.

“Khoan đã, hai vị cô nương có muốn hay không cùng ta trở về hảo hảo nói chuyện.” Lúc này Âu Dương Khắc cũng đứng bên cạnh nói chuyện.

“Ngươi còn không về lấy gương soi mặt mình đi. “ Hai người khinh bỉ đả kích.

“Ta là Âu Dương Khắc. Họ Âu Dương.Thúc phụ ta tên Âu Dương Phong” Âu Dương Khắc tạo điểm nhấn.

“Này, ngươi con mẹ họ gì liền liên quan cái rắm đến tình hình phát triển kinh tế nhà ta. Định đánh bổn thiếu gia chủ ý ngươi chưa đủ tuổi. Phải biết những kẻ muốn cắm sừng gia gia ngươi đều ngỏm hết.” Diệp Thần tức giận nói.

“Ngươi là ai? To tiếng như vậy.” Âu Dương Khắc to mồm nói.

“Ta là hai nàng lão công.” Diệp Thần chỉ Niệm Từ cùng Hoàng Dung nói. Hai người nghe vậy cũng đỏ ửng mặt.

“Vậy ngươi nên chết đi.” Nói xong, Âu Dương Khắc liền xông lên tấn công Diệp Thần.

“Trò trẻ con.” Diệp Thần liền rút trong túi ra một thứ ném về phía Âu Dương Khắc.

Theo bản năng Âu Dương Khắc liền đỡ lấy.

“Đây là cái gì đâu?” Cầm một quả đen thui hình tròn có cái ngòi đang cháy bên trên Âu Dương Khắc liền chưa kịp nhận thức.

“Là thuốc nổ chạy mau chạy.” Tất cả liền náo loạn tránh ra, ngu gì ở lại nổ banh xác à.

Nhóm người Diệp Thần cũng liền chạy khỏi.Âu Dương Phong thì sợ đái ra quần, cái này dây nổ sắp tắt nha. Hắn cũng sắp thăng à, trên giang hồ không phải nghiêm cấm sử dụng thuốc nổ làm vũ khí đánh nhau sao. Tên này kiếm đâu ra hàng hiếm thế này.

Nhưng một lúc sau cũng không có vụ nổ nào xảy ra, mọi thứ vẫn bình thường. Âu Dương Khắc liền biết mình bị lừa liền đem quả thuốc nổ giả ném xuống đất.

Lúc này trong lúc chạy ở xa.

“Ta nói Diệp ca ca ngươi làm sao kiếm ra thứ đồ chơi như vậy phải biết thuốc nổ loại này rất khó kiếm nha.” Hoàng Dung liền tò mò.

“Cái này không phải thuốc nổ nha, chẳng qua lúc trộn thảo dược liền đem chế chơi. Vốn không thể đốt nổ à.” Diệp Thần xấu xa nói.

“Ngươi thật quá xảo trá rồi. Vậy chúng ta mau đi thôi bọn hắn sẽ nhanh đuổi theo.” Hoàng Dung nhịn cười nói.

“Ta nói không thể đốt nổ nha, nhưng sau khi bị tác dụng vật lý tác động lên chẳng hạn như làm rơi chẳng hạn nó sẽ…” Diệp Thần vẫy cẫy tay nói.

Bùm…Một tiếng đông kinh thiên vang lên.

“Đó nó đó. Ta gọi nó là địa nổ nha.” Diệp Thần ngắm nhìn thành tựu nói.

Mấy người mặt nghệt ra, cái gì cũng được nhưng đều là sẽ nổ nha.

“Còn ngắm không mau chạy đi, ngươi gây như vậy lớn động tĩnh Hoàn Nhan Khang lập tức chạy qua đây.” Hoàng Dung sáng suốt nói.

“Các ngươi còn muốn chạy, trả bảo bối cho ta.Ta muốn giết hết các ngươi.” Lương Tử Ông dẫn đám người Âu Dương Khắc đuổi theo. Vừa lúc tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang cũng đuổi tới. Tuy nhiên quần áo lẫn mặt mày họ đều chuyển thành đen sì.

Âu Dương Phong hú hồn cũng may hắn có mấy món nghề phòng thân nếu không hôm nay liền tan xác tại đây à.

“Lần này chết chắc.” Hoàng Dung liền tìm cách chạy trốn.

Hiện tại trước là địch sau cũng là địch. Lấy đường nào mà chạy thoát. Với khinh công của nàng cùng Diệp Thần và Quách Tĩnh chạy đương nhiên đơn giản. Nhưng Niệm Từ cùng Mục Dịch lão bá không giỏi khinh công đây huống chi còn cõng theo vương phi không có chút nào võ công.

“Chạy sang bên này có một cái hang động.” Diệp Thần vẫy tay nói.

Nhóm người liền nhảy vào hang động ngầm bên trong. Nhóm người Hoàn Nhan Khang cùng Lương Tử Ông cũng chạy đến trước cửa.

“Các ngươi đừng tới đây.” Vương Phi Tích Nhược cũng đứng ra ngăn cản nói.

“Mẹ ngươi mau qua đây, bọn họ muốn bắt cóc mẹ.” Hoàn Nhan Khang lo lắng nói.

“Khang Nhi con mới cần qua đây. Hôm nay có một việc ta phải nói cho con biết phụ thân con là ai.” Tích Nhược vương phi mặt đẫm lệ nói.

“Người nói gì vậy phụ thân con đương nhiên là…” Hoàn Nhan Khang không hiểu nói.

“Là ta.” Lúc này Vương gia Hoàn Nhan Hông Liệt cũng đi đến hét lên.

“Vương gia, ngươi tới. Tại sao phải lừa dối rằng Dương ca của ta đã chết. Tại sao?” Tích Nhược hét lên.

“ Còn không phải vì ngươi sao? Tại sao ta có gì không tốt, ngươi sao cứ phải nhớ mãi người như hắn chứ?” Hoàn Nhan Hồng Liệt hai mắt cay cay chỉ Dương Thiết Tâm hay còn là Mục Dịch nói.

“Không tại sao cả. Đơn giản hắn là cha đẻ của Khang Nhi, còn là người mà ta yêu, là tướng công của ta.” Tích Nhược cầm tay của Dương Thiết Tâm nói.

“Tích Nhược, cảm ơn ngươi. Nhi tử ta có lỗi với mẹ con ngươi.” Dương Thiết Tâm nước mắt chảy ra nói. Hắn tìm mẹ con họ 18 năm rồi, ròng rã 18 năm hắn không lúc nào không nhớ đến họ.

“Cha ngươi nói gì đi, đây không phải sự thật. Mẹ ngươi bị bệnh sao, ngươi nói gì vậy?” Hoàn Nhan Khang điên loạn nói. Hắn đây là không muốn tiếp nhận sự thật nha. Đả kích quá lớn.

“Này ta nói, chuyện gì vậy ta thật không hiểu.” Hoàng Dung vỗ vai Niệm Từ hỏi, sau đó nàng cũng giải thích chuyện với Hoàng Dung cùng Quách TĨnh.

“Con là con trai ta, còn là Hoàn Nhan Khang không phải Dương Khang.” Hoàn Nhan Hồng Liệt hai mắt rơi lệ nhìn con trai nói. Hắn luôn luôn yêu thương thằng bé như con ruột mình vậy.

“Ngươi đừng tự dối mình nữa. Ta cho ngươi biết, dòng máu chảy trong huyết quản của nó vốn là Dương gia.” Tích Nhược mặt tràn đầy lệ tuyệt tình.

“Tất cả nghe lệnh vương phi bị bệnh, bọn người này giết hết bảo vệ vương phi an toàn.” Hoàn Nhan Hồng Liệt ôm Hoang Nhan Khang ra lệnh.

“Các ngươi lùi lại nếu không ta liền chết tại đây.” Tích Nhược rút ra con dao kề vào cổ nói.

“Dừng lại, thả họ đi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt nhắm mắt ra lệnh. Hắn đây là đau lòng. Mười tám năm hắn vẫn không thắng nổi một tên tưởng như đã chết. Hắn thành công ở rất nhiều linhc vực nhưng trên tình trường hắn bại, hoàn toàn bại.

Diệp Thần lúc này cũng chui từ một góc ra trên lưng ôm theo một người.

“Oái, Diệp Thần ngươi từ nãy đến giờ đi đâu vậy?” Mục Niệm Từ giật mình nói.

“Ta đi xem xét có lối thoát trong cái hầm này không” Diệp Thần giải thích.

“Vậy ngươi cõng cái gì trên lưng đâu? Sao lại như vậy phủ vải đen” Dung Nhi liền hỏi.

“A, cõng một cái bảo bối nha. Vừa mới chiếm được, có tác dụng làm ấm giường rất tốt. Đương nhiên, ta cũng cho ngươi một cái bất ngờ không hề nhỏ.Á đau quá” Diệp Thần thần bí nói, rồi kêu lên một tiếng.

“Ngươi sao vậy?” Hoàng Dung lo lắng nói.

“Không có gì, bảo bối này cắn ta.Ngoan nào ta nói gì sai nào” Diệp Thần cười nói.

“Ta mới không làm ấm giường chon nhà ngươi.” Mai Siêu Phong tức giận nói.

“Sẽ không phải nữ nhân chứ.” Hoàng Dung tinh ý. Sau đó liền giật phắt tấm vải ra.

“Mai Nhược Hoa.” Hoàng Dung thất sắc kinh hô.

“Hả, ngươi là ai tại sao biết tên thật của ta. “ Mai Siêu Phong giơ nên Cửu Âm Bạch Cốt Trảo tới.

“Cái này nói sau đi. Chúng ta đi trước một bước.” Diệp Thần liền ra cõng nàng chạy ra ngoài Vương Phủ.

Đám người cũng chạy theo.

“Ngươi làm gì vậy, ta phải hỏi rõ nàng. Mau buông ta ra. Nếu không đừng trách ta vô tình” Mai Siêu Phong tức giận nói.

Diệp Thần liền đặt nàng xuống cường hôn một cái. Mai Siêu Phong vốn không cảnh giác Diệp Thần liền đứng hình.

Mấy người xung quanh từ tên đuổi lẫn tên chạy đều đứng lại. Đây là Mai Siêu Phong giết người không gớm tay nha. Người này muốn chết sao.

Diệp Thần nhả ra bờ môi nàng.

“Ngươi dám hôn ta, đừng nghĩ ta không dám giết ngươi.” Mai Siêu Phong mặt đỏ chót nói.

“Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi cứ như vậy, không sớm muộn ta cũng phải chết. Nếu ngươi còn không nghe lời ta hôm nay liền cho ngươi làm ấm giường thật.” Diệp Thần tức giận nói.

Mai Siêu Phong cũng không nói gì, hiện tại tình thế nàng có thể không thấy được nhưng cũng biết bọn họ bị truy đuổi.

Nhóm người Diệp Thần lại tiếp tục chạy.

“Diệp ca ca ta tý nữa ta cần ngươi một lời giải thích.” Hoàng Dung tức giận nói.

“Ta cũng cần.” Mục Niệm Từ cũng không chịu thua.

Diệp Thần cười khổ hắn hôm nay hành động hình như có hơi quá à. Mai Siêu Phong thì nằm trên vai Diệp Thần mặt đỏ chót. Lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác như vậy với người đàn ông đâu.

“Vương gia còn đuổi theo sao?” Một tên người hầu nói.

“Không đuổi nữa.” Hoàn Nhan Hồng Liệt thở dài nói. Hắn không có được Tích Nhược nhưng ít ra còn có một người con trai đâu.

“Ây, phải đuổi nha. Không được lui binh bọn hắn còn đang cầm bảo bối của ta. Các người quay lại. Mau quay lại.”Lương Tử Ông điên dại nói. Nhưng chẳng ai quay lại cả, hắn cũng chỉ ngậm ngùi đi về. Phía trước có Mai Siêu Phong muốn chết hay sao mà đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment